Liêu Nhiễu Kình Thương

“Là liên quan đến Ngự phu nhân.” Giọng Túc Dạ Liêu rất bình tĩnh, nữ nhân khiến hắn đố kị rốt cục chết rồi, đối với hắn mà nói quả thực là chuyện khiến tâm tình hài lòng, ‘Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão’, đây là hứa hẹn quân vương hắn cho nàng, nữ nhân kia không biết xấu hổ khoe khoang, đều truyền tới tai hắn, vào lúc ấy bản thân mình hận không thể vọt tới vương cung đem nữ nhân kia chém thành muôn mảnh.

“Nàng làm sao?” Vừa mới nói quốc sự sao đã kéo tới hậu cung, lẽ nào nàng cũng tham dự lần phân tranh này, không, không đâu, vậy nàng sẽ gặp nguy hiểm trong lần phân tranh này. Tuy không có tình yêu, nhưng Kình Thương cũng coi Ngự phu nhân là người trọng yếu, đó là thê tử của y, nghĩ đến Ngự phu nhân sẽ gặp nguy hiểm, ngữ khí nôn nóng lo âu.

Trì Uyên cúi đầu, đối với vương mà nói đây là một chuyện bi thương.

Túc Dạ Liêu cũng cúi đầu, vì che giấu đáy mắt lạnh lẽo, Kình Thương lo lắng làm hắn nhận thấy đối với Kình Thương Ngự phu nhân quả thật trọng yếu, Túc Dạ Liêu trừ mình ra không hy vọng Kình Thương trong lòng có người nào khác rất khó chịu với loại quan tâm này, thứ tình cảm đó có thể gọi là căm ghét.

“Ngự phu nhân vì Ngô chủ sinh một đôi song sinh nam.” Không muốn rối rắm trên người nữ nhân kia, nữ nhân kia đã chết rồi, hoàn thành chuyện nàng cần làm, chết là tốt nhất.

“Ngươi, ngươi mới vừa nói gì?” Đối với lời vừa nói của Túc Dạ Liêu, trong khoảng thời gian ngắn Kình Thương chưa kịp phản ứng.

“Chúc mừng vương có hai người thừa kế.” Túc Dạ Liêu cúi người xuống, chúc mừng, nghĩ một đằng nói một nẻo, hai đứa bé kia chỉ có điểm giữ lại huyết mạch của vương khiến hắn coi trọng, nhưng dù là điểm này cũng khiến hắn ghét hai đứa trẻ vô tội kia.

“Ta có con?” Kình Thương rốt cục xác nhận tin tức này, trầm ổn như y cũng bị tin tức này làm kinh hỉ, kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên y trở thành cha, có huyết mạch của chính mình, gương mặt lạnh lùng cũng lộ ra ý cười luống cuống, đó là hỗn hợp giữa vui sướng và không thể tin được.

Túc Dạ Liêu vốn hiểu rõ Kình Thương, không ngẩng đầu lên, hắn cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt quân vương hắn sẽ hiện ra vui sướng, hắn ghét sự vui sướng ấy, “Ngự phu nhân vì khó sinh, đã bất hạnh bỏ mình.” Hắn cố ý, khi quân vương hắn vui sướng cho quân vương hắn một đòn thống khổ, vậy quân vương hắn sẽ không quá mức cao hứng vì hai đứa bé kia. Túc Dạ Liêu, ngươi thực sự đê hèn vô liêm sỉ, vậy mà sẽ bởi thương tổn được y mà sinh ra khoái ý.


Túc Dạ Liêu ở trong lòng lạnh lùng chế giễu mình.

Kình Thương – vốn đang vui sướng như Túc Dạ Liêu suy nghĩ bị tin tức này thương tổn, “Bất… hạnh… bỏ…. mình….” Tin tức đại diện cho hàm nghĩa tử vong thật không phải tin tức tốt, khiến tâm tình Kình Thương nguyên bản kích động vui sướng một hồi liền rơi xuống đáy.

Kình Thương ngẩn người, “Các ngươi lui đi.” Y cần suy nghĩ.

“Vâng.” Túc Dạ Liêu và Trì Uyên khẽ nói, bọn họ đều biết vào lúc này Kình Thương cần ở một mình.

Chỉ để Kình Thương một mình trong phòng, chỉ thấy y cô đơn ngồi đó. Y đang nhớ đến Ngự phu nhân.

Ngự phu nhân, nữ nhân ấy rất tốt, y không yêu nàng, nhưng không thể không nói nàng là một thê tử hoàn mỹ, nhưng y vẫn không yêu nàng như cũ, y không cho được nàng ái tình, bởi chính y cũng không biết yêu, đau đớn trong lòng không phải tê tâm liệt phế, sinh sinh tử tử trên chiến trường khiến y đã quen với tử vong, lúc này hồi tưởng lại âm thanh dung mạo Ngự phu nhân, chính y nhớ lại, là nỗi bi ai y dành cho nàng.

“Nguyện ngươi kiếp sau hạnh phúc.” Lời mong ước nhẹ nhàng thốt ra, có lúc, thứ hư huyễn như kiếp sau này thật sự là hy vọng rất tốt đẹp.

Tưởng nhớ qua đi, Kình Thương nghĩ đến con trai của y. “Ta sẽ chăm sóc tốt chúng.” Đây là lời hứa hẹn của y, vì y là cha, cũng là hứa hẹn đối với nữ nhân đã từ trần kia, y biết, là một người mẹ, không buông xuống được nhất chính là con mình.


Một đêm tưởng niệm và thương cảm, Kình Thương liền thu lại tâm tình.

Tin Kình Thương về nước đã truyền đến vương đô sớm hơn ba ngày so với Kình Thương trở lại, mà chuyện này cũng gây nên một phen khúc chiết khác.

Khi tàu bay hạ xuống, Kình Thương được các trọng thần nghênh tiếp đến vương cung, là một người con, chuyện muốn làm nhất khi Kình Thương trở lại vương cung là đi gặp Tử phu nhân đang lo lắng cho nhi tử, còn có hai đứa bé của chính y, lần đầu là cha, sắp gặp được con của mình, tâm tình Kình Thương vẫn khá kích động.

Nhưng chưa kịp tới phạm vi cung điện Tử phu nhân thì, lại nghe được tiếng huyên náo và tiếng thét chói tai của nữ nhân, lòng bỗng nhiên căng thẳng, Kình Thương nhanh chân vào điện, tiếng khóc của trẻ nhỏ, mùi máu tanh, quẹo qua khúc ngoặt, liền nhìn thấy Tử phu nhân ngã trong vũng máu, người mẹ kiếp này của y.

Chỉ trong chớp mắt, Kình Thương đã tới cạnh Tử phu nhân, lực lượng kết giới vây quanh thân thể Tử phu nhân, muốn níu lại tính mạng bà, nhưng đã chẳng kịp, sinh mệnh dường như đã mất, sinh mệnh đã chết đi không cách nào cứu vãn được, năng lực giả mạnh mẽ đến đâu, trước tử vong cũng không thể ra sức, đó là pháp tắc vĩnh hằng, không thể thay đổi.

“Ha ha ha ha, sao ngươi còn có thể trở về? Tại sao?” Tiếng cười điên cuồng và lời chất vấn của nữ nhân.

Kình Thương mặt lạnh nhìn sang, một nữ nhận bị các thị nữ áp chế, trên y phục thuần trắng có vết máu, trên tay cũng dính đầy máu, không khó đoán ra, nữ nhân này chính là hung thủ.


Kình Thương biết nữ nhân này, phụ thân y, thiếp thất Hiển vương trước đây sủng ái, có một nhi tử được coi trọng, vì mình được lập thành người thừa kế, con trai của nàng ta cũng không có cơ hội leo lên vương vị nữa, gã ta rất ghét mình, tự mình biết, nhưng cho tới nay y và hậu cung trước đây giao lưu cũng chỉ có mẹ y, còn những nữ nhân khác, vẻn vẹn mang tính lễ phép, không thể nói là quen thuộc, càng không cần phải nói tới tình cảm gì.

Đối với nữ nhân này cũng chỉ vì nàng mỗi lần nhìn mình đều mang tầm mắt căm ghét, còn có biết con trai của nàng ta, đệ đệ của mình. Đệ đệ kia ra làm sao, nói thật, căn bản cũng không quan tâm tới, y và bọn đệ đệ vốn không có bao nhiêu cảm tình, sau này trở thành vương dựa theo quy củ để bọn họ rời khỏi vương cung, bổng lộc và ban thưởng đều chưa từng ngừng, bận bịu chính vụ, tu luyện, thí nghiệm thêm chiến tranh, càng thêm xa lạ với bọn họ, bọn họ thích gì, thành gia hay chưa, y đều không quan tâm tới. Bọn họ cũng không đi tìm mình, mấy năm, để ký ức vốn có dần mơ hồ, y hầu như quên y còn có đệ đệ.

“Tại sao?” Kình Thương hỏi, nếu muốn gây sự với mình, tại sao lại làm hại mẹ y.

“Tại sao? Trừ việc ngươi ra đời sớm một chút, trừ ngươi thức tỉnh sớm một chút, con trai của ta có chỗ nào không bằng ngươi, ngươi leo lên vương vị, ngồi vững vàng, ngươi cũng đối đãi chúng ta không tệ, không thấy ngươi, ta cũng không phiền lòng. Thế nhưng lần này ngươi ở Phù quốc sao không chết đi, thật vất vả con trai ta mới có cơ hội leo lên vương vị, tại sao ngươi không có việc gì, tại sao ngươi còn có con, không có con, con của ta còn có cơ hội, không, không, ngươi nhất định phải chết, bằng không ngươi sẽ không bỏ qua cho con ta.” Nữ nhân sau đó nói năng lộn xộn, nhưng Kình Thương đã biết ý đồ của nữ nhân này, đủ đầy.

“Dẫn đi.” Kình Thương không muốn nhìn tới nữ nhân này nữa, nữ nhân này y sẽ khiến nàng chết, y không phải kẻ nhân từ nhẫn nhịn, giết mẹ mình, còn có thể khoan dung đối phương, y không làm được.

Một lần nữa nhìn Tử phu nhân ngã trong vũng máu, lần đầu tiên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bà, đây là mẫu thân đời này của y, bởi không bỏ xuống được kiếp trước, y không thể xem bà là mẹ, y tôn kính bà, nỗ lực xem bà là trưởng bối, làm việc một đứa con trai có thể làm, y không biết mình đến đây có phải là chiếm cứ thân thể con trai bà, nên y có một phần hổ thẹn với nữ nhân này, bởi vì y không biết mình có được xem là nhi tử chân chính của bà không, xưng hô mẫu thân đại nhân, đó là bởi thân phận nhi tử, chân tâm có, nhưng không có phần quấn quýt như với người mẹ kiếp trước.

Một màn chuyện cũ, tình mẹ của nữ nhân này khiến y lúng túng, nữ nhân này quan tâm y, y không phải không có cảm giác, “Xin lỗi, mẫu thân đại nhân.” Xin lỗi, vì ta bởi kiếp trước lơ là sự phó xuất của bà, xin lỗi, vì ta không cách nào cho rằng mình là nhi tử chân chính của bà, xin lỗi, cũng chỉ như vậy, bà là một người mẹ vĩ đại, ta quả thật là một tên lãnh khốc, không đáng được bà đối xử như vậy, xin lỗi, đến hiện tại, mới chính thức gọi bà một tiếng mẫu thân đại nhân.

Tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ, dáng vẻ Tử phu nhân ngã xuống đất, Kình Thương biết đó là vì bảo vệ hai đứa bé này, con trai y.

Tới gần con trẻ hơn một chút, nhìn hai đứa bé đã mở mắt, có chút giống Ngự phu nhân, có chút giống y, cũng giống Tử phu nhân, đây chính là huyết thống tiếp diễn sao?

Nhẹ nhàng ôm lấy một đứa bé, mềm mại vô cùng, nhìn lại một đứa bé khác, đây chính là người thân còn lại của y.


Tin Tử phu nhân bị đâm rất nhanh truyền ra, Túc Dạ Liêu dựa vào đặc quyền đi tới gian phòng của Kình Thương.

Nhìn thấy Kình Thương nhìn chăm chú vào hai đứa bé.

“Ngô chủ.” Chuyện này thực sự quá đột nhiên, sau khi mất đi thê tử, quân vương hắn lại mất đi mẫu thân.

“Không cần lo lắng, chuyện sinh tử, ta trải qua quá nhiều rồi.” Là một chiến sĩ, chiến hữu bên cạnh rồi có ngày đột nhiên mất đi, y đã sớm học được làm sao để điều chỉnh chính mình, không phải không bi thương, chỉ là đã rõ ràng, cuộc sống còn phải tiếp tục, bản thân mình còn sống sót, ký ức lắng đọng trong lòng sẽ không quên, sẽ không tận lực nhớ lại, chỉ lơ đãng nhớ tới, nở nụ cười nhẹ như mây gió, đó là đối diện, kỷ niệm tốt nhất với người đã mất.

Dù nói như vậy, nhưng trong ánh mắt Kình Thương vẫn không cách nào che giấu bi thống.

“Ngô chủ.” Lời an ủi, khi đối mặt Kình Thương, Túc Dạ Liêu không nói ra được, vì quá mức lưu ý, cho nên cần nói thế nào càng thêm cẩn thận.

“Mấy kẻ kia, ngươi hãy phong ấn sức mạnh của chúng,” Kình Thương lãnh khốc nói. “Ta không giết họ, vì ta không tàn khốc đến độ có thể ra tay với huyết thân,” Dù không thân cận, họ cũng là huyết thân của mình, truyền tục về đạo đức kiếp trước, khiến y căn bản không thể giết họ, “Mang về vương đô cũ, giam lỏng lại, ta không muốn gặp lại bọn họ.”

“Vâng.” Túc Dạ Liêu biết bọn họ Kình Thương nói tới là ai, những Vương tộc kia, Kình Thương thật sự tức giận, cướp đoạt sức mạnh, mang ý triệt để đánh mất khả năng leo lên vương vị, một chiêu này của Kình Thương với những người kia mà nói mới là tàn khốc nhất.

“Vương vị,” Kình Thương khinh trào, y rốt cục cảm nhận được vì vương vị làm ra chuyện điên cuồng, đánh đổi là mẹ của y, “Ta sẽ không để cho các con biến thành như vậy.” Nhìn hai đứa bé, Kình Thương nhẹ nhàng nói, tuyệt đối sẽ không có tình huống huynh đệ tương tàn xuất hiện, y không cho phép.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui