Liêu Thần

Ma nữ bóng đêm giao hữu với Trì An một phen, đáng tiếc cuối cùng vẫn là đàm phán thất bại. Ma nữ bóng đêm ý vị thâm trường quét mắt nhìn cô, rốt cuộc bày ra dáng vẻ tuyệt vọng xoay người rời đi.

Trì An đứng ở góc tối trong rừng cây, dõi mắt nhìn bóng ma nữ rời đi, mày không tự chủ nhíu lại. 

“An An.” 

Trì An quay đầu, liền nhìn thấy Lucifinil với hình dáng con người xuất hiện ở phía trước rừng cây.

Tuy rằng hôm nay là Halloween nhưng hắn cũng không mặc quần áo quái dị gì đó, trên người chỉ mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, bên ngoài cũng chỉ khoác một chiếc áo gió màu trắng đơn điệu, phong cách giản dị nhưng lại có khí khái của một quý công tử thanh tao nhã nhặn, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.

Trì An vui vẻ chạy tới hỏi: “Sao chàng lại ở chỗ này?”

Lucifinil kéo bàn tay lạnh băng đã bị đông cứng của cô qua, hai bàn tay hắn bao bọc tay cô ở giữa, thanh âm thoáng âm u: “Vừa rồi ma nữ bóng đêm đã tới đây?”

“Làm sao chàng biết?” Thần sắc trên mặt Trì An lộ vẻ sửng sốt.

“Nơi này còn vương lại hơi thở của ma nữ bóng đêm, là hơi thở đến từ địa ngục.” Lucifinil lãnh đạm đáp, thấy tay cô ấm dần lên thì đút vào túi áo hắn, sau đó hai người cùng rời khỏi rừng cây tiến về phía trường học đang còn sáng đèn. 

Halloween về đêm vô cùng náo nhiệt, tùy tiện đảo mắt cũng có thể thấy mọi người hóa trang đủ loại hình thù đang lượn quanh khuôn viên trường học. Có lẽ vì Lucifinil và Trì An ăn mặc quá mức bình thường có chút kỳ quái, nên dọc đường đi đều bị các bạn học sinh thò đầu tới muốn chụp ảnh cùng, tiện thể hỏi bọn họ tại sao lại không tham gia vui chơi Halloween.

“Hay là, chàng hóa thành thiên sứ đi?” Trì An cười nhìn hắn.

Lucifinil lãnh đạm nhìn học sinh đang dò hỏi mình, thấy sắc mặt đối phương hiện lên vẻ lúng túng, có chút tự giác tránh đường, lúc này hắn mới kéo tay Trì An đi tiếp.

Băng qua đám đông ồn ào náo nhiệt, bọn họ cùng bước vào quán café ngoài trời.

Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, Lucifinil liền gọi một chén café nóng và sữa bò nóng.

không cần phải nói, sữa bò nóng là cho Trì An.

Trì An nhìn hắn nâng ly café uống một cách chậm rãi, trái lại ở trước mặt mình là ly sữa bò nóng hôi hổi, thật có khác gì đang cười nhạo cô đâu.

Cách quán café không xa là sân khấu ngoài trời, từ đây nhìn ra liền thấy một đám thanh niên đang đứng trên sân khấu nhảy nhót theo âm nhạc. Lucifinil nhấp một ngụm café, nhìn thấy tầm mắt của cô nhìn mình, hắn nói: “hiện tại đã muộn, nàng không thể uống café.”

Trì An liếc hắn một cái, lại liếc thêm cái nữa.

Lucifnil cầm ly café trong tay đưa tới trước mặt cô, nhàn nhạt nói: “Chỉ được uống một ngụm.”

Trì An lập tức nắm tay hắn đưa lên miệng mình nốc một hớp café thật lớn, hai má tức thì phồng ra, sau khi nuốt xong café thơm lừng tinh khiết xuống bụng, cô liền vênh váo tự đắc nhìn hắn.

Thần sắc Lucifinil không đổi, nhìn ly café bị cô nốc hết hơn phân nửa, hơi híp đôi mắt, nói: “Nếu đêm nay nàng không ngủ được, ta không ngại kiếm thêm việc cho nàng mệt thêm đâu.”

Trì An lập tức cúi đầu uống sữa bò, làm lơ như không nghe thấy.

Sau khi uống mấy ngụm sữa bò, Trì An quay đầu nhìn mọi người múa may quay cuồng trên sân khấu cách đó không xa, cô trông thấy có học sinh hưng phấn múa vũ điệu samba, toàn thân uốn éo, hai thân thể dính sát vào nhau, gần như muốn giao hòa thành một thể.

Nhìn một hồi, Trì An đột nhiên nheo mắt nhìn thật kỹ, hình như cô vừa thấy em gái tiện nghi Trì Tâm đang nhiệt tình khiêu vũ một nam sinh. Vừa nghĩ vậy, tức thì lại thấy một nam sinh hóa trang thành Satan, đeo mặt nạ bước tới kéo hai người Trì Tâm và người nam sinh nọ tách ra. 

không đúng, đó là Satan mà!

Sau khi Satan kéo Trì Tâm rời đi không lâu thì lại thấy một vài thiên sứ và ác ma cùng lẩn vào trong đám đông. Trì An cuối cùng mới dời tầm mắt nhìn sang nam nhân cạnh mình.


Lúc này hắn đã im lặng uống hết ly café trên tay, đứng lên nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Trì An thích câu ‘Chúng ta về nhà’ này, cười tủm tỉm đi đến bên Lucifinil, được hắn dùng áo khoác to lớn của mình bao bọc cô lại, thay cô che chắn gió đêm rét buốt. Cuối cùng hắn đưa cô trở về khu nhà ở gần học viện.

Quả nhiên bởi tác dụng của café mà tối đó Trì An bị mất ngủ, trằn trọc được một lúc thì đã bị người đàn ông kia kéo vào trong bóng đêm lăn lộn với hắn tận lúc lâu, mãi đến khi cô mệt đến mức ôm đôi cánh trắng của hắn chìm vào giấc ngủ, người này vẫn còn chưa kết thúc.

Những ngày này trôi qua thật bình yên lại hạnh phúc.

Có điều Trì An cũng biết đây chẳng qua chỉ là vẻ ngoài. Ngày phán xét càng đến gần, nhân gian sẽ càng trở nên bất ổn, cổng địa ngục liên tục xuất hiện dị thưởng, Lucifinil cũng thường xuyên bị những thiên sứ khác gọi đi làm tròn chức trách của họ.

Lúc Lucifinil không ở đây, bên cạnh cô thường xuất hiện không ít thiên sứ khác, trong đó có vài vị cô đã từng gặp qua như Gabriel và Raphael, lại còn có thêm một Michael.

Gabriel là một thiên sứ vô cùng ôn hòa nhã nhặn, hắn dặn Trì An: “Gần đây Lucifinil khá bận rộn, hắn không ở đây nên nhờ chúng ta bảo vệ ngươi. Nếu có chuyện gì ngươi có thể gọi tên chúng ta, chúng ta sẽ đến ngay.”

Vừa nói, hắn vừa nhoẻn miệng cười với cô, cười đến toàn thân như tỏa ra ánh hào quang đầy cao phý lại thuần khiết, giống hệt như đức thánh cha.

Trì An thật không cách nào chống cự lại trước hình tượng đức thánh cha hiền từ như thế này, đành mỉm cười cảm ơn hắn. 

Raphael và Michael có vẻ lạnh lùng hơn, không mấy tình nguyện tiếp cận với nhân loại, tuy nhiên nếu so với Raphael, thực ra Michael có vẻ nhanh nhẹn hơn đôi chút, thi thoảng lơ đễnh sẽ bộc lộ ra một chút gì đó ngây ngô.

Những thiên sứ này thực chất cũng không vô tình vô dục như loài ác ma đã nói, ngược lại mỗi vị đều mang trong mình những phẩm chất riêng.

Halloween trôi qua chưa được bao lâu, Trì An lại gặp được tên ác ma đã từng bị mình đánh thành đầu heo. “Ngươi vẫn chưa bị ma nữ bóng đêm Grissine giết sao?” Trì An nhìn tên ác ma còn hoàn hảo lành lặn đứng trước mặt mình, bỗng có chút ngoài dự đoán, không ngờ tên ác ma này còn sống sót thoát khỏi, xem ra cũng có bản lĩnh lắm. Chỉ tiếc thực lực lại không được cao.

trên mặt tên ác ma đáng thương liền lộ ra nụ cười khổ sở, nói: “Thực ra ma nữ kia toan giết ta thật, chỉ là khi ta nói sẽ bắt ngươi làm vật trao đổi, ả không giết ta nữa.”

Trì An thưởng thức nước ép hoa quả trong tay, ánh mắt lập tức bắn ra tia rét lạnh, tên ác ma thấy vậy liền không tự chủ được nhớ tới lời cô từng nóivề thủ pháp giết chết ác ma, nhất thời tim run lẩy bẩy. hắn cảm thấy nhân loại này thật quá tà môn, rõ ràng chỉ là một phàm nhân không có năng lực gì vậy mà cứ như không hề sợ ác ma, ngược lại còn to gan uy hiếp cả ác ma, ngay cả đánh ác ma cũng dám làm như vậy, đúng là làm bọn chúng không cách nào phản kháng.

Trì An chưa cần hỏi, ác ma liền thành thật khai báo, “Ma nữ bóng đêm cho ta đến nhân gian là để theo dõi ngươi, để bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo lại hành tung của ngươi cho ả.”

“Vì sao?” Trì An nhíu mày, kẻ ma nữ bóng đêm phải đối phó không phải Trì Tâm sao?

Ác ma nhanh chóng đảo mắt một vòng, đáp: “Có khi kẻ ả muốn đối phó là thiên sứ Lucifinil của ngài đi.”

“Đối phó Lucifinil?” Trì An nhíu mày nghĩ tới một khả năng, “Ả muốn Lucifinil rơi xuống địa ngục, trở thành vua của địa ngục?”

Ác ma tuy rằng vì suy đoán của người này mà giật mình, nhưng ngoài mặt lại lắc đầu, “Ta không biết, ma nữ bóng đêm không có nói.”

Trì An ý vị thâm trường liếc hắn một cái, nói: “Ngươi muốn lưu lại bên người ta cũng được, nhưng có những chuyện không nên nói, ngươi cũng đừng tùy tiện mở miệng. Chưa hết, ta muốn ngươi giúp ta theo dõi em gái Trì Tâm, nhớ quan sát kỹ một chút, thấy con bé có vấn đề gì thì trực tiếp báo lại với ta.”

Sau khi cùng với ác ma đạt thành hiệp nghị, hắn khom người hành lễ với cô rồi đùng một cái biến mất.

Ác ma nọ vừa biến mất, Gabriel và Raphael, Michael liền đẩy cửa tiến vào, trên mặt bọn họ đều hiện vẻ không đồng tình. 

“Ác ma đều là đám sinh vật giảo hoạt giả nhân giả nghĩa, bọn chúng giỏi nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ nhân loại, ngoài mặt giả nhân giả nghĩa để dụ dỗ loài người làm giao dịch với ác ma bọn chúng. Đây không phải là quyết định sáng suốt!” Raphael dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.

Gabriel dù rằng không nói gì, nhưng trên mặt cũng tỏ rõ ý tán đồng.

Michael tò mò hỏi cô, “Ngươi không sợ ác ma sẽ cắn ngược lại ngươi?”

Trì An cười tủm tỉm, “Nếu muốn ác ma hỗ trợ thì tất phải chuẩn bị tình huống sẽ bị cắn ngược lại rồi, chờ hắn cắn lại, ta nhất định sẽ ra tay giết chết hắn.”


Ba vị thiên sứ nghe vậy, căn bản không tin một nhân loại như cô lại có bản lĩnh đối phó được loài ác ma gian ác này.

Có điều bọn họ cũng không nói thêm gì, chỉ là chờ sau khi Lucifinil trở về, họ sẽ đem việc này báo cáo lại với Lucifinil.

Thời điểm Lucifinil trở về thì đêm đã khuya. trên giường, người nào đó đã vùi mình vào trong ổ chăn ấm áp mà ngủ ngon lành, gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ ngọt ngào, làn da phấn nộ mê người, nhìn thấy là chỉ muốn cắn một ngụm.

Lucifinil đứng bên mép giường ngắm cô chừng một lúc mới bước vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa bản thân sạch sẽ xong thì mặc đồ ngủ, chui vào trong ổ chăn, vươn tay đem nhân loại đang cuộn tròn trong chăn ôm vào trong lòng mình.

cô vẫn chưa tỉnh, cả người tự nhiên thoải mái dán lên lồng ngực hắn, phản ứng vô thức này cứ như cô đã lặp lại động tác này trăm ngàn lần trước đó rồi vậy.

Lucifinil lại nhớ tới những hình ảnh không liền mạch xuất hiện trong đầu hắn.

hắn cảm giác được trước khi mình trở thành thiên sứ Lucifinil, có lẽ hắn đã từng tồn tại dưới nhiều thân phận khác nhau. Nhưng bất kể là thân phận gì, bên người hắn đều có sự hiện diện của cô gái nhân loại này, những hình ảnh ngọt ngào, ấm áp, hoài niệm, đau đớn … hết thảy đều có mặt cô ở đó, khiến sinh mệnh của hắn càng lúc càng thêm sinh động và hoàn mỹ. 

Lucifinil dán môi mình in lên trán cô, những lời muốn nói, rốt cuộc cũng không thể nói thành lời.

Ngày hôm sau Trì An tỉnh lại thì liền thấy Lucifinil ở trước mặt, vui vẻ hôn hắn một phát, sau đó nói một tiếng chào buổi sáng.

Bởi vì buổi sáng không có tiết nên Trì An cũng lười biếng nằm sấp trong lòng hắn không muốn động đậy, hỏi: “Đêm qua chàng trở về từ lúc nào?”

“Lúc nàng đã ngủ.” Lucifinil vừa nói vừa ngắm nhìn đáy mắt sáng ngời của người trong lòng, tựa như bị mê hoặc, hắn không nhịn được lại cúi đầu hôn lên mí mắt cô. cô còn chưa kịp kháng nghị với lý do chưa đánh răng thì chớp mắt hắn liền xoay người đè cô dưới thân rồi.

Sáng sớm đúng là không thể trêu chọc đàn ông được. Mãi đến buổi trưa, bọn họ mới từ trên giường bò dậy, tiện thể thưởng thức bữa trưa.

Trì An bị hắn ôm đi đến phòng ăn, vô lực mà yếu ớt tựa vào bàn cơm, hơi giương mắt liền có thể nhìn thấy người đàn ông đang bận rộng đứng trong phòng bếp. Mùi hương thịt bò nấu rượu vang phảng phất bên mũi càng làm cô đói bụng hơn. 

Lucifinil nấu xong thịt bò rượu vang đỏ thì bưng đem ra cùng với tô canh mùi hương nồng đậm, múc cho cô một chén cơm để cô ăn lót bụng trước. Sau đó mới đi làm tiếp chuyện khác, cuối cùng còn làm ra vài món điểm tâm ngọt chất lượng cho cô ăn.

Trì An vừa ăn vừa ở một bên nghía hắn, đối diện với ánh mắt thâm thúy dịu dàng của hắn, đôi mắt cô cong lên, toàn bộ đều tràn đầy hương vị hạnh phúc ngọt ngào.

cô biết hạnh phúc này tuy ngắn ngủi, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn kết thúc, chỉ hy vọng mỗi một đời hắn có thể hạnh phúc hơn một chút.

Lucifinil hầu cô ăn xong cơm trưa thì đuổi cô về trường học, còn hắn thì tiếp tục đi làm chuyện của mình. 

Đảo mắt liền tiến vào tháng mười hai.

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Buổi học kết thúc, Trì An và Viên Viên vừa cùng nhau rời khỏi phòng học liền nhìn thấy ác ma từ giữa không trung bay tới, đáp xuống mặt cô, kêu lên: “Trì An tiểu thư, muội muội của ngươi đã chết.”

“Cái gì?” Trì An bật thốt theo bản năng.

Viên Viên nhìn cô bằng vẻ mặt kỳ quặc, không hiểu cô đang nói chuyện với ai, nhưng lúc này Trì An không quản nhiều được như vậy.

“Ma nữ bóng đêm thừa dịp Satan vắng mặt đã triệu Tử Thần tới, để Tử Thần giết chết em gái của ngươi.” Ác ma vội vã trả lời.

Lúc này Trì An đem đồ đạc trong tay ném cho Viên Viên, giao lại một tiếng, sau đó xoay người chạy ra trường học, vừa chạy vừa hướng ác ma kia nói: “Ngươi lập tức đưa ta đến đó.”

Viên Viên ê ê vài tiếng, thấy Trì An chạy nhanh như bay chớp mắt đã không thấy bóng dáng, bất đắc dĩ đành phải một bụng nghi ngờ sửa soạn đồ đạc mang đi giúp Trì An.


Trì An chạy nhanh như băng đến, chờ đến khi cô tới hiện trường thì mọi thứ đã muộn.

Thi thể Trì Tâm bị phanh thây tứ tung trên mặt đất, xung quanh máu văng nhầy nhụa không thể nhìn ra được hình dạng, cái chết này so với thi thể côtừng nhìn thấy ở nhà ma cùng Lucifinil còn khủng khiếp và thảm hơn rất nhiều.

Ánh mắt cô dời về phía trước, liền nhìn thấy Tử Thần mặc trường bào màu đen ôm linh hồn Trì Tâm bay đi, chuẩn bị đi vào không gian bóng tối.

“Dừng tay!” Trì An không chút do dự phô ra năng lực của mình, lôi huyết phù ra phóng tới.

Ở thế giới này, tuy rằng cô chỉ là người bình thường không có phương pháp tu luyện, nhưng dù gì huyết phù vốn được tạo thành bởi máu huyết của cô, nên hẳn một chút uy lực nhất định phải có. Chỉ có điều cho dù chỉ dùng một ít, thì máu huyết một khi mất đi thì sẽ không thể thu lại trở về được nữa. không những năng lực của cô bị hao tổn, mà ngay cả sinh mệnh cũng sẽ khô héo theo thời gian, cho nên nếu còn chưa tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô sẽ không dễ dàng sử dụng.

Huyết phù đánh xuống trên người Tử Thần, áo đen của Tử Thần liền bị bốc cháy lên, linh hồn bị bắt giữ trong ngực hắn cũng rơi xuống mặt đất.

Trì An tiến lên đoạt lại linh hồn của Trì Tâm.

Linh hồn Trì Tâm hệt như đang rơi vào trạng thái ngủ, trôi dạt lơ lửng bị cô ôm vào lòng.

Hai mắt Tử Thần tóe ra hai luồng ngọn lửa, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, đột ngột vung lưỡi hái nhắm thẳng vào Trì An.

Trì An theo bản năng lui về phía sau né đường tấn công của hắn, đợi khi Tử Thần vung lưỡi hái xuống lần thứ hai thì tay cô đã bắt lại lưỡi hái, bỗng dưng lúc này ma lực màu đen lóe lên đánh Tử Thần đẩy lùi, một lần nữa bị đánh bật về trong bóng tối.

Trì An ngẩng đầu, nhìn Satan đang chạy tới.

“Samael!” Tiếng gầm của ma nữ bóng đêm vang lên, âm thanh chứa đầy giận dữ.

Ánh mắt Satan đang từ vị trí Trì Tâm trong ngực Trì An chuyển sang ma nữ bóng đêm Grissine không biết từ khi nào đã xuất hiện cạnh hắn, lạnh lẽo nói: “Grissine, ta nói rồi, ngoại trừ ta, ai cũng không thể động vào linh hồn nàng, ngươi nghe không lọt lỗ tai sao?”

Dứt lời, ma gió lốc từ tứ phía quanh hắn cuồn cuộn nổi lên, mọi thứ xung quanh đều bị trận lốc làm nghiền nát.

Grissine đứng ở nơi đó, vải phục mỏng manh bó sát trên người ả ta bị ma gió lốc càn quét tơi tả thành những sợi vải rách nát, ả cười lạnh: “Linh hồn chị em Trì gia có được năng lực cường đại, đối với chúng ta, bắt được linh hồn của bọn chúng là chuyện tuyệt đối có lợi. Ngươi vốn hiểu rõ ngày phán xét đang gần trước mắt, bọn ta không thể chờ được nữa, vì sao ngươi lại cố chấp không bắt nàng ta xuống địa ngục chứ?” 

Satan không lên tiếng.

Grissine chỉ vào linh hồn Trì Tâm: “Ta biết rồi, bởi vì ngươi đã phải lòng con gái loài người – kẻ đã triệu hồi ngươi đến nhân gian, cho nên ngươi phản bội bọn ta, ngươi không muốn hủy diệt nhân gian nữa!!!”

Satan vẫn không lên tiếng, tay hướng về phía Trì An, linh hồn Trì Tâm liền lơ lửng bay tới đáp vào trong lòng hắn.

hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Trì Tâm, nói: “Đây là con mồi của ta, ta mới chính là chúa tể phán quyết vận mệnh của nàng! Grissine, ngươi có thể đi được rồi!”

Cuồng phong lại một lần nữa quét tới, mọi thứ chung quanh đều cuồn cuộn nổi lốc, Grissine cười khẽ, “Samael, không có linh hồn nàng ta thì cũng vẫn còn một linh hồn khác nữa! Ngươi nghĩ tại sao lúc này lại không thấy các thiên sứ khác xuất hiện? Là bởi vì bọn Azezel đều đã xuống nhân gian cả rồi!”

“Cái gì?” Ánh mắt Satan hơi ngưng trọng.

Grissine hé mở đôi môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp bởi vì vui sướng mà vặn vẹo, ả cười phá lên: “Bởi vì … cổng địa ngục đã mở rồi.”

Lời ả vừa dứt, cả thế gian đột nhiên rung chuyển, từ phía xa truyền đến một tiếng ầm vang trời hệt như toàn bộ mọi thứ đều đang sập xuống.

Giữa những tiếng thét sợ hãi của loài người, mặt đất dưới chân toác ra thành một khe nứt không đáy khổng lồ, càng lúc càng nứt toạc, các tòa nhà phía xa ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt, nhân gian bắt đầu nhìn thấy tận thế. 

“Ngày phán xét đã đến sớm!” Grissine bay đến giữa không trung, hai tay giang lên trời, hô hoán: “Hãy đến đây, quay cuồng cùng ngày tận thế của nhân loại, tất cả hãy tụ tập về đây! Chúng thần, loài người của nhân gian, thiên sứ bảo hộ nhân gian, hãy tiêu diệt hết toàn bộ cho ta …”

Nữ nhân này điên rồi!

Mặt đất nứt toạc trong nháy mắt, Trì An tránh đi cây đại thụ đã bật cả gốc rễ đang đổ nghiêng xuống, nhưng không may lại không thoát được tòa nhà đang đổ ầm ầm ở cạnh.

“Cẩn thận!” Thanh âm Raphael vang lên.

Trì An không nghe thấy được, ngực cô đã bị một mảnh nhựa thủy tinh đâm thẳng vào tim, tuy chỉ là một mảnh cực nhỏ nhưng lại đủ xuyên qua trái tim cô.

Thân thể Trì An rơi thẳng xuống lỗ hổng giữa khe nứt trên mặt đất.


Raphael hoảng hốt duỗi tay ra muốn túm lấy cô, nhưng liền phát hiện sau lưng Trì An đã xuất hiện cổng địa ngục đang mở ra, hơi thở của địa ngục ép bức tỏa ra khiến hắn bị bức lui. 

Khe đất kia vỡ ra tựa như vực sâu tiến đến địa ngục, thân thể Trì An tựa như một chú bướm nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, đúng lúc này trong tròng mắt gần như vỡ ra của cô phản chiếu hình ảnh một thiên sứ đang sà tới về phía mình, tiếp đó hắn túm chặt eo cô, tựa như mọi lần, đem cô ôm vào trong ngực hắn.

Trì An muốn vươn tay chạm lên mặt hắn, nhưng một chút khí lực cũng không còn, cơn đau đớn đã khiến toàn thân cô co rút từng đợt.

Lucifinil ôm chặt người trong lòng bay ra khỏi địa ngục, một lần nữa đáp xuống mặt đất đang rung chuyển không ngừng. Dường như mặt đất rung lắc không hề có tí ảnh hưởng nào với hắn, hắn đặt người trong lòng xuống nền đất, đưa mắt nhìn mảnh nhựa thủy tinh đang đâm xuyên ngực cô, dùng thanh âm dịu dàng cực hạn để an ủi cô: “An An, không đau, ta lập tức cứu nàng.”

Trì An không nhịn được bật ra tiếng ho, từ trong miệng phụt ra một búng máu, ánh mắt nhìn hắn đầy dịu dàng, khổ sở nói: “Lucifinil … ta rất thích chàng … chàng có biết không …?”

Lucifinil thận trọng rút mảnh thủy tinh trong ngực cô ra ngoài, dùng thánh quang giúp cô trị liệu.

Vết thương trên ngực Trì An nhanh chóng biến mất, ngoại trừ quần áo đầy vết máu thì không còn nhìn thấy vết thương nào trên người nữa, thế nhưng dù nhìn bằng mắt thường cũng thấy trên mặt cô hiện đã dần trắng bệch không còn giọt máu.

cô mất máu quá nhiều, đã không còn cứu được nữa. Dù là thiên sứ cũng vô phương cứu chữa. 

cô nhìn hắn mỉm cười, khóe miệng lại không cách nào thốt ra được thành lời, khuôn mặt dần hóa thành tê dại.

cô biết, thời khắc cô phải rời khỏi thế giới này đã đến, linh hồn Trì Tâm không bị Tử Thần lấy đi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.

Trì An nằm ngửa dưới mặt đất, đám thiên sứ và ác ma lần lượt kéo đến trên bầu trời lần lượt phản chiếu trong đôi mắt Trì An, rốt cuộc, hình ảnh cuối cùng trước khi mất ý thức, chính là vị thiên sứ đang sa ngã quỳ bên cạnh.

một đám thiên sứ và ác ma vây kín trên bầu trời, đưa mắt nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, tình cảnh nhân loại trốn chết trong ngày tận thế cũng không làm bọn chúng động lòng. Ngay lúc này chúng đều dõi mắt nhìn Lucificinil đang ngồi quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn cô gái loài người đã trút đihơi thở cuối cùng trong ngày tận thế.

“Nàng chết rồi sao?” Azezel hỏi.

“Hẳn là đã chết.” Grissine lên tiếng.

“Vậy linh hồn của nàng ta đã đi đâu?” Samael ôm linh hồn Trì Tâm, kỳ quái hỏi.

“Linh hồn … không nhìn thấy.” Ngữ khí Raphael có chút khó khăn.

Vào lúc này, bất kể là thiên sứ hay ác ma cũng đều không nhịn được nhìn chằm chằm vào thi thể nhân loại đang nằm trên mặt đất, không thể tin được.

Làm thế nào nhân loại lại không có linh hồn? Sau khi con người chết đi, tùy theo biểu hiện lúc còn dương thế của họ mà quyết định họ sẽ lên thiên đàng hay xuống địa ngục, cho nên dù nhân loại chết rồi cũng không hẳn là chấm dứt, ít ra cũng có thể cho bọn họ lên thiên đường hay xuống địa ngục.

Nhưng, cô gái này không hề có linh hồn.

Đột nhiên, chẳng rõ kẻ nào chợt thốt lên một tiếng kinh hoàng: “Nhìn kìa, Lucifinil …”

Mọi tầm mắt nhất thời chuyển hướng, liền phát hiện vị thiên sứ đang quỳ rạp trước thi thể nhân loại kia đang dần biến hóa, mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời dường như đang bị bóng đêm của địa ngục ăn mòn, màu vàng dần chuyển hóa thành đen, ba đôi cánh trắng tinh khiết biểu thị cho sựhuy hoàng ở sau lưng hắn, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cánh trắng đã nhuộm thành đen.

“Đây là … Lucifer?”

Tất cả thiên sứ và ác ma cùng ngó xuống dưới đất, một lần nữa đổ dồn về vị thiên sứ đang thẫn thờ ôm chặt cô gái nhân loại trong ngực mình.

không, giờ đây hắn không còn là thiên sứ nữa, hắn đã sa đọa xuống địa ngục, danh vị thiên sứ đã bị tước đoạt, giờ đây hắn là Lucifer – thiên thần sa đọa, hệt như lời tiên đoán đã nói.

hắn chỉ ôm chặt thi thể của cô gái nhân loại trong ngực, không hề nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Ngay thời khắc hắn đứng dậy, cổng địa ngục bỗng dưng được mở ra. hắn hai tay ôm lấy thi thể của cô gái mình yêu, xoay người tiến vào cổng địa ngục.

Cổng địa ngục lại một lần nữa được khép lại, địa chấn dưới mặt đất rốt cuộc cũng ngừng lại, sóng thần lắng xuống, toàn bộ mực nước đang cuốn các tòa nhà dần thối lui, cảnh tượng toàn thành phố bị tàn phá rốt cuộc cũng chấm dứt, trong chớp mắt, toàn nhân loại chìm trong im lặng.

Cuối cùng, nhân gian cũng không chào đón ngày tận thế.

Lucifinil đọa thiên, bị tước đoạt danh vị thiên sứ, cuối cùng lấy tên Lucifer và trở thành chúa tể địa ngục. một lần nữa mang lực lượng cường đại của chính mình làm cổng địa ngục khép lại.

Cổng địa ngục đã đóng, nhân gian rốt cuộc lại được hồi sinh thêm một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui