Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Nàng nói là đang diễn trò, nhưng là ta cũng hiểu được những lời của nàng, tất cả đều là sự thật.

Về Kính Nguyệt cung, về nữ tử có tên giống ta kia.

“Cẩm Hoàng, nàng thật sự muốn ép buộc ta và nàng phải đối
địch với nhau hay sao?” Cảnh Tiêm Trần trong ánh mắt sắc bén mang theo
tia âm trầm, âm trầm giống như mặt hồ mùa thu, lại giống như một tầng
sương mù, mông lung không rõ.

Gió chợt nổi lên, Những cánh hoa theo gió bay bay bốn phía,
tăng thêm vẻ đẹp xuất trần cho mỹ nhân, Cẩm Hoàng vẫn tươi cười như cũ.

Bạch y trong gió bay bay, mái tóc đen được gió thổi tung bay, nụ cười kia vẫn mang theo vẻ cao ngạo không chút giấu diếm, cũng là như vậy sáng lạn, đó là nụ cười thuần túy, không gì có thể sánh được, là nụ cười thần túy nhất trên thế gian này.

“Cảnh Tiêm Trần, ta đã nói rồi, sẽ có một ngày ta sẽ làm cho
ngươi phải hối hận.” Cẩm Hoàng vẫn tươi cười như trước, giống như khi
đối mặt với Cảnh Tiêm Trần, trong lòng nàng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng
thanh thản, tựa hồ không bao giờ đem tất cả để ở trong lòng mình một lần nữa.

Kiếm được rút ra khỏi vỏ, lóe ra hào quang thản nhiên, thẳng tắp chỉ về phía Cảnh Tiêm Trần

“Liệt Cẩm là người tặng kiếm cho ta, hôm nay ta liền dùng máu của ngươi để tế điện nàng.” Lời nói của Cẩm Hoàng mang theo sự thanh
lãnh không gì có thể sánh được.

“Ta sẽ làm theo như ý nguyện của nàng, chấm dứt tất cả nghiệt duyên của chúng ta.”

Võ công của Cẩm Hoàng như thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng là xem tư thế của nàng, thì biết nàng cũng không có ngốc đến nỗi
cùng Cảnh Tiêm Trần một đấu một.

Trong nháy mắt tay của nàng giơ lên, vài người mặc hồng y
liền bao vây thành vòng tròn xung quanh Cảnh Tiêm Trần, chỉ cần nhìn qua là biết bọn họ đang bày kiếm trận

“Một khi đã như vậy…” Cảnh Tiêm Trần ngừng lại một chút, mới thản nhiên nói: “Vậy thì nàng đừng trách là ta vô tình.”.

Cảnh Tiêm Trần xuất kiếm, nhưng không có vung kiếm lên, hắn
cầm chuôi kiếm chưa rút ra khỏi vỏ kiếm, cùng những người xung quanh
vòng tròn dây dưa.

Cao thủ so chiêu, đao quang kiếm ảnh, nếu là người có công lực thấp nhất định khó có thể thấy được chiêu thức này.

Ta chỉ biết là hai bên đều là cao thủ, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.

Chính là trên giang hồ từng lưu truyền: một khi Cảnh Tiêm
Trần rút kiếm ra khỏi vỏ, liền muốn tắm máu thanh kiếm đó, vì thế thanh
kiếm liền được gọi là thanh huyết kiếm.

Hai bên đánh nhau một lúc, hắn cuối cùng rút kiếm ra khỏi vỏ, đúng là cả vật thể là một màu đỏ rực. Tản ra quang mang quỷ dị. Lại
không biết rốt cuộc nó đã tắm máu của biết bao nhiêu người rồi

Hắn là Cảnh Tiêm Trần, cho nên cũng không biết cái gì gọi là xuống tay lưu tình

Kiếm khí sắc bén lập tức xoáy thành vòng tròn, phóng vào mấy
người mặc hồng y, làm cho bọn họ bị chấn động phải lui về phía sau vài
bước.

