Liệt Đẳng Tinh


Kết thúc thi đấu, Hứa Minh Chiêu đi về phía ban hậu cần, phát hiện người vừa nãy đang bận bịu tứ phía, làm việc cực kì nghiêm túc, giờ lại chẳng thấy người đâu.
Hứa Minh Chiêu biết gần hết các bạn học, cả những đàn anh khóa trên, nên người vừa nãy hẳn là đàn em.
Các vận động viên đã lấy xong số báo danh của mình, người ngồi ở bàn đăng kí không thấy đâu, hắn liếc nhìn mặt bàn rồi hỏi bạn học đang ngồi gần đó.
"Cậu bạn phát số báo danh ngồi đây vừa nãy đi đâu rồi?"
"Cậu ta?...!Không biết.

Xuất quỷ nhập thần."
"Vậy tôi đi tìm cậu ta."
"Cậu tìm cậu ta có chuyện gì? Quen biết nhau à?"
"..Không quen, tìm có việc thôi."
Nam sinh bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, ngó sang nói: "Phát số báo danh? Cậu tìm Vệ Vũ à?"
"Ừm."
"Hình như cậu ấy bị gọi đi trả đồ cho bên hậu cần rồi."

"Để tôi đi xem thử, cảm ơn."
Mấy người ngồi dưới mái hiên đang túm năm tụm ba bàn luận về tổng điểm của mấy đội thi, rồi lại nói đến cuộc thi của giáo viên, cá cược bên nào thua bên nào thắng, xong lại chuyển qua tranh luận xem nữ sinh nào có đôi chân đẹp nhất.

Hứa Minh Chiêu nghe xong mỉm cười, đi vòng ra phía sau, từ trong hộp giấy cầm lên hai chai nước.
Lúc hắn chuẩn bị đi tìm Vệ Vũ, vô tình nghe được nam sinh vừa nãy đang nhỏ giọng đàm luận với đám bạn học, lọt vào trong tai hắn đôi ba câu, đại khá là "Vệ Vũ, tính cách cổ quái kì lạ, hoàn cảnh gia đình không tốt, thoạt nhìn là người tâm cơ", đủ loại từ ngữ, những người đang nghe kia mặt nổi lên một nụ cười không phải dạng tốt đẹp gì.
Hắn cũng chỉ nghe xong để đó, đi về hướng sân thể dục.
Hứa Minh Chiêu đi một lúc mà vẫn chưa tìm được Vệ Vũ.

Đang định hỏi người xung quanh, hắn phát hiện ở cửa phòng tuyên truyền cạnh sân thể dục có tiếng cười khúc khích.

Tiếng cười của bé gái cùng thiếu niên hợp lại, rất khó để nhận ra người đó là ai.
Hắn bước thêm vài bước, dựa vào góc tường nghiêng đầu nhìn phía bên đó, hắn thấy một bé gái đang đứng trước linh vật gấu xám nhảy cẫng lên, cười toe toét.
"Gấu xám ca ca, anh nhảy lại một lần nữa cho em xem nha?"
"Gấu xám ca ca" không trả lời, chỉ hướng bé gái phất phất cái tay, chậm rãi đi đến góc tường, vụng về mở cái cặp sách dựng cạnh tường lấy ra mấy viên kẹo sữa cho đứa bé.
Bé gái nhận kẹo sữa liền nói cảm ơn.
Đứng ở phía của Hứa Minh Chiêu vừa hay có thể thấy được cảnh tượng này, xa xa truyền đến tiếng của một người đàn ông, bé gái tay cầm kẹo đi về hướng mà hắn không thể thấy, chắc là người nhà đang gọi đứa bé kia, "gấu xám ca ca" vẫn nhìn bé gái, đến khi bé đi xa mới quay lại thu dọn đồ đạc.
Hắn thấy bộ đồ con gấu cùng đôi giày không hề hợp vào nhau, vừa nãy lúc lấy số báo danh, hắn cũng thấy một đôi giày đen trắng kiểu y hệt.
"Gấu xám ca ca" cởi cái mũ đội đầu xuống, cùng với nụ cười xán lạn trên mặt đã chứng tỏ phỏng đoán của Hứa Minh Chiêu là đúng.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Minh Chiêu không phải "Quả nhiên là cậu ta" mà là "Cười thật dễ nhìn."
Thế mà lại thật đẹp.

Khí trời oi bức, đội thêm cái đầu của bộ đồ gấu xám cực kì khó chịu, Vệ Vũ lấy tay lau mồ hôi ướt đầm đìa trên trán, mái tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt bết lại vào nhau, giống như dùng keo xịt tóc.


Hàm răng Vệ Vũ rất trắng, cùng với cái răng khểnh làm cho nụ cười của thiếu niên càng thêm đẹp đẽ, lại mang chút trẻ con.

Vệ Vũ cởi bộ đồ gấu xám, gấp lại cất vào phòng tuyên truyền, rồi đi ra cầm lấy cặp xách để trên mặt đất, đi về hướng sân thể dục, toàn bộ quá trình đều khiến người ta cảm thấy Vệ Vũ đang rất vui vẻ.
Hứa Minh Chiêu đi theo phía sau Vệ Vũ, lúc đầu hắn lo lắng mình vụng về theo dõi sẽ bị phát hiện, nhưng rồi một nhóm khán giả đi ra từ phía bên trong khu thi đấu, vô tình xen vào khoảng cách giữa hắn và Vệ Vũ, hoàn mỹ yểm trợ cho hành động và tâm tư của hắn.
Thiếu niên một vai đeo cặp đi ở phía trước dừng lại ở chỗ ngã rẽ.
Vệ Vũ đứng nhìn hai cái thùng rác trước mặt vài giây, trong vài giây ấy, Hứa Minh Chiêu hòa mình vào đoàn người đi ngang qua cậu thiếu niên, nhưng vẫn ngoái đầu lại xem.
Cậu vẫn nhìn cái thùng rác kia, mặt không có biểu cảm gì bỗng hiện lên một nụ cười.
Chờ nhóm khán giả đi xa, Hứa Minh Chiêu vừa quay đầu đã thấy Vệ Vũ lại quay về phía phòng tuyên truyền, hắn mới quay lại chỗ ngã rẽ kia.
Hắn đến gần tùng rác, liếc thấy giấy gói kẹo màu hồng, tự nhiên thấy bản thân quả nhiên nghĩ nhiều rồi, Vệ Vũ chỉ là nhìn thấy gói kẹo, nhớ tới bé gái mà cười vui vẻ.
Đợi đến khi hắn đi tới gần thùng rác, phía trên nóc thùng rác lõm xuống, giống cái gạt tàn thuốc lá, trong đó ngoại trừ mấy cái tàn thuốc cháy hết, còn có mấy viên kẹo.
Viên kẹo còn nguyên giấy gói, không phải cái kiểu bị rơi xuống đất.
Vừa nãy Vệ Vũ lấy mấy viên kẹo từ trong cặp ra đưa cho đứa bé.
Hắn nhớ lại nụ cười hạnh phúc kia của Vệ Vũ, không sai, nụ cười thoáng qua kia chính xác đang biểu đạt cảm xúc hạnh phúc, một loại mong đợi, một loại khống chế, thậm chí là một loại tự hào, như thể từ lâu Vệ Vũ đã quen với sự nghi ngờ của người khác.
Hắn thấy mình bắt đầu nảy sinh sự hiếu kỳ với thiếu niên này.
Mà hiếu kỳ là một loại bản năng, không phải bản tính.

Bản tính bắt nguồn từ nội tâm, còn bản năng thì cần ngoại cảnh tác động.


Hắn sinh ra hiếu kỳ với Vệ Vũ cũng chỉ là điều đương nhiên, giống với việc Vệ Vũ mang lại cho hắn một sự hấp dẫn mãnh liệt.

Đam Mỹ Sắc
Rất lâu sau đó, Hứa Minh Chiêu mới nhận ra mình đang đau lòng, từ khi thấy nụ cười kia đã bắt đầu nhen nhóm trong tim.
Hết chương 4.

Lời nhắn của tác giả:
Tôi phát hiện ra việc muốn đem những hình ảnh còn có tính cách con người, hoạt động viết ra một cách trơn tru thực sự là một chuyện rất khó với tôi.

Thế nhưng tôi sẽ cố gắng truyền tải những điều tôi đang cất chứa, những niềm vui nho nhỏ đến mọi người.

Cảm ơn rất nhiều ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui