Liều Mạng Công Lược Vai Ác


Thiên Đạo hỏi Tô Mã:
- Vì sao lại giả làm ách nữ? Muốn tranh thủ đồng tình?
Tô Mã nói:
- Mỗi lần thất bại đều là họa từ trong miệng mà ra, cho nên lần này ta dứt khoát không nói lời nào.

Thiên Đạo:
- ...
__________________________________
Lúc Bách Lý Kiêu trở về, trong căn nhà gỗ khói bếp lượn lờ, Tiểu Lê đang nấu cơm.

Hắn chủ động tiếp nhận củi lửa, Tiểu Lê sửng sốt một chút, sau đó đoạt lại, đẩy hắn vào trong phòng, rồi rót cho hắn một ly trà, nói hắn đừng cử động.

Đầu ngón tay của nàng trắng nhạt, lòng bàn tay mềm mại, nhưng trên đầu ngón tay lại có mấy lỗ đỏ tươi.

Nàng buông chén trà định rời đi, Bách Lý Kiêu gọi nàng lại:
- Ngươi ở bên huyền nhai nhìn thấy ta cùng Cung thúc?
Tiểu Lê suy nghĩ một chút, giống như nghĩ tới đêm mưa, huyết tinh đầy đất, người có chút co rúm.

Sau đó nàng chỉ chỉ Bách Lý Kiêu, tỏ vẻ lúc thấy hắn, hắn đã bất tỉnh.

Bách Lý Kiêu nhớ tình trạng đêm đó, đúng là huyết tinh đầy đất, nàng là một nữ tử nhu nhược lại có thể ở trong đêm mưa, sử dụng hai con ngựa cứu bọn họ, cũng coi là ngoài mềm trong cứng.

- Ngươi có từng xem qua những người khác?
Tiểu Lê lắc đầu.

Bách Lý Kiêu khẽ nhíu mi.

Tuy hắn hôn mê, nhưng không phải không có sinh cơ, nếu nàng có thể nhận ra hắn không chết, vì sao hắc y nhân kia lại không phát hiện ra, ngược lại còn phóng cho hắn một con ngựa?
Này hết thảy quá mức kỳ quặc, hắn có lý do hoài nghi người phía sau màn biết thân phận thật sự của hắn, muốn nhằm vào Vô Thượng Phong.

Nhưng là ai lại muốn hao phí lực lượng nhằm vào Vô Thượng Phong?
Chẳng lẽ đây chính là âm mưu các phái chi tranh?
Càng khiến hắn để ý chính là, lúc đó hắn hình như thấy được một ánh kim, có người khác ở đây hay là......!
Hắn nói:
- Đa tạ ân cứu giúp.

Sau này tại hạ sẽ phiền nhiễu nhiều hơn, mong cô nương thứ lỗi.

Bách Lý Kiêu hàng năm sống ở Vô Thượng Phong, từ nhỏ không có hảo hữu, nhưng Bách Lý Nhất Hải đã tìm cho hắn một tiên sinh dạy học tốt nhất.

Vì vậy, tuy tính cách lạnh nhạt, đạm mạc đối đãi với người khác, nhưng lễ nghĩa vẫn không thiếu.


Tiểu Lê lắc đầu, tỏ vẻ này không đáng là gì, muốn hắn an tâm ở lại chổ này.

Nàng khoa tay múa chân nửa ngày, nhìn hắn không biết là xem không hiểu hay là không thèm để ý, thần sắc vẫn luôn hờ hững, nàng cầm lấy giấy bút trên bàn, vội vàng viết xuống hai hàng tự.

Bách Lý Kiêu vừa thấy, thì ra nàng muốn hắn nghỉ ngơi, không cần lộn xộn.

Sau đó nhìn nàng tháo lục lạc treo trên giường xuống, đeo vào bên hông, tiếng vang thanh thúy truyền đến.

Nàng cười, chậm rãi há mồm, khiến hắn nhìn rõ khẩu hình miệng mà nói từng chữ.

