-A..lô... - Băng ngái ngủ vơ lấy điện thoại, dụi dụi mắt. Ánh nắng ban mai rọi vào phòng khiến cô che mắt lại theo cảm tính. Đồng hồ điểm đúng 7h
-Băng à, chị về nước rồi! - Giọng nữ vui mừng vang lên ở đầu dây bên kia
-Về...nước - Cô vô thức lặp lại, đồng thời xuống giường kéo rèm cửa vào cho đỡ chói. Cùng lúc ấy tiếng chuông báo thức réo inh ỏi. Cô bực mình ném nó vào ngăn kéo tủ. Điếc cả tai.
-Ừ, em không nhận ra chị hả? Bộ chị nói tiếng Việt không sõi hả - Giọng nói có chút hụt hẫng
-Chị..Chị Hana, Hana Konomi - Cô hốt hoảng tỉnh ngủ, giọng nói trở nên xúc động
-Ừ, đừng gọi cả họ tên chị ra thế
-Chị, chị đang ở đâu - Cô hấp tấp hỏi, khuôn mặt căng thẳng như sắp khóc
-Chị đang ở Sân bay Nội Bài, có chuyện gì mà...
-Vâng em tới ngay, chị đừng đi đâu nhé - Nói rồi cô dập máy, chưa để Konomi nói hết câu. Băng vội vàng thay quần áo và lao nhanh xuống nhà, chưa bao giờ cô để bản thân rơi vào tình trạng vội vàng này, kể cả là muộn học
-Ơ, chị Băng - Thấy dáng vẻ vội vã của Băng, Vũ gọi lớn. Mới đầu cậu nghĩ cuối cùng chị gái cũng lo nghĩ đến giờ học nên mới vội vàng. Nhưng Vũ rất ngạc nhiên khi thấy Băng mặc bộ quần áo thường ngày. Cả 3 chàng trai còn lại cũng kinh ngạc không kém, từ trước đến giờ, đối với họ, Băng là người không có khái niệm "vội"
-Hôm nay chị không đi học... - Chưa dứt lí do, cô đã biến mất ngoài cổng chính
-Tốc độ thần sầu - Bảo gật gù
-Gần bằng tao - Khang cong miệng cười. Khuôn mặt sáng láng trong mắt Bảo lại nhìn rất muốn đấm
-Ờ, gần bằng mày khi mày bị chó rượt thôi - Nói rồi cậu chạy nhanh ra ô tô chờ sẵn ngoài cửa
-Thằng khốn, tụt cảm xúc - Nói rồi Khang vỗ vai Phong - Đi thôi, đứng đó làm gì, Vũ với Bảo ra rồi kìa
-Uhm - Lâm Phong nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng của mình, muôn vàn ý nghĩ đang hiện ra trong đầu cậu. Băng đi đâu ? Sao lại vội thế ? Đã có chuyện gì ?
Tại sân bay Nội Bài
- Chị Konomi - Băng thở hổn hển chạy đến, gương mặt xinh đẹp thấm đẫm mồ hôi
-Băng - Đối diện cô là người con gái mang nét đẹp của người con gái Nhật, cô ấy cắt mái bằng, 2 phía ngoài cùng để mấy sợi tóc dài chạm má. Konomi mang kính râm, thu lại vẻ đẹp bí ẩn của mình đằng sau lớp kính. Làn da trắng hồng càng nổi bật trong chiếc áo đen hở vai. Cô búi tóc gọn gàng như khi mặc Kimono Nhật
Hai cô hái xinh đẹp ôm nhau giữa chốn đông người gây bao chú ý
-Konomi-san đi uống chút gì với em đi - Băng hạ giọng nói nhỏ
-Còn gì xa lạ mà cứ phải gọi chị bằng họ, gọi chị Hana đi, đừng dùng "~san" kiểu Nhật nữa
-Vâng
-Vậy đi thôi. Mấy người mang hành lí của tôi về trước, tôi đi một lát - Konomi quay ra nói với đám vệ sĩ
-Hai, Konomi-san (Vâng, thưa cô Konomi)
-Bọn họ có nói được tiếng Việt không ạ? - Băng hỏi khẽ
-Rất tiếc là không em gái ạ, chỉ hiểu thôi - Konomi cười, đôi môi nhỏ xinh cong lên
Trong khi đó, tại một nơi khác
-Tìm thấy nó rồi sao? - Giọng nữ lạnh lùng vang lên, không khí xung quanh như lạnh dần đi
- Vâng, chắc nó mới về nước, chuyển đến trường Nguyệt Cát được 3 ngày, chung lớp em - Bên cạnh là giọng nữ nhẹ nhàng nhưng sắc nhọn chẳng kém
-Chắc chắn?
-Vâng, em tuyệt đối không thể quên được mặt nhỏ đó. Hôm bữa mới đụng mặt ngoài hành lang
Người con gái kia quay mặt ra ngoài cửa sổ, ánh dương hắt vào, chiếu sáng nửa dưới khuôn mặt cô gái. Làn da mịn màng cùng khuôn mặt trái xoan yêu kiều, cái môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên, ánh mắt như phát sáng trong bóng tối
-Tìm thấy mày rồi. Hàn Thiên Băng, tao sẽ bắt mày trả giá cho mọi chuyện
Nói rồi hai hàm răng nghiến lại, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Cô gái bên cạnh khẽ rùng mình, cô cất giọng đanh thép
-Chị tính thế nào ?
-Cứ tiếp cận nó đi, quan trọng là lấy được sợi dây chuyền đó về cho chị
-Vâng
-Mà, Konomi cũng về nước rồi nhỉ. Tốt lắm, tiện đôi đường. Em lo phần con kia, chỉ sẽ xử lí ả người Nhật phá đám đó. Tụi bay không thoát nổi đâu
Tiếp đó là tiếng cười lanh lảnh cất lên khiến cô gái kia thót tim, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài
"Lâm Phong, cậu phải là của mình", cô thầm nghĩ, ánh mắt liếc qua người chị gái đằng sau cánh cửa khép hờ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...