Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Ta cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết là Mị lại khôi phục
lại như thường, thản nhiên hỏi: “Thất thải kỳ thạch thu thập thế nào rồi?”

“Chỉ còn hai khối.” Ta vì sợ run một chút, mới trả lời.

Mị như thế, vẫn là Mị lúc trước, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi một khắc vừa rồi có hay không là ảo ảnh.

Tiếp theo lại nghĩ tới chuyện Hạ Nguyệt Tiêu, liền lại mở
miệng đem chính mình gặp được Hạ Nguyệt Tiêu, bị hắn vạch trần thân
phận, cùng với cùng hắn hiệp định nói một lần.

“Chuyện Hạ Nguyệt Tiêu ta thì sẽ xử lý, về phần Hạ Nguyệt
Nhiễm, chờ sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta lưu lại nàng cũng vô
dụng.” Hắn bình thản như không có gì nói: “Ngươi mau chóng lấy được thất thải kỳ thạch, giao cho ta, sau đó liền cút xa cho ta, không cần làm
cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, đương nhiên ngươi cũng đừng mong gặp lại Dạ Khuynh Thành, bằng không ta sẽ giết ngươi.”


Hắn thật đúng là trời tháng sáu, thay đổi bất thường.

Vừa rồi còn lặp lại dị thường, mà giờ khắc này lại lạnh lùng hơn cả trước kia.

“Ta…” Muốn mở miệng, lại lại một lần nữa bị hắn cắt ngang.

Hắn mắt tà nghễ nhìn ta, nói: “Ngươi không phải nói muốn ta cho ngươi tự do sao? Như thế nào? Hiện tại không muốn sao?”

“Đây là tự do sao? Ngươi có quyền gì ngăn cản ta thấy hắn?”
Trào phúng như thế, lời nói như thế thật làm cho ta cảm thấy buồn bực,
vì thế liền liều lĩnh quát hắn.

Hắn đột nhiên tiến lên từng bước, giữ ở cổ ta “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lưu một nữ nhân muốn giết ta bên người sao?”

“Ta có thể cho rằng ngươi đang khen ngợi ta sao?” Ta hoàn toàn mất đi bình tĩnh vốn có, trào phúng hừ nói.

Trước kia hắn làm sao lại không biết tâm tình của ta, nhưng
là kiêu ngạo như hắn, tất nhiên là không đem ta xem ở trong mắt, mà giờ
phút này lại đem chuyện này làm như lý do, ta sao có thể tin tưởng hắn.

“Nữ nhân, ngươi tốt nhất không cần khảo nghiệm sự kiên nhẫn
của ta, ta cho ngươi lăn, ngươi liền cút cho ta, tốt nhất vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt của ta.” ánh mắt lạnh như băng, lời nói lạnh như băng.

Ta phát giác ta đến cuối cùng cũng chưa hiểu biết Mị, hay là nói ta không nghĩ muốn hiểu.

Bởi vì tiếng hô của hắn, ta thu lại tức giận, khôi phục bình tĩnh.


Hắn đã tìm được dược liệu trị quái bệnh của bọn họ sao? Hay
là nói hắn đã tìm được biện pháp trừ bỏ Dạ Khuynh Thành, làm cho chính
mình vĩnh viễn tỉnh?

Cho nên hắn mới muốn ta rời đi, là vì làm cho ta không thể báo cho Dạ Khuynh Thành sao?

Bất quá cũng không đúng, nếu nói hắn muốn xuống tay, cần gì
phải vô duyên vô cớ chạy tới hỏi ta một đống vấn đề lớn kỳ quái như thế?

Ta nghĩ như thế nào cũng không rõ.

Chính là giờ phút này, Mị lại buông ta ra, lạnh lùng thốt: “Tốt nhất nhớ kỹ lời ta nói, bằng không ngươi sẽ hối hận .”

Nói xong, hắn lại xoay người rời đi.

Chính là thời điểm đi đến một nửa, hắn lại đột nhiên dừng
bước, cho tay vào trong lòng lấy ra một cái gì đó ném về phía ta “Về sau vật của mình không được tùy tiện đặt ở chỗ ta.”


Ta theo bản năng tiếp được thứ hắn ném đến, đúng là lúc ta
gặp Dạ Khuynh Thành, trên người mang theo một vật duy nhất, đó là một
cái lưu tô màu đỏ, đã cũ kĩ.

Ta cũng không biết là chính mình đánh rớt?

Mà Mị vì sao lại biết là của ta?

Lưu tô màu đỏ này tuy rằng tàn cũ, nhưng dù sao cũng là vật
duy nhất lưu lại sau khi ta mất trí nhớ, mấy năm nay ta tuy rằng sớm
buông tha cho việc tìm kiếm thân nhân của mình, nhưng đối với lưu tô này lại vẫn như cũ là thật cẩn thận cất giữ, trừ bỏ Dạ Khuynh Thành, hẳn là không có người biết đến.

Ta ngẩng đầu muốn hỏi chút gì, lại phát giác Mị sớm rời đi, như thế vô thanh vô tức (không tiếng động), vẫn như là quỷ Mị bình thường…

Mị hôm nay, Mị ngày đó, đều có gì đó quái dị nói không nên lời, hắn rốt cuộc muốn gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui