Liệu đó có phải là định mệnh?

Hai chiếc xe chuyên chở lần lượt tiến vào cổng của một công ty dược phẩm. Công ty có khoảng mười tầng lầu, các tầng đa phần đều được lắp ráp bằng loại cửa kính đặc biệt khá thịnh hành ngày nay, người bên trong có thể nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, người ở ngoài thì hoàn toàn không thể thấy được các hoạt động đang diễn ra bên trong tòa nhà, bên cạnh đó ngoài có thể ngăn chặn tia uv ra nó còn có công dụng chống phản xạ khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, không gây cảm giác chói mắt cho người nhìn. Tổng quan tòa nhà thiết kế theo lối cửa sổ sát đất tạo cảm giác cho người nhìn thấy đó không phải là cửa sổ mà là một bức tường bằng kính ngăn cách với thế giới bên ngoài. Bề mặt cửa kính sáng loáng không dính một hạt bụi nào, có thể thấy được nó được lau chùi khá thường xuyên, cũng đoán được chủ nhân của nó rất yêu thích sạch sẽ.

Một nhóm người lần lượt bước xuống xe, cùng lúc đó thì có hai nhân viên với bộ vest đen lịch sự chạy tới chắc là đã được phân phó trước để đón tiếp nhóm người vừa tới này.

Chiếc xe chuyên chở được tài xế cùng với sự trợ giúp của bác bảo vệ dần tiến vào tầng hầm giữ xe.

"Xin chào."

Hai nhân viên vừa chào hỏi mọi người, vừa bắt tay xã giao với hai thầy chủ nhiệm, tác phong khá lịch sự và chuyên nghiệp, như đã được đào tạo qua.

"Tôi là Khánh, quản lý bộ phận cung ứng và thiết bị của công ty, sẽ phụ trách việc tham quan của các bạn thuộc khoa thực vật học, đây là bộ đàm sẽ tiện trong việc tham quan, mời các bạn đeo vào." Một trong hai nhân viên nói xong thì đưa bộ đàm cho mọi người, thấy mọi người đã hoàn toàn đeo xong bộ đàm, nhân viên kia nói tiếp. "Các bạn thuộc khoa thực vật học mời đi theo lối này." Anh ta đưa một tay ra chỉ phương hướng rồi dẫn đường đi trước.

"Các bạn còn lại chắc là khoa môi trường, tôi là Huy, quản lí bộ phận phân tích và xử lý rác thải, mời mọi người đi theo lối này." Cậu nhân viên còn lại lên tiếng.

***

Trong khu vực phân tích và xử lý rác thải,

Đây là một căn phòng kín, không có cửa sổ, tít trên cao có vài lỗ thông gió, trong phòng có các thiết bị dạng ống, đường kính khoảng 3m, khá dài, mỗi đoạn ống đều được phân cách bởi một màn chắn trên màn chắn sẽ được tẩm thêm một số kim loại, vi sinh hay các chất cần thiết để có thể hấp thụ hay chặn lại một số chất độc hại. Ngoài ra trên thành ống cũng được chế tác từ những chất liệu đặc biệt phụ thuộc từng phân đoạn như chống bào mòn bởi acid hay baze, chịu nhiệt, chịu lạnh, chống nổ,... Càng gần nguồn đầu vào của chất thải thì chất liệu càng phức tạp.

Mà toàn bộ hệ thống này đều hoàn toàn tự động, chỉ cần một người điều khiển là được.


Nhìn toàn thể trong tầng này, đúng là chỉ có một người, đang kiểm tra và điều khiển các thông số trên bản điều khiển trong một căn phòng được làm bằng kính xuyên suốt, trên người mặc đồ bảo hộ màu xanh lá dạ quang.

Tất cả những thiết bị này đều được nhập khẩu từ nước ngoài, dĩ nhiên là giá trên trời.

Người hướng dẫn giới thiệu khá hăng say, mọi người lắng nghe cũng rất chăm chú, chốc chốc lại vang lên tiếng "Ồ!" kinh ngạc.

***

Sau khi hoàn thành cuộc tham quan đầy thú vị, công ty còn hỗ trợ thêm cho mọi người một món quà nho nhỏ, đó là những chậu cây nhỏ xinh, lại còn được giảng giải một hồi về công dụng hấp thụ tia sáng độc hại từ các thiết bị công nghệ của chúng.

"Này, chuyến đi này cũng không tệ nha." sinh viên A nói đầy hưng phấn.

"Đúng đó, toàn thiết bị hiện đại, nhìn cũng muốn lóa mắt, món quà này cũng rất hữu ích." sinh viên B tiếp lời.

"Còn rất dễ thương nữa..."

"Này, cái anh hướng dẫn thật nhiệt tình nha."

"Ừ..."


Nhóm người vừa lên xe vừa không ngừng bàn tán sôi nổi.

"Băng, ở đây này!" Thúy Nguyên ngồi ngay ngắn ở dãy ghế đầu, nhìn thấy Như Băng lên xe thì vội vẫy tay gọi lại.

Như Băng nghe tiếng liền đi về phía đó ngồi xuống cạnh cô nàng.

Các bạn sinh viên dần ổn định chỗ ngồi của mình, hai thầy chủ nhiệm hai khoa kiểm tra một lượt danh sách điểm danh, thấy không bỏ sót ai, hai người cũng ổn định chỗ ngồi, chiếc xe bắt đầu khởi động thẳng tiến về trường.

"Băng, món quà này dễ thương thật nha, lại còn tốt cho người sử dụng nữa." Thúy Nguyên lấy chậu cây nho nhỏ ra ngắm nghía.

"Đúng đó, họ cũng thật dụng tâm quá." Như Băng cũng mở túi đựng chậu cây ra ngắm một hồi.

"Khi về ta phải khoe cho hai nàng kia mới được, cho hai nàng ghen tị chơi."

Hai nàng cười gian.

Ở hai công ty truyền thông khác, hai cô nàng Thanh Như, Ngọc Tuyền cũng đồng loạt hắt hơi một cái, rồi cùng nhủ thầm, "ai đang thầm thương trộm nhớ ta a."

"À... Phòng thí nghiệm trong công ty này toàn lắp đặc các thiết bị tốt nhất không đó, còn nữa mấy loại cây quí hiếm cũng thật nhiều a, ta chưa từng thấy bao giờ, tác dụng của từng loại còn đáng kinh ngạc hơn, thật muốn vô đó lại lần nữa để xem xét kĩ lưỡng một chút, còn mi thì sao, thấy thế nào?" Thúy Nguyên nhiệt huyết dâng trào nói, khoa trương huơ tay múa chân, tuy nhiên vẫn là không dám nói quá lớn tiếng.


"Rất thú vị, công ty này khá đầu tư về mặc thiết bị, từng thứ đều thuộc loại ưu, với lại ta còn được bổ túc thêm kiến thức về hóa học, sinh học và vật liệu, thật là mở mang tầm mắt a."

"Ồ!"

"À..." chợt nhớ ra điều gì đó, Thúy Nguyên cất giọng nghi vấn, "Mi có phát hiện là toàn công ty này nhân viên hầu như đều là đàn ông con trai không, trừ mấy cô lao công ra?"

"Ừm... Hình như là vậy, cũng có thể là mấy nữ nhân viên đó họ đang làm việc ở các tầng khác nha, mà đến cả tiếp tân cũng là đàn ông thì hơi... Hừm... Có chút kì quái."

...

Nói chuyện một lát, mọi người cũng thấm mệt nên ai nấy cũng đều đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe dần yên tĩnh lại.

***

"Cuối cùng cũng về tới phòng rồi." Thúy Nguyên than nhẹ một tiếng rồi nằm sấp trên chiếc giường thân yêu của cô nàng lăn qua lộn lại.

Như Băng để cặp lên giường, cầm lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn.

"Cốc... cốc..."

"Tới đây." Như Băng đứng gần cửa nhất vội chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã trông thấy gương mặt ỉu xìu của bạn Thanh Như nhà ta, thấy vậy Như Băng kéo tay cô nàng vào phòng, đi về phía bàn giữa phòng ngồi xuống, "Chuyến đi không thú vị sao? làm sao lại trưng ra bộ mặt này nha."


Thúy Nguyên cũng ngồi dậy, chuyện gì có thể làm Thanh Như nhà ta mất hứng đây.

"Ta nói, trong lúc tham quan thì các ngôi sao đang bận quay phim, lại nói vận khí của ta thật tốt lại nhìn thấy thần tượng đang quay phim, mà cũng do thần tượng đang quay phim nên  không thể làm phiền a, vì thế cho nên ta không thể tự tiện phá hoại cảnh quay mà xin chữ kí được, và đúng lúc bọn họ nghỉ ngơi lại là lúc bọn ta phải lên xe trở về không thể chậm trễ, ta chỉ có thể nhìn họ từ xa, chuyện xin được chữ kí thật là vượt xa tầm với a, ta thật đau lòng quá đi." Thanh Như hơi ủ rủ nói.

"Không sao, sẽ có cơ hội khác mà, dù sao thì mi cũng được nhìn thấy tận mắt họ rồi nha." Như Băng vỗ vai nàng an ủi.

Lại nghe thấy tiếng gõ cửa, chắc là Ngọc Tuyền, Như Băng lại chạy ra mở cửa.

Ngọc Tuyền đưa mắt nhìn về phía Thanh Như, lại quay sang Như Băng, ánh mắt như muốn hỏi "Sao vậy?"

"À, không xin được chữ ký đó mà."

"Ồ."

"Thôi được rồi đừng buồn nữa, ta mời bọn mi đi ăn." Ngọc Tuyền đem thức ăn ra dụ dỗ, cũng rất hiệu quả nha, nhìn ánh mắt sáng rỡ của cô nàng Thanh Như cũng đủ biết, "Thật sao?"

"Có phải mi chỉ chờ câu nói này của ta phải không?" Ngọc Tuyền nhìn Thanh Như nói.

Thanh Như cất giọng cười giả lả nói, "Vậy chúng ta đi thôi."

"Hôm nay thì không được rồi, bọn mi cứ đi ăn đi." Như Băng nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi nói.

"Sao vậy?" Thúy Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui