Hiểu Tinh ngây người nhìn An Mạc Ngôn, không phủ nhận rằng bản thân cô lúc này thực sự sợ hãi, nhưng kỳ lạ hơn cả là lồng ngực lại đập nhanh một cách bất thường.
Trong chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, gương mặt trước mắt cô hoàn toàn khác với phong thái lạnh lùng tối đó. Vẻ đẹp quyến rũ này thực sự có lực công phá cực mạnh, cứ như nam thần bước ra từ cuốn tiểu thuyết vậy.
Nhưng dù sao thì trong mắt cô hắn vẫn là một kẻ sát nhân máu lạnh, vô tình.
“Tôi nói cô có chứng cứ không?” An Mạc Ngôn nhấn mạnh thêm một lần nữa, trực tiếp kéo ánh mắt của cô đối diện với mình.
Quả thực cô không có chứng cứ, nhưng ban nãy cô nhìn thấy động tác mờ ám từ hắn, giống như việc hắn dồn ép người đàn ông kia khiến ông ta phải chết tức tưởi vậy.
Mọi điều hắn ta làm rõ ràng đều đã được lên kế hoạch từ trước.
Với suy nghĩ cho rằng, An Mạc Ngôn không nhận ra cô là người tối qua đã trông thấy hắn, cho nên Hiểu Tinh vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh, đáp: “Tôi không có!”
Khoé miệng An Mạc Ngôn cong lên, tạo thành ý cười mỉa mai: “Vậy thì làm phiền tránh sang một bên, đừng đứng ở đây cản trở tầm nhìn của tôi.”
“A-Anh…”
Thư Nhiễm nhanh chóng nắm lấy tay Hiểu Tinh, vội vàng hối thúc cô rời đi. Tuy nhiên Hiểu Tinh lại chẳng hề muốn di chuyển, cô còn mạnh bạo gạt tay Thư Nhiễm ra, ngẩng cao đầu nói:
“Mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng tôi có thể chứng minh trò tiểu nhân kia là do anh bày ra. Từ góc này thì camera sẽ không ghi lại được, nhưng lối thông với hành lang kia thì có, ở đó hình ảnh đồ ăn đưa ra ngoài đều được ghi lại rõ nét nhất. Huống hồ đĩa thức ăn có vật lạ kia là cá hồi sốt chanh dây, nguyên tắc ăn không thể trộn lẫn, chỉ có thể dùng dao cắt từng miếng nhỏ. Nếu lúc đầu anh cho thứ đó vào thì sẽ trông rất lộ liễu nên chỉ có thể đợi đến lúc cắt nó ra.”
Nói đến đây, bất chợt xung quanh có tiếng bàn tán vang lên: “Không phải như vậy sẽ càng lộ liễu hơn sao?”
Nụ cười hiện trên môi Hiểu Tinh, cô trả lời bọn họ nhưng lại nhìn vào An Mạc Ngôn khiêu khích: “Nếu anh ta không dùng tay cho vào, mà dùng dao thì thế nào?”
“Đúng vậy! Thế thì khi cắt thịt cá hồi ra vật lạ sẽ nằm lại ở đó, cho dù camera có ghi lại đi nữa cũng không tra ra được gì!” Người phục vụ như hiểu ra vấn đề liền reo lên, gương mặt có chút trông đợi nhìn vào quản lý của mình.
Thần sắc An Mạc Ngôn chợt thay đổi, tuy nhiên anh lại chẳng màng quan tâm đến lời tố cáo của Hiểu Tinh, chỉ nhìn người quản lý cao giọng chất vấn:
“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, muốn giải quyết thế nào đây?”
Cô thật sự không hiểu, tại sao người có tướng mạo xuất chúng như hắn lại có thể làm ra những chuyện hạ lưu, khốn nạn như vậy. Sau khi giết người liền không có một chút áy náy, lo sợ. Ngay cả lúc này bị vạch trần cũng không hề hối cãi, nhất quyết đòi ăn vạ đến cùng.
Thấy Hiểu Tinh có vẻ không muốn bỏ qua, Thư Nhiễm hoảng hốt kéo cô sang một bên, khẩn thiết nói: “Mình xin cậu! Cậu đừng dây vào người này có được không! Cứ để bọn họ tự giải quyết với nhau đi!”
Tuy nhiên, lời Thư Nhiễm trong lúc này mà nói đều hoàn toàn không có tác dụng với Hiểu Tinh, cô lần nữa bước đến trước mặt An Mạc Ngôn với dáng vẻ kiên định: “Bữa ăn này tôi trả cho anh! Cũng sẽ cho anh một số tiền, từ giờ đừng làm mấy trò bỉ ổi để hại người nữa!”
Khuôn mặt An Mạc Ngôn tối sầm lại, anh nhìn vào dáng vẻ cao thượng của cô, trong lòng trào lên sự căm phẫn tột độ.
Hà Hiểu Tinh là cô không nhận hay không muốn nhận người? Quả nhiên là đóng kịch rất giỏi, để xem cô còn muốn diễn đến bao giờ?
Anh từ từ liếm lấy vành môi, mỉm cười, thái độ y hệt như mấy gã sở khanh: “Có vẻ tiểu thư đây rất thích dùng tiền để giải quyết vấn đề, nếu đã hào phóng như vậy thì hãy đưa tôi 1 triệu tệ đi!”
“Anh…” Cô tức giận, mi tâm liền nhíu chặt lại.
Lập tức An Mạc Ngôn áp tới, nghiêng đầu nhìn cô, mỗi từ phát ra đều mang theo sự căm ghét, khinh thường:
“Nếu không có thì đừng tỏ vẻ thị uy, An Mạc Ngôn tôi đây ghét nhất loại phụ nữ như cô. Giả tạo!”
Dứt lời anh đứng thẳng lưng, nhìn tên quản lý và đám phục vụ, lạnh lùng để lại hai từ “vô dụng” rồi sải bước rời đi.
Trong khi đám người bọn họ còn đang hoang mang không biết có nên chặn An Mạc Ngôn lại hay không, thì đã trông thấy Tử Dịch, đầu bếp chính của nhà hàng đã phục sẵn ngoài cửa lớn từ khi nào.
An Mạc Ngôn vừa bước tới, bàn tay Tử Dịch đã nắm lại thành quyền, bọn họ còn cho rằng Tử Dịch đã biết chuyện nên mới chạy tới dạy cho An Mạc Ngôn một bài học. Nào ngờ đánh đâu không thấy, lại thấy cảnh Tử Dịch cúi đầu chào, còn được An Mạc Ngôn vỗ nhẹ lên lưng một cái.
Thư Nhiễm chứng kiến xong cảnh tượng kinh ngạc phía trước, liền giật vội góc áo của Hiểu Tinh, toan định lên tiếng gọi thì bị dáng vẻ của cô doạ cho hồn bay phách tán.
Hiểu Tinh vẫn giữ nguyên tư thế như lúc An Mạc Ngôn rời đi, chỉ khác là gương mặt xinh đẹp của cô dường như không còn chút khí sắc nào. Cô vô thức nhìn vào khoảng không, nước mắt từ lúc nào đã chảy dài trên gò má.
“Hiểu Tinh…cậu khóc đó hả? Trời đất quỷ thần ơi! Không phải chứ?”
Lời Thư Nhiễm vừa dứt, Hiểu Tinh vội đưa tay chạm lên má, quả nhiên là khóc thật rồi.
Tại sao lại như vậy?
Cô nào có khóc, là nước mắt tự rơi ra đó chứ!
Quen nhau bao năm, đây là lần đầu tiên Thư Nhiễm trông thấy dáng vẻ không bình thường này của Hiểu Tinh, trong lòng không ngừng lo lắng mà dò hỏi:
“Chẳng lẽ cậu để tâm đến những lời đó sao? Đừng nói với mình là cậu bị anh ta doạ cho thành ra thế này nhé!”
Là cô bị doạ ư? Không phải! Đây không phải là cảm giác sợ hãi khi bị đe dọa, mà là đau. Trái tim cô cứ như đang bị một sức ép nào đó siết chặt lại vậy, khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Cô đưa tay đặt lên ngực, qua lớp áo, cô bấu mạnh năm đầu ngón tay vào sâu da thịt tới nỗi trắng muốt. Cho đến khi bóng dáng bên ngoài biến mất, cô run run cánh môi, miệng vô thức phát ra lời:
“Thư Nhiễm, chỗ này của mình đau quá! Thật sự rất đau.”
Tại sao lại đau đến như vậy!
Rõ ràng anh ta chỉ là một người xa lạ, vậy mà khi nghe những lời nói đó, lại khiến trái tim cô đau đớn y như có hàng vạn kim châm xuyên vào.
Hoá ra tim đập nhanh vì một người là như thế, sợ là như thế, thất vọng là như thế, đau cũng là như thế!
Tại sao chỉ vài phút ngắn ngủi, người đó lại có thể cho cô nếm trải qua nhiều cung bậc cảm xúc đến như vậy?
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì để phải hứng chịu sự khinh thường đó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...