Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Vương Trạch liều cái mạng già, cũng chỉ kịp bọc cả người một nhà lẫn đối tượng tình nghi vào bọt khí, lập tức lại bị hải triều chứa dòng điện chạy lung tung xô tan.
Trong sóng lớn, sự giãy giụa của một con cá chép nho nhỏ chẳng khác nào chuyện đùa, hầu như không nổi lên một gợn sóng. Hắn choáng đầu căng não mặc nước chảy bèo trôi, không biết mình sắp bị xô đến đâu. Cho đến khi bọt khí trên người đụng trúng thứ gì đó, bắn nhẹ hắn ra, bọt khí mới không lăn nữa, giống như đã bị cái gì đó cố định.
Đến khi những người thoát nạn có thể mở mắt ra lần nữa, họ mới phát hiện bọt khí đã bị tầng băng mỏng “treo” lại, khối băng giữ lại bọt khí vốn đang “chạy tứ tán”, lại bị bọt khí chia làm các ô nhỏ, giữa các ô hoặc cách nhau một cánh tay, hoặc ngăn cách mười mấy mét.
Mây dày tan đi, ánh sao và ánh trăng bâng quơ chiếu xuống. Tuyên Cơ quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Linh Uyên.
Khi sét đánh xuống, hai người họ đang ở cùng một chỗ, lúc này cũng chỉ cách vài bước, giống như giơ tay là có thể chạm đến. Tuyên Cơ vô thức vươn tay về phía hắn, bọt khí bao quanh người biến dạng theo động tác, mềm nhũn cách ly ngón tay và tầng băng.
Tuyên Cơ ngẩn người, ngơ ngác nhìn tay mình.
Hắn không tìm được người khác, bởi vì băng kia chắc là đóng từng tầng, không trong lắm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy những thứ ở gần. Xung quanh, tiếng nước qua lại “rì rào”, truyền đến qua tầng băng, trái lại có vẻ càng yên tĩnh hơn.
Giống như giữa đất trời chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Kể từ khi đi vào vùng biển này, não Tuyên Cơ luôn trong trạng thái sôi sùng sục, lúc này rốt cuộc hơi nguội đi, có thể tạm nghỉ một lát, sắp xếp lại ký ức hỗn loạn và tình cảm cũng hỗn loạn không kém.
Hồn sống thành kiếm, thân kiếm bị đập gãy… điều đó không giống với ký ức truyền thừa.
Ký ức truyền thừa gần với “ký ức ngữ nghĩa” hơn, tương tự truyền lại tri thức. Nhưng những chuyện đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn rõ ràng thuộc dạng “ký ức tình cảnh”, nỗi đau phong ấn linh hồn, nỗi đau tứ phân ngũ liệt… dường như còn đang chảy trong xương hắn, bởi vì sự tĩnh lặng cực độ mà trở nên đặc biệt nổi bật. Hắn hít sâu một hơi, khái niệm thời gian thoáng chốc mơ hồ.
Hắn nghĩ: “Mình rốt cuộc là ai?”
Trong tế đàn Xích Uyên có rất nhiều thứ lắt nhắt, “di sản” và đồng nát hơn ba mươi đời thủ hỏa nhân để lại đều ở bên trong, nhưng đều là vật ngoài thân. Trong đó chỉ có hai thứ quan trọng nhất, một là kiếm bản mạng, hai là nhẫn thánh hỏa.
Kiếm bản mạng đã cắm trong cột sống của hắn từ lần đầu hắn thấy ánh mặt trời; nhẫn thánh hỏa thì mỗi một đời đều vỡ, mỗi một đời đều có chiếc mới. Các kỵ sĩ âm linh kia nói, “nhẫn thánh hỏa” đang bảo vệ hắn, phong một phần ký ức của hắn… như vậy xem ra, nhẫn thánh hỏa không giống như một thứ truyền thừa, mà giống một thuật pháp hoặc nguyền rủa hơn.
Mặt nhẫn vỡ nát, thứ nó phong ấn cũng chui ra khỏi viên đá, cho đến khi một lần nữa hình thành, một lần nữa phong ấn những ký ức đó, để “thủ hỏa nhân mới” lại biến thành một kẻ ngốc không có tiền trần, không có quá vãng, không để mọi việc trong lòng.
Thủ hỏa nhân sinh tử luân phiên ở nơi sâu trong Xích Uyên thật sự là “tổ tông” ư?
Hay là… từ xưa chỉ có một người?
Trông chừng một thanh kiếm luyện thành từ xương, bận lòng một người sẽ mãi mãi không trở về, làm bạn với một ao tro tàn trong hẻm núi Xích Uyên tĩnh mịch.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, sự hoang lạnh và cô độc không bờ bến suýt nữa nuốt chửng hắn.
Chớp mắt ấy, Tuyên Cơ bỗng nhiên đã hiểu.
Hắn luôn cho rằng, các thế hệ thủ hỏa nhân là vì bình ổn liệt hỏa Xích Uyên hỗn loạn, mới lấy thân tuẫn táng. Hắn chỉ cho là “gia môn bất hạnh”, đầu thai vào một gia tộc biến thái, tất cả mọi người trong gia tộc này đều như bị dở, gặp phải chút vấn đề không nghĩ ra cách giải quyết thì chỉ biết biến mình thành vật tế… hóa ra đây là một lời nói dối lừa mình dối người.
Chân tướng hoàn toàn trái ngược: bởi vì loạn thế hoặc chiến hỏa, dẫn đến Xích Uyên rung chuyển, thủ hỏa nhân mỗi lần đều bị cuốn vào trong đó, khi dùng sức mạnh vô tình làm vỡ nát phong ấn ký ức tự tạo – cũng chính là chiếc nhẫn kia, thân tại nhân gian, mà lòng một lần nữa rơi về luyện ngục.
Hắn là thiên ma kiếm linh nương nhờ trên xương chu tước, bởi vì hắn là hậu duệ cuối cùng của thần điểu chu tước, máu thịt tương liên với những chu tước uổng mạng kia.
Hắn niết bàn hết lần này đến lần khác, thật ra thứ luân hồi không phải “thủ hỏa nhân”, mà là chiếc nhẫn phong ấn tất cả. Chuyện cũ đều vào đó, thế là hắn cho rằng mình lại là một sinh mạng mới toanh. Nhưng chiếc nhẫn ấy quá yếu ớt, hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ bị phá hủy.
Có lẽ là bởi vì… con người không nên tự lừa dối mình như vậy, giấy chung quy không gói được lửa.
Thịnh Linh Uyên ban nãy hơi bội chi, tạm thời mất đi ý thức. Lúc này, một cơn sóng vỗ lên băng, hắn bị đánh thức, mở mắt ra, lại đụng trúng vào ánh mắt Tuyên Cơ.
Ánh mắt ấy dường như còn sâu hơn nước biển vạn trượng, áp đến từ cách đó một khoảng, khiến hắn nhất thời thở không ra hơi, lại khiến hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Không, không chỉ ánh mắt ấy quen thuộc, còn cả đôi cánh cháy rực, giọng điệu khi hắn nói nhã âm, giọng điệu gọi tên của mình, tiếng giao nhân, và còn…
Trong đầu Thịnh Linh Uyên “ong” một tiếng, giống như đồng thời bị trăm ngàn cây kim thép đâm vào não, các ngón tay vô thức nắm lấy bọt khí đang bọc hắn.
Bọt khí có thể chịu được áp lực biển sâu của Đội trưởng Vương bị hắn bóp nát, Thịnh Linh Uyên rơi thẳng vào ô băng trống không.
“Linh Uyên, ngươi làm sao vậy?” Tiếng người truyền qua băng, nghe không giống bình thường lắm, “Linh Uyên!”
Cũng không biết đây là chiêu số gì, người đó cứ gọi hắn một tiếng, là hai chữ “Linh Uyên” sẽ cưa một phát trong đầu hắn, không thể nào ngăn cản. Tay Thịnh Linh Uyên run rẩy nắm tóc, hắn tông mạnh vào tầng băng dày cộp bên cạnh. Tầng băng phát ra tiếng vang giòn, nứt toác.
Thịnh Linh Uyên giống như không có cảm giác đau, liên tục đập vào tầng băng, máu chảy xuống xuôi theo thái dương hắn.
Sóng biển xô qua, “núi băng” như tàu ngầm trồi lên mặt nước, nứt ra từ chính giữa.
Thành phố Du Dương là một nơi thái bình và nhàn nhã, Chi cục Dị khống bên này còn được gọi là “viện dưỡng lão”, từ khi thành lập tới nay, từ người chạy việc bên ngoài đến hậu cần, mọi người đều chín giờ đến bốn giờ về, sống cuộc sống thần tiên không phải quẹt thẻ, chưa từng nghe nói “tăng ca” là gì.
Thỉnh thoảng bắt được mấy tiểu đoàn thể làm hoạt động mê tín phong kiến, là có thể xem như vụ án lớn, cuối năm tổng kết phải viết to in đậm.
Hôm nay, họ xem như đã trúng độc đắc, từ trên xuống dưới, tập thể tăng ca suốt đêm.
Khi cảnh báo năng lượng dị thường vang lên, người phụ trách đội chạy việc bên ngoài Chi cục Du Dương còn tưởng là ông chồng khốn nạn lại lén hút thuốc trong bếp, chọc giận thiết bị báo cháy, hùng hùng hổ hổ mang mặt nạ dưỡng da chạy ra, kết quả là sợ nứt cả mặt nạ. Nhà chị ta vừa hay là “nhà sát biển”, ban công phía sau quay ra biển, vốn là ngày thủy triều xuống, nhưng mặt biển tự dưng dâng lên rất cao, gió biển hung ác cuốn hơi nước thốc vào, bám một lớp nước trên kính cửa sổ.
Giọt nước chầm chậm di chuyển, ngưng tụ thành một khuôn mặt người.
Có ma!
Người phụ trách đội chạy việc bên ngoài tức giận không kiềm nổi, dọa ma đến tận nhà bà đây, có mắt không vậy? Chị ta đang định xắn tay áo đi gặp xem đây là thần thánh phương nào, mặt người đã lên tiếng: “Là… Chi cục trưởng Đỗ của Chi cục Du Dương à? Tôi là Vương Trạch của Phong Thần I, yêu cầu, yêu cầu chi viện khẩn cấp.”
Chi cục trưởng Đỗ: “Hả?”
Mặt người biến mất, bọt nước nhanh chóng ngưng tụ thành một tọa độ, theo sau là ba chữ cái nguệch ngoạc – SOS.
Xe cấp cứu, thuyền cứu viện nhanh chóng được điều động, Chi cục trưởng Đỗ lột mặt nạ dưỡng da, đích thân chạy tới hiện trường.
“Cho vài người qua đây cấp cứu, ở đây có người bị thương nặng!”
“Bên dưới băng nổi rốt cuộc là cái gì? Nhiều xác đao kiếm như vậy… mẹ ơi, xác cháy!”
“Dưới vùng biển này có một bãi tha ma cổ à?”
“Á đệch, vị này thì là thế nào? Sao nhiều máu vậy… Tiên sinh, anh bỏ tay ra tôi xem, bỏ tay ra!”
Tuyên Cơ như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, bị người ta ba chân bốn cẳng lôi ra. Nhìn nhân viên cấp cứu khiêng Thịnh Linh Uyên lên cáng, hắn vô thức đi theo, lại bị cản lại, “Anh có bị thương không? Xác định đều không phải máu của chính anh chứ? Áo sau lưng cũng bị đốt trọi rồi, chúng tôi phải kiểm tra một chút trước…”
Nhân viên y tế cấp cứu đều là người chạy việc bên ngoài đặc biệt trong Cục Dị khống, có trang bị theo dõi năng lượng dị thường tùy thân, đúng lúc này, thiết bị theo dõi năng lượng dị thường trên người nhân viên y tế đột nhiên lóe lên một cách bất thường.
“Hở? Tình huống gì vậy?”
Có gì đó không nhìn thấy bay vào huyệt thái dương Tuyên Cơ, hắn hơi loạng choạng, quỵ xuống.
“Bệ hạ,” trong mơ màng, Tuyên Cơ nhìn thấy mấy nội thị mỗi người bưng hai cái bình sứ, cung kính đi vào tẩm điện, “‘kinh hồn’ mới đun xong.”
Đây là Độ Lăng cung, Tuyên Cơ nhận ra được.
Kinh hồn là cái gì?
“Ừm.” Một bàn tay vén màn lên, “Mang qua đây.”
Đám nội thị không dám thở mạnh, nối đuôi nhau đi vào, xếp bình sứ trước giường nhân hoàng, sau đó rảo bước lui ra – nội điện tẩm cung của Vũ Đế không cho người ở lại, quy củ cũ bao nhiêu năm rồi, người hầu thân cận nhất cũng phải ở ngoại điện chờ chỉ.
Thịnh Linh Uyên mở một bình sứ, bên trong là một số lá cây kỳ quái, trên lá có văn tự tròn vo được đốt ra bởi bí pháp nào đó, là tiếng vu nhân.
Tuyên Cơ đã nhớ ra, Thịnh Linh Uyên từng nói cho hắn biết, “kinh hồn” là một loại chú của tộc vu nhân, có thể khơi dậy chuyện sợ hãi nhất dưới đáy lòng. Đứa trẻ lì lợm A Lạc Tân kia lúc nhỏ bị cha treo lên đánh, chính bởi vì lấy trộm kinh hồn của đại thánh để dưới gối của Thịnh Linh Uyên.
Thịnh Linh Uyên không đặt kinh hồn dưới gối, hắn mở nắp lư hương ở đầu giường.
Lư hương ấy được chế tạo riêng biệt, không nói là lư hương thì căn bản không nhận ra, bởi vì nó to gần bằng chậu rửa mặt, không tinh xảo chút nào, ai không biết còn tưởng bệ hạ kê cái nồi to ở đầu giường, nửa đêm đói tỉnh rán bánh kếp ăn.
Sau đó, Thịnh Linh Uyên đổ cả một bình “kinh hồn” vào.
Tuyên Cơ lập tức căng thẳng, “Ngươi muốn làm gì?”
Thịnh Linh Uyên không nhìn thấy hắn, mí mắt cũng không nâng lên, búng tay một cái, ngọn lửa trên mấy cây nến ở đầu giường bay xuống, rơi vào lư hương.
“Ngươi chán sống rồi à? Ác chú của tộc vu nhân có thể đùa như vậy sao?” Tuyên Cơ lao đến, nhưng tay hắn lại xuyên qua lư hương và người Thịnh Linh Uyên, lửa trong lư hương không chút rung rinh, “Thịnh Linh Uyên!”
Thịnh Linh Uyên thản nhiên đặt lư hương ở đầu giường, thong thả cởi ngoại bào nằm xuống, hiển nhiên là đã quen ngủ như vậy.
Lá kinh hồn trong lư hương chầm chậm cuốn khúc, bốc lên khói trắng khiến người ta hãi hùng khiếp vía, chậm rãi bao phủ người trên giường, chui vào thất khiếu của hắn.
Trông hắn như một thi thể đẹp đẽ vậy.
“Ờm…”
Tuyên Cơ choàng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Hắn hơi giật mình, mù mờ tìm kiếm bốn phía, thấy Thịnh Linh Uyên im lặng nằm trên giường bệnh đối diện, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch.
Một hơi ứ trong ngực Tuyên Cơ lúc này mới phun ra, hắn ấn trái tim đập như điên, quay đầu nhìn về phía cậu chạy việc bên ngoài đánh thức hắn, “Có chuyện gì vậy?”
“Lãnh đạo, xin hỏi một chút, anh là Chủ nhiệm Tuyên à?” Cậu chạy việc bên ngoài giơ di động lên, “Điện thoại từ trụ sở chính, tìm anh, em nói anh đang nghỉ ngơi, nhưng…”
“Tiêu Chinh à?” Tuyên Cơ day ấn đường, “Không sao, đưa cho tôi đi.”
“Ông với Phong Thần I đang làm gì vậy?” Lượng hô hấp của Chủ nhiệm Tiêu vẫn vượt trội như xưa, “Không phải ông bảo về nhà nghỉ à! Ông rốt cuộc là nghỉ ngơi hay đi trêu ghẹo Trái Đất vậy?”
Tuyên Cơ đứng dậy, chỉnh chậm tốc độ truyền dịch, kéo chăn cho Thịnh Linh Uyên, đi ra hành lang, hạ giọng nói: “Dăm ba câu không nói rõ được, đã tạm thời nhờ Chi cục giam giữ xử lý nghi phạm rồi, trở về tôi sẽ cho ông văn bản báo cáo nhé.”
Tiêu Chinh đầu dây bên kia sửng sốt, còn tưởng rằng tai mình có vấn đề, “Cho tôi cái gì? Ông… xin lỗi, ai đấy ạ? Phiền giúp tôi tìm Tuyên Cơ, người phụ trách Phòng Khắc phục hậu quả của Cục.”
“Tôi đây.” Tuyên Cơ ngậm lấy một điếu thuốc, kéo ra khỏi bao, lúng búng nói, “Ông phải cho tôi chút thời gian, để lấp liếm sự việc.”
Tiêu Chinh vô cùng mệt tim, “… Tôi đã trọc rồi! Các ông rốt cuộc còn muốn tôi thế nào nữa? Trong vòng ba ngày, ông và Vương Trạch không cút về cho tôi một lời giải thích thì không cần về nữa!”
“Không được đâu, tháng lương đầu tiên của tôi…”
Trong điện thoại truyền ra tiếng máy bận, Tiêu Chinh đã phẫn nộ quăng điện thoại.
“Nhắc tới lương là trở mặt, bộ máy này chẳng có tiền đồ gì.” Tuyên Cơ lắc lắc di động, hỏi cậu chạy việc bên ngoài ở bên cạnh: “Cho tôi mượn dùng một chút nhé, tôi đăng nhập mạng nội bộ.”
Nói xong, hắn đăng nhập mạng nội bộ, mở Bản cam kết phụ trách hoàn toàn mình đã đóng lại lúc trước, ký luôn không thèm nhìn, xong việc trả di động, “Cảm ơn.”
Cậu chạy việc bên ngoài lại chạy đi như một làn gió, cửa phòng bệnh bên cạnh mở “két” một tiếng, Vương Trạch mặc quần áo bệnh nhân lảo đảo đi ra, trong tay cầm hai lon thức uống năng lượng, đưa cho Tuyên Cơ một lon, vẻ mặt mệt mỏi.
“Đỡ hơn chưa?” Tuyên Cơ nói, “Đừng uống nữa, ông nghỉ ngơi đi, bên phía Đội trưởng Yên có chuyện gì để tôi xem chừng là được.”
Vương Trạch thò đầu, nhìn Thịnh Linh Uyên bên kia ô quan sát trên cửa phòng bệnh một cái, bỗng nhiên nói: “Tôi hỏi này, hắn không phải là kiếm linh đúng không?”
Tuyên Cơ khựng lại.
“Tinh thông cổ ngữ, rất quen thuộc đám xác chết trẻ con đó, bí mật của cao sơn nhân có thể nói vanh vách, cái gì cũng biết…” Vương Trạch xòe ngón tay đếm, “Thời điểm cuối cùng bắt cao sơn vương, hắn dùng chiêu gì, tôi chưa thấy bao giờ. Không giấu gì ông, lúc ấy nếu tôi có nước đái, bảo đảm đã bị hắn dọa vãi ra quần rồi. Đó không phải là thuật pháp đàng hoàng gì, đúng không?”
“Là tiếng giao nhân,” Tuyên Cơ nói, “chú thuật bằng tiếng giao nhân, là cấm thuật rất đàng hoàng.”
“Vậy chuyện này là cái khỉ gì,” Vương Trạch lặng thinh một lát, hỏi, “hai đại ma đầu quyết đấu à?”
Không đợi Tuyên Cơ trả lời, hắn lại xua tay, “Kẻ được gọi là kiếm linh của ông hoàn toàn không nghe lời ông, tôi còn nghe thấy ông gọi hắn là ‘Linh Uyên’. Sự kiện Xích Uyên lớn như vậy, Phong Thần I chính là nhóm đầu tiên tiếp nhận điều tra, tôi đã xem kỹ tài liệu liên quan. Trên đó còn ghi lại, thời điểm đại ma đầu Xích Uyên kia xuất hiện, nhiệt độ Xích Uyên đột nhiên giảm mạnh, tôi cảm thấy nguyên lý cũng tương tự với hôm nay hắn đóng băng nước biển.”
Tuyên Cơ nhìn thẳng hắn, một tay đưa ra sau lưng, xoay một đồng tiền xu không biết rơi vào lòng bàn tay từ khi nào, “Cho nên?”
“Tôi… tôi bây giờ không muốn nghe ngóng gì khác,” giọng Vương Trạch bắt đầu run run, hắn hắng giọng, cố gắng muốn ổn định giọng nói của mình, “hắn đã có thể sống sót trong sự phản phệ của âm trầm tế, thế Tri Xuân…”
“Thứ âm trầm tế phản phệ là một phân thân của hắn,” Tuyên Cơ nhẹ nhàng nói, “bởi vì… một số nguyên nhân, chân thân của hắn chính là kiếm của tôi, cho nên sau khi phân thân chết, hắn lại trở về trên người mình.”
Vương Trạch sửng sốt một lúc, ánh sáng trong mắt tối đi, “Ồ… tình huống đặc biệt à.”
Tuyên Cơ nói: “Hắn chưa bao giờ có ý định đáp lại âm trầm tế, bất kể hắn là ai, có lẽ ông đã nhận ra, hắn thuộc phe chúng ta.”
“Tôi biết,” Vương Trạch nói, gần như không thể nghe thấy, “nếu không có ông, Đội trưởng Yên của chúng tôi có thể đã nguội rồi, chúng tôi nợ ông ân tình. Yên tâm đi, chuyện ông không muốn nói, tôi không hỏi, tôi và người của tôi đều sẽ ngậm miệng.”
Tiền xu trong tay Tuyên Cơ lóe lên, rút về trong tay áo, “Cảm ơn.”
Vương Trạch tựa như không nghe thấy, thất hồn lạc phách đi ra ngoài, “Tôi đi… tôi đi xem Đội trưởng Yên sao rồi.”
“Chờ một chút,” Tuyên Cơ do dự một lát, bỗng nhiên gọi hắn lại, “về Tri Xuân, thật ra đao linh không phải là hoàn toàn không thể…”
Vương Trạch quay phắt đầu lại, suýt chút nữa vặn rơi cổ.
“Nhưng đừng nói với người khác,” Tuyên Cơ nói, “tôi không chắc chắn, điều kiện rất hà khắc, đừng để bọn họ hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...