Hiểu đô, vương đô mà ngàn năm trước Kình Thương quy hoạch, Túc Dạ Liêu tham dự thiết kế, đã đợi được chủ nhân nó trở về. Toà thành Bất Dạ chi đô ngàn năm này, so với trước đây đã xây dựng thêm không ít, nhưng thiết kế của Thánh Hoàng không ai dám động, chỉ sợ một bất ngờ khiến Bất Dạ chi đô không tồn tại nữa, phải biết dù đã ngàn năm, kỹ thuật năm đó Thánh Hoàng và Thánh Vương làm chỉ là phỏng chế, nguyên lý căn bản không ai hiểu, minh văn nguyên thạch dưới lòng đất Hiểu đô, chỉ cần phá hoại một điểm sẽ mất đi tác dụng.
Hoàng cung xây dựng thêm, đưa chu vi ban đầu vào phạm vi hoàng cung, đường toàn bộ không đụng đến, chỉ tái hiện lại các kiểu thiết kế nhà, người tay nghề giỏi không ít, cung điện xây dựng sẽ không tệ hại hơn, xa hoa.
Nhìn thay đổi của Hiểu đô, trong mắt Kình Thương lộ vẻ hoài niệm, Túc Dạ Liêu nhìn thấy hoài niệm nơi Kình Thương, cũng nhớ tới những ngày ở Hiểu đô ấy, lộ ra nụ cười hoài niệm hiểu ý.
Hoài niệm của hai người không ẩn giấu, Y Cung Nhuệ Vũ tự nhiên để ý, dọc theo đường đi đối với lai lịch hai người, Y Cung Nhuệ Vũ càng cảm thấy thần bí, ngoại trừ biết nam tử tóc đen tên Thương là hoàng thất, gã căn bản không thu hoạch được gì thêm.
Tri thức của hai người cực kỳ rộng lớn, kiến thức cực sâu, nhận thức về lực lượng khiến gã thu hoạch rất nhiều, đối mặt hai người như vậy, có lúc khiến hắn nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm, nếu người tên Thương trong hoàng thất kia có cơ hội leo lên ngôi vị hoàng đế, Y Cung Nhuệ Vũ thậm chí đã có ý nghĩ hiệu trung, nhưng là một chư hầu, một chư hầu có dã tâm, Y Cung Nhuệ Vũ không cho phép chính mình có thứ ý nghĩ này, vậy nên Y Cung Nhuệ Vũ rất nóng lòng muốn tách ra khỏi hai người, bởi vì gã đã cảm giác được mị lực từ nam tử tóc đen, trong nụ cười hiểu rõ của nam tử tóc bạc kia, Y Cung Nhuệ Vũ muốn thoát khỏi mị lực của nam tử tóc đen.
Cờ xí đại biểu cho gia tộc Y Cung Nhuệ Vũ đã treo lên, cờ xí đại biểu thân phận gia chủ cũng phất phới, thủ vệ cửa thành dựa vào điều này, lúc nhìn thấy liền không dám vào theo lệ lục soát, đội hình dừng lại, cung nghênh nhóm Y Cung Nhuệ Vũ tiến vào. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Kình Thương cũng không bại lộ thân phận, theo Y Cung Nhuệ Vũ cùng vào, dọc theo đường đi nhìn đường phố xa lạ, so sánh với dáng vẻ ngàn năm trước, không khỏi phát hiện, đường phố mình từng quy hoạch vẫn khá hợp lý, dù đã qua ngàn năm, Hiểu đô ngày càng phồn hoa, con đường vẫn như cũ không có vẻ chen chúc, trên mặt không khỏi hé lộ nụ cười, đó là thỏa mãn với thành tựu của mình.
Túc Dạ Liêu vẫn chăm chú nhìn Kình Thương nhìn thấy, tuy không biết quân vương hắn sao lại vui vẻ, Túc Dạ Liêu nhìn thấy nụ cười nhỏ bé ấy, cũng lộ ra ý cười ấm áp.
Y Cung Nhuệ Vũ từ khi tiến vào cửa thành, liền bắt đầu duy trì hình tượng uy nghiêm của mình, không nghiêng đầu nhìn đến hai người, thẳng tắp nhìn về phía trước, tin gã vào thành đã truyền ra, những ánh mắt thăm dò đều sẽ chú thị đến mình, gã không thể không thận trọng, để người ta nhìn thấy vẻ uy nghiêm cao quý không thể xâm phạm, ngay cả người hầu Y Cung gia cũng vậy.
Trong đội ngũ thế ấy, lại có Kình Thương và Túc Dạ Liêu biểu hiện khá tùy ý tách biệt đặc biệt khiến người chú ý, đầu đội mũ sa không nói, cưỡi tuấn mã, không mặc áo giáp, một thân nhàn nhã, hành động cũng có vẻ nhàn tản, những người có tâm chú thị đến Y Cung Nhuệ Vũ cũng đưa mắt tới hai người. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Bọn họ là ai? Sao lại đi chung cùng Y Cung Nhuệ Vũ? Những kẻ chú ý tới Kình Thương và Túc Dạ Liêu trong lòng đều có cùng một câu hỏi.
Do tôn kính với hoàng thất, giờ cũng là ban ngày, cửa cung không đóng, nên Y Cung Nhuệ Vũ muốn đến hoàng cung yết kiến hoàng đế, dù hoàng đế không nhất định sẽ tiếp kiến gã, nhưng thái độ này vẫn cần phải có, trừ phi gã muốn đối địch cùng toàn thiên hạ.
Y Cung Nhuệ Vũ cũng không cho là mình có bản lĩnh đối mặt với toàn bộ thiên hạ, uy nghiêm hoàng thất còn đó, chết trung cũng có không ít, hai đại gia tộc Trì gia và Cận gia trước khi Hiển quốc thống nhất thiên hạ đã tận trung cho Hiển quốc vẫn là dãy núi mà thế lực của Y Cung Nhuệ Vũ không cách nào vượt qua, trong thiên hạ này cũng chẳng có nhiều người tình nguyện nhìn Y Cung gia quật khởi.
Hoàng đế xem chư hầu ngày càng tăng cường thực lực là uy hiếp, chư hầu như thế nào không thấy rõ thực lực hoàng thất nắm trong tay, vậy nên song phương vẫn khá kiềm chế, chư hầu trong một vài hành vi và lời nói sẽ không vô lễ với hoàng thất, nhưng động thủ thật, vẫn không chư hầu nào dám. Kình Thương và Túc Dạ Liêu rõ ràng điểm này, nên Kình Thương không nóng lòng, không sốt ruột, đối với uy hiếp hoàng thất nói không thèm để ý, trái lại Túc Dạ Liêu có chút nghiêm túc với chuyện chư hầu ôm tâm thái không thể khinh thường.
Đội ngũ Y Cung Nhuệ Vũ đi tới cửa cung, tự nhiên tùy tùng không thể toàn bộ cùng gã tiến cung, chọn mấy tâm phúc, Y Cung Nhuệ Vũ liền tiến vào hoàng cung.
Kình Thương và Túc Dạ Liêu cũng không làm chút gì biểu thị tư cách, cứ thế theo vào, phải biết ngàn năm trước họ là chủ nhân hoàng cung này, ai lại cần họ thể hiện tư cách mới để họ tiến vào.
Lính canh cổng rất có trách nhiệm, hai người Kình Thương và Túc Dạ Liêu không thể theo vào cùng Y Cung Nhuệ Vũ, vì nhân số Y Cung Nhuệ Vũ mang theo đã đủ, Kình Thương và Túc Dạ Liêu còn dư lại, huống hồ hai người mang mũ sa này rõ ràng không rõ lai lịch, còn cưỡi ngựa, không có ý xuống ngựa, lính canh sao có thể không ngăn cản.
“Làm càn.” Thét lên là Túc Dạ Liêu, không ai có thể làm càn như vậy với quân vương hắn, khí thế lãnh khốc không chút lưu tình toả ra, khủng bố khiến sống lưng người ta phát lạnh, như Y Cung Nhuệ Vũ cũng không thể chịu đựng được uy thế Túc Dạ Liêu bộc phát ra, huống hồ là một lính canh nho nhỏ.
Khí thế như vậy cũng khiến người đang tới gần cửa cung dừng lại, dù sao cũng là người lão thành trì quốc, năm tháng đã mài giũa kinh nghiệm và tu vi, cố chống đỡ uy thế, đè xuống sự hoảng sợ trong lòng đi tới cửa cung, vừa nhìn liền thấy nguyên nhân gây ra sự cố.
“Liêu.” Kình Thương gọi Túc Dạ Liêu bằng xưng hô thiên hạ đều biết, lính canh tận trách, Kình Thương không cảm thấy nên trách tội.
“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu khi nghe đến âm thanh quân vương rõ ràng có chút không vui, lập tức thu lại khí thế. Quân vương hắn vẫn nhân từ như vậy, không, nên nói là không có tự giác của kẻ bề trên.
Đến vương đô, Túc Dạ Liêu cũng không cần thiết ẩn giấu tư cách, rõ ràng nói cho Y Cung Nhuệ Vũ, hắn và quân vương hắn bề ngoài là quân thần.
Ngô chủ, đây là danh xưng chỉ có hoàng thất và chư hầu đầu tiên hiệu trung mới có thể gọi. Y Cung Nhuệ Vũ khi đã trải nghiệm qua thực lực của Túc Dạ Liêu, đối với xưng hô này đúng là không có bao nhiêu quan tâm, dù sao đã sớm biết Kình Thương là người trong hoàng thất, chỉ là không nghĩ tới Túc Dạ Liêu là người hiệu trung cho người kia mà thôi.
Người tới rốt cục đến gần, cũng chú ý tới nhân vật khả nghi mang mũ sa cưỡi ngựa, quát lớn thì không thể, một hồi kia, gã đã biết khả năng của hai nhân vật khả nghi trước mắt này, nghe xưng hô Ngô chủ, cũng nghĩ, thành viên hoàng thất là không thể, vậy là vị chư hầu nào, không thấy rõ hình dáng, cũng không rõ là nhà nào.
“Ngươi là người Trì gia?” Kình Thương nhìn thấy người tới, nhiều năm trước y đã gặp người này, tuy lúc ấy người này còn khá ngây ngô, nhưng Kình Thương sẽ không nhận sai.
Trì gia và Cận gia hai gia chủ lâu năm, có hai người Trì Uyên và Cận Dũng rất được Kình Thương tin cậy, một quãng thời gian bị Túc Dạ Liêu coi là đối thủ cạnh tranh, nên được hai người đặc biệt ưu đãi, cũng là hai gia tộc duy nhất trừ hoàng thất biết hai người họ còn sống, đương nhiên bí mật này chỉ có gia chủ có thể biết, mỗi đời gia chủ kế nhiệm đều bị tiền nhiệm gia chủ mang tới chỗ hai người yết kiến, cũng như hoàng thất, dù gia chủ trước chưa kịp nói, cũng có người biết chuyện trong hoàng thất và gia chủ Cận gia báo cho.
Chính vì rõ Thánh Hoàng và Thánh Vương tồn tại, Trì gia và Cận gia hai gia tộc lâu năm này kiên định đứng bên phía hoàng thất, dù hậu bối có kích động thế nào, họ đều không có bất kỳ dã vọng nào với hoàng thất, rất nhiều gia chủ trước khi kế nhiệm đều có thái độ xem thường hoàng thất, cho rằng hoàng thất chỉ là đồ trang trí, đã xuống dốc, nhưng khi biết Thánh Hoàng và Thánh Vương còn tồn tại, mới ý thức tới sự đáng sợ của hoàng thất, nguyên lai sau lưng hoàng thất còn ẩn giấu thực lực kinh khủng như thế.
Trong truyền thuyết ngàn năm, thực lực của Thánh Hoàng và Thánh Vương đã bị truyền thuyết hóa, thế nhưng truyền thuyết này cũng có tính chân thực nhất định, chỉ nhìn thời gian ngàn năm, thực lực mỗi năm phát triển thêm một chút, là có thể nghĩ đến thực lực họ ra sao. Thêm vào các Quý tộc hiện tại dùng công pháp tăng cao thực lực, là do Thánh Hoàng sáng tạo.
Hai người này tuyệt đối nắm giữ thực lực lật đổ thiên hạ, chỉ xem bản ghi chép của gia tộc Thánh Vương ghi lại, thủ đoạn đồ thành diệt quốc kia, cũng khiến người không cách nào sinh ra tâm đối kháng.
“Vâng, các hạ là?” Đối phương nhận biết mình, nhưng mình lạikhông quen biết đối phương, gia chủ Trì gia đời này rất nghi hoặc hai người này là ai.
Kình Thương gỡ mũ sa xuống, Túc Dạ Liêu cũng lấy xuống theo.
Người tóc đen lạnh lùng oai hùng, người tóc bạc tuyệt sắc thanh lệ, hai người đều mang khí chất khiến người khó quên, lẳng lặng đứng đó cũng có thể nhận được những tầm mắt chú thị, bọn họ thực quá xuất chúng.
Nhưng xuất chúng như vậy, cũng không đến nỗi để gia chủ Trì gia luôn luôn trầm ổn thành dạng như bây giờ, hai mắt trợn tròn, con ngươi như muốn rơi xuống, rõ ràng là dáng vẻ kinh ngạc quá độ.
Gia chủ Trì gia đời này làm sao sẽ quên dáng vẻ hai người trước mắt, mình đã từng còn trẻ vô tri cũng ôm một vài ý nghĩ bất kính đối với hoàng thất, thành viên hoàng thất không trải qua chiến trường, đã khiến rất nhiều người mất đi lòng kính nể, cũng khơi lên dã tâm của rất nhiều người, gia chủ Trì gia đời này cũng từng là một thành viên trong đó, Trì gia và Cận gia chọn gia chủ luôn luôn thận trọng, khi vị trí người thừa kế rơi vào tay mình, gã cũng ảo tưởng qua thay thế hoàng gia, nhưng gia chủ đời trước mang theo gã đi tới toà cung điện còn rộng lớn hoàng cung Hiểu đô thì, gã cũng thấy sự chân thực của thế hệ này.
Chính hai người này đã đánh vỡ dã tâm của gã, khiến gã trung thành tuyệt đối với hoàng thất như những nhà khác, bởi vì mỗi đời gia chủ Trì gia và Cận gia tận trung không phải hoàng thất, mà là Thánh Hoàng.
Chỉ cần hai người này còn tồn tại, vậy trên đời này sẽ không có kẻ có thể thay thế được hoàng gia, Thánh Hoàng và Thánh Vương có thể gây dựng một thiên hạ, vậy bọn họ cũng có thể tạo ra thêm một cái nữa.
Gia chủ Trì gia đời này bị ép đến hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ xuống, hoàn toàn không còn phong độ gia chủ Trì gia nên có, “Thánh… Thánh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...