Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

“Thiết thúc thúc, ta còn chưa muốn trở về” Cơ Lưu Ẩn xoay người nói với người nọ.
Ta nghĩ người này hẳn chính là Thiết Ưng, thị vệ bên người Thất vương gia.
Nếu vào triều đối với việc này ta nhất định cũng phải tìm hiểu rõ
ràng, bằng không lại từ đâu để đi thăm dò tin tức về thất thải kỳ thạch
đây.
Phía sau Phong Nhi kéo kéo góc áo của ta, nhẹ giọng nói “Tiểu thư chúng ta trở về đi”
Ta không để ý đến Phong Nhi, cười nói “Không biết đệ đệ tên gọi là gì?”
Nếu hắn gọi ta là tỷ tỷ, ta liền không khách khí. Chính là tầm mắt
của Thiết Ưng xem ra thật sắc bén, coi như ta là một mối tai họa.
Bất quá ta giống như thật là tai họa.
Cho nên tạm thời tha thứ cho hắn vì bảo hộ chủ mà sốt ruột.
Dù sao cũng là người đơn thuần nhất thiên hạ, không nên tùy tiện tin người nếu không sẽ bị hại.

“Lưu Ẩn, ta gọi là Cơ Lưu Ẩn” hắn nhìn ta cười sáng lạn “Còn tỷ tỷ? Tỷ tỷ gọi là gì?”
“Hạ Nguyệt Nhiễm”
Kỳ thực ta nghĩ muốn nói cho hắn ta gọi là Nguyệt Liễu Lăng. Bất quá trước khác nay khác, giờ phút này ta cũng không thể làm hỏng nhiệm vụ
Mị giao.
Mà chính yếu là đồn đãi có nói, Thất vương gia của Đông Hải quốc
trời sinh si ngốc, không thể nhớ rõ người, mặc dù là diện mạo của thân
nhân, xoay người một cái liền sẽ quên. Hắn duy nhất có thể nhớ kỹ, sợ
nhất cũng chỉ là thị vệ bên người hắn – Thiết Ưng mà thôi.
Cho nên ta nói cái gì cũng không quan trọng, dù sao chờ chúng ta chia tay, hắn hẳn sẽ quên.
Không biết vì sao nghĩ đến đây, ta nhưng lại có vài phần đố kị với
thị vệ bên người hắn. Dù sao đối với Cơ Lưu Ẩn mà nói, hắn là độc nhất
vô nhị.
Như thế đơn thuần đáng yêu như một đứa trẻ, nhưng lại đi bên cạnh với một thị vệ như vậy, đáng tiếc.
Thiết Ưng làm như biết ta đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt phóng tới ta càng thêm sắc bén, như là đang cảnh cáo ta.
Nhưng là hắn đã nhìn nhầm người rồi, Nguyệt Liễu Lăng ta không sợ nhất chính là người ta cảnh cáo.
“Hạ Nguyệt Nhiễm” Cơ Lưu ẩn lặp lại tên của ta, sau đó đơn thuần cười nói.
“Ta sẽ nhớ kỹ tỷ tỷ”
Thật sự nhớ kỹ sao?
Ta không khỏi đoán ở thời điểm gặp mặt tiếp theo, hắn có thể hay không nhận ra ta khi mới chỉ gặp thoáng qua?
“Gia, có thể trở về chưa?”
Thiết Ưng lại một lần nữa hỏi

Cơ Lưu Ẩn đáng thương hề hề nhìn Thiết Ưng “Thiết thúc thúc, ta có thể đi dạo cùng với tỷ tỷ không?”
“Gia lần sau đi, hôm nay không còn sớm.”
Thiết Ưng vốn là ánh mắt đang sắc bén, thời điểm quay lại nhìn Cơ Lưu Ẩn lại trở nên nhu hòa vạn lần.
Chính là lời này rõ ràng đó là từ chối, đợi cho lần sau, hắn sớm đã quên ta.
Cơ Lưu Ẩn trầm mặc một hồi, mới gật đầu nói “Được rồi. Thiết thúc thúc”
Sau đó hắn lại nhìn ta tươi cười như trước “Tỷ tỷ, để lần sau cùng nhau đi dạo nha~”
“Được!” ta gật đầu, ôn nhu mà nói.
Tựa hồ chỉ cần nhìn thấy hắn cười như vậy, người sẽ không tự chủ
được mà trở nên ôn nhu. Ta nghĩ Thiết Ưng cũng có loại cảm giác như này
đi.
Hắn theo Thiết Ưng rời đi, đương nhiên cũng thuận tiện cầm theo
đường oa nhi. Đi đến nửa đường còn quay đầu lại nhìn ta cười, thật là
đáng yêu.
Xem ra ta lần này đi ra ngoài cũng không phải không có thu hoạch gì.
“Tiểu đường oa nhi bao nhiêu tiền?” ta cười hỏi người bán hàng.

Người đó nhìn ta vẻ mặt vui sướng “Năm quan tiền”
Ta quay lại chọn thêm hai cái, một cái cho Phong Nhi, một cái cho
chính mình. Sau đó nhìn người bán hàng nở ra một nụ cười ngọt ngào “Cám
ơn”
Sau đó xoay người rời đi, phía sau lưng là tiếng thở dài đầy thất vọng của người bán hàng.
Hôm nay mặc dù ta có tâm muốn trả tiền cũng không thể, bởi vì ta có không mang theo bạc.
Chính là ta cũng không nghĩ thay đổi cái gì, ác danh như thế nghĩ
đến cũng không phải là một sớm một chiều liền có thể bỏ được. Hơn nữa
đây cũng không phải phong cách của ta.
Ác danh đã có, ta tựa hồ cũng không nên cô phụ danh hiệu bọn họ đã phong cho ta.
Ta cười đến sáng lạn, tiếp tục dạo phố….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận