Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Bà ta chưa dứt lời, chiếc vạc đồng thau đã vang “ong” một tiếng như một chiếc chuông lớn.
Sóng âm suýt nữa làm người ta chấn động não, Tuyên Cơ bị đâm cho nghiêng đầu, nghĩ bụng bà này là thứ quái gì vậy, đang nói chuyện bình thường, nói không lại thì bắt đầu om sòm?
Vừa định chửi thề, đã thấy Thịnh Linh Uyên vốn đang dựa trên chiếc vạc đồng thau dường như bị người ta đẩy mạnh, nhào về phía trước, ngã dúi lên người Tuyên Cơ. Tuyên Cơ còn chưa kịp đỡ dậy, Thịnh Linh Uyên đã giữ lấy vai hắn, nghiêng đầu giơ tay chặn, ít nhất cũng không phun máu bê bết người hắn.
Tuyên Cơ như bị những giọt máu ấy làm bỏng, suýt nữa nhảy dựng lên: “Linh Uyên!”
Trên máy bay trực thăng, toàn bộ thiết bị đo năng lượng trước mặt Tiêu Chinh đều kịch kim. Sau đó, con quạ như bán thân bất toại ngã nghiêng sang một bên, bên còn lại vẫn đang điên cuồng đập cánh.
“Mồi lửa Xích Uyên kia chẳng phải xa tận chân trời, gần ngay trước mắt hay sao?” Giọng nữ trong pho tượng tông qua lại trong chiếc vạc đồng thau theo dung nham cuồn cuộn, “Linh Uyên, ngươi không thấy lạ là tại sao ta phải chọn núi Bích Tuyền à?”
“Bởi vì… nơi đây dưới có địa mạch cách trở, linh khí không thông, trên có núi non che khuất, sơn thể khúc xạ ánh sáng, vừa hay phù hợp giấu trận pháp, không dễ phát hiện…” Thịnh Linh Uyên khẽ ho khan. Có lẽ là do khóe miệng có vết máu, trong vạc đồng thau lại tối om, trên khóe miệng hắn dường như có nụ cười.
Lúc này, Tuyên Cơ mới phát hiện, thân thể Thịnh Linh Uyên lạnh lẽo không phải là ảo giác của hắn. Máu ở vết thương đã ngừng chảy từ lâu, với khả năng phục hồi của thiên ma, đáng ra chút nguyên khí này phải khôi phục từ lâu rồi mới phải. Thế nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng nhợt nhạt, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng thấp, tựa như vẫn có vết thương vô hình nào đó đang đổ máu cuồn cuộn.
“Như thế mới có thể nhốt các ngươi chứ,” pho tượng cười khanh khách, nói, “nếu không lỡ các ngươi chạy lung tung thì sao?”
“Bà coi ta,” giọng Thịnh Linh Uyên hơi khàn do bị sặc máu, vì thế lời nói trở nên không rõ ràng, “bà coi ta là lửa Xích Uyên kia… không tìm được đồ thật, cứ thế lấy đuôi chó nối đuôi chồn.”
Tuyên Cơ nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên là sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn chợt hiểu ra: Thịnh Linh Uyên cho máu chảy vào vạc đồng thau và di hài thiên linh chu tước, ban nãy chính hành động này khiến di hài và cả đồ đằng chu tước lầm hắn thành Xích Uyên, dẫn ma khí suýt nữa xộc vào Xích Uyên qua đây.
Tại sao đại âm trầm tế ban đầu phải triệu hoán Thịnh Linh Uyên?
Tuy một loạt nhân ma làm tế phẩm và nhiên liệu kia đều khó kiếm thật, nhưng cho dù không có Thịnh Linh Uyên, bản thân Tuyên Cơ cũng chưa chắc không xử lý được. Sở dĩ buộc phải là Thịnh Linh Uyên, chắc chắn là vì hắn có vai trò nào đó người khác không thay thế được: huyết mạch chu tước đã đứt, trên đời không còn hỗn huyết giữa tộc chu tước và nhân tộc nào nữa. Thời đại hỗn chiến đã trôi qua ba ngàn năm, nhân tộc thái bình suốt thời gian dài, đã không thể nào tích góp nhiều tuyệt vọng và vùng vẫy đến thế để hoàn thành thiên ma tế giống năm xưa nữa.
