Một đêm, ta đứng lặng lẽ bên bờ sông cho đến khi mặt trời ló
rạng xóa tan đi màn đêm u tối, tia nắng mặt trời sáng lạn chiếu xuống
mặt đất.
Lúc mặt trời mọc chính là lúc màn đêm hắc ám biến mất trong ánh mặt trời.
Sắc trời sáng dần, trên đường người đi đường cũng càng ngày
càng nhiều, không gian vốn đang yên tĩnh lập tức biến thành huyên náo,
ta cũng dọc theo đường cũ quay trở về nhà trọ.
Vừa bước chân vào đến cửa, một giọng nói chất vấn cất lên:
“Ngươi vừa đi đâu?” Sở Ngọc đứng ở cách đó không xa, trên gương mặt, cặp lông mày nhíu chặt lại, cơ hồ lộ ra mấy phần lo lắng.
Ta trong lòng cảm thấy tâm tình thật tốt, đi đến phía trước,
nhéo mấy cái vào mặt hắn “Tiểu Ngọc Ngọc, đệ đang lo lắng cho ta sao?”
Hắn quay đầu sang hướng khác, một bộ dáng không được tự nhiên “Ta là sợ ngươi chạy trốn.”
“Lo lắng thì cứ nói là lo lắng.” Ta cố ý cười nói, muốn làm cho hắn càng thêm bất mãn.
Ta làm như không thấy hắn đang mất tự nhiên, lôi kéo cánh tay hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, cười hì hì gọi tiểu nhị mang chút đồ ăn sáng lên.
Ta ăn có cảm giác thật ngon miệng, ngọt ngào, nhưng là Sở
Ngọc lại vẫn là một bộ dáng không được tự nhiên, hạ giọng nói: “Ngươi
vẫn tính ăn uống không phải trả tiền sao?”
“Đúng vậy.” Ta vùi đầu khổ chiến, nhưng cũng không quên ngẩng đầu cho hắn một cái mỉm cười.
“Chúng ta đi kiếm tiền.” Hắn không vội không chậm nói.
“Tiểu Ngọc Ngọc muốn kiếm tiền nuôi tỷ tỷ sao?” Ta cười trêu ghẹo.
Hắn lại xoay người rời đi, một bộ dáng không muốn cùng ta tiếp tục tán gẫu.
Ta cười nhẹ một tiếng, một bên uống nước trà, một bên nói với người đang đi phía trước “Tiểu Ngọc Ngọc, ta đáp ứng theo ý của đệ.”
Cũng không chờ hắn có phản ứng lại, ta liền lôi kéo hắn hướng trên đường đi đến, thẳng hướng vào y quán trong Đồ thành.
“Quán của các ngươi có cần người không?” Ta vừa vào cửa liền hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Kiếm tiền có rất nhiều loại phương pháp, nhưng là ta cố tình
không nghĩ là phải ra tay trộm đồ của người khác để kiếm sống, cho nên
thay người xem bệnh còn miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Đại phu trong y quán đánh giá chúng ta từ trên xuống dưới một phen “Hai tên nha đầu, tiểu tử này, nơi này không phải là nơi để cho
các chơi đùa.”
“Ta cũng không phải là đến đây để chơi đùa, ta là đến là để
xem bệnh cho người, quán này của ngươi có còn thu nhận người không?” Ta
lại một lần nữa nhắc lại mục đích của chính mình.
“Đi, đi, đi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi để theo các ngươi hồ nháo như vậy.” tên đại phu kia hiển nhiên là không tin ta.
Chính khi chúng ta đang tranh cãi nhau túi bụi, có một nha
hoàn đột nhiên chạy vào trong y quán, vẻ mặt lo lắng “Đại phu, mau cùng
ta đi xem, bệnh của công tử nhà chúng ta lại phác tác.”
“Bệnh của công tử nhà các ngươi ta chữa không được, các ngươi vẫn là nên đi thỉnh cao minh khác đi.” đại phu kia lên tiếng cự tuyệt ”Hơn nữa ta cũng không nghĩ muốn bước chân vào chốn thị phi.”
Nha hoàn kia nóng nảy, nắm lấy vạt áo của đại phu cầu xin “Đại phu, cầu ngươi theo ta đi xem bệnh cho thiếu gia nhà ta.”
“Ta đi.” Ta cao giọng nói.
Nếu đại phu kia không muốn, như vậy ta phải đi thử xem, có lẽ còn có thể thuận tiện kiếm được tiền.
Tầm mắt của bọn họ đều chuyển đến trên người của ta, mà ta
lại một lần nữa cười nói: “Ta đi, ta sẽ chữa trị cho thiếu gia nhà
ngươi.”
Nha hoàn kia hiển nhiên là không tin ta, nhìn ta vài lần, lại cầu xin nhìn tên đại phu kia, gặp tên đại phu kia vẫn là thờ ơ, mới
ngược lại xin ta giúp đỡ “Vậy làm phiền cô nương .”
Giờ phút này, ta tựa hồ là sự lựa chọn duy nhất của nàng.
Nàng mang theo chúng ta một đường đi vội vàng, cũng là theo cửa sau của Tuyết Duyệt phường mà vào.
Chẳng lẽ công tử nhà nàng là người của Tuyết Duyệt phường?
Ta tựa hồ có chút hiểu được vì sao vừa rồi lão đại phu kia
nói không muốn bước chân vào chốn thị phi, xem ra ở trong tiềm thức, hắn bài xích nơi này, tự cho là mình thanh cao, không muốn lây dính cảnh
xuân tươi đẹp vào người.
Ta cũng không hỏi nhiều, chính là đi theo nàng đi vào một gian phòng nhỏ u tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...