Tôi đứng dậy, cẩn thận lùi về sau vài bước, người đó thấy tôi đề phòng, lập tức gỡ bỏ mũ trùm đầu, để lộ thân phận thật sự.
Khi nhìn kỹ khuôn mặt người đó, tôi mới buông lỏng cảnh giác.
- Tại sao bà lại xuất hiện ở đây Nhị phu nhân? Ta đã nghe phụ thân bảo rằng bà đã bỏ trốn khỏi phủ, cứ nghĩ rằng bà đã theo phe Đại Hoàng tử, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
- Làm ơn…con hãy nghe ta giải thích…nhưng trước tiên, ta cầu xin con đừng làm tổn thương đến Diệp Thanh Hư?
Diệp Thanh Hư nhìn chằm chằm vào Nhị phu nhân, ánh mắt cũng không giấu nổi sự hoang mang, đôi lông mày chau lại, hỏi ngược lại bà ấy:
- Bà biết ta sao? Bà là ai?
Chẳng phải hai người cùng phe sao? Sao lại không biết nhau thế này? Tôi và Kim Ngọc nhìn nhau, ngầm trau đổi ý kiến qua ánh mắt, sau đó mới bắt đầu buông lỏng, tôi tiến đến Nhị phu nhân, đỡ bà ấy đứng dậy trước đã, rồi mới cất lời tra hỏi:
- Bây giờ Nhị phu nhân có thể nói cho ta biết sự thật được rồi!
Tôi không phải kẻ giết người vô tâm, nhưng cũng không phải thánh mẫu chỉ cần nghe lời cầu xin có thể lập tức tha mạng cho người khác, mọi quyết định có xử trí Diệp Thanh Hư hay không, bây giờ đều hoàn toàn phụ thuộc vào Nhị phu nhân vừa xuất hiện này.
Giọng vị phu nhân run rẩy, hướng ánh mắt về phía Diệp Thanh Hư, sau đó giơ tay đưa đến trước mặt nàng ta.
Nhìn vào lòng bàn tay bà ấy, có một miếng ngọc bội khắc chữ Sắc xuất hiện, khuôn mặt Diệp Thanh Hư có chút đông cứng lại, nhưng giọng lại lạnh đi.
- Miếng ngọc bội này là có ý gì?
- Chẳng lẽ con không nhìn ra hình dáng miếng ngọc bội này sao? Huống chi trên người con còn giữ miếng ngọc bội y hệt như này cơ mà!
- Miếng ngọc bội của ta không giống chữ trên mặt ngọc của bà!
- Ta biết chứ! Là chữ Tề đúng không?
Đến lúc này, Diệp Thanh Hư cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, nhìn thẳng vào Nhị phu nhân, ánh mắt xoáy sâu đến tận tâm can của bà ấy.
Khuôn mặt Nhị phu nhân vô cùng đau khổ, lặng lẽ kể đầu đuôi mọi chuyện cho chúng tôi.
Vào hai mươi lăm năm trước, lúc đang trong thời kỳ chiến tranh giữa hai nước, Nhị phu nhân lúc đó là con gái của phó tri huyện, dù đã qua tuổi cập kê nhưng vẫn chưa gả cho ai.
Một hôm khi đang hái thuốc trên núi thì bắt gặp một người đàn ông đang nằm nhắm mắt.
Mặc dù có chút hoảng sợ nhưng vì lòng tốt, Nhị phu nhân đành cắn răng tiến lại người đó kiểm tra xem còn sống hay đã chết, sau khi xem xét kỹ càng, Nhị phu nhân mới thở phào một hơi, người đàn ông này chưa chết, nhưng lại bị thương ở ngực trái do vết chém nên có thể là do bị mất máu mà ngất xỉu ở đây.
Vừa hay Nhị phu nhân hiểu biết một chút y thuật, liền nhanh chóng tìm một vài loại cây giúp cầm máu, đắp lên vết thương rồi băng bó lại.
Một lúc sau thì người đàn ông đó cũng tỉnh lại, gặp được ân nhân cứu mình lại là nữ nhân xinh đẹp, người đó nhanh chóng đem lòng yêu mến.
Người đàn ông đó tự xưng mình tên là Sắc Tề, một binh lính vô tình bị thương trong lúc đánh trận, chạy trốn đến được đây rồi ngất xỉu, Nhị phu nhân cũng tin là thật, bắt đầu nhận giúp đỡ cho hắn ta.
Một thời gian sau thì hai người cũng nảy sinh tình cảm, hẹn ước đôi bên, trong một lần uống rượu say, không kiềm lòng được mà đi quá giới hạn.
Nhưng cũng trong thời gian đó, quân giặc bất ngờ tấn công thành nơi Nhị phu nhân sinh sống, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, gia đình Nhị phu nhân cũng bị giết hết, còn bà ấy, do trốn đi gặp Sắc Tề mà may mắn thoát được một kiếp.
Khi bản thân mất hết mọi thứ, cứ nghĩ rằng Sắc Tề sẽ mãi mãi bên cạnh làm chỗ dựa cho mình, nhưng bà ấy đã lầm, vì quá tin tưởng hắn ta, cũng không nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một tên gián điệp của phe thứ ba, lợi dụng tình hình chiến tranh hai nước mà lẻn đến đây để thăm dò địa hình.
Sau khi hoàn tất mục đích của bản thân, hắn ta liền nhanh chóng trở về nước mình mà không một lời từ biệt, chỉ để lại cho Nhị phu nhân hai miếng ngọc bội đôi ghi hai chữ Sắc Tề.
Một tháng kể từ lúc hắn ta rời đi, Nhị phu nhân nhận ra mình đã mang thai, bà ấy cắn răng mà sinh con một mình, không bao lâu thì hạ sinh một bé gái.
Nhưng đang trong hoàn cảnh chiến tranh căng thẳng, gia đình bị sát hại, bà ấy đã không còn chốn dung thân, huống hồ chi là chăm lo cho con gái.
Lúc bà ấy đang dự định nằm trên vệ đường để ngủ quên đi cơn đói thì nhìn thấy Dương thái sư, bấy giờ vừa mới lên chức vị, một lòng phò tá Hoàng đế mới đăng cơ.
Nghĩ đến năm xưa hai người là thanh mai trúc mã, hiện tại một người đã thành danh, người còn lại thì ở đầu đường xó chợ, mặc dù không còn mặt mũi để nhờ vả nhưng nghĩ đến đứa con còn đang quấn tã của mình, bà ấy liền nghĩ ra một kế hoạch.
Đầu tiên bà ấy gửi con gái mình cho người cô mẫu đang làm quản sự trong Hoàng cung, ban đầu người cô mẫu nhất quyết không đồng ý, nhưng vì Nhị phu nhân đã quỳ xuống van xin, cộng thêm khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh của đứa con nhỏ khiến cho bà ấy mủi lòng mà chấp nhận.
Nhị phu nhân trao lại đứa con gái mình dứt ruột sinh ra cùng với miếng ngọc bội có chữ Tề, miếng còn lại Nhị phu nhân giữ lại trong mình.
Sau đó, lựa thời điểm Dương thái sư vừa rời khỏi phủ, Nhị phu nhân đã chỉnh trang lại bản thân từ trước, làm như vô tình mà chạm mặt với Dương thái sư.
Vì là thanh mai trúc mã từ trước, Dương thái sư đã mời bà ấy vào quán trà để ôn lại chuyện xưa.
Bà ấy giả vờ kể lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân, tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc mình đã có con, rồi vô tình nhắc đến lời đùa hứa gả cho nhau lúc còn nhỏ khi xưa, nói dối với Dương thái sư rằng mình vì tin lời nói đùa ấy nên đã đợi ông ấy cho đến lỡ thì.
Dương thái sư là một người tốt bụng nhân từ, lại nghĩ đó là sự thật, nghĩ rằng mình đã có lỗi, nên đã xin phép Đại phu nhân ở phủ mà cho bà ấy làm thiếp thất, như là cho bà ấy một chốn dung thân.
Thế là kế hoạch đã thành công, trở thành Nhị phu nhân, được đãi ngộ của thê thiếp, sống trong Dương phủ, nhưng cũng chỉ có vậy, Dương thái sư chưa bao giờ nghỉ ngơi ở viện của Nhị phu nhân.
Cứ thế đến ngày 10 hàng tháng, Nhị phu nhân sẽ gửi một ít đồ dùng và tiền bạc cho người cô mẫu để chăm sóc con gái mình.
Cũng âm thầm quan sát sự trưởng thành của con gái mình từ xa, dự định trong lòng sẽ nhận lại con gái mình trong tương lai.
Kể đến đó, ai cũng hiểu ra rằng người con gái trong câu chuyện của Nhị phu nhân chính là Diệp Thanh Hư.
Tôi cũng nhận thấy một điều, thì ra Dương thái sư vì cảm giác có lỗi mới lấy Nhị phu nhân, hai người hoàn toàn không có tình cảm nào cả, như vậy Dương Đặng Vi thật sự của trước kia đã hiểu lầm ông ấy, cho rằng ông ấy là người không chung thuỷ, mang theo nỗi day dứt đến khi kết thúc cuộc đời, xem ra bây giờ đã rõ ràng, phụ mẫu của cô ấy đều là người sống tình cảm, hết lòng cho gia đình.
Trở lại với hiện tại, khuôn mặt của Diệp Thanh Hư đã trở nên trắng bệch, ánh mắt căm phẫn nhìn Nhị phu nhân cũng không hề giảm bớt.
- Là ta có lỗi với con, hiện tại Hoàng cung sắp đổi chủ, kẻ đã bỏ rơi mẹ con chúng ta lại bắt tay với kẻ xấu để cướp đoạt ngôi vua, con đừng bị bọn chúng dụ dỗ nữa, hãy đi cùng mẫu thân rời khỏi đây đi!
- Bà xứng đáng để nhận lấy hai chữ “mẫu thân” sao? Bà đã bỏ rơi ta bao nhiêu năm nay, bây giờ đột nhiên xuất hiện, bảo ta nghe theo lời bà ư?
- Ta xin lỗi, lúc đó cũng là bất đắc dĩ, nếu như ta không làm như vậy, có lẽ chúng ta đã bị chết đói ở ven đường rồi.
Diệp Thanh Hư nước mắt rơi lã chã, không nghĩ rằng sự việc lại thành ra như thế này.
Kim Ngọc cũng thu kiếm lại, bước tới thăm dò ý kiến của tôi.
Xem ra Diệp Thanh Hư này cũng đáng thương, tôi cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Kim Ngọc khẽ thì thầm với tôi:
- Muội tính giải quyết bọn họ như thế nào?
- Muội thật sự cũng không biết nữa…Thôi thì tha cho cô ấy một mạng vậy, còn cô ấy quyết định báo cáo lại với kẻ địch hay không…thì là do muội xui xẻo vậy!
- Muội thật quá mềm lòng!!!
Kim Ngọc gõ nhẹ lên đầu tôi nhắc nhở, tôi ôm lấy đầu, ánh mắt vô tội nhìn tỷ ấy.
- Tỷ tỷ, muội đang bị thương đó...
- Muội còn tỏ vẻ oan ức nữa sao? Không phải vì tại muội lén ra khỏi phủ, báo hại ta phải ráo riết chạy khắp nơi tìm muội à? Nếu ban nãy ta không đến kịp lúc, muội hiện tại đã là cái xác rồi!
- Muội biết lỗi rồi mà…chỉ vì muội…muốn ở bên cạnh Sở Minh Quân thôi…
- Đồ mê muội!
- Khi nào tỷ gặp được ý trung nhân của mình đi, rồi tỷ sẽ hiểu cảm giác của muội bây giờ.
Nghe tôi nói xong, Kim Ngọc liền làm động tác muốn ói, ‘oẹ’ một tiếng, lại còn phủi phủi khắp người, tỏ vẻ không cần, còn phía bên kia, hai mẹ con bọn họ cũng giải được khúc mắt, ôm chầm lấy nhau nhận người thân.
Bọn họ nhìn chúng tôi, như đang đợi chúng tôi trả lời quyết định trước đó, hiện tại không khí cũng không còn căng thẳng như ban đầu nữa, tôi cũng nói với họ, một lời nhẹ tênh:
- Hai người rời khỏi đây đi! Dù sao cuộc chiến này cũng không liên quan đến hai người!
Nhị phu nhân vô cùng cảm động, định quỳ xuống để cảm tạ tôi, nhưng đã được tôi kịp thời ngăn lại.
- Dù sao chúng ta cũng đã sống với nhau trong một thời gian, Nhị phu nhân không cần phải hành lễ như vậy.
- Ta thật sự cảm tạ! Ta đã nợ phụ thân con một ân tình, suốt đời này ta sẽ luôn ghi nhớ!
Diệp Thanh Hư cũng đã đồng ý buông bỏ chấp niệm, rời khỏi đây cùng với Nhị phu nhân, sống một cuộc sống mới.
Trước khi đi, Diệp Thanh Hư đã quay đầu lại, nói với tôi vài lời.
- Khi ta nghe lén bọn chúng bàn bạc kế hoạch, đã nghe Đại Hoàng tử nhắc về mũi tên có độc, ta không biết bọn chúng sẽ sử dụng nó như thế nào, cho nên cô hãy cẩn thận!
- Cám ơn cô đã nhắc nhở!
Nhìn hai người rời đi, tôi cảm thấy rằng, mình đã có một quyết định đúng đắn.
Tiếp theo, Kim Ngọc sẽ dẫn tôi vào Hoàng cung, còn Sơ Hoa, tôi đã khuyên em ấy trở về phủ để đảm bảo tính mạng.
Trên đường đi, tôi hỏi Kim Ngọc tỷ tỷ một vài chuyện, thật ra tôi vô cùng tò mò, tỷ ấy rốt cuộc có thân thế như nào, mà chỉ cần vài chiêu đã hạ gục được Diệp Thanh Hư.
- Tỷ à, thân phận của tỷ là ai vậy? Giấu mình dưới thân phận là một bà chủ quán rượu, lừa cả người muội muội đây!
- Là do muội đã quá tin người!
- Vậy tỷ nói muội nghe đi, rốt cuộc tỷ là ai?
Kim Ngọc thở dài, kể ra thân phận thật sự của mình, còn vì sao lại trở thành bà chủ quán rượu, thì là do trước kia Kim Ngọc nợ một ân tình với Sở Minh Quân, vì thế đồng ý thay đổi thân phận, lặng lẽ quan sát hành động bên ngoài cho Sở Minh Quân, đồng thời bảo vệ tôi.
Nghe Kim Ngoc nói xong, tôi không khỏi cảm khái, thì ra Sở Minh Quân đã luôn có sự chuẩn bị từ lâu, chẳng trách mọi hành động của tôi đều bị ngài ấy biết.
Chợt nhớ ra một chuyện từ rất lâu, tôi quay sang hỏi lại Kim Ngọc tỷ tỷ:
- Như vậy, lúc muội xin tỷ bình rượu bình rượu quế hoa, chẳng lẽ ngài ấy cũng biết sao?
- Tất nhiên rồi, ta cứ nghĩ sẽ bị hắn cằn nhằn một tháng, nhưng không ngờ tên đó như bị ma nhập, còn vui vẻ cười toáng lên, như nghĩ ra điều gì xấu xa vậy!
- Đúng là…đã nghĩ ra…điều xấu xa…
Kim Ngọc không hiểu câu nói của tôi, còn tôi thì nhận ra, mình đã bị ngài ấy tính kế, thật mất mặt mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...