Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Ngay từ lúc sáng sớm bên ngoài đã vang lên tiếng sóng biển hoà cùng tiếng hải âu đi tránh rét, tạo nên âm thanh cực kỳ sống động.

Chính âm thanh này đã đánh thức Hiểu Tinh khỏi cơn mê dài, cảm nhận đầu tiên của cô trước khi mở mắt là toàn thân truyền đến một cơn đau nhức.

Phải mất một khoảng thời gian, cô mới có thể mở mắt ngồi dậy được.

Xuất hiện trước mắt cô là cảnh tượng vô cùng xa lạ, một căn nhà bằng gỗ khá đơn giản nhưng xinh đẹp, xung quanh nội thất được bố trí rất gọn gàng, làm toát lên vẻ ấm áp, tinh tế.

Hơn nữa cửa sổ được làm bằng kính cường lực gần chỗ cô nằm, liền có thể nhìn thấy cảnh tượng thiên nhiên bên ngoài, trời xanh, mây trắng, còn có biển, có hải âu bay lượn bên ngoài, thật sự khiến người ta xua tan mệt mỏi.

Nhưng mà cô chẳng còn một chút tâm trí nào để nhìn ngắm khung cảnh đẹp đẽ đó.

Cô gắng sức xuống giường, vừa bước được vài bước thì Sở Thành Hoàng đi vào.

Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô như vậy, hắn nhanh chóng đặt tô cháo đang cầm trên tay xuống bàn, rồi vội đỡ lấy cô.

“Hiểu Tinh từ từ thôi! Em còn đang bị thương mà!”

Cô nắm lấy ống tay áo của hắn, ngẩng đầu hỏi: “Thành Hoàng… đây là đâu? Có gần Thượng Hải không?”

Rồi không để hắn kịp trả lời, cô lại tiếp tục: “Hay bây giờ anh đưa tôi về nhà được không? Tôi thực sự có chuyện quan trọng cần phải về gấp.”

“Hiểu Tinh em bình tĩnh đã! Chúng ta hiện tại không thể về ngay được.”


“Tại sao?”

“Bởi vì nơi này là một hòn đảo riêng biệt, chỗ chúng ta đang ở cũng cách bệnh viện tâm thần kia không bao xa, muốn về chỉ có cách chờ phà.”

“Vậy bao lâu thì có?” Cô không giấu được sự khẩn trương, vội vàng hỏi.

“2 ngày một chuyến, hôm qua anh vừa đến đây cho nên ngày mai mới có.”

“Lâu vậy sao…” Trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô hiện rõ sự hụt hẫng, nhưng giây sau liền nhanh chóng thay đổi: “Đúng rồi điện thoại! Điện thoại của anh đâu cho tôi mượn một chút.”

Sở Thành Hoàng cười khổ một tiếng: “Điện thoại cũng không ích gì, vì nơi này không có sóng, nếu có thì anh đã thuê một chiếc du thuyền chạy thẳng đến đây để đưa em đi viện rồi.”

Nghe vậy cô thần người ra, bàn tay nhỏ nhắn quấn đầy băng gạc cũng trượt khỏi ống áo Sở Thành Hoàng.

Hắn chủ động nắm lấy hai vai cô, khẽ ấn cô ngồi xuống ghế, ánh mắt tràn ngập cảm xúc:

“Em khẩn trương cũng không có ích gì đâu, việc quan trọng bây giờ là em phải dưỡng thương và ăn cho lại sức đã, nhìn em thế này anh thật sự rất đau lòng…”

Ngay sau đó hắn cũng kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô, cẩn thận múc một muỗng cháo, đưa lên. Truyện Tiên Hiệp

“Nào em ăn một chút nhé!”

Hiểu Tinh không có ý định ăn, cũng không quay đầu nhìn hắn mà đột ngột hỏi:

“Làm sao anh biết tôi ở đây? Là mẹ tôi đã nói cho anh sao?”

Bàn tay Sở Thành Hoàng hơi cứng lại, dừng ở khoảng không.

Trong suốt thời gian cô mất tích hắn đã đi tìm cô ở rất nhiều nơi, cũng đã nhờ bên nghiệp vụ điều tra tìm kiếm giúp, nhưng mà đều bặt vô âm tín.

Cho đến tối qua, hắn nhận được một cuộc điện thoại, nói An Mạc Ngôn đang giam giữ cô, nếu muốn biết địa chỉ thì phải chuyển cho kẻ đó 1 vạn tệ.

Ban đầu hắn còn bán tín bán nghi cho rằng đây là cuộc gọi lừa đảo, chỉ đến khi nghe thấy giọng của mẹ cô xác nhận, nói bà không có khả năng mua nổi thông tin này, thì hắn mới đồng ý chuyển tiền.

Một mặt hắn đến bệnh viện tâm thần Vạn An tìm cô, mặt khác cho người đi điều tra An Mạc Ngôn.

Nhưng mà mọi chuyện lại không như hắn nghĩ.


Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, hắn đã thề là phải giết An Mạc Ngôn cho bằng được.

Tuy nhiên sau đó hắn lại nhận được tin, đích thân An Mạc Ngôn gọi điện đến sở cảnh sát, tố cáo bệnh viện tâm thần Vạn An giam giữ người trái phép, ngoài ra còn điều tra được người đưa cô vào đó lại chính là mẹ ruột của cô, Lệ Oánh.

Hiểu Tinh hỏi Sở Thành Hoàng xong thì lại chậm rãi lắc đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Không đúng… bà ấy không thể nào lại dễ dàng nói ra, hẳn là phải có điều kiện gì đó…lẽ nào là vì tiền? Là vì tiền có phải không?”

Tâm Sở Thành Hoàng hơi chấn động, cho đến giờ hắn vẫn không thể tin được là mẹ cô lại có thể vì tiền mà làm ra chuyện kinh khủng với cô như vậy.

Hắn nhẹ nhàng buông chiếc muỗng xuống, sau đó chủ động nắm lấy hai tay cô, đáy mắt tràn ngập dịu dàng.

“Hiểu Tinh, là gì thì đối với anh không quan trọng, điều anh để tâm duy nhất đó là em mà thôi. Anh thật sự hận mình vì đã không thể tìm thấy em sớm, khiến em phải chịu đựng những đau đớn như thế này… hơn nữa anh cũng không thể ngờ là cô Hà lại… chắc là em đau lòng lắm.”

Câu nói bỏ ngỏ của Sở Thành Hoàng làm cô nở một nụ cười, một nụ cười thật chua xót: “Còn nhiều chuyện mà anh không ngờ đến nữa đâu…”

Rồi sau đó cô thu tay mình từ trong tay của Sở Thành Hoàng về, ngẩng đầu, trực tiếp nhìn vào mắt hắn:

“Thành Hoàng ơn cứu mạng này của anh tôi nhất định sẽ đền đáp, còn về số tiền mà mẹ tôi đã lấy, sau này tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh.”

Bàn tay Sở Thành Hoàng lập tức siết chặt lại thành quyền, giọng phát ra đầy thống khổ: “Em muốn vạch rõ ranh giới với anh như thế sao?”

Cô im lặng không đáp.

Hắn không nhịn được mà ôm cô.

“Hiểu Tinh hay là chúng ta cùng nhau đi Mỹ có được không? Em xem từ lúc em trở về Thượng Hải đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện không hay, ngay cả tình cảm tốt đẹp của chúng ta cũng vì thế mà rạn nứt. Bây giờ anh không muốn em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, nghe lời anh chúng ta qua đó bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, chỉ cần anh và em, chỉ cần chúng ta thôi có được không?”


Giọng Sở Thành Hoàng trở nên thật da diết, thương tâm, trong ánh mắt của hắn lại ánh lên tia hy vọng mong manh.

Cô lần nữa dùng chút sức lực yếu ớt của mình đẩy hắn ra: “Thành Hoàng có chuyện này tôi muốn nói với anh.”

“Là chuyện gì? Bất kỳ yêu cầu nào anh cũng sẽ đáp ứng.”

“Là chuyện riêng của tôi thôi, anh có muốn biết lý do vì sao bà ấy lại nhốt tôi ở bệnh viện tâm thần không?”

Sở Thành Hoàng chậm rãi lắc đầu.

“Là vì tôi đã nhớ ra mọi chuyện, kí ức từng mất đi của tôi… tôi đã nhớ lại tất cả.”

Cổ họng Sở Thành Hoàng khô lại, bàn tay khẽ co giật một cái, dự cảm như có điều gì đó chẳng lành đang sắp sửa ập đến.

Cô không chút giấu diếm: “Thật ra… tôi đã có một đứa con. Là một bé gái rất dễ thương, năm nay đã được 7 tuổi.”

Đại não Sở Thành Hoàng như nổ “đoàng” một tiếng, hắn nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, lời phát ra cũng mất đi tự chủ:

“Không thể nào…em có con sao? Vậy…vậy… cha của đứa bé…”

“Là An Mạc Ngôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui