Liêu Nhiễu Kình Thương

Đã có tâm tính toán, Túc Dạ Liêu chủ động tìm tới nam tử.

“Ngươi rốt cuộc muốn theo tới khi nào?” Không chỉ bởi nam nhân này khiến quân vương hắn cau mày, cũng là do nam nhân đáng ghét này có mặt, quân vương hắn từ chối bất kỳ hành vi thân mật nào với hắn, hôn môi với việc kia cũng thôi, nhưng ngay cả nắm tay đều bị quân vương hắn cấm chỉ, lạnh lùng như Túc Dạ Liêu cũng sẽ lòng sinh oán khí.

“Ta không có ác ý,” bởi vì thái độ của Túc Dạ Liêu tuyệt đối không xem là hữu hảo, nam nhân vội vàng biểu lộ thiện ý của mình, “Ta chỉ là muốn kết bạn với hai vị.” Đây chính là mục đích của nam nhân, mặc kệ sau lưng mục đích này nam nhân có bao nhiêu hiếu kỳ, bao nhiêu thăm dò, bao nhiêu nghi hoặc, đây chính là mục đích của gã.

Túc Dạ Liêu cười nhạo một tiếng, “Chúng ta không có hứng thú quen biết ngươi, nếu như ngươi đi theo nữa, vậy liền chớ có trách ta ra tay.” Lời tiếp lời tỏ ra uy hiếp không chút nhẫn nại.

“Cha,” nam nhân cũng có ngạo khí, dưới cái nhìn của hắn uy hiếp của Túc Dạ Liêu thực sự quá ngông cuồng, “Vậy ta ngược lại thật muốn lĩnh giáo một hồi.” Đối lập tranh đấu, không lùi một phân.

Hành vi như khiêu khích của nam nhân, Túc Dạ Liêu miệt thị, nam tử này ở thời đại này được cho cường giả, thế nhưng so với bản thân sống quá ngàn năm, nam nhân còn kém xa, thậm chí cũng không sánh bằng hắn năm đó khi đối chiến với Phù quốc. Có điều, nam nhân tự mình muốn chết, Túc Dạ Liêu cũng không khách khí, một luồng áp bách, Túc Dạ Liêu ngưng tụ sức mạnh đáng sợ, đánh úp về phía nam tử. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Dực.” Thanh tuyến trầm lạnh đánh vỡ bầu không khí sắp trở nên gay gắt giữa hai người.

Túc Dạ Liêu lập tức tản đi năng lượng, đổi về một mặt tươi cười, lấy lòng nhìn Kình Thương, “Thương, ta và hắn chỉ giao lưu một hồi thôi.” Túc Dạ Liêu không muốn khiêu chiến điểm mấu chốt khoan nhượng của quân vương hắn, nhanh chóng tìm lý do cho hành vi của mình.

Nam nhân từ lúc cỗ áp bách kia xuất hiện, liền chảy mồ hôi lạnh, gã không phải không thừa nhận, trong nháy mắt lúc ấy gã cảm thấy hoảng sợ, vì sức mạnh cường hãn như vậy mà hoảng sợ, người này đến cùng là cái gì? Tại sao có thể có lực lượng mạnh mẽ như thế? Còn cả nam tử tóc đen này, có thể ràng buộc nam tử tóc bạc này nam tử tóc đen lại mạnh mẽ dường nào?


Kình Thương không tin, nhưng cũng không tra cứu, nhiều năm như vậy, chỉ cần Túc Dạ Liêu không lạm sát kẻ vô tội, Kình Thương bình thường sẽ không tính toán, vì chính Túc Dạ Liêu cũng rất rõ ràng điểm mấu chốt của y, sẽ không chạm đến, vì vậy Kình Thương sẽ không lo đến vấn đề mạng người. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Kình Thương liếc nhìn Túc Dạ Liêu đang tươi cười lấy lòng, sau đó đưa mắt nhìn nam nhân, ánh mắt thâm thúy phảng phất có thể nhìn thấu tất cả, nam nhân cảm giác được một loại áp bách khác từ trên người Kình Thương, không lãnh khốc, không kiêu ngạo, nhưng một mực lại có một loại uy nghiêm, khiến ngươi không dám làm càn, trong lòng nam nhân sản sinh một loại cảm giác đây mới là khí độ hoàng gia nên có, không, là uy thế hoàng đế mới có thể có.

Nhưng nam tử tóc đen trước mắt làm sao có thể là hoàng đế? Một thành viên trong hoàng thất quả thật có thể, nên nam nhân thăm dò hỏi, “Xin hỏi là vị điện hạ nào?” Thành viên trong hoàng thất, chỉ cần là Thiên phú giả đều có tên gọi điện hạ, nam nhân tuy cảm giác mình sẽ không thể không quen biết thành viên hoàng thất, nhưng, gì cũng có vạn nhất, vạn nhất hai người này là nhánh bên nào đó của Hoàng thất lưu truyền tới nay, cũng không phải không thể.

“Ngươi rất thông minh.” Kình Thương cũng không phản bác câu hỏi của gã, trả lời như vậy cũng coi như khẳng định câu hỏi của nam nhân.

Nam tử này là người trong hoàng thất? Con ngươi nam nhân co lại, trước mặt hoàng thất, dù nam nhân kiêu ngạo cũng chỉ có thể quỳ phục, biểu đạt tôn kính với hoàng thất, nam tử là hoàng thất tôn kính, phải nói là hoàng thất sáng lập phần thiên hạ cơ nghiệp này, đối với bản thân người hoàng gia, nam nhân cũng không phải vô cùng tôn kính, cho đến tận bây giờ, nam nhân đều chưa tận trung cho bất luận một ai trong hoàng thất.

Đó cũng là thế giới phát triển, khi chỉ có một chủ nhân thiên hạ, chư hầu có tận trung cho một thành viên trong hoàng thất hay không chẳng quan trọng, ngược lại sẽ bởi chư hầu tận trung khiến hoàng thất dấy lên tranh chấp, còn không bằng không tận trung, một quy tắc bất thành văn như vậy đã hình thành 300 năm trước.

Xuất phát từ lễ nghi, nam nhân không thể không quỳ xuống với hoàng thất, nhìn thấy Kình Thương thừa nhận mình là hoàng thất, nam nhân không thể không quỳ.

“Thần lãnh chúa Phi Vân lĩnh Y Cung Nhuệ Vũ gặp qua điện hạ.” Nam nhân lễ nghi không chút kính ý nhưng không thể xoi mói.

“Y Cung Nhuệ Vũ.” Đọc một lần cái tên này, này không phải chính là một chư hầu xuất sắc nhất trong các chư hầu khiến con cháu mình buồn phiền sao.


Nguyên bản không nghĩ tới nước chảy bèo trôi, lại có thể gặp phải. Kình Thương bắt đầu *** tế đánh giá Y Cung Nhuệ Vũ, ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn giấu sắc bén, tiến lùi có độ, khôn khéo có tâm kế, thâm trầm kiêu ngạo, quả là một nhân vật.

Túc Dạ Liêu lại nguy hiểm híp mắt, ánh mắt nhìn Y Cung Nhuệ Vũ lạnh lẽo, đó là sát ý, đây chính là người uy hiếp đến thiên hạ của quân vương hắn.

“Y Cung Nhuệ Vũ, ra đời năm Thương lịch 1017, là con thứ bảy trong nhà, hai tuổi thức tỉnh, mười bảy tuổi leo lên vị trí lãnh chúa Phi Vân lĩnh, tại vị mười năm, …” Túc Dạ Liêu theo Kình Thương, nói ra tư liệu liên quan đến Y Cung Nhuệ Vũ.

Theo quân vương hắn ẩn lui, tổ chức tình báo trên tay Túc Dạ Liêu cũng không tan rã, hắn dùng tổ chức của mình thời khắc giám thị thiên hạ này.

“Được rồi.” Trái lại Kình Thương nói Túc Dạ Liêu im lặng, cuộc đời người này, Kình Thương cũng xem qua.

Trong mắt Y Cung Nhuệ Vũ rốt cục xuất hiện địch ý, nam tử tóc bạc này mặc dù nói ra mấy thứ không có gì cơ mật, nhưng tư liệu của mình bị người nói ra, đặc biệt gã là người có địa vị cao, trong lòng có chút khó chịu và đề phòng.

“Ngươi muốn đi Hiểu đô.” Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Lúc ra ngoài, Kình Thương được biết một việc lớn, đó là hoàng gia có ý định kén rể cho công chúa, khi nghe đến tin tức này, Kình Thương còn có mấy phần hiếu kỳ, dù sao chuyện hoàng gia chọn rể kiếp này Kình Thương chưa từng trải qua, kiếp trước cũng chỉ xem qua các loại giải trí trên TV và trong tiểu thuyết mới thấy được, trong lòng có mấy phần ý động, muốn đích thân đi nhìn thử.


Túc Dạ Liêu không phải như Kình Thương khả năng chính trị cực thấp, khi hắn nghe được tin này, trong lòng liền biết hoàng gia có ý định gì.

Vì công chúa kén rể chỉ là một cái cớ, một là để chư hầu không cách nào cự tuyệt, chỉ cần chư hầu có tâm tiến vào hoàng thất đều có ý nghĩ muốn kết hôn với công chúa hoàng thất, vậy khi hoàng thất không có người nối nghiệp, kẻ lấy công chúa hoàng thất có vị trí kế thừa hợp pháp nhất.

Hiện tại công chúa không giống như dĩ vãng, nữ nhân có thân phận hoàng thất không còn đơn thuần, thêm vào quan hệ căng thẳng giữa hoàng thất và chư hầu hiện tại, công chúa cũng sẽ bị coi là quân cờ để sử dụng, xem chư hầu có bất kính hay vô lễ với công chúa hoàng thất không, vậy liền có lý do cho rằng chư hầu bất trung với hoàng thất, hoàng thất có thể sai người thảo phạt, tự thân công chúa cũng có sứ mệnh giám thị chư hầu.

Chư hầu vì khả năng có quyền thừa kế kia, cũng không ngần ngại lấy một công chúa như thế về nhà, cung kính bề ngoài, chư hầu vẫn có.

Nguyên vốn chuyện công chúa kén rể không cần thiết tuyên cáo trắng trợn, chỉ cần là chư hầu đều sẽ biết hoàng gia có công chúa nào vừa độ tuổi, sau đó sẽ chủ động cầu thân, mà lần này, hoàng gia lại trắng trợn tuyên cáo, muốn vì Mộ Vũ công chúa được thương yêu nhất chọn ra một vị hôn phu xuất sắc, người bình thường sẽ cho rằng đây là thương yêu hoàng đế dành cho công chúa, nhưng Túc Dạ Liêu lại biết, hoàng đế cố ý đưa tin tức này tuyên cáo ra.

Tin tức hắn và quân vương hắn muốn ra ngoài, hoàng gia đã biết rồi, thông qua người đến báo cho, hoàng gia cũng biết hắn và quân vương hắn không muốn tiếp tay làm việc xấu, vì vậy bọn họ thả ra tin tức, hi vọng quân vương hắn có thể xem trên phần huyết thống, quan tâm một hồi việc kết hôn của con cháu.

Hừ, sau khi nói suy đoán của mình cho quân vương hắn, ý nghĩ muốn đi Hiểu đô tham dự chuyện này của quân vương hắn quả nhiên biến mất, cùng hắn ra ngoài du lịch, không nghĩ tới lại gặp phải Y Cung Nhuệ Vũ.

“Đúng thế.” Y Cung Nhuệ Vũ cung kính trả lời.

“Ngươi muốn kết hôn với…,” trong khoảng thời gian ngắn, Kình Thương đã quên tục danh cô công chúa kia.


“Mộ Vũ công chúa.” Túc Dạ Liêu ngầm hiểu tiếp lời.

Kình Thương gật đầu, nhìn Y Cung Nhuệ Vũ.

“Không biết hạ thần có thể được công chúa ưu ái không?” Y Cung Nhuệ Vũ rất nghi hoặc đoạn ngắt vừa mới của Kình Thương, là người trong hoàng thất sao lại không nhớ rõ tục danh công chúa được sủng ái nhất, quả thực như thể nhiều năm không hỏi thế sự. Y Cung Nhuệ Vũ vẫn không hoài nghi Kình Thương giả mạo người trong hoàng thất, phải biết đó là tội chết, còn có a, lấy kiêu ngạo của năng lực giả Kình Thương cũng xem thường chuyện giả mạo không chút phẩm cách, làm mất thân phận như vậy.

Tuy nghi hoặc, Y Cung Nhuệ Vũ vẫn khiêm cung nói, phóng tư thái của mình đến mức thấp nhất.

Đối với Mộ Vũ công chúa, Y Cung Nhuệ Vũ từng thấy, một nữ nhân rất đẹp, khí chất cao nhã, cũng là một nữ nhân kiêu ngạo thông minh, đối với người như Y Cung Nhuệ Vũ mà nói, cô công chúa kia rất thích hợp làm vợ, vì thông minh cho nên biết phải làm sao, sẽ không thêm phiền phức, một nam nhân chinh phục một nữ nhân cao ngạo là chuyện rất có đấu chí, thêm vào dã tâm vốn có, Y Cung Nhuệ Vũ đã vào thế bắt buộc về chuyện Mộ Vũ công chúa.

Đối với câu hỏi của Y Cung Nhuệ Vũ, Kình Thương không hề trả lời, y chưa từng thấy Mộ Vũ công chúa, chuyện con cháu mình, ngoại trừ mấy đời trước, Kình Thương ngày càng không chú ý, thành viên hoàng thất được dẫn theo mỗi lần tân hoàng đăng cơ, y chỉ hơi lưu ý, còn công chúa, không phải y trọng nam khinh nữ, mà là những công chúa kia không có tư cách xuất hiện trước mặt mình.

“Chúng ta cùng đi Hiểu đô.” Kình Thương chủ động đưa ra lời mời, cũng được, mặc kệ những hài tử kia có ý định gì, liền đi nhìn thử đi, dù nói mặc kệ thế sự, nhưng, y vẫn không hy vọng thiên hạ này xuất hiện náo loạn, gặp phải Y Cung Nhuệ Vũ, cũng là thời cơ, liền đi xem thử, Hiểu đô đã lâu không gặp.

Từ khi ẩn lui cũng không còn đến Hiểu đô.

Túc Dạ Liêu khá bất mãn chuyện đồng hành cùng Y Cung Nhuệ Vũ, nhưng Kình Thương đã quyết định, Túc Dạ Liêu cũng chỉ có thể tiếp thu. Y Cung Nhuệ Vũ quả thật không nghĩ tới chỉ mấy câu nói như thế, liền để hai người vẫn không giao thiệp với gã lại đồng ý đồng hành, đối với lời mời này, Y Cung Nhuệ Vũ không từ chối, gã cũng muốn thừa dịp đoạn đường này, cố gắng điều tra rõ ràng, nội tình của hai người này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui