Có người từng nói “Khi bạn yêu một ai đó, nếu như bạn có người đó thì bạn đã có tất cả rồi. Còn nếu không có người đó, mọi chuyện đều trở nên không còn quan trọng nữa.” Có lẽ, giờ cô đã hoàn toàn hiểu thấu được câu nói đó. Trải qua mất mát, giờ đây, cô đã hiểu đối với cô, cái gì là quan trọng trong cuộc đời này.
******----------*********
Khi Kiều Vy ngừng khóc cũng là khi cả hai đã ngồi yên vị trên xe của Tử Du. Do lúc nãy khóc quá nhiệt tình nên hậu quả là bây giờ Kiều Vy đang bị nấc. Nhìn thấy cô cứ nghẹn ngào nấc từng hồi, Tử Du tìm mãi mới tìm được một chai nước trong xe để đưa cô uống. Bình thường anh không có thói quen mang nước trên xe, chai nước này là do lái xe của anh lúc lái xe đến sân bay cho anh sợ anh xuống máy bay sẽ khát nước nên mua để vào. Tuy cuối cùng Tử Du không cần dùng đến nhưng nó cũng phát huy được tác dụng của mình. Nhìn thấy Kiều Vy uống nước xong đã bình tĩnh trở lại, Tử Du mới nhẹ nhàng lên tiếng.
- Sao? Em thấy đỡ chưa?
- Rồi ạ.
- Thế lúc chiều đã xảy ra chuyện gì? Sao Krystal gọi em lại không nghe máy?
- A, quên mất, em hẹn đi chơi với Krystal, không thấy em chắc chị ý lo lắng lắm.
Cô bé này khóc xong rồi mới nhớ ra mình cho người ta leo cây.
- Không sao, anh vừa gọi Krystal bảo tìm được em rồi. Mà cuối cùng là tại sao em lại biến mất như thế? Hại anh vừa xuống máy bay, gọi em không được lại chạy lung tung tìm em.
- Anh còn nói, không phải là một người họ hàng nào đó của anh gọi cho em, bảo là muốn gặp em. Đi được nửa đường thì điện thoại em hết pin nên mới không liên lạc được như thế.
- Họ hàng của anh?
- Vâng, nói là cô bên họ nội của anh đó.
- Em có chắc là người đó không?
- Chắc mà, chính cô đó bảo với em thế.
Nghe đến đây thì Tử Du biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế. Cơ bản là bên nội nhà anh chẳng có người cô nào cả, hơn nữa họ đã không còn quan hệ với họ hàng bên nội từ lâu lắm rồi. Hơn nữa, ngoài bố mẹ ra thì anh cũng chưa kể cho ai nghe chuyện về cô cả đừng nói là biết số điện thoại của cô. Đằng sau chuyện này, chắc chắn có điểm mờ ám. Thấy anh như thế, Kiều Vy cũng bắt đầu nghi ngờ.
- Du, không có chuyện gì chứ anh?
- À, không có gì đâu.
- Thế người đó có phải là cô anh không?
- Ừ, chắc là thế đấy.
Tử Du không muốn khiến cô lo lắng vì chuyện này. Những chuyện phức tạp mà có phần nguy hiểm như thế, anh sẽ sai người điều tra sau. Chính xác thì là gần đây anh đã bảo Krystal điều tra về những người họ hàng của Kiều Vy rồi. Vụ bắt cóc năm đó, không tìm ra được thủ phạm, gia đình Kiều Vy lúc đó cũng không muốn truy cứu nhiều vì bản thân họ biết là do ai làm. Hơn nữa, năm đó, chứng cứ thực sự là không có nhiều.
Mọi người lúc đó còn mải lo chuyện phẫu thuật của Kiều Vy nên cũng không ai còn tâm trạng để điều tra gì nữa. Nhưng Tử Du tin là giờ điều tra lại vẫn chưa muộn. Anh muốn giúp cô lật lại vụ án năm đó, ít nhất đưa người đã hủy hoại ước mơ của cô ra trước pháp luật. Nhưng tất cả những chuyện này giờ chưa cần để cô biết vội, nếu biết chuyện chỉ càng làm cô thêm lo lắng mà không khéo còn bứt dây động rừng. Nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh, anh thực không nỡ khiến cô phải lo lắng điều gì cả.
- Du, anh sao vậy? Sao nhìn anh lại lo lắng như thế? Chẳng phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?
- Ừm, Vy, nhớ lời anh, sau này không được đi theo người lạ như thế. Có ai lạ đến tìm em phải gọi cho anh ngay lập tức, biết không?
- Anh sao vậy? Sao giống như mafia đang giết người diệt đầu mối thế.
- Anh chỉ nói là phòng trừ thôi, đời bây giờ biết đâu được, khủng bố khắp nơi, ra đường chết lúc nào cũng không biết mà em. Nhớ lời anh nhé.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tử Du, Kiều Vy dù không biết thực ra vì sao anh lại nói với cô những lời đó nhưng vẫn nghiêm túc đồng ý với anh.
- Vy, em nghĩ sao nếu như anh muốn lật lại vụ bắt cóc của em trước đây?
Khi Kiều Vy đang lơ mơ, mơ màng ngồi trên xe anh thì câu hỏi của Tử Du bỗng khiến cô trở nên tỉnh táo. Anh hỏi thế chẳng lẽ anh muốn lật lại vụ án của cô.
- Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?
Nhìn thấy vẻ cảnh giác hiện lên trong mắt cô, anh lại càng quyết tâm không thể nói hết mọi chuyện anh đang làm cho cô biết được.
- Không có gì. Anh chỉ hỏi thế thôi.
Câu trả lời có phần thản nhiên của Tử Du khiến tâm tình của Kiều Vy trở nên thư thái hơn một chút. Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, chắc anh không muốn thế đâu.
- Không cần thiết, dù sao họ cũng từng là người nhà của em. Em không muốn như vậy. Hơn nữa, đối với em, giờ họ không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi. Điều tra gì đó chỉ càng làm em nhớ lại chuyện quá khứ thôi.
- Nhưng nếu không có họ, em đã không phải từ bỏ ước mơ của mình.
- Du, điều đó đến giờ đối với em mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi. Em tin vào một cái gọi là số phận. Nếu năm đó, em đi theo ước mơ của mình, giờ có lẽ em đã không gặp được anh. Em có thể sẽ vẫn ở cạnh Vũ, hoặc cũng có thể em lại ở bên một chàng nhạc công người Pháp nào đó, ai mà biết được. Chẳng lẽ anh muốn như thế? Anh không muốn chúng ta như bây giờ?
- Tất nhiên là anh không muốn như thế. Nhưng anh không muốn em phải nuổi tiếc vì bất cứ điều gì.
Lúc này, xe của họ đang dừng lại chờ đèn đỏ, Tử Du quay sang nhìn cô. Đối mặt với anh mắt thâm tình của anh, Kiều Vy bỗng có một cảm giác bình yên, an toàn kì lạ. Từ tận sâu thẳm trái tim mình, tuy cô không ngừng nói rằng cô còn trẻ, chuyện tình cảm này đối với anh, bản thân cô không có tính toán gì, cũng không muốn nghĩ ngợi xa xôi cái gì cả, nhưng cô biết, cô vẫn luôn hi vọng anh có thể là người đi cùng cô đến cuối con đường.
Những lúc rảnh rỗi, cô vẫn luôn không ngừng tưởng tượng ra cảnh cô và anh trong lễ đường thành thân của hai người. Bạn bè cô vẫn thường nói, cô còn trẻ, lo lắng xa xôi thế làm gì, nhưng cô vẫn không thể khiến bản thân mình không tưởng tượng đến ngày đó. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt ấm áp của anh, cảm nhận tình cảm mà anh dành cho cô, cô bỗng hiểu vì sao mình lại luôn suy nghĩ như vậy. Có lẽ, ngay từ đầu, ngay từ khi anh xuất hiện trước mắt cô, lần đầu tiên anh nói anh thích cô trong ngày sinh nhật của cô, số phận họ đã chính thức gặp nhau rồi.
- Du, từ khi em gặp anh, em chưa có gì phải hối hận cả. Nếu như phải dùng ước mơ đó để đánh đổi lấy anh, em cũng sẵn sàng đánh đổi. Cuộc sống hiện tại của em bây giờ, có anh, có gia đình, bạn bè em bên cạnh thực sự là rất tốt.
Có người từng nói “Khi bạn yêu một ai đó, nếu như bạn có người đó thì bạn đã có tất cả rồi. Còn nếu không có người đó, mọi chuyện đều trở nên không còn quan trọng nữa.” Có lẽ, giờ cô đã hoàn toàn hiểu thấu được câu nói đó. Trải qua mất mát, giờ đây, cô đã hiểu đối với cô, cái gì là quan trọng trong cuộc đời này.
CHƯƠNG 26: Nguy hiểm
Hôm nay chính là một ngày đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của Tử Du. Để chuẩn bị cho ngày này, Kiều Vy đã lên kế hoạch từ rất sớm. Từ việc chọn nhà hàng đến việc chọn món quà đặc biệt cho anh ra sao cũng được cô lên kế hoạch chi tiết, đảm bảo không có gì không có trong kế hoạch xảy ra. Cô muốn cho anh một sinh nhật thật đáng nhớ. Nhưng Kiều Vy dường như đã quên mất một chân lí, kế hoạch dù có chuẩn bị kĩ lưỡng đến đâu thì sẽ vẫn luôn có những yếu tố bất ngờ khiến kế hoạch phải thay đổi. Nhưng có một điều mà cô không sai, đó là đây chính là một sinh nhật đáng nhớ nhất của Tử Du.
Tám giờ tối, Tử Du theo đúng lịch hẹn đến đón Kiều Vy nhưng không ngờ khi anh ấn chuông thì người mở cửa lại là mẹ của Kiều Vy. Thì ra mười phút trước, Kiều Vy đã nói muốn ra ngoài đợi anh trước nhưng hiện giờ lại không thấy Kiều Vy đâu. Lúc này, trong lòng Tử Du bỗng xuất hiện một nỗi lo sợ không tên, và sự lo sợ này của anh đã được chứng minh khi điện thoại anh nhận được một tin nhắn nặc danh, nội dung chỉ đơn giản.
"Nếu muốn Kiều Vy được an toàn, ngay lập tức đến nhà kho X ở đường XX. Đi một mình."
Vừa đọc tin nhắn, Tử Du đã có thể đoán được người gửi là ai. Không ngờ thời gian qua anh cho người lén lút điều tra như thế mà bọn họ vẫn có thể biết được. Lần này, quả thực, anh đã quá khinh địch rồi. Không muốn làm cho bố mẹ Kiều Vy lo lắng, anh đành giải thích cô vừa nhắn tin, nói là đã đợi anh ở nhà hàng rồi, còn giục anh nhanh lên. Bố mẹ Kiều Vy cũng không hề nghi ngờ gì, còn dặn anh nhớ đưa cô về sớm. Ngồi vào xe, Tử Du lập tức gọi điện ngay cho Krystal.
- Krystal, em còn nhớ anh bảo em điều tra ai không?
- Có ạ.
- Anh nghĩ có lẽ họ đã biết việc chúng ta làm rồi. Kiều Vy, có lẽ đã có người bắt cóc cô ấy, giờ anh sẽ đến nơi bọn bắt cóc hẹn, em hãy gọi theo số điện thoại này rồi gọi thêm cả cảnh sát nữa rồi tới địa chỉ này ngay.
- Dạ. Sếp, anh nhớ cẩn thận, à, còn một việc này nữa.
- Sao? Có chuyện gì để sau nói không được sao?
Lúc này, tất cả những chuyện không liên quan đến sự an toàn của Kiều Vy đều không còn quan trọng nữa. Đối với Tử Du bây giờ mà nói, chỉ có Kiều Vy là quan trọng nhất, kể cả trời có sập xuống anh cũng không quan tâm.
- Sếp, mẹ anh vừa gọi điện báo, chú anh…ừm…hai tuần trước đã được tại ngoại rồi. Sếp, anh nhớ cẩn thận.
- Ừ, anh biết rồi.
Nghe xong cuộc điện thoại vừa rồi, Tử Du không kìm được mà chửi thề. Tình huống này quả là bản thân anh cũng không ngờ đến. Nếu như những con người xấu xa đấy mà cùng tụ họp lại một chỗ thì quả là mọi chuyện không còn đơn giản nữa rồi. Lúc này, Tử Du lại có phần tự trách mình, nếu không phải vì anh cố chấp muốn theo đuổi sự việc đó đến cùng thì ngày hôm nay, mọi chuyện cũng sẽ không đến nỗi như thế. Cuối cùng, người chịu hậu quả lại là Kiều Vy – người từ đầu đến cuối không biết gì.
Anh hiểu, họ chắc chắn biết thực ra trong tay Kiều Vy chẳng có tí bằng chứng nào chứng minh tội ác của họ. Mọi bằng chứng đều nằm trong tay anh, họ bắt cô chẳng qua chỉ là vì muốn dùng cô làm con tin để bắt anh giao ra mọi bằng chứng mà thôi. Anh mặc kệ, lúc này thì cũng không thể nghĩ nhiều như thế, chỉ cần cô được an toàn thì họ muốn bằng chứng gì, anh cũng có thể giao ra cho họ. Họ đã tổn thương cô một lần, anh dứt khoát không để họ thương tổn đến cô lần thứ hai nữa.
Khi Tử Du đến nhà kho, anh có thể nhận ra ngay, họ chọn địa điểm này là có lí do của nó. Đây là một nơi mà người bình thường vào cái giờ này chả bao giờ đến cả. Ở trong cái nhà kho này, dù là có tiếng động to đến đâu thì cũng sẽ chẳng có người đến cứu, cũng may anh đã bảo Krystal, nếu không chỉ sợ rằng tối nay không cách nào cả anh cả cô cùng an toàn rời khỏi đây. Lần này, thành hay bại đều dựa hết vào Krystal và Vũ. Vũ, lần này tôi tin tưởng vào cậu, hi vọng cậu đừng để tôi và Kiều Vy thất vọng thêm lần nữa. Anh nghĩ thầm khi từ từ bước vào căn nhà.
Đó là một cái nhà kho bỏ hoang của một nhà máy sản xuất đồ gỗ. Đi qua cánh cửa, chỉ cần đi vào một đoạn là có thể thấy ngay một căn phòng trống ở đó. Trong căn phòng, ngoài lối cửa vào mà anh vừa bước đến còn có một cổng phụ ở phía sau. Có lẽ sau nhiều năm bị bỏ hoang, chiếc cổng ngày nào đã bị gỉ sét hết nên cơ bản chiếc cổng phía sau không có gì che chắn cả.
Hiện tại, Kiều Vy đang bị trói vào một chiếc ghế ở gần đó, đứng xung quanh cô lúc này có ba người phụ nữ, có lẽ đây chính là những người họ hàng của cô. Nhìn xung quanh, khi không thấy người chú vừa được ra tù của mình đâu, trong lòng anh bỗng nhẹ nhõm hẳn. Có lẽ, mọi chuyện cũng không phức tạp như anh tưởng. Mấy người phụ nữ kia đang mải dọa nạt Kiều Vy, nhưng khi nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Một người lần trước anh đã từng gặp trước cổng trường của cô lên tiếng trước.
- Nhóc con, đã nói, sẽ có ngày mày phải đến đây cầu xin tao mà. Người lớn nói thì nên nghe lời hiểu không.
Dựa theo hoàn cảnh như bây giờ, anh biết mình không nên nói gì. Kiều Vy vẫn còn bị trói ở kia. Việc anh cần làm bây giờ là kéo dài thời gian cùng lúc đó cố gắng dụ mấy người đàn bà kia tránh xa khỏi Kiều Vy càng xa càng tốt, chờ Krystal và Vũ đến ứng cứu. Thấy anh chỉ đứng đấy không nói gì, một người phụ nữ nữa lại tiến lên, nói. Người phụ nữ này có phần ít tuổi hơn người trước.
- Chàng thanh niên, việc gì phải nhiều chuyện như vậy? Việc của nó, nó không hứng thú muốn giải quyết thì thôi, sao cậu còn phải chen vào. Còn trẻ như vậy mà đã nhiều truyện như thế, thật là đáng tiếc.
Thấy anh không nói gì, người phụ nữ thứ ba giật mạnh tóc của Kiều Vy ra đằng sau. Nhìn thấy cảnh này, Tử Du không thể giữ im lặng được nữa.
- Thả cô ấy ra.
- Ồ, tất nhiên phải thả rồi, đó là cháu của tao mà. Nhưng trước hết, mày cũng nên đưa cái mà chúng ta cần ra đã chứ.
- Cái mấy người cần ở đây rồi, thả cô ấy ra.
- Chàng thanh niên, cậu cứ đưa đây rồi chúng ta sẽ thả mà.
Tử Du chỉ đơn giản là giơ giơ tập tài liệu trước mặt họ. Vẻ mặt lo sợ của họ lúc này khiến anh cảm thấy hết sức khinh bỉ. Khuôn mặt này của bọn họ cũng chẳng khác gì khuôn mặt của chú anh ngày xưa khi anh tố cáo ông ta. Toàn là khuôn mặt đáng khinh của những kẻ vì tiền mà bất chấp mọi thứ, người nhà của mình cũng không từ thủ đoạn.
- Có ma mới tin các người.
- Thế giờ mày muốn sao?
Tử Du đang định yêu cầu thả người trước thì mắt trông thấy đằng sau Vũ và Krystal đã vào được bằng lối cửa sau, vừa đánh ngất người phụ nữ thứ ba, giờ đang cởi trói cho Kiều Vy. Họ thực sự đã không khiến anh thất vọng. Để làm phân tán sự chú ý của hai người con lại, anh liền chậm rãi tiến lại gần mấy người phụ nữ kia, vừa đi vừa nói.
- Được, chỉ cần trả lời câu hỏi này của tôi thôi. Năm đó, vì sao lại có thể nhẫn tâm làm vậy với đứa cháu của mình?
- Hỏi thừa, tất cả là do cha con nó tự chuốc lấy. Tao đã phải hạ cố đến cầu xin cha nó về vực dậy lại công ty mà ông ta còn không chịu. Hậu quả tất nhiên con gái ông ta phải gánh chịu thay ông ta. Cái này cũng chỉ có thể trách con ranh vô dụng không biết khuyên can bố mình thôi.
- Vậy sao?
- Giờ thì đưa tập tài liệu kia đây.
Mắt thấy Vũ và Krystal sau khi cởi trói xong cho Kiều Vy đang nhẹ nhàng tiến lên gần chỗ mấy người đàn bà kia, Tử Du bỗng mỉm cười, bàn tay đang chuẩn bị giao tập tài liệu cho họ dừng lại giữa không trung, khóe môi anh khẽ nhếch lên thể hiện một sự khinh bỉ tột cùng.
- Còn… lâu…
Khi bọn họ định xông lên để giật tập tài liệu thì đã bị Vũ và Krystal tóm lấy từ phía sau. Một người trong số bọn họ đã bị Krystal cầm gậy đánh ngất, Kiều Vy vẫn đang lê lết ở phía sau, hình như cô vẫn chưa tỉnh hẳn sau khi bị tiêm thuốc mê. Khi mọi chuyện tưởng như đã kết thúc, Tử Du đã gần chạm được vào Kiều Vy thì lúc này, Kiều Vy ngước mắt lên. Đúng lúc ánh mắt họ giao nhau thì khuôn mặt cô bỗng tái nhợt vì cô đã nhìn thấy một vật sắc nhọn đang được cầm trong tay của kẻ đang cách Tử Du chỉ vài bước chân và đang chạy về phía anh.
- Không… đằng sau anh!
Khi Tử Du nghe thấy tiếng Kiều Vy hét lên cùng khuôn mặt hoảng sợ của cô, anh mới giật mình quay người lại. Trong thoáng chốc, anh chỉ kịp thấy Kiều Vy đang đứng trước mặt anh, trước mặt cô là người cậu vừa mới được ra tù của anh.
- Phụt…
Một ngụm máu bắn lên trên ngực áo của người đàn ông đó, cô gái trước mặt anh dựa vào lòng anh rồi ngã quỵ xuống. Con dao bạc sáng bóng đang đâm sâu vào bụng cô. Đằng sau anh là tiếng hét gọi tên cô của Vũ và Krystal nhưng lúc này, Tử Du không nghe được bất kì âm thanh nào nữa. Trước mắt anh lúc này, chỉ còn là hình ảnh máu me trên người Kiều Vy, cô nằm trong lòng anh, khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống. Ánh mắt đã không còn vẻ tỉnh táo, long lanh như nước như bình thường mà đã mờ mịt. Tiếng Vũ hét lên bảo Krystal gọi cấp cứu, hình ảnh Vũ chạy lên đạp người chú vẫn đang bất ngờ của anh ra xa, mọi thứ mọi thứ đều không còn tồn tại xung quanh anh nữa. Lúc này, trong mắt anh chỉ còn lại Kiều Vy. Ánh trăng ngoài trời qua lỗ hổng trên mái chiếu rọi vào gương mặt cô. Lúc này, nhìn cô như một thiên sứ hạ phàm. Cô khó nhọc đưa tay lên chạm vào những giọt nước mắt từ khóe mắt anh đã chảy ra từ bao giờ.
- Du, em không… đau… đâu. Anh… đừng lo lắng.
Cô vừa cố gắng nói thì dường như càng làm cho vết thương nặng hơn, cô đã đau quá mà bật khóc. Từng giọt nước mắt được ánh trăng soi sáng lung linh như những viên trân trâu quý giá.
- Vy, tại sao? Tại sao em lại làm thế? Sao em lại cứ mãi ngốc nghếch như vậy?
- Du,…em đã nói rồi… em… khụ… có anh… em sẽ rất hạnh… hạnh phúc. Không có anh… hạnh… phúc… không… trọn vẹn… nữa. Em… khụ… phải… bảo vệ… hạnh phúc… của… em. Em không ngốc…
Kiều Vy nói đến đây thì dường như chút sức lực cuối cùng của cô đã được dùng hết. Cô như một thiên thần đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để sưởi ấm thế gian. Giờ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô cũng đã quá mệt mỏi rồi, cô không muốn vất vả như thế nữa, đã đến lúc cô được nghỉ ngơi rồi. Tranh tranh giành giành, đến bao giờ mới kết thúc. Thôi đi, coi như cô dùng mạng sống của mình để kết thúc mọi ân oán. Ừ, đúng rồi, kết thúc mọi ân oán, mọi người đều sẽ được vui vẻ, cứ thế đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...