Chính là cao thủ chung quy vẫn là cao thủ, những người mặc hồng y này rất nhanh lại đi lên phía trước vài bước, vây quanh hắn.

Cảnh Tiêm Trần mặc dù là võ nghệ có hơn bọn họ vài phần,
nhưng cũng là không quen thuộc trận pháp này! Trong lúc nhất thời, nhưng lại cũng bị khống chế ở bên trong trận pháp.

Cẩm Hoàng lại chính là đứng ở cách đó không xa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc đang diễn ra.

Trong nháy mắt, hôm nay tựa hồ chỉ còn lại có đao quang kiếm
ảnh, thanh âm leng keng của đao kiếm chạm vào nhau, cùng với tiếng thét
dài của các cao thủ, tiếng gào thét xuyên qua tiếng gió, hoàn toàn đan
vào cùng một chỗ, soạn thành một bản nhạc tranh đấu của bọn họ trong lúc đó.

Ta đứng ở tại chỗ, nhưng lại có vài phần hoảng hốt.

Mà giờ phút này Cẩm Hoàng lại đột nhiên đến gần ta, khi ta
còn chưa kịp có phản ứng gì, là lúc nàng ta liền đem ta đẩy vào bên
trong kiếm trận.

Tuy rằng vừa rồi tất cả đều là diễn trò. Nhưng cảm tình kia rõ ràng lại là thật.

Cẩm Hoàng vẫn là còn nhận định ta là Liễu Lăng trước kia, cũng chung quy không chịu buông tha ta.

Người ở bên trong đều là sửng sốt, lại cuối cùng không có người để ý ta, ánh đao hỗn loạn, bóng kiếm vẫn lóe lên như trước.

Cẩm Hoàng, có phải là nàng đã quá coi thường ta, hay là chỉ muốn ta ra tay kết thúc tất cả mọi chuyện.

Liễu Lăng ta lại có thể là loại người để mặc cho bọn họ tùy ý bắt nạt hay sao.


Cũng ngay tại khi lưỡi kiếm chạm gần vào người, ta liền ra tay, tung ra thất hồn tán.

Bọn họ đều trở tay không kịp, hoặc nhiều hoặc ít đều bị dính thất hồn tán.

Mà Cẩm Hoàng cũng ngay tại một khắc đó, liền hướng kiếm về phía Cảnh Tiêm Trần.

Kỳ thật ta thật hiểu được, lý do Cẩm Hoàng vừa rồi làm như vậy, nhưng là ta chính là làm như không biết, thành toàn cho nàng.

Lời nói của Cảnh Tiêm Trần đột nhiên làm cho ta nghĩ đến, lúc trước chính mình cũng đã trải qua bị người khác lợi dụng.

Nam nhân tâm quá lớn, rất ngoan độc, trong lòng bọn họ vĩnh
viễn có quá nhiều thứ tồn tại, mà chúng ta luôn luôn chỉ là những vật hy sinh của bọn họ.

Đúng vậy, giờ phút này ta mới phát giác, ta chưa từng bao giờ can tâm chấp nhận điều đó.

Có lẽ ta cũng chưa từng nghĩ qua sẽ mượn tay Cẩm Hoàng để chứng minh một điều gì đó.

Thời điểm Cẩm Hoàng lao về phía Cảnh Tiêm Trần, ta phi thân
một cái, liền thoát ra khỏi kiếm trận, thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi
việc đang xảy ra,

Thất hồn tán tuy đã ảnh hưởng đến Cảnh Tiêm Trần, nhưng cũng không có hoàn toàn chế trụ được hắn.

Hai người bọn họ nhưng vẫn còn là đao kiếm hướng về nhau, cũng không nhìn ra được đao kiếm của ai nhanh hơn.

“Minh Cẩm Hoàng…” Cảnh Tiêm Trần đột nhiên hét lớn một tiếng, một tay bắt được lưỡi kiếm của Cẩm Hoàng đang hướng về phía hắn, tay
kia thì cầm thanh huyết kiếm, không lưu tình chút nào hướng về phía
nàng.

Thì ra Cẩm Hoàng họ Minh… Đột nhiên trong lúc đó, ta hiểu được một việc.

Chỉ là chúng ta đều đã quá xem nhẹ Cảnh Tiêm Trần.

Thanh kiếm của Cẩm Hoàng cắt qua tay Cảnh Tiêm Trần, nhưng là hắn lại làm cho Cẩm Hoàng không có cách nào rút kiếm từ trong tay hắn
ra được, mà thanh huyết kiếm tựa như lại hướng về phía Cẩm Hoàng.

“Chủ nhân…” trong lúc kiếm quang lóe ra ánh lửa, một đạo thân ảnh hiện lên.

Chờ ta nhìn thấy rõ mọi việc, Mạnh Hổ dĩ nhiên chắn ở trước người Cẩm Hoàng, bị thanh huyết kiếm đâm xuyên qua thân thể.

Dù vậy, Cẩm Hoàng vẫn là đã bị kiếm khí gây thương tích, mạnh ói ra một búng máu.

Cảnh Tiêm Trần thế nhưng thật sự lại rất lợi hại.

“Ngươi…” Cẩm Hoàng nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt mở lớn không thể
tin, chính là ở khi sát khí của Cảnh Tiêm Trần bắt đầu tản ra, nàng lại
mở to hai tròng mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Ta không cần ngươi cứu,
ngươi dựa vào cái gì mà lại muốn cứu ta.”

“Thật xin lỗi ” Mạnh Hổ suy yếu nói: “Cẩm Hoàng, thật xin lỗi. Nhưng là… Ta thật cao hứng… Nàng đúng là vẫn còn để ý đến ta.”

Mạnh Hổ hắn là ái mộ Cẩm Hoàng, nhưng là ta lại không biết hắn thế nhưng lại có thể vì Cẩm Hoàng mà chết.

“Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn sẽ
không.” Cẩm Hoàng lại chính là hờ hững nhìn hắn “Vốn là tính không buông tha cho ngươi. Như thế cũng tốt, ta đỡ phải ra tay.”

Nàng nhưng lại như thế lạnh lùng, tia chớp động trong ánh mắt kia rõ ràng là hận, hận trắng trợn, không hề che giấu.

Nàng cùng Mạnh Hổ trong lúc đó tựa hồ càng thêm cách xa, không thể lại gần nhau được.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới… nàng sẽ tha thứ cho ta”. Mạnh Hổ
thản nhiên cười. “Nhưng nếu ta có thể vì nàng mà chết. Ta lại…Cam tâm
tình nguyện… Cẩm Hoàng… Ta…”

“Ta không muốn nghe, ngươi câm mồm.” Cẩm Hoàng cắt ngang lời
hắn, cả người tản ra bi thương khó hiểu, làm như muốn nhuộm dần tất cả
sự bi thống, đau thương của mình.

Cảnh Tiêm Trần đột nhiên rút kiếm về, máu tươi vẩy ra xung
quanh, hắn nói “Cẩm Hoàng, nàng nhưng lại cũng là người vô tình như thế”

“Đương nhiên là do ta học được từ ngươi.” Cẩm Hoàng quay đầu sang hướng khác, chặt đứt tất cả ý niệm trong đầu Mạnh Hổ.

Ở một bên, Mạnh Hổ cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đến lúc chết cũng đều không thể được Cẩm Hoàng tha thứ, hắn làm tất cả mọi
chuyện là vì cái gì?

Hắn như thế đi theo Cẩm Hoàng, nhưng chỉ là để nàng tha lỗi cho hắn thôi sao?

“Hắn có thể vì nàng mà hy sinh chính mình, mà nàng sẽ không,
cho nên nàng không có tư cách đến chỉ trích ta cái gì cả, bắt đầu từ
ngày hôm nay, ta và nàng coi như đã chấm dứt hết tất cả mọi chuyện. Ta
sẽ không giết nàng, cũng mời nàng về sau không cần lại đến tìm ta gây

phiền phức.” hai bên cùng giằng co, đều là một thân lãnh đạm, lạnh lùng.

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi có biết hắn đã làm gì ta không? Hắn…” Cẩm Hoàng đột nhiên ói ra một búng máu, lảo đảo ngã xuống.

“Các ngươi lại đang làm cái gì?” Một tiếng ca thán thản nhiên theo cách đó không xa truyền đến, Quân Mạnh Nhiên phất tay, như trước
là mang theo một chút u buồn.

Hắn đi tới bên cạnh Cẩm Hoàng, cúi người nâng nàng dậy, để
cho nàng tựa vào trên người hắn, thế này mới ngược lại nhìn về phía Cảnh Tiêm Trần “Tiêm Trần, các ngươi lại đang làm cái gì? Ngươi vẫn muốn
thương tổn nàng hay sao? Các ngươi…”

“Mạnh Nhiên, nếu ngươi thích nàng, liền coi chừng nàng cho
thật tốt, không cần để cho nàng tiếp tục đến làm phiền ta nữa, ta đây tự nhiên sẽ không ra tay lần nữa.” Cảnh Tiêm Trần nhìn bọn họ liếc mắt một cái, hờ hững nói.

Quân Mạnh Nhiên trong ánh mắt u buồn lại dày đặc vài phần, ngón tay hướng về phía xác Mạnh Hổ nằm trên mặt đất, sâu kín hỏi:

“Tiêm Trần, ngươi chẳng lẽ thật sự không biết hắn đã làm gì nàng sao?”

“Quân Mạnh Nhiên, ngươi đừng nói nữa, ta tuyệt đối không muốn biết chuyện của nàng, một chút cũng không muốn biết.” Cảnh Tiêm Trần
xoay người muốn rời khỏi, lại lại đột nhiên kéo ta lại gần.

Giờ phút này, ta mới đột nhiên từ trong suy nghĩ bừng tỉnh.

Vốn tưởng rằng chính mình vẫn như cũ, chỉ là khách qua đường, lại vẫn là bị liên lụy đi vào.

Ta nhìn Cảnh Tiêm Trần, bình tĩnh nói: “Buông tay.”

Mà hắn lại chính là cười nói: “Cẩm Hoàng nói rất đúng, nàng là Liễu Lăng, mà ta là Tiêm Trần của nàng.”

Hắn vừa rồi… Rõ ràng liền thề thốt phủ nhận, vì sao hiện tại lại nói như vậy?

“Ta nói rồi, ta đã sớm nghĩ muốn hướng nàng cầu hôn, mà nàng
từ lúc bốn năm trước, cũng đã đáp ứng ta rồi.”. Hắn nâng bàn tay của ta
lên, vô tội cười khẽ “Liễu Lăng, nàng là Liễu Lăng của ta. Ta chưa bao
giờ nghĩ tới sẽ buông nàng ra.”

Giờ phút này, ta dĩ nhiên hỗn loạn một mảnh.

Liễu Lăng, ta thật là Liễu Lăng trong miệng bọn họ sao?

Ngay sau đó, hắn nắm tay của ta xoay người muốn rời đi.

“Tiêm Trần, hắn đã từng làm nhục Cẩm Hoàng” Quân Mạnh Nhiên trong lời nói mang vài phần sâu kín, ở phía sau chúng ta vang lên.

Một khắc, thân mình của Cảnh Tiêm Trần đột nhiên cứng đờ.

Mà ta cũng đột nhiên thanh tỉnh lại, giãy ra khỏi bàn tay của Cảnh Tiêm Trần.

Mạnh Hổ hắn thế nhưng đối với Cẩm Hoàng đã làm ra chuyện như vậy… Cho nên mới…

Ân oán dây dưa của bọn họ trong lúc đó, xa tới mức ta không có khả năng tưởng tượng được

Mà ta cũng thật sự không nghĩ tham gia.

“Ta không phải… Liễu Lăng của ngươi, ngươi cũng không phải
Tiêm Trần gì đó của ta.” Ta đột nhiên quay người cười nhẹ với Cảnh Tiêm
Trần “Ngươi cũng không phải là loại người ta thích.”

Vô tâm tham gia, cũng không có lực để cùng người dây dưa cái gì gọi là tình yêu.

Mặc dù ta đúng là Liễu Lăng mà bọn họ nói thì đã làm sao? Nếu đã quên hết thảy, đã quên hắn, như vậy liền chính là người xa lạ.

“Liễu Lăng…” Hắn thế nhưng lại còn có thể làm như cái gì cũng chưa phát sinh, vô tội nhìn ta.

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi cho là ngươi đã thắng sao?” Phía sau
lại truyền đến tiếng cười suy yếu của Cẩm Hoàng “Sai, ngươi đã thua. Hết thảy đều là cái bẫy, mục tiêu của ta là…”

Cảnh Tiêm Trần mạnh xoay người lại, lớn tiếng hỏi: “Lang Gia phường?”

“Đúng, Lang Gia phường, nếu muốn hủy, tự nhiên muốn hủy đi
thứ quan trọng nhất đối với ngươi, ngươi giờ phút này mặc dù có chấp
cánh bay đi, cũng không có phương pháp thay đổi được mọi việc.” Cẩm
Hoàng sâu kín nói: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi đã thua.”

Ta cũng không biết Lang Gia phường là cái gì, ta chỉ biết là
Cảnh Tiêm Trần bước nhanh rời đi, lo lắng không thôi. Nhưng cũng không
quên để lại vài câu ngoan độc “Mạnh Nhiên, nếu ngươi không muốn nàng bị
thương tổn, thì nên coi chừng nàng thật tốt cho ta”


Ngay sau đó, Cảnh Tiêm Trần dĩ nhiên biến mất ở tại trong tầm mắt của chúng ta.

Mà Quân Mạnh Nhiên cùng Cảnh Tiêm Trần tựa hồ quan hệ cũng không phải là tầm thường

Một người là phi tuyết công tử trên giang hồ, một người là ma đầu mà mỗi người xa lánh lên án, lại không nghĩ rằng nhưng lại cũng có
vài phần quan hệ sâu xa.

Những chuyện trên đời này, tựa hồ luôn làm ta không thể đoán trước được

Mà giờ khắc này, tâm của ta nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.

Xoay người, sau đó nhìn hai người phía sau, không chút để ý cười nói: “Ta tựa hồ vừa rồi được xem một màn diễn thật đặc sắc.”

Trong ánh mắt vẫn là ánh lên vẻ không chút để ý như mọi khi, trong lời nói như trước mang theo sự trêu tức, ta vẫn là ta.

Cẩm Hoàng tựa vào trong lòng Quân Mạnh Nhiên, hơi hơi nâng
mâu, ánh mắt vẫn mang vẻ ngạo nghễ như xưa hướng về phía ta “Liễu Lăng…”

Nghe vậy, Quân Mạnh Nhiên có chút không khống chế được hỏi: “Cẩm Hoàng, nàng ấy chính là Liễu Lăng mà nàng đã nói.”

Ta cười tít mắt, mang theo không chút để ý như mọi khi, trêu
đùa: “Ta là Liễu Lăng, nhưng Liễu Lăng này không phải là Liễu Lăng bị
phi bỉ, không phải là Liễu Lăng yêu Cảnh Tiêm Trần theo trong miệng của
Cẩm Hoàng.” Nói đến một nửa, ta nhìn hướng về phía Quân Mạnh Nhiên, lời
nói mang theo ý trêu tức “Mà là Liễu Lăng trên giang hồ từng đồn đãi là
người muốn đùa giỡn tứ công tử .”

Quân Mạnh Nhiên chắc chắn đã từng nghe qua những lời đồn đãi
trên giang hồ, cho nên trên hai má trắng như tuyết của hắn dần dần nhiễm một vài phần đỏ ửng tự nhiên, vô tình trong lúc đó nhưng lại làm nhạt
đi vài phần u buồn vốn có của hắn.

Đáy lòng của ta không phải là không khiếp sợ, chính là ta không thể bộc lộ ra bên ngoài, cũng không thể thừa nhận.

Ta không muốn cùng Cẩm Hoàng sẽ phát sinh thêm xung đột,
không phải chỉ có là vì ta sợ nàng tiếp tục trả thù ta, mà điều quan
trọng hơn chính là nàng họ Minh.

Huống chi nếu ta có đi tìm hiểu, thì cũng không thể hiểu rõ được

Nếu Mị vẫn còn, có lẽ hết thảy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Mị rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Kính Nguyệt cung, nếu
Kính Nguyệt cung không phải một tay hắn sáng lập ra, vậy tại sao lại sẽ
nằm trên tay hắn?

Nghĩ thế, ta lại không tự chủ được nghĩ tới cảnh trong mơ
kia. Trong lòng đột nhiên rùng mình, lại vội vàng xua đi mọi suy nghĩ,
làm ra một bộ dáng bình yên như thường.

“Nguyệt Liễu Lăng, cung chủ của Kính Nguyệt cung?” Quân Mạnh Nhiên mở miệng hỏi.

Ta gật đầu, cười nói: “Đã từng là như vậy.”

“Nguyệt tiểu thư, nếu so sánh với những nữ tử khác, nàng thật sự …” trên khuôn mặt tràn đầy u buồn, muốn nói lại thôi

Ta không cho là đúng cười cười.”Lớn mật sao?” .

Quân Mạnh Nhiên không nói, ngược lại nhìn về phía Cẩm Hoàng hỏi: “Cẩm Hoàng, nàng không sao chứ. Ta lập tức mang nàng trở về”

Nói vậy, hắn trong lòng dĩ nhiên cam chịu.

Cẩm Hoàng lại chính là hơi nâng tay lên “Ta không sao. Chẳng
qua chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, uống dược, điều tức một chút là sẽ tốt thôi.”

Ta lại làm như không có nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười
nói: “Lớn mật thì đã sao? Tùy ý làm những gì mình muốn không tốt sao?
Đời người ngắn ngủi, cần gì phải sống trói buộc mất đi tự do đến tận lúc mất đi. Phi Tuyết công tử, nếu sống được vui vẻ, mặc dù chỉ sống được
có mười mấy năm cũng là tốt lắm rồi, nếu sống không vui, cứ u sầu như
vậy, thì còn có ý nghĩa gì nữa?”

Chúng ta đều là những người thông minh, hắn nhất định nghe ra ý tứ trong lời nói của ta.

Một Phi Tuyết công tử nổi tiếng trên giang hồ, lại luôn luôn u sầu, quả nhiên là một mẫu người nhu nhược, luôn luôn tuân lệnh người
thương trong lòng mình.

Chính là ta biết, dưới đáy lòng của ta càng có thêm nhiều
thất vọng, thất vọng người này là Phi Tuyết công tử vang danh thiên hạ,
là một trong bốn công tử nổi tiếng trên giang hồ, nhưng cư nhiên lại…
Bất lực.

“Nàng biết thân phận của ta?” Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta

Ta cười đến lại sáng lạn “Đã quên nói cho ngươi biết, người
đến dự đại hội gặp gỡ hoa khôi năm nay, không phải là Cẩm Hoàng, mà là
ta.”

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, lại đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Cẩm Hoàng, muốn từ đáy mắt của nàng tìm kiếm ra đáp án.

