Túc Dạ Liêu phát hiện, một số tư tưởng Hi thiếu gia này và quân vương hắn rất tương tự, không giống là, quân vương hắn lựa chọn đối mặt với sự thực tàn khốc, Hi thiếu gia lại trốn tránh sự thực, quân vương hắn gánh trách nhiệm, ở phạm vi năng lực của y thực hiện giấc mơ này, Hi thiếu gia vừa bắt đầu đã từ bỏ, ngay cả phấn đấu một chút cũng không, quân vương hắn rồi sẽ có một ngày có thể thực hiện giấc mơ ngây thơ này, biến nó thành sự thật giấc mơ của Hi thiếu gia vĩnh viễn chỉ là giấc mơ ngây thơ của chính mình.
“Ngươi cũng…” Hi thiếu gia cảm giác tư tưởng giống nhau trên người Kình Thương.
“Nếu có thể thực hiện là tốt rồi.” Phảng phất tiếc hận, dù ở thế giới kiếp trước của y cũng không thể trừ mọi tranh chấp, thiên tính của nhân loại đều là phân tranh không ngừng, cái nhìn bất đồng, mục tiêu không giống, lý niệm không giống, đúng hay sai, bất luận tốt hay xấu, chỉ một bất đồng sẽ tạo nên vô số tranh chấp.
Mà ở thế giới này, chiến tranh là quan điểm chính, dù có người có thể nhất thống thiên hạ thì sao, võ tướng, năng lực giả, những tồn tại nơi thượng tầng xã hội, vì lợi ích của từng người cũng sẽ tranh đấu với nhau, lấy trị vũ lực của đám người kia, không thể mong bọn họ dùng lời nói thuyết phục đối phương trên bàn đàm phán. Sức mạnh rất nhiều lúc đều là nơi con người dựa dẫm, mà người nắm giữ sức mạnh, khi có mâu thuẫn, chỉ có thể sử dụng vũ lực.
Dù lấy nhận thức thô thiển về chính trị của y, sau khi thống nhất thiên hạ, y theo chế độ của thế giới này, phân phong các đại thế gia là không thể tránh, chính trị trung ương do Vương tộc nắm giữ, nhưng các hạng chính trị nơi địa phương tất nhiên do thế gia lãnh địa khống chế, thời kỳ chư hầu nắm quyền không thể tránh khỏi, không giống chính là, có một quốc gia chung, có một lãnh đạo chung.
Là một quốc gia khổng lồ như vậy, mong mỗi người đều có tư tưởng đồng nhất, mong tất cả mọi người không khơi ra chiến sự không thể nghi ngờ là ngây thơ ngu xuẩn, còn có, tư tưởng của kẻ thống trị, nhất định phải dùng chiến tranh để giảm thiểu những địa phương cường đại, bảo đảm địa phương sẽ không đoàn kết cùng nhau uy hiếp trung ương.
Cách làm như thế không thể nói không có chỗ xấu, nhưng cũng là hình thức thích hợp nhất với thế giới này, ai bảo người của thế giới này đối với chiến đấu đã thấm đến linh hồn, truyền thống trong lịch sử dài lâu lắng đọng lại, không phải dễ dàng bị thay đổi. Tựa như cố quốc kiếp trước của y, dù tiếp nhận rất nhiều đồ ngoại lai, nhưng một vài thứ trong xương tuỷ sẽ không thay đổi, đó là thứ đã khắc vào huyết mạch, truyền thừa cho mỗi đời, không thể xóa nhòa, ngoan cố như thế nào cũng thay đổi không được tư duy.
Vì vậy, bất luận kiếp trước hay đời này, thế giới không có chiến tranh, là không thể tồn tại, dù tương lai y có thể thống nhất thiên hạ, có thể mang đến an bình cho thế giới cũng chỉ là ngắn ngủi, hơn nữa y sẽ không ngăn cản chư hầu trong lúc đó hỗn loạn, chiến tranh quy mô nhỏ dù sao cũng hi sinh ít hơn chiến tranh quy mô lớn, vì hòa bình cho đại đa số người, y sẽ chọn hi sinh một phần nhỏ kia, chính mình dối trá lại tàn nhẫn, so với nam nhân trước mắt mang giấc mơ hòa bình chân chính, bản thân quả thật dối trá không thể tả.
Sau khi nói xong Kình Thương liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Nhìn Kình Thương xoay người rời đi, Hi thiếu gia hô lên ngăn cản.
Hi thiếu gia từ ánh mắt vừa mới của Kình Thương nhìn thấy sự tán đồng, tiếc hận và một loại bi ai, đó là tán thành, ngóng trông với gã, là một loại tiếc hận vì vô lực, còn thêm cả thâm trầm, gã không hiểu bi ai, gã muốn biết sao lại bi ai, cũng muốn hiểu sâu hơn nam tử tán đồng khát vọng của gã, nảy lên trong lòng là cảm động tri âm và kích động bức thiết muốn cùng người chia sẻ thứ khát vọng đồng nhất.
Kình Thương cũng không vì lời của Hi thiếu gia mà dừng bước.
“Xin chờ một chút.” Hi thiếu gia lần thứ hai hô, đồng thời bắt đầu bước đến.
Lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện, Hi thiếu gia nhìn thấy người theo sau nam tử tóc đen, là một thanh niên có khuôn mặt tuyệt lệ phi nhân, giơ tay về phía gã, khẽ nghiêng đầu, đáy mắt là miệt thị và xem thường gã.
Hi thiếu gia cảm thấy trên người bị xiết chặt, có cái gì đó trơn tuột, nhẵn nhụi quấn trên người mình.
Mà ở một bên khác cũng truyền đến tiếng nữ tử kinh ngạc thốt lên, nữ nhân này từ xa đã thấy nước từ suối ngưng tụ thành sợi nhấc khỏi mặt nước, như một sợi dây thừng, trói chặt Hi thiếu gia, hình ảnh không thể tưởng tượng như vậy, làm sao có thể không la lên.
Hi thiếu gia không có tâm tư để ý tiếng rít gào đột nhiên vang lên, hiện tại tự thân cũng khó bảo đảm, cúi đầu nhìn trên người mình, nước trong suốt trói chặt tay, thắt lưng và bắp đùi mình, không bước được một bước.
“Liêu.” Kình Thương khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy thảm trạng của Hi thiếu gia, khẽ nói với Túc Dạ Liêu phía sau một tiếng, ở đây Thiên phú giả chỉ có y và Liêu, không phải y làm, tự nhiên là Liêu.
“Vâng, thiếu gia.” Thả ra lực lượng của mình, sợi thừng nước mất đi nguồn duy trì sức mạnh, ào ào đổ xuống từ trên người Hi thiếu gia, một lần nữa biến thành hình thái nước, khôi phục đặc tính của nước, làm ướt Hi thiếu gia. Ánh mắt vừa mới của Hi thiếu gia khiến Túc Dạ Liêu rất không thoải mái, như tri kỷ mà nhìn quân vương hắn, nam nhân thấp hèn này sao có thể so được, quân vương hắn không phải nam nhân ngây thơ đến ngu xuẩn này có thể hiểu rõ.
Nếu không phải có Kình Thương ở bên cạnh, tác dụng của sợi thừng nước kia tuyệt đối không phải là vây đối phương lại, mà là bóp nát đối phương, một là vì ánh mắt bất kính mới nãy của Hi thiếu gia, hai là vì gần đây trong lòng Túc Dạ Liêu buồn bực, buồn bực vì không được thư giải.
Cho Hi thiếu gia một ánh mắt miệt thị lạnh lẽo, đuổi theo Kình Thương, không nhìn đến phía sau chút nào. Quỷ Tử và Ngọ Sa không hiểu phức tạp trong đó, nhìn thấy vương và chủ nhân đi rồi, cũng theo đó mà rời đi.
“Cô gia.” Nữ tử vừa mới kêu lên sợ hãi bước nhanh tới bên người Hi thiếu gia, nữ nhân này chính là Yến Cơ, “Đó là cái gì?” Yến Cơ lớn tiếng kinh ngạc thốt lên.
“Năng lực, Quý tộc, bọn họ là Quý tộc.” Hi thiếu gia vì nhận thức này mà ngơ ra tại chỗ, có phải là nghe được lời Yến Cơ hay không, không ai biết, chỉ là tự lẩm bẩm.
“Quý tộc!” Yến Cơ kêu lên sợ hãi, không phải loại sợ hãi vì khủng hoảng mà la lên, mà là khó có thể tin mà kêu lên sợ hãi.
Quý tộc là gì? Là Thiên phú giả, là tầng cao nhất của thế giới, là tồn tại cao quý bình dân không có duyên gặp một lần.
Không nên nhìn bên cạnh Kình Thương tụ tập nhiều Thiên phú giả như vậy, nhưng kỳ thực đối lập với diện tích của thế giới, số lượng nhân loại đông đảo, Thiên phú giả đối với bình dân mà nói rất hiếm thấy, thậm chí có người một đời cũng không gặp được một Thiên phú giả.
Thiên phú giả là Quý tộc, có sự kiêu ngạo của họ, dù là Quý tộc ra ngoài du lịch, Quý tộc lãng du, trừ phi có người mạo phạm họ, bằng không ai cũng sẽ không hiển lộ thân phận Quý tộc trước mặt bình dân, họ là Thiên phú giả cao quý, không phải đoàn tạp kỹ bên lề đường.
Mà Quý tộc quốc gia, tất cả đều là thượng tầng của quốc gia, đều ở thành thị trung khu, đóng quân ở biên giới, một trấn nhỏ như Phong Lâm sơn trang, dù phong cảnh rực rỡ, cũng sẽ không có Quý tộc định cư ở đây.
Thiên phú giả là thượng tầng của thế giới này, không phải một nơi gần biên cảnh, không phải thành thị không trọng yếu chẳng phồn hoa có thể nhìn thấy. Thiên phú giả cách Phong Lâm sơn trang gần nhất, chính là lãnh chúa sở hữu lãnh địa của trấn nhỏ, nhưng vị lãnh chúa này cách trấn nhỏ cũng ngoài hai trăm dặm, Yến Cơ không cần phải nói, chưa bao giờ rời khỏi trấn nhỏ, Hi thiếu gia từng theo sư phụ dạy kiếm tới những thành thị khác, nhưng cũng chưa từng thấy Quý tộc.
Quý tộc, đối với bọn họ mà nói chỉ là truyền thuyết xa xôi, những người có sức mạnh khó mà tin nổi kia với bọn họ mà nói thật khó có thể tưởng tượng, nhưng ngay vừa rồi, bọn họ tận mắt nhìn một Quý tộc triển khai sức mạnh của hắn.
Yến Cơ sau khi kêu la sợ hãi, nhìn mấy người phía xa, ánh mắt lộ ra nóng bỏng, là một loại hoả diễm điên cuồng.
Tháng ngày thong thả trôi, việc nhóm Kình Thương có Quý tộc được hai người Hi thiếu gia và Yến Cơ một là muốn người trong tiệm thận trọng, một là khoe khoang mình đã từng thấy Quý tộc triển khai sức mạnh, nguyên do không giống nói cho biết, tất cả mọi người trong Phong Lâm sơn trang đều biết, thậm chí truyền ra cả bên ngoài, thái độ ngoại giới là gì, Kình Thương không cần biết, ở Phong lâm sơn trang y đúng là cảm giác thái độ các người hầu khi nhìn thấy mình lo sợ tái mét mặt mày.
Ở chỗ này đã lâu rồi, cũng nên rời đi, Kình Thương hôm đó quyết định, ngày mai rời đi, sau đó bọn hộ vệ bắt đầu thu dọn các thứ. Kình Thương lúc này không biết là, một chiếc tàu bay đã sắp đến đây, mang đến tin tức quan trọng từ Phù quốc.
Đêm thu rất yên tĩnh, cũng khá mát mẻ, nhưng một đêm này Kình Thương trong chăn lăn qua lộn lại, một luồng khô nóng từ trong thân thể toát ra, cực kỳ khó chịu.
Nóng, nóng quá, đưa tay và chân ra khỏi chăn cũng không cách nào ức chế thứ khô nóng này.
Thân thể nóng đến khó chịu, rốt cục khiến Kình Thương hất hết chăn đang đắp trên thân thể ra, đêm thu mát mẻ tựa hồ khiến Kình Thương có chút thoải mái, thế nhưng rất nhanh thứ thư thích này đã biến mất, cảm giác khô nóng tiếp tục kéo tới.
Yết hầu thật khô, giống như bị lửa thiêu, Kình Thương từ giường đứng dậy, chống đỡ *** thần tạo một kết giới bao quanh ngọn nến, mồi nến.
Yết hầu khô đau khiến hơi thở của y hổn hển, bước chân bất ổn chuyển đến bên cạnh bàn, lấy cho mình ly nước, nước là do Túc Dạ Liêu quan tâm, dùng năng lực giữ nóng, dù đã khuya, cũng sẽ không lạnh đi. Nhưng nước ấm như vậy, cũng không phải thứ Kình Thương muốn, y muốn là nước lạnh, có điều vẫn uống vào, vì giảm bớt sự khô khốc nơi yết hầu.
Thân thể khô nóng căn bản không cách nào bình phục, nhíu mày, thả ly nước xuống, môi đẫm nước, khóe miệng cũng có vết nước trong suốt do quá mức gấp gáp mà không vào khoang miệng, dưới ánh nến lộ ra vẻ bóng loáng trong suốt.
Đến cùng là sao, Kình Thương có học qua y đối với loại khô nóng không hiểu ra sao này rất khó hiểu, lẽ nào là công pháp có vấn đề, tẩu hỏa nhập ma? Đây là khả năng đầu tiên Kình Thương hoài nghi, nhưng vận chuyển sức mạnh trong người, không có gì dị thường.
Kình Thương không hiểu, thế nhưng rất nhanh, Kình Thương cũng biết mình bị làm sao, theo sự phát triển thêm một bước của thứ khô nóng này, nơi nào đó của thân thể bắt đầu xuất hiện phản ứng, vì nhiệt độ mà đại não hỗn độn, vẫn khiến Kình Thương hiểu ra mình xảy ra chuyện gì.
Mình hẳn là bị chuốc thuốc, nhưng làm sao chuốc? Ai chuốc? Tại sao phải làm? Chỉ là chớp nghĩ trong đầu của Kình Thương đã bị bản năng của thân thể làm cho mơ hồ.
Không thể, mình không thể, tự tôn của Kình Thương khiến y không cam lòng chịu thua dược tính, cắn môi nhẫn nhịn, thế nhưng dược tính thực sự quá mạnh.
“Đáng ghét.” Kình Thương không cách nào khắc chế lửa giận của mình, toàn bộ bộ ấm chén trên mặt bàn bị hất xuống, rơi xuống tháp tháp mễ mềm mại nên không có tiếng vang, thế nhưng bộ ấm chén vẫn không cách nào tránh khỏi việc va vào nhau phát ra tiếng vang.
Túc Dạ Liêu trong phòng sát bên còn chưa ngủ, ngũ giác mẫn cảm khiến hắn nghe được tiếng vang, thân thể tựa bên cửa đứng lên, mở cửa phòng, đi về phía gian phòng cách vách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...