Liệp Lang Đảo

Naga mang theo Sa Tả bắt đầu xuống núi, đường đi rất gồ ghề, xóc nảy đến kịch liệt, Sa Tả nghĩ nếu như xe của Naga không phải xe bốn bánh thì bọn họ đã sớm lật thẳng xuống núi. Cậu thành thật nhắm hai mắt, mặt áp vào lưng Naga, đừng nói là Naga không cho cậu nhìn, hiện tại dù cậu muốn nhìn đi nữa thì cậu cũng không nhìn thấy gì.

Lúc rời khỏi tòa thành của Bàng Ca, bốn phía liền lâm vào bóng tối, ban đêm trên đảo tựa hồ phá lệ dài đằng đẵng, vì thế khiến cho người khác cảm thấy vĩnh viễn không có bình minh.

Hơn nữa, hiện tại cậu không thể mở mắt, gió lạnh thổi vù vù khiến cậu cảm thấy nếu mình mở mắt ra thì con ngươi sẽ bị thổi rớt mất.

Nhắm mắt được một lúc, cậu nghe được tiếng đá vụn sột soạt, xe không còn lắc lư như trước, hình như là đang chạy trên một con đường nhỏ tương đối phẳng phiu.

Vài phút sau, Sa Tả phát hiện gió đã ngừng thổi, có lẽ nên nói bọn họ đã đến địa phương không có gió, không chỉ không có gió, nhiệt độ không khí cũng không thấp như trước, Sa Tả thậm chí có thể cảm nhận được một chút hơi ấm.

Cậu thật sự không nhịn được mà lén lút mở mắt, phát hiện Naga đang chạy vào một thông đạo nham thạch trông như một sơn động, bên trong tối om, chỉ có ánh đèn xe rọi phía trước, phía sau là một mảnh đen kịt. Nơi này tương tự với con đường mà nguyên trụ dân mang theo cậu đi vào trong sơn cốc, nhưng có một số khác biệt, ở trong hành lang kia, tuy rằng cậu không nhìn thấy gì nhưng có vài lần, hai chân cậu bị cọ vào mép đá nhọn.

Nhưng rõ ràng con đường trước mắt không phải là nham thạch, tuy rằng nó không giống như địa đạo, nhưng chất đá rất giống với ngọn núi lửa bên ngoài.

“Muốn xuống xe sao”. Âm thanh lạnh lùng của Naga đột nhiên vang lên, tốc độ xe cũng chợt chậm lại.

Sa Tả sợ hết hồn, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, cậu không biết làm sao Naga không quay đầu lại nhưng vẫn biết cậu đang mở mắt, người này rất kỳ lạ, thần bí giống như gương mặt của hắn vậy.

Xe chạy không bao lâu thì dừng lại, Naga xuống xe, Sa Tả không biết mình nên tiếp tục nhắm mắt hay mở mắt, bởi vì cậu có thể cảm giác bọn họ vẫn còn ở trong lối đi nọ.

Cánh tay Naga đưa tới lưng cậu rồi ôm lấy, trực tiếp ôm cậu xuống xe rồi quăng đó: “Được rồi”.

Sa Tả hơi lảo đảo, vừa mở mắt vừa ngã về bên cạnh để tìm chỗ dựa, tay cậu sờ trúng lớp đá thô ráp, dưới ánh đèn xe, cậu có thể thấy rõ chất đá nơi này quả thật khác biệt với chất đá ở chỗ nguyên trụ dân, đá ở đây có màu xám trắng, hơn nữa còn ẩm ướt, nước không ngừng chảy ra từ bên trong hốc đá.

Điều khiến cậu kinh ngạc chính là nơi bọn họ đang đứng không còn là đường, mà là một không gian nhỏ tựa như sơn động lớn bên ngoài. Cậu quay đầu nhìn về phía sau, mơ hồ có thể thấy một con đường cắt ngang, nói như vậy, nơi này chính là chỗ rẽ của thông đạo.

Naga tắt đèn xe, xung quanh lập tức đen ngòm, không có bất kì nguồn sáng nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt rất nhỏ. Sa Tả nghe thấy tiếng bước chân của Naga, cậu do dự nói: “Tôi không nhìn thấy, tối quá”.

Tiếng bước chân của Naga dừng lại, sau đó đi tới trước mặt cậu, cậu cảm thấy tay bị người kéo đi, Naga kéo tay cậu dẫn cậu đi vào trong, cậu loạng choạng theo sát, tay Naga rất ấm, toàn thân đông lạnh đến tê rần bị hắn nắm lấy tay kéo đi khiến cậu có chút không muốn buông ra.

Lạ lùng là sau khi bọn cậu đi vào trong hang động này nhưng không có dừng lại, mà là rẽ phải, tiếp tục đi một đoạn ngắn thì Naga mới dừng chân buông tay cậu ra.

Sa Tả có thể nghe tiếng Naga đi tới bên cạnh, sau đó nghe một tiếng “Tích”, trước mắt xuất hiện ánh sáng, Naga quăng thiết bị chiếu sáng đến mặt đất phía trước mặt cậu.

“Đây là…”. Sa Tả giật mình nhìn mọi thứ trước mắt, “Nhà anh?”.

Đây là một cái hang động xấp xỉ cái hang động trước đó, nhưng có khác biệt, hang động này rất khô ráo, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều thứ, không ít rương, chăn, quần áo và đồ dùng hằng ngày và… vũ khí, rất nhiều vũ khí, nỏ cầm tay, dao dài, dao ngắn, còn có súng.

“Nhà?”. Giọng Naga lộ ra chút mỉa mai, hắn chỉ vào một tấm chăn dày trải trên mặt đất nằm phía trong góc hang, trông như một chiếc giường khô ráo và thoải mái, “Nghỉ ngơi đi”.


“Đây là nơi nào”. Cơ thể Sa Tả dần dần ấm lên, cơn mệt mỏi và các loại đau đớn không thể nói rõ nguyên nhân cũng chầm chậm xuất hiện, cậu không ngần ngại đi về phía tấm chăn dày, không còn sức lực để cử động nữa.

“Đôi lúc sẽ ở lại nơi này”. Naga lấy từ trong rương ra một tấm chăn ném tới trên người cậu.

“Đây là sơn động sao? Nhìn không giống lắm”. Sa Tả nhìn Naga, thiết bị chiếu sáng nằm trên mặt đất, ánh sáng hắt lên mặt Naga, tuy vẫn không nhìn thấy gương mặt ẩn dưới mũ, nhưng có thể thấy đôi môi mím chặt và biểu tình rất lạnh lùng của hắn.

“Hang ngầm nham thạch”. Naga tháo sợi dây bạc, cầm mảnh vải nhẹ nhàng lau chùi nó. “Phía dưới đảo đều là thứ này”.

Sa Tả nghĩ không biết Naga có chút ngớ ngẩn hay không, nói là không cho cậu nhìn đường, giống như sợ cậu biết đường xuống núi, nhưng lại nói cho cậu biết đây là hang ngầm nham thạch, “Không phải trước đó tôi không hề nhắm mắt hay sao?”.

“Cậu không tìm được cửa vào”. Đầu Naga chưa từng quay về phía cậu, hắn chỉ đơn giản trả lời.

Sa Tả cười cười, đừng nói là tìm đường vào, phỏng chừng cậu còn chưa tới gần thì đã mất mạng, cậu cảm giác tất cả tự tin hai mươi năm qua của cậu chưa tới một ngày thì đã bị đập tan, mọi kĩ năng cậu có được trong thế giới kia đều không có một chút tác dụng nào ở nơi này, kĩ năng sinh tồn của cậu có lẽ so ra còn thua kém những phạm nhân ở khu bình dân thấp kém.

“Cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu tôi”. Sa Tả mệt mỏi nhắm mắt.

Naga cũng không để ý đến cậu nữa, chỉ cẩn thận lau chùi sợi dây.

Sa Tả nằm ườn một lúc rồi lại mở mắt, cậu không muốn làm phiền Naga đang rất tập trung, nhưng cậu thật sự đói bụng không chịu nổi nữa: “Naga”.

“Ừ”. Naga vẫn luôn đứng, hiện tại rốt cuộc cũng buông xuống vật trong tay, xoay người lại đối mặt với Sa Tả.

“Có thức ăn không?”. Sa Tả chống tay ngồi dậy, nhưng chỉ duy trì được một giây, sau đó chuyển thành tư thế ngồi quỳ ngối, vết thương bị Thường Phi gây ra chỉ cần đụng nhẹ một chút liền đau nhói.

“Có”. Naga xoay người đi ra khỏi miệng hang, không cầm theo thiết bị chiếu sáng.

Sa Tả phát hiện Naga không cần tốn chút sức nào vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, thiết bị chiếu sáng này là mở ra cho cậu dùng.

Một lát sau, Naga mang theo một cái túi da nhỏ đi vào, từ trong túi lấy ra một viên hình tròn đưa tới.

Sa Tả nhận lấy, cậu liền phát hiện nó là một cái bánh tròn cứng màu nâu, cậu đưa tới mũi ngửi, rất thơm, bao tử bị mùi thơm này khiến cho kêu “Ọt” một tiếng, điều này khiến cậu có chút ngượng, vội vã cắn một cái.

Một cắn này khiến cậu ngẩn người, không cắn đứt.

“Dùng sức”. Khóe miệng Naga lại kéo lên nụ cười giễu cợt không rõ.

Sa Tả ra sức cắn cái bánh, cắn được một miếng nhỏ, cậu nhai nhai vài cái, bất ngờ là thứ này ăn rất ngon, cậu ngẩng đầu nhìn Naga: “Đây là cái gì? Làm từ nguyên liệu thiên nhiên sao?”.


“Bánh khoai môn”. Naga lại lấy từ trong túi ra một chai nước đưa cho cậu, sau đó ngồi dựa vào bức tường đá đối diện, một chân gập lại, một chân duỗi thẳng: “Không phải thực phẩm tổng hợp”.

“Bánh khoai môn”.

“Ừ, làm từ khoai môn”.

Sa Tả không biết khoai môn là cái gì, cậu cũng chưa từng thấy qua, nhưng cái bánh này ngoại trừ rất cứng thì mùi vị không tệ, so với chất dinh dưỡng cô đặc thì ngon hơn nhiều, “Anh làm sao?”.

“Trước đây mục sư đưa cho tôi”. Naga ngửa đầu ra sau, tay khoác lên đầu gối, giọng nói rất lãnh đạm.

“Trước đây?”. Sa Tả ngừng nhai, “Trước đây là bao lâu?”.

“Không biết, một năm, có lẽ hai năm”.

Sa Tả ngây dại cầm cái bánh khoai môn đã ăn hết phân nửa, hai năm? Thực phẩm tự nhiên? Trong nhận thức của cậu, chỉ có thực phẩm tổng hợp mới có giới hạn thời gian sử dụng, cậu nhất thời có chút muốn nôn, cái bánh khoai môn này có lẽ được làm khoảng một năm hay hai năm trước, đã bị cậu ăn hết phân nửa, mà cậu vẫn còn nghĩ nó ăn rất ngon!

“Naga”. Sa Tả không biết nên đem chỗ bánh đang ngậm trong miệng nhổ ra hay nuốt xuống, “Anh mang theo cái bánh khoai môn hai năm, là vật kỉ niệm sao? Vẫn còn ăn được hả?”.

“AS ngu ngốc”. Naga lạnh lùng phun ra một câu, không trả lời câu hỏi của cậu.

Tay Sa Tả khẽ run.

Naga luôn luôn lãnh đạm, tuy nhiên hắn vẫn khá lịch sự khi nói chuyện với cậu, nhưng khi nói ra câu này, hắn lại đột nhiên đổi giọng, từ trong ra ngoài phát ra hàn khí khiến người khác rùng mình.

Hiện tại, Naga nhìn rất không vui, Sa Tả nuốt miếng bánh, cậu có hơi sợ, tâm trạng của Naga hoàn toàn thay đổi không báo trước khiến cậu cảm thấy sát khí rõ rệt.

Loại sát khí này không nhắm vào người nào hay chuyện gì mà như thể sinh ra đã có, trong nháy mắt bao trùm cả người Naga, ngay cả không khí tựa hồ cũng có chút đông đặc.

“Xin lỗi”. Sa Tả không biết tại sao Naga lại như vậy, nhưng cậu vẫn nói xin lỗi, chí ít cậu có thể dựa vào mùi vị để đoán được cái bánh khoai môn này không bị biến chất, chỉ là bởi vì nghe thấy nó được làm từ một hai năm trước nên khá giật mình, sau đó mới hỏi như vậy, cậu lại cúi đầu tiếp tục ăn, “Ăn rất ngon”.

“Ba năm cũng sẽ không hỏng”. Naga lên tiếng, mất vài giây giọng nói đã khôi phục lại bình tĩnh, cả người lại trở về trạng thái đạm mạc trước đây.

Sa Tả cầm bình nước uống một hớp, cậu phát hiện bình nước này không phải làm từ thủy tinh thông thường, tạo hình của nó rất đặc biệt, cổ chai hẹp dài, thân bình hình tròn, dưới ánh sáng của đèn chiếu sáng, nó phát ra tia sáng rực rỡ kì lạ, cậu xoay bình, thân bình phản xạ những quầng sáng xinh đẹp trên vách động.