Cẩm Hoàng lại làm như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng
chính là chỉ lẳng lặng, làm như hoàn toàn không nghĩ muốn sẽ tham gia,
chỉ đứng bên ngoài bàng quang xem diễn

Quân Mạnh Nhiên trong ánh mắt ánh lên vài phần thất vọng, nhưng cũng không có mở miệng nói một lời nào.


“Phi tuyết công tử, có cần ta dạy cho công tử biết như thế
nào gọi là vui vẻ hay không?” vẻ mặt như thế, ngôn ngữ như thế, thật rất giống với danh yêu nữ mà trên giang hồ đồn đãi kia.

Chính là ta cố ý muốn làm như thế, ta cần sự suy diễn hoàn mỹ về một yêu nữ không kiềm chế được.

Giờ này, khắc này, ta sẽ không sợ hãi bất kì điều gì nữa, mà ta cũng sẽ không thể để cho bất cứ ai hãm hại ta.

“Nguyệt cô nương, mời nàng…” Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại
thôi, trầm mặc một lúc lâu, lại ngược lại nâng Cẩm Hoàng dậy, nói với
nàng: “Cẩm Hoàng, buông tay đi, không cần tiếp tục đấu với Tiêm Trần
nữa! Nàng sẽ bị thương tổn càng lớn.”

Cẩm Hoàng lại gạt tay hắn ra, sâu kín cười nói: “Ta đã chịu
đựng quá nhiều thương tổn rồi. Cho nên không bao giờ sẽ bị thương tổn
lớn hơn nữa, nếu ngươi nói là tính mạng của ta, ta đã sớm không thèm để ý đến. Ý nguyện lớn nhất của ta đời này, chính là tự tay ta phải hủy đi
Cảnh Tiêm Trần, mặc dù có phải đồng quy vu tận * thì sao chứ?”

(*đồng quy vu tận:kéo nhau chết chùm)

“Cẩm Hoàng, nàng không phải muốn làm như vậy, nàng đối với
Tiêm Trần…” Quân Mạnh Nhiên còn chưa nói xong, đã bị Cẩm Hoàng cắt ngang lời. “Quân Mạnh Nhiên, đừng tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết, ta đã
sớm không còn là Cẩm Hoàng trước kia từ lâu rồi “

Nàng chỉ vào xác của Mạnh Hổ, hỏi: “Biết ta vì sao lưu hắn lại bên cạnh mình không?”

Quân Mạnh Nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt kia lưu chuyển sự ưu thương, thực u buồn lại mang theo trăm điều đau đớn ở trong đó.

Cẩm Hoàng lại không để ý đến hắn, chỉ lo nói tiếp câu chuyện: “Bởi vì hắn chính là người làm thương tổn ta, ta tất yếu phải bắt hắn
trả giá gấp trăm lần sự thương tổn hắn đã gây ra cho ta! Huống chi hắn
bất quá mới có được thân xác của ta, ta sớm đã không thèm để ý đến.”

Mâu quang không chút biểu tình, liếc mắt một cái nhìn xác của Mạnh Hổ, lời nói lạnh lùng lại tiếp tục vang lên “Ngay từ đầu, là ta
buộc nhóm của hắn nguyện trung thành với ta, bọn họ không thể không
nguyện trung thành với ta. Chính là sau khi ta biết hắn yêu thương ta,
ta liền có thể dễ dàng lợi dụng hắn, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng gì, khi yêu thương một người chính là sẽ trở nên ngốc nghếch, loại cảm
giác này ta sớm đã trải qua, cho nên ta biết được rất rõ ràng.”

Lời nói lạnh lùng như thế, rất giống với một Cẩm Hoàng lạnh lùng vô tình sẽ nói.

“Mà ngươi tốt nhất không nên giống hắn yêu thương ta, nếu
không ngươi cũng sẽ bị ta lợi dụng.” Nàng dừng một chút, lại trào phúng
cười nói: “Ngươi đã rõ hết mọi chuyện, bây giờ ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây? Lựa chọn ta? Hay là chọn Cảnh Tiêm Trần.”

Quân Mạnh Nhiên vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Cẩm Hoàng, tràn đầy thành khẩn nói: “Cẩm Hoàng, lúc trước ta bởi vì hữu tình, cùng ân tình mà lựa chọn Tiêm Trần, nhưng hiện tại ta sẽ đem cái mạng nhỏ
này của ta giao cho nàng.”

Cẩm Hoàng lại mạnh hất tay của hắn ra, không lưu tình chút
nào nói: “Quân Mạnh Nhiên, ta muốn một người tàn hơi sắp lìa khỏi cõi
đời để làm chi? Ta có thể nói cho ngươi, lời của Liễu Lăng khuyên ngươi
ngày đó, cũng chính là lời ta muốn nói cho ngươi, ngươi không xứng.”

Vô tình, quả nhiên là nàng quả thật rất vô tình.

Giờ phút này ta nhưng lại có chút hối hận, lúc trước nhưng lại đi gặp gỡ loại nữ nhân này.

Nhưng cũng chính là vì nàng họ Minh, cho nên ta tựa hồ lại cảm thấy may mắn vì đã gặp gỡ nàng.

Quân Mạnh Nhiên lui lại mấy bước, một biểu tình ngạc nhiên, u buồn giống như lúc ta khuyên hắn ngày đó

Cẩm Hoàng nếu là thánh chủ của hồng lâu, tự nhiên nhất cử
nhất động của ta đều bị nàng nắm rõ, nàng đương nhiên biết lúc trước ta
đã nói những gì với Quân Mạnh Nhiên, cho nên ta cũng sẽ không cảm thấy
kỳ quái vì điều này.

“Quân Mạnh Nhiên, ngươi nên buông tay đi thôi.” Cẩm Hoàng sau khi nói xong câu cuối cùng, liền xoay người rời đi, thời điểm đi qua
bên cạnh người ta, không khỏi cho ta một cái liếc mắt mang đầy ý vị sâu
xa, không thể đoán ra được, nhưng cũng không nói cái gì, dứt khoát rời
đi.

Đoạn Trường Pha to như vậy, liền chỉ còn lại có ta cùng Quân Mạnh Nhiên, còn có một đám người hôn mê đang nằm trên mặt đất kia

Quân Mạnh Nhiên vẻ mặt thất bại, gió tùy ý thổi lên thân mình đơn bạc của hắn, mang vài phần buồn bã.

Ta cuối cùng nhìn không được, đi tới bên cạnh hắn “Đi thôi, ta đưa ngươi quay về Tuyết Duyệt phường.”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, mang theo vài phần ngạc nhiên, lăng ngốc.

Ta không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì vậy, ta cũng không phải
là sẽ ăn thịt ngươi, ngươi thể hiện bộ dáng này là sao, thật đúng là làm mất mặt danh hào của tứ công tử trên giang hồ! Ta đối với ngươi không
có hứng thú, cho nên chúng ta đi thôi.”

Nhất cử nhất động của ta vừa rồi, cũng chỉ là để thể hiện
trình độ cao của mình cho Cẩm Hoàng xem, chứ không phải là ta thật sự có tâm đùa giỡn hắn.

“Tứ công tử sao? Ta vốn không phải…” Hắn thì thào, lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng không để ý tới ta, xoay người rời đi.

Ta ngây người ra một lúc, lúc đang định đuổi theo hắn, lại
thấy nha hoàn Bích Liễu bên người hắn, đang vội vàng đi thẳng về hướng
này, vì thế ngừng cước bộ.

Thanh âm lo lắng của Bích Liễu theo gió mà đến, dần dần nhỏ đi, thẳng đến bọn họ biến mất ở tại trong tầm mắt của ta.

Ta liếc mắt một cái nhìn thi thể của Mạnh Hổ, trong lòng có vài phần cảm khái.

Chuyện lúc trước của bọn họ, thật đúng là không thể nói là ai đã thiếu nợ ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui