Liễu Thanh Phong chỉ từng “phạt” Dạ Du hai lần.
Một lần là phạt hắn nằm ở trên giường dưỡng thương ba ngày không được xuống giường làm việc.
Lần thứ hai là phạt hắn uống thuốc gần một tháng.Nhưng những chuyện đó đâu phải là trừng phạt? Rõ ràng là cưng chiều đấy.
Dạ Du chỉ có cảm động, biết ơn cộng thêm cảm kích.
Chủ nhân của hắn cuối cùng đã đồng ý lãng phí nhiều sức lực và thuốc trên người hắn như vậy, hắn không có cách nào báo đáp...Điều này làm hắn hơi khó xử.
Hay là trước mặt chủ nhân hiền lành như vậy, hắn nên tỉnh táo, giữ bổn phận hơn, sau đó tự thực hiện một vài trừng phạt cần thiết?Hắn vẫn quá ngu ngốc.
Dạ Du nghĩ, không có mệnh lệnh của chủ nhân thì mình chẳng nghĩ ra được cách nào, thậm chí ngay cả cách lấy lòng chủ nhân cũng phải thảo luận với một người ngoài.May là cô nương tên A Đào kia cũng xem như thông minh lanh lợi lại săn sóc tinh tế, sẽ không làm ra chuyện không nên làm, ý kiến đưa ra dường như đều hữu hiệu.Nếu người ở bên cạnh chủ nhân không phải là hắn mà là A Đào, chắc hẳn chủ nhân sẽ sung sướng hơn rất nhiều?Dạ Du cắn môi, cố gắng ép xuống sự bất an của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, nếu có một ngày bên cạnh chủ nhân có người khác làm bạn ví dụ như A Đào, chủ nhân sẽ không cần người vụng về như hắn lấy lòng, vậy hắn phải làm sao?Cho nên Dạ Du cố chấp cho rằng A Đào chỉ là một người ngoài, có lẽ đưa ra ý kiến hay thì có thể nghe thử, nhưng không thể không đề phòng, càng không thể để cho nàng có cơ hội đến gần chủ nhân, cướp đi chủ nhân được.Cũng chính vì vậy, mặc dù Dạ Du một mặt chờ mong A Dào đưa ra ý kiến đồng thời cũng cười vì những ý kiến này, một mặt càng lúc càng cảnh giác với A Đào.Hắn cố gắng lén Liễu Thanh Phong gặp A Đào, hoặc nói là không để cho A Đào có cơ hội tiếp cận với Liễu Thanh Phong.Hôm đó, hình như chủ nhân có nhắc tới mình và A Đào, có phải...!Dạ Du cũng sẽ khổ sở khẩn trương vì chủ nhân hiểu nhầm, chung quy không muốn giải thích thêm nữa.Hắn ý thức được, hình như Liễu Thanh Phong thấy A Đào và hắn thân thiết, có vẻ hơi ghét A Đào xuất hiện.
Điều này làm hắn len lén hưng phấn.Chủ nhân ghét A Đào, A Đào không có cách nào thay thế được vị trí của hắn ở bên cạnh chủ nhân, như vậy Dạ Du hắn sẽ an toàn.
Cho nên dù bị chủ nhân hiểu nhầm, nhiều lắm là trách phạt hắn, vắng vẻ hắn, chung quy vẫn tốt hơn bị người khác cướp đi.Ách...!Dạ Du cũng có lúc bất an vì những tính toán nhỏ nhặt của mình, làm nô bộc, công cụ của chủ nhân, hắn không nên vì lợi ích của mình mà tính kế chủ nhân.Nhưng… hắn không sao khống chế được bản thân, hắn không có cách nào đối mặt với nỗi sợ sẽ mất đi chủ nhân, không có cách nào tưởng tượng được nếu có một ngày không có chủ nhân dịu dàng như vậy nhìn hắn, hắn sẽ phải làm gì.Để an ủi bản thân, Dạ Du nghĩ, mình lừa gạt một chút như vậy sẽ không tổn thương tới chủ nhân, hắn cũng sẽ không cần trực tiếp nói dối chủ nhân, cho dù có một ngày bị phát hiện...Dạ Du từ chối nghĩ tới hậu quả bị phát hiện.Cho nên...!đầu gỗ có đôi lúc cũng sẽ dùng mưu kế, khi những mưu kế này dường như không vi phạm những nguyên tắc xoắn vào nhau giống như tơ vò và không hề có đạo lý của hắn.Trước năm mới có một chuyện nhất định phải làm, chính là mua đồ tết.Thứ quan trọng nhất trong những đồ tết à? Tất nhiên là quần áo mới của mình với hắn rồi.Liễu Thanh Phong nằm bò trên quầy, vừa tính toán số bạc Vương Đức Như cho hắn, vừa tính toán xem trang phục nào thích hợp với Dạ Du của mình nhất, cũng có thể khiến Dạ Du vui nhất.Mấy ngày trước đó quá bận, mình chỉ mua cho Dạ Du thêm hai hay ba cái quần ngắn màu xám đen, tuy sạch sẽ lưu loát nhưng bây giờ trông không đủ đẹp.Liễu Thanh Phong mơ hồ nhớ trước đây từng có một trò chơi được các nữ sinh rất thích, chính là thay các bộ trang phục cho một thiếu nữ xinh đẹp trong phim hoạt hình.Lúc đó, Liễu Thanh Phong chỉ cảm thấy trò chơi này rất nhằm chán.
Nhưng bây giờ cậu không nhịn được hoạt hình hóa hình tượng của Dạ Du ở trong đầu, bắt đầu thay đổi hết bộ này tới bộ khác, còn chơi rất vui vẻ tới quên hết mọi chuyện.Dạ Du bổ xong đống củi ở sân sau, đi dạo một vòng phát hiện hình như thật sự chẳng còn chuyện gì có thể làm, vì vậy hắn do dự rồi đi tới sảnh trước, tìm đến chỗ quầy thu tiền để đối chiếu sổ sách giúp Liễu Thanh Phong.Dạ Du vừa ngước mắt đã nhìn thấy Liễu Thanh Phong đang nghiêng đầu, mặt hơi đỏ, nằm bò trên quầy cười ngốc.Gần đây, màu da lúa mạch của Liễu Thanh Phong được bảo dưỡng, đã nhanh chóng trở lại dáng vẻ trắng mịn màng như lúc làm tiểu thiếu gia, không cười còn tốt, vừa cười thì đôi mắt to, đen láy cong lên, bên má mơ hồ hiện ra lúm đồng tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...