Có chuyện gì nàng sẽ lắc lục lạc này nói cho hắn biết.

Bách Lý Kiêu đảo mắt liếc qua lục lạc, không nói gì.

Tiểu Lê cười cười, đi tới cửa, đột nhiên nghe hắn hỏi:
- Ở nơi đó ngươi có từng nhìn thấy vật gì bằng vàng?
Tiểu Lê lắc đầu, dùng ngón tay chỉ lên trời, tỏ vẻ ngày đó mưa quá lớn, nàng chỉ thấy hai người hai mã, còn lại đều không thấy rõ.

Bách Lý Kiêu rũ mi, lại nói:
- Đa tạ.

Tiểu Lê nhìn hắn một cái, rồi ra khỏi cửa.

Cũng không biết là thất thần hay thế nào, thiếu chút nữa dấp ngã.

Nàng lảo đảo vài bước, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tào bà bà đang run rẩy đi tới, trong tay cầm một cái rổ, trong rổ có mấy củ khoai tây, đẩy vào tay Tiểu Lê:
- Một mình ngươi đã không dễ dàng, còn phải chiếu cố người bị thương, ta chỉ có chút này đó ngươi cầm đi.

Tiểu Lê đẩy trả lại, Tào bà bà đẩy lại, vẻ mặt nghiêm nghị, nàng không còn cách nào, đành ngượng ngùng nhận lấy.

Tào bà bà nhìn vào bên trong, rồi kéo nàng sang một bên:
- Tiểu Lê a, mấy ngày hôm trước ngươi cứu hắn về đây, ta không thể nói gì, là vì hắn nửa chết nửa sống.

Chỉ là hiện tại hắn đã tỉnh, tuy thân bị trọng thương, nhưng cũng có thể đi lại, ngươi còn muốn như thế sao?
Tiểu Lê mê mang không hiểu.

Tào bà bà “chậc” một tiếng, vỗ vai nàng:
- Hài tử ngốc, dù hắn suy yếu, thì vẫn là nam nhân, ngươi là nữ tử sao có thể ở cùng hắn, cùng chung một phòng?
Tiểu Lê bừng tỉnh, lập tức đỏ bừng gương mặt.

Nàng quay đầu nhìn vào trong nhà.


Xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy sườn mặt lãnh đạm của Bách Lý Kiêu, hắn khép hờ đôi mắt, an tĩnh ngồi vận công, giống như một tòa hàn đàm.

Một người nam nhân như vậy, may là chỉ đi lại gần đây, nếu đi vào thôn, sẽ bị mấy cô nương tới tuổi xuất giá đua nhau tranh giành.

Trách không được Tào bà bà suy nghĩ nhiều.

Tiểu Lê không thể nói, chậm rãi múa tay, nàng “Nói” phụ thân nàng là đại phu, y thuật cao minh, nhưng gia quy có gia ngôn truyền nam không truyền nữ, tuy nàng không thể kế thừa y thuật cao siêu, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, y thuật cơ bản vẫn hiểu biết được.

Huống chi y giả phụ mẫu tâm, nàng không thể mặc kệ Bách Lý Kiêu, dù nhìn đối phương có vẻ giỏi giang, thật ra rất suy yếu vô lực, không làm gì nàng được.

Lúc này Tào bà bà vừa đau lòng lại vừa khó chịu, xoa nhẹ đầu nàng:
- Hài tử ngoan, chịu khổ không ít.

Tiểu Lê lắc đầu cười, như hoa rừng rực rỡ, nhìn không ra oán hận.

Tào bà bà nhìn lục lạc treo bên hông, gật đầu một cái:
- Như vậy cũng được, nếu tên tiểu tử kia có gì dị động ngươi hãy rung chuông, ta lập tức chạy tới.

Liều mạng già với hắn.

Tiểu Lê dở khóc dở cười, tiễn Tào bà bà trở về.

Tào bà bà vừa đi vừa dặn:
- Người này ở nơi huyết tinh đầm đìa, nhất định là nhân sĩ giang hồ.

Ngươi cẩn thận một chút.

Tiểu Lê liên tục gật đầu.

Sau khi tiễn Tào bà bà xong, nàng cho Truy Thiên cùng Trục Địa ăn cỏ.

Lúc hai con ngựa này được nàng dẫn về, giống như hài tử không mẫu ủy khuất vô cùng, một con không có lỗ tai thống khổ gào rống, một con đẩy người Bách Lý Kiêu, thấp giọng nghẹn ngào.

Thấy nàng bung dù đi đến, giống như thấy được cứu tinh, đôi mắt sáng lên.

Nàng chỉ nhẹ nhàng sờ đầu chúng nó, chúng nó ngoan ngoãn đi theo nàng, cũng không sợ nàng đem chủ nhân của chúng nó đi bán.

Truy Thiên thấy nàng, nhẹ nhàng đong đưa lỗ tai còn lại, đánh mạnh hơi thở, Trục Địa cọ cọ người nàng, trên mặt còn mang theo bùn lầy.

Tiểu Lê phát ra tiếng cười đứt quãng, nàng vỗ vỗ đầu chúng nó, ý nói cho chúng nó biết nàng phải trở về nấu cơm cho chủ nhân của chúng nó ăn.


Nàng mới vừa quay đầu lại, giống như cảm nhận được gì đó, nhưng nhìn về hướng cửa sổ lại không thấy gì.

Nàng chậm rãi trở về căn nhà gỗ.

Bách Lý Kiêu hôn mê mấy ngày nay, trừ uống dược ra, cái gì cũng ăn không vô, Tô Mã chỉ có thể dùng canh sâm kéo mạng hắn, hiện tại hắn đã tỉnh đương nhiên không cần dùng thứ chua xót bụng.

Nhưng ăn gì mới là vấn đề.

Nàng nhớ rõ lúc mới cứu hắn, khuôn mặt hắn như nhuận ngọc, tuy không có huyết sắc nhưng có thể thấy được khuôn mặt có da có thịt, nhưng ba ngày nay gương mặt hơi gầy ốm, trừ đôi mắt ẩn hiện lãnh quang ra, bộ dáng đã suy yếu xanh trắng.

Nàng suy nghĩ, dầu mỡ không thể ăn, quá mức thanh đạm sợ hắn ăn uống không vô.

Vì thế nấu một chén cháo ăn kèm rau dưa.

Lúc ăn cơm, Bách Lý Kiêu nói lời cảm tạ.

Sau đó chủ động giúp nàng thu dọn chén đũa.

Tiểu Lê tẩy rửa dọn dẹp, cũng đã hết ngày.

Chân trời mây đen áp đỉnh.

Nàng thu dọn đồ vật xong, dắt hai con ngựa vào nhà cỏ sau phòng, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Bách Lý Kiêu đứng ở cửa, đôi mắt hơi rũ, lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng cả kinh, chỉ chỉ ra bên ngoài, tỏ vẻ trời sắp mưa, nói hắn mau vào nhà.

Bách Lý Kiêu không nói, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy nơi xa mây mù dày đặc, nghe chuông bạc trên cửa vang lên theo gió, hắn từ từ nhắm mắt lại.

Tiểu Lê không dám quấy rầy hắn, nàng trở về phòng.

Phòng trong vì thời tiết nên có chút ẩm ướt, nàng đốt ngọn nến, đóng cửa sổ, sau đó chải chăn mềm lên giường.

Trong phòng tràn ngập hơi thở ấm áp, nàng hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười.

Ngoài cửa sổ mưa gió kéo tới, giọt mưa đánh mạnh vào song cửa sổ, gió lạnh thổi vào khe hở, nàng chà xát hai tay, thấy Bách Lý Kiêu còn chưa về phòng, định ra gọi hắn vào.

Tiếng chuông vang lên, một lát sau có tiếng bước chân truyền đến.

Bách Lý Kiêu kéo rèm cửa, đi vào.

Tiểu Lê quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ nhạt, cả khuôn mặt nàng giống như vầng sáng vô cùng nhu hòa, nàng hơi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý cười.

Bách Lý Kiêu nhìn nàng một cái, dưới ánh đèn, hắn trường thân ngọc lập, ở trên tường tạo ra bóng dáng thật dài.

Toàn bộ căn nhà gỗ càng thêm nhỏ hẹp.

Tiểu Lê thấy hắn đến gần, có chút không được tự nhiên, nàng vỗ vỗ chăn, sau đó kéo hắn đến bên giường, rồi nàng rời đi
Vừa mới bước một bước, cảm giác cổ tay áo căng thẳng.


Nàng quay đầu lại, người nọ thả tay áo của nàng, rồi nói:
- Ngươi ở đây, ta ra ngoài.

Nói xong, hắn đứng lên muốn đi ra ngoài, Tiểu Lê chỉ chỉ thân thể của hắn, lại chỉ chỉ cửa sổ, tỏ vẻ thời tiết như vậy nếu không chịu nghỉ ngơi sẽ khiến bệnh tình nặng hơn.

Bách Lý Kiêu là người nói một không nói hai, hắn điểm huyệt vị của nàng, đặt nàng lên giường, kéo chăn lên, rồi xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa ngăn cách tầm mắt.

Tiểu Lê động cũng không thể động, nói cũng không thể nói, nàng khẽ thở dài.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm từng trận, đôi mắt ôn nhuận nhìn màn che trước giường, sau một lúc lâu mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, tiếng cửa sổ gõ vang đánh thức nàng, cơ thể lạnh lẽo.

Nàng hơi hơi giật mí mắt, mở mắt ra vừa thấy, thì ra cửa sổ bị gió thổi mở tung, mưa to rơi vào, màn lụa bên mép giường đã bị ướt.

Nàng giãy giụa cử động, lại có thể ngồi dậy.

Có lẽ Bách Lý Kiêu bị thương, điểm huyệt không đủ lực đạo.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đóng cửa sổ lại, định về giường, lại nghe một tiếng áp lực kêu rên.

Nàng cả kinh, tuy nơi này là thôn xóm nhưng cũng hoang dã, thanh âm này giống như chịu đựng thống khổ cực lớn.

Trong lòng nàng nhảy dựng, vội thắp ngọn nến, phủ thêm y phục cẩn thận đẩy cửa hướng ra ngoài.

Ánh đèn mờ nhạt chỉ có thể chiếu một góc nho nhỏ, nàng chậm rãi đi về phía trước.

Nhìn trước bàn là một bóng dáng thon dài, giống như tìm được người tâm phúc, nàng khẽ thở phào một hơi.

Đối phương đưa lưng về phía nàng, hắn chỉ ăn mặc áo ngoài đơn bạc yên tĩnh ngồi ở đó.

Nàng cởi áo khoác trên người khoác lên người hắn.

Chỉ là vừa đụng vào bả vai của hắn, nàng liền cả kinh.

Thân thể hắn lạnh lẽo vô cùng, so với mưa đêm còn lạnh hơn ba phần.

Nàng vừa định gọi hắn, lại cảm thấy thấy hoa mắt, cánh tay căng thẳng, nàng bị hắn kéo vào trong lòng.

Thân hình to rộng, đôi mắt mở ra như tan nát cõi lòng, nàng cảm giác giống như rơi vào một hồ băng, thân thể run lập cập.

Sau đó một cổ hơi thở lạnh lẽo phun bên cổ nàng, nàng bị dọa trào ra nước mắt, chỉ có thể phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi đình trệ.

Nâng mắt lên, liền thấy đôi mắt của Bách Lý Kiêu màu đỏ tươi.

Ngoài cửa sổ lôi điện xé rách không trung, biểu tình của nàng có chút hoảng hốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui