Liệp Lang Đảo

Sa Tả cảm thấy mình thực sự đang chết dần.

Khi áo trên vai cùng da thịt bị xé rách, cậu thậm chí có thể nghe được âm thanh phát ra, loại âm thanh này khiến cho cơn đau đớn vốn không chịu nổi càng thêm rõ ràng.

Nhưng cậu không có ý định từ bỏ, cậu không thể quyết định mình chết vào lúc nào và chết như thế nào, nhưng hiện tại, nếu bị chết như thế này thì cậu không thể chấp nhận.

Khi Ca Luân nhào tới phía cậu lần nữa, cậu đưa tay chắn trước ngực, ngăn lại bàn tay Ca Luân chụp về phía ***g ngực cậu.

Ca Luân nắm lấy cánh tay cậu, sức mạnh đến kinh người, khiến tay của Sa Tả tê dại, tiếp đó xương cánh tay bị siết đến đau đớn. Trong chớp mắt, cậu nhớ lại vết thương của Bạch Nha, xương cốt cả người giống như bị đập vỡ, hẳn chính là tình huống như hiện tại rồi.

Cậu cắn răng chịu đựng cơn đau khôn cùng, xoay tay dùng sức nện vào cổ họng Ca Luân, đồng thời gập gối đạp về phía hắn ta.

Kiệt Tu ngồi xổm phía sau tảng đá bên hồ, tuy cậu không hiểu nhưng vẫn sẵn sàng nhảy ra cứu Sa Tả bất cứ lúc nào.

Người sở hữu vũ khí có tầm bắn như thế này chỉ có duy nhất Trình Khản.

Trình Khản từng nói Sa Tả rất quan trọng đối với anh ấy, hiện tại lại trơ mắt nhìn Sa Tả thống khổ giãy giụa trong tay quái nhân kia.

Nhưng Kiệt Tu tuyệt đối tín nhiệm Trình Khản, tín nhiệm vô điều kiện, Trình Khản chưa từng tổn thương đến bất cứ người nào, anh ấy cũng chưa bao giờ tham gia vào tranh đấu giữa Tự Do thành và tòa thành bóng tối, cậu biết trong lòng Trình Khản có một loại niềm tin không thể phá vỡ, không dễ dàng thay đổi vì bất cứ người nào hay bất cứ chuyện nào, hiện tại cậu chỉ có thể tin tưởng Trình Khản có lý do của riêng mình.

Khi nắm đấm của Sa Tả rơi vào cổ họng của người kia thì tựa hồ hắn ta không có cảm giác gì quá lớn, chỉ là người hơi dừng một chút, nhưng khi Sa Tả đá vào dưới người hắn thì Kiệt Tu nghe được một tiếng “rắc” vô cùng rõ ràng, đó là tiếng xương gãy.

Cậu vô cùng kinh ngạc, mặc dù cậu biết Sa Tả thoạt nhìn chẳng hề vô dụng nhưng bây giờ cậu thực sự không ngờ Sa Tả lại có sức mạnh như thế.

Không đợi cậu cẩn thận suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì tên quái nhân kia đã bóp lấy cổ Sa Tả, lòng Kiệt Tu co thắt lại, từ công kích có thể nhìn ra sức mạnh kinh người của tên quái nhân kia, hắn chỉ cần bóp một cái là có thể bóp đứt cổ Sa Tả.

Kiệt Tu lo lắng quay đầu nhìn về đỉnh núi, cậu phát hiện Trình Khản vẫn còn đứng ở đó, trong tay cầm kính viễn vọng, bất động nhìn về bên này.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”. Kiệt Tu cúi đầu nói một câu, bàn tay cầm dao hơi run rẩy.

Lúc Ca Luân bóp lấy cổ Sa Tả thì trong nháy mắt có một lực lượng bộc phát khiến cho trước mắt của Sa Tả đột nhiên đen kịt, hai chân lập tức nhũn ra, quỵ trên mặt đất, cơn đau đớn khi cổ bị siết chặt cùng với cảm giác khó thở khiến cậu gần như mất đi ý thức.

Cậu không còn cách nào để suy nghĩ, cả người đều rơi vào thống khổ và tuyệt vọng, bàn tay của Ca Luân lại thêm siết chặt, cậu đã hoàn toàn không thể hô hấp.

Phải chết.

Chết quá đau đớn.

Đau quá, phỏng chừng không phải nghẹn chết, mà là đau chết…

Kiệt Tu nhìn Sa Tả từ từ té quỵ xuống đất, mục đích của Trình Khản chính là muốn nhìn Sa Tả bị giết chết sao?

Cậu quay đầu nhìn về Trình Khản phía xa, cậu không thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng cậu biết Trình Khản nhất định có thể thấy rõ cậu, cậu im lặng nói một câu với Trình Khản: “Vì sao?”.

Trình Khản vẫn không cử động, tựa như một tảng đá trên đỉnh núi.


Kiệt Tu không muốn nhìn nữa, cậu xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc xoay người, cậu đã được chứng kiến một màn khiến cậu không thể tin, Sa Tả đang bị siết cổ, vốn nên chết đi bởi vì ngạt thở hoặc gãy cổ lại đột nhiên giơ tay lên.

Bàn tay Sa Tả dốc sức bổ vào vai tên quái nhân, Kiệt Tu thậm chí cho rằng mình đang gặp ảo giác, xương bả vai của tên quái nhân kia nứt gãy phát ra âm thanh giòn rụm, cánh tay bóp cổ Sa Tả lập tức mềm nhũn.

Nhưng ngón tay của hắn vẫn siết chặt lấy cổ Sa Tả không hề buông lỏng, giống như cơ thể đã bị khóa cứng, bàn tay kia nắm lấy bàn tay của Sa Tả cũng giống vậy, việc xương gãy tựa hồ không gây ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn như cũ nắm chặt Sa Tả.

Sa Tả lại nắm lấy cổ hắn, ra sức bóp mạnh, Kiệt Tu nghe được một loạt tiếng “rắc rắc” tựa như âm thanh cây trúc bị người giẫm vỡ, cánh tay của tên quái nhân kia bị Sa Tả túm lấy rồi kéo xuống từ trên cổ cậu.

“A ____“. Sa Tả gào lên giận dữ, lại chém vào cánh tay vẫn còn nắm chặt lấy mình.

Âm thanh này khiến Kiệt Tu rùng mình, âm thanh phẫn nộ mang theo điên cuồng khiến cậu không thể nghĩ rằng nó xuất phát từ miệng của Sa Tả nhã nhặn nội tâm.

Cánh tay của tên quái nhân tuy bị gãy nhưng vẫn nắm lấy Sa Tả không buông.

Lúc này, Sa Tả không tiếp tục giãy khỏi tay hắn mà đột nhiên nện liên tục vào ***g ngực hắn.

Phần ***g ngực của tên quái nhân bị nện đến lõm sâu xuống, tiếng xương vỡ vụn khiến người khác nghe thấy là khiếp sợ, nhưng hắn dường như không cảm giác được đau đớn mà vẫn muốn bổ nhào vào Sa Tả.

Sa Tả cũng hoàn toàn thay đổi, cậu liên tục nện về phía quái nhân kia, thậm chí có lúc vung tay nện gãy một thân cây.

Kiệt Tu vốn muốn rời đi, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chân cũng không nhấc nổi, cậu không biết trên người Sa Tả xảy ra chuyện gì, vì sao cậu ta đột nhiên trở nên điên cuồng như thế, cậu nhìn thấy sắc đỏ tươi trong đôi mắt Sa Tả, còn có ánh mắt tràn đầy sát khí, sức mạnh đáng kinh ngạc bộc phát đến khó tin.

Nhưng điều khiến người khác khó tin hơn chính là tên quái nhân kia có thể dễ dàng xé rách da người, có thể bóp vỡ xương cốt nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng gây ra vết thương trí mạng cho Sa Tả.

Đây là chuyện vô cùng may mắn nhưng quả thực cũng khiến Kiệt Tu khiếp sợ, cơ thể bình thường của con người không thể chịu được tấn công như vậy.

Giữa hỗn loạn, trên không trung truyền đến một tiếng rít, chấn động khiến màng nhĩ cũng bắt đầu đau.

Một con Đức Lạp Khố bay ra từ khe nứt dưới thung lũng, nó lượn vòng trên mặt hồ, kêu lên the thé.

Con Đức Lạp Khố chỉ kêu lên mà không lập tức tấn công con mồi, tất cả mọi người trên đảo đều có thể lập tức nhận ra đây là Đức Lạp Khố của Naga.

Trong rừng cây có một bóng đen lao tới, Kiệt Tu không cần nghĩ cũng biết đó là Naga, trong phút chốc cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu không có năng lực tách Sa Tả và tên quái nhân kia ra khỏi trạng thái điên cuồng, nhưng Naga nhất định có thể.

Cậu quay đầu nhìn về đỉnh núi, lúc này mới phát giác không biết Trình Khản đã rời đi từ lúc nào.

Sợi xích bạc trong tay Naga vẽ một đường cung tuyệt đẹp trên không trung, mang theo dao nhỏ bay lướt qua mặt Sa Tả, quấn hai vòng trên cổ tên quái nhân.

Tiếp đó, cậu nhìn thấy Naga giơ tay lên, sợi xích được kéo trở lại, cùng lúc đó, đầu tên quái nhân bị cắt tươi rời khỏi cổ, bay vào trong hồ, nước bắn lên tung tóe.

Quái nhân mất đầu tựa như một con rối mất đi dây điều khiển, thân thể cứng đờ mấy giây rồi mềm nhũn, ngã trên mặt đất.


Sa Tả đang tấn công điên cuồng đột nhiên mất đi mục tiêu, cậu hơi sửng sốt, lảo đảo quỳ một gối bên cạnh bờ hồ, tay chống đất, thở hổn hển.

Kiệt Tu cuối cùng cũng yên lòng, cậu do dự có nên đến xem tình hình của Sa Tả hay không, nhưng còn chưa đợi cậu cử động thì giọng nói của Naga đã truyền đến: “Đừng ra”.

Mặc dù không có chủ ngữ nhưng Kiệt Tu lập tức đoán được lời này là nói với mình, cậu không cảm thấy khó hiểu đối với việc Naga biết cậu có mặt ở đây, Naga tựa như một cái rađa, động tĩnh xung quanh đều không thoát khỏi cảm giác của hắn, chỉ là cậu không hiểu được lí do Naga nói như vậy.

Dưới tình huống này, cậu lựa chọn nghe theo, không tùy tiện bước ra mà tiếp tục giấu người sau tảng đá mà quan sát.

Sa Tả vốn đang cúi đầu thở dốc cũng nghe thấy tiếng nói của Naga, cậu đột nhiên ngẩng đầu.

Trong tay Naga vẫn còn cầm sợi xích bạc, hắn không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Sa Tả và cũng không muốn nhìn thấy, đối với tình cảnh lúc này, hắn đã quá quen thuộc.

Khi Sa Tả đạp một chân vọt về phía hắn thì hắn vẫn lấy làm kinh ngạc, tốc độ của cậu ta quá nhanh.

Sợi xích bạc trong tay nhẹ nhàng lay động, cuối cùng cũng không vung về phía Sa Tả, nhưng chỉ trong phút chốc lưỡng lự này, Sa Tả đã vọt tới trước mặt hắn. Nếu lúc này hắn tránh thì cũng không phải không tránh được, công kích hiện tại của Sa Tả hoàn toàn không chịu đại não khống chế, không có kế hoạch, không có chiến lược, cậu chỉ điên cuồng tấn công những vật thể có thể di động hoặc phát ra âm thanh.

Naga không tránh.

Sa Tả đá vào ***g ngực hắn.

Naga bị đá bay về phía sau vài mét rồi ngã xuống hồ.

Đức Lạp Khố trên không trung rít một tiếng, sải cánh bay vút xuống hồ, bay đến gần mặt nước nơi Naga rơi xuống.

Naga nhô lên khỏi mặt nước, hắn kéo lấy chân Đức Lạp Khố, cùng lúc hắn rời khỏi mặt nước thì sợi xích bạc trong tay cũng bay về phía Sa Tả.

Sợi xích quấn vài vòng trên cánh tay Sa Tả, Naga vung tay lên, Sa Tả bị kéo rời mặt đất, vài giây sau cũng ngã vào trong hồ.

Hồ nước nhất thời bị cậu quấy nhiễu văng tung tóe như nổ tung.

Naga đợi một lúc rồi thả tay rơi lại vào hồ, hắn cởi áo khoác, nhìn thấy Sa Tả ở cách đó hơn mười mét đã chìm vào trong nước nhưng vẫn đang vung tay không ngừng, cũng không biết là đang phát điên hay là đang giãy dụa.

Hắn chậm rãi bơi đến, ôm lấy Sa Tả từ phía sau, nhanh chóng túm lấy tay cậu kéo về sau, sức lực của Sa Tả đã yếu đi rất nhiều, tuy rằng vẫn còn phản kháng nhưng đã không thể thoát khỏi khống chế của hắn.

Naga nắm lấy mũi Sa Tả, lúc hắn xoay mặt cậu về phía mình, hắn vẫn còn nhìn thấy đôi mắt đỏ au đang trừng lên của Sa Tả, hai mắt mất đi tiêu điểm, không biết đang nhìn gì.

Hắn cẩn thận đến gần, chạm vào đôi môi đóng chặt của Sa Tả.

Có lẽ trong đầu Sa Tả vẫn còn ký ức về lần hít thở trong nước lần trước, nên cậu nhanh chóng há miệng, liều mạng hút mấy hơi.

Naga có thể cảm giác được toàn thân Sa Tả đang bị vây trong trạng thái căng thẳng, hắn không xác định được mình có thể kéo được Sa Tả lên bờ sau khi bị tấn công hay không, vì vậy hắn càng kéo Sa Tả xuống phía đáy hồ.


Sa Tả há miệng hít vài hơi, mấy phút sau thân thể mới dần thả lỏng, cậu không còn ra sức giãy dụa, hình như đang rất mệt mỏi.

Naga bắt đầu ôm cậu bơi lên, vừa mới bơi một đoạn nhỏ thì hắn đột nhiên có cảm giác không đúng, hắn ngừng lại nhìn Sa Tả.

Sa Tả không nhìn hắn, mắt khép hờ, vẫn là dáng vẻ mệt lử, Naga không hiểu được vì sao Sa Tả lại với đầu lưỡi vào trong miệng hắn, hắn không tiếp tục bơi về phía trước, hắn buông lỏng cánh tay ôm lấy Sa Tả, nhưng không dám rời môi khỏi cậu, hắn sợ rằng cậu sẽ sặc nước.

Cánh tay Sa Tả ôm lấy cổ hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động trong miệng hắn.

Naga không biết Sa Tả đang làm gì, nhưng đầu lưỡi của Sa Tả khẽ liếm láp, khuấy động trong miệng hắn khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, hắn bắt đầu đáp lại trong vô thức.

Cảm giác này, rất… tuyệt vời.

Bởi vì cảm giác này, hắn phát hiện cơ thể mình xuất hiện một ít biến hóa.

Nhưng Sa Tả ôm hắn dây dưa một hồi lại đột nhiên dừng lại, đồng thời trên người cũng mất đi sức lực, cả người bắt đầu chìm dần xuống nước.

Naga vội vàng thoát khỏi tâm trạng có chút hứng thú, hắn kéo theo Sa Tả nhanh chóng bơi lên mặt nước, Sa Tả đã ngất đi.



“Vì sao lại quay về?”. Cây nỏ trên cánh tay Thường Phi nhắm thẳng vào mắt Trình Khản.

“Tỉnh lại thì quay về, có gì kỳ lạ sao?”. Trình Khản cười, khẩu súng trong tay không buông xuống nhưng hiển nhiên anh cũng không có cơ hội bắn ra phát đạn nào.

Anh không hề phác giác Thường Phi xuất hiện phía sau mình khi nào, phản ứng máy móc của Sa Tả đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh.

“Kẻ kia là nô lệ của thành bảo”. Thường Phi nhíu mày, “Các người đã làm gì hắn ta?”.

“Không liên quan đến tôi”. Trình Khản tựa vào tảng đá phía sau lưng, suy nghĩ một chút lại đem súng lót dưới mông rồi ngồi xuống, “Đội trưởng, chuyện này cậu phải đi hỏi Bàng Ca đại nhân”.

“Bây giờ tôi đang hỏi anh”. Thường Phi buông nỏ.

“Tôi thực sự không biết”. Trình Khản mỉm cười, “Cậu không hỏi Bàng Ca bởi vì cậu hiểu rõ hắn ta sẽ không nói cho cậu biết phải không”.

“Phải”.

“Vậy cậu muốn giết tôi sao?”.

Thường Phi không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Trình Khản một hồi, sau đó xoay người rời đi.



Lúc Sa Tả tỉnh lại, cậu cảm giác cả người đều rất đau, cứ như tất cả xương cốt đều đã lỏng lẻo, đau đớn trên vai tựa như lửa thiêu khiến cậu không thể chịu được.

Cậu cố sức mở mắt, nhìn thấy tia sáng vàng ấm áp ảm đạm từ thanh chiếu sáng.

Hai mắt cậu có chút mơ hồ, tựa như có một người đấm vào mắt vậy, nhìn thứ gì đều thấy chúng nó chồng chéo lên nhau.

Bên cạnh cậu có người đang ngồi, cậu cố sức chớp mắt vài cái, nhìn rõ là Naga, hắn không mặc áo khoác cũng không đội mũ, chỉ là dùng tay che lại ánh sáng.

“Tôi đang ở đâu vậy?”. Sa Tả phát hiện cậu đang nằm trong một sơn động, dưới người lót một tấm thảm rất dày. Đây không phải là sơn động trong đường hầm ở lần đầu tiên kia, cũng không phải ổ của Đức Lạp Khố, cậu ngọ nguậy muốn ngồi dậy, nhưng mỗi khi động đậy là trên người liền rất đau, cậu không thể làm gì khác hơn là nằm trở về.


“Rất đau?”. Naga hỏi cậu, giọng rất nhu hòa, khiến cho Sa Tả bình tĩnh lại rất nhiều.

“Ừ, đau chết mất”, Sa Tả nắm lấy cánh tay của mình, “Anh tắt thanh chiếu sáng đi, hiện tại không cần nó đâu”.

Naga tắt hết vài thanh chiếu sáng bên cạnh cậu, bốn phía lập tức rơi vào bóng tối, hắn đụng nhẹ vào tay Sa Tả: “Đau ở đâu?”.

“Xương”, Sa Tả vất vả trả lời, loại đau đớn bao phủ từ chỗ sâu nhất đến toàn bộ cơ thể khiến cậu không thể chịu đựng được nữa, cậu trở tay nắm lấy tay Naga, “Không phải anh có cây cỏ giảm đau gì hay sao? Cho tôi ăn một chút đi, tôi đang đau muốn chết đây”.

“Cho cậu ăn rồi”, Naga ngồi bên cạnh cậu, “Vô dụng”.

Câu trả lời này khiến cho Sa Tả tuyệt vọng, vô dụng sao? Cảm giác cơ thể từng chút bị kéo xé khiến cậu nén đau nằm xuống cũng rất khó khăn, cậu đau đớn hạ người nằm xuống thảm: “Đau quá, chuyện gì đang xảy ra? Tôi rốt cuộc bị gì thế này?”.

“Chuyện trước khi ngất còn nhớ không?”. Giọng của Naga vẫn luôn rất bình tĩnh.

“Không nhớ rõ nhưng nhớ được là rất đau, đau! Đau!”. Sa Tả chợt nhảy dựng lên rồi lại ôm cánh tay ngồi xổm xuống, cuối cùng ngã xuống thảm, thống khổ nói: “Naga, đánh tôi ngất đi được không? Tôi không chịu nổi nữa rồi”.

“Qua vài ngày là khỏe”. Naga kéo tấm thảm đắp lên người cậu.

Hiện tại không còn có ai có thể đánh ngất cậu, ngoại trừ chịu đựng thì không có biện pháp nào khác.

Sa Tả vốn đang cuộn người trên thảm, sau khi nghe xong lời của Naga, cậu lại nảy người lên vài lần, vài ngày? Đau đến thế này mà còn phải đợi vài ngày mới có thể hết sao?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao phải như vậy?

Sa Tả cảm giác cơ thể của mình như muốn phát nổ, đau đớn bất lực khiến cậu triệt để bạo phát, cậu chợt xoay người, chuẩn xác tìm được vị trí Naga trong bóng đêm rồi nhào tới.

“Loại cỏ lần trước!”. Sa Tả ấn Naga ngã xuống đất, một tay đè lên vai hắn, một tay dò tìm ở eo hắn, “Đưa cho tôi nhanh lên, tôi đau muốn chết rồi!”.

Naga bị cậu đè lên, trên vai liền đau nhức, bây giờ Sa Tả không còn là đồ vô dụng đến từ AS ngày trước, sức mạnh của cậu khiến Naga có chút không chịu được.

“Đã nói là vô dụng”. Naga ra sức kéo Sa Tả sang một bên rồi nhảy lên.

Sa Tả ngã xuống đất đồng thời đá vào chân Naga, “Tôi phải thử một chút!”.

Đã rất lâu không có ai có thể khiến Naga cảm thấy đau đớn, một đá này của Sa Tả làm hắn suýt nữa ngã xấp xuống, cơn giận bắt đầu bốc lên, hắn vung tay đánh vào mặt Sa Tả: “Để tôi yên!”.

Sa Tả ngã ra đất nhưng tay lại níu lấy ống quần của hắn, Naga bị cậu kéo đến một chân quỳ xuống mặt đất, hắn kéo nửa ngày cũng không thể cướp lại ống quần mình từ trong tay Sa Tả.

Hắn vẫn không dùng nhiều sức, nhưng trạng thái hiện tại nửa điên cuồng của Sa Tả khiến hắn không thể đè nén được lửa giận của mình, hắn nâng tay vỗ mạnh vào mặt Sa Tả rồi lại nắm lấy tay cậu bẻ quặt xuống đất.

Cổ tay Sa Tả phát ra tiếng ‘rắc’, âm thanh không lớn nhưng Sa Tả lập tức vô lực buông lỏng tay.

Naga đẩy cậu nằm ngửa trên mặt đất, hắn nhảy qua đè lại cơ thể cậu, ấn hai tay cậu ở bên người, “Đừng… chọc tôi, tôi không thể đánh ngất cậu, nhưng tôi có thể cho cậu chết”.

Sa Tả vùng vẫy hai cái rồi bất động, một lúc sau, Naga cảm giác được cơ thể của cậu đang run khẽ.

“Giết tôi đi, đau quá!”. Giọng của Sa Tả mang theo âm mũi, cậu đang khóc.

Cho đến bây giờ, Naga chưa từng thấy người khác khóc qua, hắn không biết nên làm gì bây giờ.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui