Nhìn Loan mỗi khi buồn phiền đều sẽ làm ra vài cử động, Cuồng đế cũng không động viên hoặc chế nhạo, mà nói lời mang theo mệnh lệnh. “Tiếp tục.”
Biết vương không có hứng thú nghe mình bực tức, Loan tiếp tục phân tích của mình.
“Hiển vương dùng một tô giới, tô giới đầu tiên trong thiên hạ, cho thương hội lưu lãng một chỗ an thân, nhận được hết mọi cảm kích của thương hội.” Ai có thể nghĩ tới thứ chỉ được thương hội quan tâm nhiều năm trước, khiến họ, những kẻ thượng vị, xem thường, cuối cùng phát triển đến phồn hoa như hiện tại, là nơi tập hợp toàn bộ thương nhân trong thiên hạ, cũng tụ hợp sức mạnh của thương nhân cả thiên hạ.
“Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, các thương hội lưu lãng trong thiên hạ trên căn bản đều chiếm một vị trí trong tô giới ở Hiển quốc, hơn nữa, dù chúng ta noi theo Hiển quốc mà thành lập một cái, nhưng chúng ta thật sự có thể tín nhiệm những thương nhân kia sao? Mỗi người họ đều có dấu ấn của Hiển quốc, chỉ bằng nhìn lần hành động này, bọn họ phối hợp với kế hoạch của Hiển quốc, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì cũng có thể nhìn thấy Hiển quốc hiểu rõ bọn họ.” Loan lấy hơi.
“Thần thậm chí đang nghĩ, có phải Hiển vương muốn cho chúng ta biết, y đã khống chế thương hội, để chúng ta chần chờ có nên thành lập tô giới hay không, sau khi thành lập tô giới, lại lo lắng thương hội có phải là tai mắt của Hiển quốc hay không.” Tư duy của Loan trở nên phức tạp những việc này, Kình Thương lại chưa bao giờ nghĩ tới, đối với Kình Thương mà nói thương mại là thứ kinh tế không phân biệt ranh giới quốc gia, kiếp trước, không thấy các xí nghiệp đa quốc gia từng cái từng cái đều cắm rễ phát triển ở những quốc gia khác sao.
Cuồng đế gật đầu, thứ Loan nghĩ đến gã cũng nghĩ đến, nhưng đối với thương hội nên làm thế nào?
“Đoạn tuyệt lui tới cùng thương hội?” Cuồng đế nghĩ ra một phương pháp.
“Không thể, rất nhiều tình báo của chúng ta đều bắt nguồn từ các thương hội lưu lãng, còn có thần vừa nãy cũng nói rồi, chúng ta còn không biết ở Lục quốc có bao nhiêu thứ đến từ những thương hội lưu lãng này, mất đi lại có ảnh hưởng gì.” Loan lắc đầu phủ định ý nghĩ của Cuồng đế.
“Cũng chính là, đối với thương hội lưu lãng, chúng ta cái gì cũng không thể làm?” Cuồng đế nhíu mày.
“Tạm thời là như vậy, có điều, ta cảm thấy chúng ta tất yếu phải thành lập tô giới, Hiển quốc đã chiếm tiên cơ, chúng ta không thể lạc hậu, có thể lôi kéo một ít thì một ít.” Thật sự, gã rất không thích loại phương thức bị động giải quyết này, Loan biết, vương cũng không thích.
“Còn có cái gì?” Cuồng đế bất ngờ không hề tức giận, thậm chí trên mặt còn mang cười. Kẻ địch để gã thừa nhận càng lợi hại mới càng có giá trị khiến gã thưởng thức, thương hội, nếu dám quấy rối ở Lục quốc, giết là được rồi, tình báo, hừ, ngoại trừ Hiển quốc, gã không đem bất kỳ quốc gia nào để vào trong mắt. Hơn nữa là một thương hội, nếu buôn bán tin tức giả, sẽ bị đuổi giết, không chỉ là quốc gia, cũng có những thương hội khác trên tình báo, thương hội tuyệt đối không dám lừa gạt người, việc này mang ý nghĩa bọn họ sẽ mất đi một chuyện làm ăn, mà khoản lợi nhuận này khá là khả quan, các thương nhân lấy lợi ích là tối thượng sao cho phép mất đi.
Loan nhìn dáng vẻ vương tràn đầy phấn khởi, tiếp tục nói, vương cứ đụng đến chuyện có liên quan với Hiển vương đều rất khác thường, “Trong chiến tranh lần này, trừ thủ đoạn từ trước của Hiển vương, ba chủ tướng cũng không thể khinh thường. Túc Dạ Liêu, người tận trung đầu tiên cho Hiển vương, Trì Uyên, người thừa kế Trì gia của Hiển quốc, Cận Dũng, người thừa kế Cận gia của Hiển quốc, ba người bọn hắn đều là đại diện một thế hệ mới của Hiển quốc, ta nhớ không lầm, ba người bọn hắn cũng là chủ sự tô giới, hiển nhiên lần chiến tranh này, Hiển vương tính tôi luyện ba người bọn hắn.”
Gã không thể không nói, Hiển vương rất lớn mật, không để bất kỳ trưởng bối có kinh nghiệm nào ở một bên chỉ điểm, cứ như vậy cho ba tên trẻ tuổi chưa bao giờ một mình lĩnh binh mang đại quân lên chiến trường, còn là một trận chiến không tính là nhỏ.
“Tầm nhìn quả sâu xa.” Đời trước vẫn chưa tới tuổi lui về phía sau, ngay đó đã bồi dưỡng đời kế tiếp, suy nghĩ thêm tình huống quốc nội của mình, người nối nghiệp không phải không có, nhưng không ai nghĩ muốn buông tay, ngẫm lại thế hệ mới của Hiển quốc trải qua mấy năm tôi luyện, nắm kinh nghiệm phong phú, Lục quốc bên này mới buông tay để người nối nghiệp tự mình gánh vác, cứ thế mãi, nhân tài Hiển quốc thì tầng tầng lớp lớp già trẻ tụ tập một đường, mà Lục quốc thì lại già đã lùi về sau, trẻ mới bắt đầu tiếp nhận, chênh lệch đúng vào lúc này mà ra.
Cuồng đế quyết định, dù bại mấy lần, cũng phải bắt đầu bồi dưỡng người nối nghiệp, Lục quốc không thể bị cách xa hơn, trên con đường này, dù cất bước muộn, nhưng ngươi đã ở trên con đường này, chỉ cần nỗ lực tiến lên, không phải không thể đuổi kịp. Biết chênh lệch, làm như không thấy, không đi thay đổi, đó mới là hành vi ngu xuẩn.
“Vương có chú ý tới không, lần này Hiển quốc đều điều động tân binh.” Lần chiến tranh này, Hiển vương tôi luyện không chỉ ba người kia, còn những tân binh nữa.
“Có chú ý tới.” Cuồng đế gật đầu.
“Vương có chú ý tới những tân binh kia đều có sức chiến đấu không giống bình thường không?” Loan hỏi lại.
Cuồng đế tiếp tục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Trong báo cáo lúc trước của Hiển quốc, ta nhớ nội dung có liên quan với việc huấn luyện quân đội, *** giản quân đội của Hiển vương, xem ra, vị Hiển vương này đang dốc lòng luyện binh, chỉ là tư liệu ở mặt này, chúng ta không thể nào có quá nhiều, dù sao quân sự là việc thương nhân không thể chạm được.” Đây chính là khuyết điểm tình báo của thương nhân, họ có thể nhận được rất nhiều tin tức đại chúng, thế nhưng rất nhiều bí mật, họ không cách nào biết được cái này cũng là nguyên nhân các quốc gia ngầm đồng ý cho thương nhân thăm dò tình báo, bí mật chân chính, các quốc gia giữ rất kỹ.
“Không hổ là túc địch của ta.” Cuồng đế tự ý đem danh hiệu túc địch này cho Kình Thương.
“Vương, xin cho ta xem hết lại tin tình báo của Hiển quốc.” Loan thu hồi thần sắc căng thẳng, cúi đầu, thỉnh cầu với Cuồng đế.
Toàn bộ Lục quốc, chỉ có vương mới lưu giữ nhiều tư liệu của Hiển quốc, ai kêu vương rất có hứng thú với Hiển vương kia.
“Ngươi không phải đã xem qua sao?” Loan có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, sao lại muốn xem nữa.
“Đây là sai lầm của thần.” Loan quả thật rất thẳng thắn nhận sai, “Tầm mắt và tầm nhìn xa của thần không sánh được với vị Hiển vương kia, từng có nhiều thứ ngay trước mắt thần, thần lại chưa bao giờ đi nghĩ qua hàm nghĩa đằng sau nó, không, chính xác mà nói, là thần căn bản xem không hiểu hành vi vô nghĩa của Hiển vương, nhưng, sau trận chiến này, thần mới rõ ràng, những việc vô nghĩa đó cũng có thể ẩn giấu một loại dự kiến đáng sợ nào đó được Hiển vương chuẩn bị cho tương lai. Vì vậy, thần muốn nghiên cứu rõ ràng, thần muốn xem một chút, khoảng cách về mưu lược và tầm nhìn giữa thần và vị Hiển vương kia đến tột cùng xa thế nào, thần lại có thể nhìn thấu y mấy phần.”
Loan ngẩng đầu lên, thật lòng nhìn Cuồng đế, thân là mưu sĩ, không nhìn thấy thủ đoạn của kẻ địch, cho rằng điều người khác làm không có ý nghĩa, kỳ thực là chính mình ngu xuẩn không nhìn thấu thâm ý ẩn sau những hành động vô nghĩa kia, đây không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục với một mưu sĩ, Hiển vương cho gã sự bất cam sâu sắc và sỉ nhục như vậy.
“Được, chúng ta cùng xem.” Cuồng đế đáp ứng, gã cũng muốn nhìn một chút, những việc trong báo cáo từng khiến gã thất vọng nhiều lần rốt cục đã bị mình bỏ qua bao nhiêu thủ đoạn của Hiển vương.
“Có điều, vương, ngươi cho rằng Hiển quốc đấu với quốc gia kia, ai sẽ thắng?” Loan lần thứ hai hồi phục thần sắc ngả ngớn bất chính hỏi.
“Ngươi nói xem?” Cuồng đế hỏi ngược lại.
Sau đó hai người cùng cười đến ý vị thâm trường, phần lớn người sẽ cho rằng, một quốc gia trung đẳng đối kháng với một đại quốc chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ, nhưng hai người họ lại cho rằng Hiển quốc sẽ thắng, họ đang chờ mong, Hiển vương trong trận chiến này sẽ dùng thủ đoạn gì.
Hai người bọn họ đang chờ mong, Kình Thương bên này chiến tranh đã khai hỏa từ lâu.
Không kịp thu lãnh thổ địch quốc, biên cảnh Hiển quốc cũng bắt đầu có mâu thuẫn nhỏ, có điều Hiển quốc từ lâu đã chuẩn bị tốt, khu vực bị chiếm lĩnh, trong kế hoạch ban đầu của Kình Thương, căn bản xem đó là khu vứt đi, vừa lúc ở một vòng của chiến dịch, vì cướp đoạt những quốc gia đã biến mất kia, dân chúng căn bản đều di cư đến Hiển quốc, còn lại, khi tiếp nhận lãnh thổ, cũng thuận thế đem người dời đến Hiển quốc.
Lấy vùng này làm bước đệm, quân Hiển quốc tới đây trước địch quốc để chuẩn bị, bắt đầu hoạt động quen thuộc địa hình, thuận tiện khai triển du kích chiến mà vương sắp xếp, chậm rãi tiêu hao quân tiên phong của kẻ địch, bảo tồn sức mạnh của mình.
Vào lần chiến tranh này, thương hội cũng có trợ giúp, thương nhân tuy bị Kình Thương tính toán một lần, nhưng họ cũng không tức giận, thậm chí chủ động tìm tới Kình Thương cung cấp tình báo, Bình Hâm Lũ là đại biểu nói như vậy.
“Trước Hiển vương cao quý, ai cũng không phát hiện ra sức mạnh mà thương nhân ẩn chứa, lần hành động này của Hiển vương khiến rất nhiều người biết đến. Mà qua lần này, đối với thương nhân, đặc biệt thương nhân chúng ta ở tô giới Hiển quốc, trừ Hiển quốc không có ai có thể không có khúc mắc, chuyện này, chúng ta không oán Hiển vương, dù sao ngay cả chúng ta đều không nghĩ tới.” Thậm chí trước khi tới nơi này, có thương nhân cấp tiến đã nói, việc này lặp lại một lần như vậy nữa, để những kẻ xem thường bọn họ biết sự lợi hại của thương nhân.
“Đây là một phương diện, quan trọng hơn chính là, chúng ta không hy vọng Hiển quốc thua, chúng ta có thể nghĩ đến, hiện tại có rất nhiều quốc gia cũng thành lập tô giới, nhưng ban đầu, dành cho chúng ta những thương nhân lãng du một mái nhà chính là Hiển quốc, ở đây, người nhà của chúng ta sinh sống rất thoải mái, ta rất yêu thích quốc gia này, thật sự. Hơn nữa đối với Hiển vương, nhiều năm như vậy ta thế nào cũng hiểu rõ chút ít, ta không tin những vị vương khác. Cuối cùng, Hiển vương có thể dành cho ta nhiều của cải hơn, đây là kinh nghiệm làm ăn nhiều năm cùng ngươi (không biết chữ ngươi này là nói tới ai).”
Đây là nguyên nhân bọn gã đồng ý trợ giúp Kình Thương, các thương nhân nhìn gì nói gì là thủ đoạn sinh tồn của họ, cũng luyện thành bản lĩnh nhìn người, ở Hiển quốc mấy năm, một vài thành tựu của Kình Thương, khiến bọn họ thấy nhiều thứ rất khác với những vị vương kia, ít nhất, trừng phạt Kình Thương dành cho thương nhân đều có căn cứ, mà không phải phạt lung tung, so với những vị vương lúc nào cũng có thể cướp đoạt của cải của họ, họ lựa chọn Hiển vương.
“Chúng ta cũng không vi phạm nguyên tắc của thương nhân, chúng ta đưa cho Hiển vương những thứ như các quốc gia khác.”
Thương hội lưu lãng có thể cung cấp tư liệu cũng sẽ không liên quan đến bí ẩn của quốc gia khác, trên căn bản đều là những thứ quốc gia này không cần che giấu.
Kình Thương cũng không làm khó những thương nhân này, những thứ muốn biết đều là tính cách của quốc quân địch quốc, tính cách của các quan viên quan trọng, còn có năng lực của họ, diện tích, sản vật, địa lý, khí hậu, một vài việc khác nữa… của địch quốc, mà cái này cũng là khoá kinh thương phải học của các thương nhân.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị hết, các thương nhân nhận được thù lao kỳ thực rất tò mò, Hiển vương lẽ nào có thể chỉ dựa vào những tư liệu phổ thông đại chúng như vậy thắng được cuộc chiến này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...