Bởi vậy, Thịnh Linh Uyên tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, là thể kết hợp giữa máu chu tước và thân thiên ma có một không hai trên đời. Hắn giống một “Xích Uyên sống”, chỉ có hắn mới có thể bị hài cốt thiên linh lầm tưởng là một phần của Xích Uyên khi ở dưới vạc đồng thau.
Có phải Xích Uyên thật hay không cũng chẳng hề quan trọng, mấu chốt là di hài thiên linh có nhận hay không.
Và còn ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền.
Chiếc vạc đồng thau bên dưới núi Bích Tuyền, có thể giấu mãi đến trời tàn đất tận cũng không ai phát hiện, chứng tỏ trình độ pháp trận của Mạnh Hạ có khả năng còn trên cơ Đan Ly. Nếu không phải trước đó đã biết bên dưới rất có thể ẩn giấu thứ gì, cho dù là nhân hoàng đích thân giá đáo, cũng không nhất định có thể phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng bên trên lại có một “mộ cổ” được chôn rất cạn, mớ “văn vật” người ta khai quật ra đều được viết bằng ngôn ngữ yêu tộc thất truyền, chẳng khác nào một dòng quảng cáo: Tôi không bình thường, mau tới điều tra tôi đi.
Mà như thể chỉ sợ họ không nghĩ đến chuyện điều tra núi Bích Tuyền, đầu tiên là đám tín đồ bị bắt của yêu vương, trong đó có tên mù Vảy Mắt Bạc và đồng bọn, đi tuyên truyền thứ tiếng yêu tộc không sõi một chút nào khắp nơi.
Sau đó là ảnh của yêu vương. Khi ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền được khai quật, người thu xếp việc này là Củng Thành Công bị nhập, bỏ một chút ký hiệu ở bên trong là điều hết sức dễ dàng. Mà ảnh nhân của yêu vương vốn do pho tượng tạo ra, có thể nhập vào ai, không thể nhập vào ai, cũng đều do pho tượng quyết định. Chỉ cần ảnh yêu vương vừa xuất hiện, Cục Dị khống chắc chắn sẽ biết nội bộ xảy ra vấn đề, điều tra xong sẽ lập tức phát hiện ra rằng những người ảnh yêu vương từng nhập đều có liên quan phần nào tới ngôi mộ cổ ở núi Bích Tuyền.
Mà lúc ấy, trụ sở chính Cục Dị khống tê liệt, bí mật về người mang khả năng đặc biệt bị lộ, khu vực núi Bích Tuyền mất tín hiệu liên lạc. Vì vậy, Thịnh Linh Uyên chắc chắn sẽ tự mình đi tra xét những vật cũ của yêu tộc xa xưa và nguy hiểm.
Có thể nói, Thịnh Linh Uyên bị sắp đặt đến núi Bích Tuyền từng bước một.
Pháp trận che mắt Mạnh Hạ để lại vừa có thể ngăn người không liên quan, vừa giống một chiếc móc câu, kéo Thịnh Linh Uyên xuống sâu dưới địa mạch. Một khi xâm nhập, hắn sẽ bị nhốt ở bên trong, đứt hết liên hệ với bên ngoài do pháp lực biến mất hoàn toàn.
Với sự nhạy bén của Thịnh Linh Uyên, chỉ cần hắn nhìn thấy La Thúy Thúy trên di hài chu tước, sau đó kết hợp với âm vọng bên ngoài, hắn lập tức có thể biết ảnh nhân của yêu vương đang làm gì.
Hiểm họa Xích Uyên như lửa sém lông mày. Hắn không ra được, thậm chí không thể chỉ đạo từ xa cho đám hậu bối bên ngoài, điều duy nhất hắn có thể làm chính là cố hết sức kéo dài tiến trình lửa Xích Uyên bốc cháy trở lại – dùng chính hắn.
“Công chúa điện hạ,” Thịnh Linh Uyên gọi mẹ đẻ của mình một cách khách khí và lãnh đạm như vậy, “bà tính toán gần như không sót chút nào, thế sao năm đó lại bị yêu vương lừa thảm như vậy?”
Pho tượng thở dài thườn thượt: “Cửu Thuần là một con chó của ta, năm đó ta quá đề cao bản thân, chưa từng đề phòng ổ chó ở sân sau. Ôi… Linh Uyên à, xem ra ngươi không hề lấy bài học của mẹ làm gương. Khi ngươi vừa tỉnh lại, thấy huyết mạch các tộc đã loãng, đám con cháu đời sau đều không thể trọng dụng, chẳng phải ngươi cũng tự thấy mình vô địch thiên hạ, thiếu cảnh giác hay sao?”
“Điện hạ dạy rất đúng.” Thịnh Linh Uyên đáp một câu nhỏ đến gần như không thể nghe thấy. Cùng lúc đó, vạc đồng thau càng lúc càng rung mạnh, khiến người ta có cảm giác nó sẽ nứt ra bất cứ lúc nào. Bốn góc bắt đầu có khe hở, mà một lớp hoa sương vốn mỏng manh trên thành trong chiếc vạc ngưng tụ thành miếng băng mỏng, nhanh chóng bò lên theo những khe đó, bịt các vết nứt. Không biết từ khi nào, hắn và pho tượng đã bắt đầu đấu pháp.
Pho tượng dịu dàng nói: “Đừng ngoan cố chống cự nữa. Đứa trẻ này, không biết kiếp trước nợ nhân quả của ai, năm đó ngươi đến thật chẳng đúng lúc gì. Linh Uyên, điều duy nhất ta có lỗi với ngươi chính là không nên sinh ra ngươi, không thì ngươi đã chẳng cần chịu nhiều nỗi khổ mãi không dứt như vậy. Ba ngàn năm qua, do Xích Uyên bị phong, mẫu tử chúng ta cốt nhục chia lìa, mãi không có cơ hội gặp mặt; bây giờ có cơ hội rồi, mẫu thân đền bù cho ngươi, được không? Ngươi bỏ thân thiên ma lộn xộn ấy đi, để xương thịt trở về với ta, mai sau đầu thai lại, mẫu thân nuông chiều ngươi từ nhỏ đến lớn.”
Thịnh Linh Uyên nở nụ cười khe khẽ, khiến nửa câu sau bị sặc về trong cổ họng. Hắn gục lên người Tuyên Cơ mà ho. Tuyên Cơ xòe cánh bảo vệ hắn, chặn trước ngực Thịnh Linh Uyên, muốn bổ sung sức lực vẫn đang mất đi của hắn. Thịnh Linh Uyên nắm cổ tay người nọ, ho đến thở không ra hơi, nói với vẻ hơi trầy trật: “Đừng phí sức lực… Ầy, không xong, nói không lại bà ta, sao ngươi không nói giúp ta?”
Tuyên Cơ đau lòng đến mức đôi mắt đỏ hơn cả tộc huy: “Ta nói cái đếch gì, ta mới phát hiện da mặt mình mỏng như cánh ve… Ngươi cũng mau mau bớt đi, bị sặc không khó chịu à?”
Chợt nghe “rắc” một tiếng, vạc đồng thau lẫn miếng băng mỏng mang theo khí đen bên trên cùng nhau nứt ra. Dòng khí nóng rực phả vào, miếng băng mỏng ở thành trong chiếc vạc chưa kịp tan chảy đã trực tiếp hóa thành hơi nước.
Thịnh Linh Uyên nheo mắt, liếc nhìn miếng băng mỏng nứt ra, nhưng không hoảng loạn. Thái Sơn sập cũng không suy suyển, chết đến nơi cũng phải giữ vững biểu cảm, đây là phẩm chất của nhân hoàng.
Lần kiếm thiên ma gãy ấy đã bội chi hết sự mất khống chế cả đời hắn rồi.
“Điện hạ, suốt những năm qua, điều tâm đắc lớn nhất của ta là không được tính kế quá nhiều. Không ai có thể không sai chút nào, rủi ro luôn nhiều hơn kế hoạch, chẳng thà cứ thuận theo tự nhiên.” Hắn nói nhẹ nhàng, “Ta nói bà tính toán gần như không sót chút nào, nhưng thật ra vẫn thiếu một chút. Thứ nhất, bà không ngờ rằng ta lại không đến đây một mình, mà dẫn hậu duệ chu tước chính quy đến cùng.”
Pho tượng cười nói: “Đúng vậy, ngươi cưng Đồng của ngươi là thế, ta cứ tưởng rằng chỉ cần nhận thấy một chút bất thường, ngươi đều không chịu để hắn đi theo mạo hiểm, không ngờ ngươi cẩu thả đến mức này.”
Tuyên Cơ: “Cái…”
Thịnh Linh Uyên giơ một tay chạm nhẹ môi hắn, không mở miệng, nói qua cộng cảm: “Chuyện riêng tư đồng sinh cộng tử nói riêng thôi, đừng kêu gào lớn tiếng. Có thể sửa cái tật có tí gì cũng phải khoe khoang khắp nơi của tộc ngươi không?”
Tuyên Cơ mệt tim đến không nói nên lời: “… Kỳ thị chủng tộc, ta báo công an.”
Thịnh Linh Uyên: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tuyên Cơ siết chặt bàn tay giữ sau lưng Thịnh Linh Uyên, nhìn vào trong mắt hắn. Chỉ những lúc gài nhau, hai người họ mới có ăn ý; chứ khi nhất trí đối ngoại, cho dù nối cộng cảm, họ cũng cản trở lẫn nhau. Nếu không phải đường đời vắng vẻ, không khéo thành một đôi oan gia… Chẳng trách Đan Ly chưa bao giờ tin hai người có thể bền lâu. Đây là lần đầu tiên, trước khi Thịnh Linh Uyên mở miệng, Tuyên Cơ đã biết hắn đang nghĩ gì.
Lúc này, đội chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống các nơi cũng định thần lại.
Đại bác Bí Ngân bắn tới tấp, nhưng xung quanh pho tượng giống như có một lớp kết giới vô hình, đại bác Bí Ngân bắn lên đó đều phát nổ hoặc bật ngược lại.
Thịnh Linh Uyên nói: “Thứ hai, bà không ngờ A Lạc Tân đã bị ảnh nhân của yêu vương nuốt, không đáng lo ngại, vậy mà vẫn có thể giở quẻ vào phút cuối cùng… Nếu không, khi bà bắn chết ảnh nhân của yêu vương, đáng ra Xích Uyên thật đã cháy rồi.”
Pho tượng cười gằn: “Việc đó thì có gì quan trọng? Phong ấn ba mươi sáu khúc xương chu tước đã vỡ nát, Xích Uyên cháy lại chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn. Ta đã chờ được ba ngàn năm, không chờ được thêm vài ngày này chắc? Có ‘Xích Uyên sống’ như ngươi ở đây, ta lại không khăng khăng cố chấp như Mạnh Hạ, nhất quyết phải mượn sức mạnh của Xích Uyên thật kia…”
Tiếng bà ta hơi nghẹn lại, giống như bị ngoại lực cắt ngang giữa chừng. Trong tám mươi mốt chỗ mắt trận, các pho tượng bị vô số Bí Ngân oanh tạc điên cuồng vẫn đứng sừng sững. Đúng lúc này, một phát đạn phản lực chơi trội đột nhiên xuyên qua lớp chắn ngoài cùng của pho tượng, bắn trúng một mắt trận… mặc dù không thể trúng pho tượng.
Đội chạy việc bên ngoài ở vòng ngoài nhất thời há hốc miệng, thấy một chiếc máy bay trực thăng quân dụng đột ngột bay tới, trông hết sức nổi bật giữa đám máy bay trực thăng Cục Dị khống.
Trên máy bay trực thăng, Vương Trạch vác một khẩu bazooka, huýt sáo: “Đây là hàng Cục trưởng Hoàng mượn từ bộ đội, bảnh không? Vừa hay mới giao phạm nhân xong, bảo bọn tôi tiện thể mang từ quân khu Vĩnh An đến đây. Tôi bảo này các anh em, đấu phép thuật không lại người ta, chúng ta còn có thể đấu cái khác mà! Hãy cho đám cổ lỗ u mê pháp trận bọn họ được thấy kỹ thuật công nghiệp quân sự hiện đại!”
Yên Thu Sơn tóm gáy hắn: “Đừng làm trò mất mặt nữa, tránh ra. Ngắm cũng không chuẩn, để đó cho người chuyên nghiệp xử lý.”
Chiếc vạc đồng thau dưới núi Bích Tuyền đã gần đến giới hạn chịu đựng, Thịnh Linh Uyên nói: “Đúng vậy, nếu ngay từ ban đầu, bà đã muốn dùng Xích Uyên giả là ta để hoàn thành sinh tế, tại sao lại phải hao tâm tổn trí sắp đặt cho yêu vương đốt Xích Uyên thật?”
Đạn phản lực rơi rào rào xuống các mắt trận, các pho tượng bị phá hủy hết pho này đến pho khác. Công chúa dường như bắt đầu sốt ruột, tiếng nổ ran trong vạc đồng thau càng thêm dữ dội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...