“Thủy tinh sao?”. Sa Tả huơ huơ cái bình trong tay, nếu như là thủy tinh tự nhiên thì rất ít người có thân phận cấp A ở AS có được nó, khoáng vật, thực vật, thực phẩm, tất cả những thứ không phải là nhân tạo đều là hàng xa xỉ ở AS.

AS là viết tắt của chữ “Miền đất hứa” trong ngôn ngữ thông dụng, nhưng mảnh lục địa kia đã bị khai phá không ngừng trong mấy trăm năm, nó đã biến thành nơi chỉ có thể dựa vào sức người và các phương tiện khoa học kĩ thuật mới có thể tiếp tục duy trì sự tồn tại của “Miền đất hứa”.


“Không biết”. Naga lẳng lặng ngồi tựa trên tường, trả lời rất đơn giản.

Sa Tả cũng không hỏi nhiều nữa, ăn xong viên bánh kia thì cũng uống cạn nước trong bình, nước trong cái bình này chắc là nước ngọt tự nhiên trên đảo, có một chút vị ngọt.

Cậu đặt bình lên cái rương bên cạnh, Naga vẫn không cử động, cũng không nhìn thấy hắn đang ngẩn người hay là đang ngủ. Sa Tả nằm xuống, lúc bao tử được lấp đầy, đầu óc cũng không còn hỗn loạn như lúc trước, cậu bắt đầu nhớ lại những chuyện đã trải qua ngày hôm nay.

“Naga”, Sa Tả huơ huơ tay trước mặt Naga, “Vì sao anh lại cứu tôi?”.

“Mục sư nói cứu”. Naga vẫn duy trì tư thế kia, chỉ là hơi ngẩng đầu tựa vào vách động.

“Mục sư là ai?”. Danh từ này làm cho trong đầu Sa Tả hiện lên hình ảnh nhân vật mặc trường bào màu vàng, tay cầm trượng trong game cậu chơi ở nhà.

“Mục sư của Tự Do thành, người muốn sống có thể tìm ông ấy”.

“Vì sao ông ấy lại nói anh cứu tôi?”.

“Không biết”.

“… Anh muốn mang tôi đi đâu?”.

“Tự Do thành”.

“Tự Do thành là nơi nào?”.

Sa Tả cảm thấy hàng loạt câu hỏi của mình đã làm Naga thấy phiền toái, hắn đưa tay kéo vành nón thấp xuống, không nói thêm gì nữa. Mặc dù vấn đề Sa Tả muốn hỏi vẫn chưa hỏi được một phần mười, cậu cũng chỉ có thể ngậm miệng, cậu không muốn chọc vào Naga, tính tình người này tựa hồ không tốt lắm.

“Naga”, sau khi cậu nằm trên tấm chăn dày, do dự hồi lầu mới lên tiếng, “Đức Lạp Khố của anh… tôi xin lỗi”.

“Không việc gì, vẫn còn con khác”. Khi Naga nhắc tới Đức Lạp Khố thì giọng nói cuối cùng cũng có biến hóa, mang theo một chút phiền muộn.

Sa Tả nhớ lại lúc Thường Phi nhắm bắn vào Đức Lạp Khố, Naga trầm giọng mắng một câu “Chết tiệt”, đối với Naga, con Đức Lạp Khố kia chắn hẳn là một đồng bạn rất quan trọng.

“Anh có rất nhiều Đức Lạp Khố sao?”. Kỳ thực Sa Tả không muốn nói thêm gì nữa, nhưng vết thương trên đùi và ở mông vẫn vô cùng đau đớn, nếu như cậu không nói chuyện để phân tán lực chú ý thì cậu sẽ không chịu được.

“Ba con, con của nó”.

“Nó là con mẹ?”.

“Cả hai”.

“Cái gì? Cả hai?”. Sa Tả sửng sốt.

“Loài lưỡng tính”. Naga nói xong chợt đứng lên, đi đến trước mặt cậu, “Cậu bị đau”.


“… Đúng”. Sa Tả thở dài, cậu không thấy ngạc nhiên khi Naga biết chuyện cậu bị đau, “Vết thương vẫn còn rất đau”.

Naga không lên tiếng, cúi đầu xốc vạt áo rồi lấy ra từ bên hông một cái túi nhỏ, bên trong đựng cây cỏ có màu xanh biếc, hắn ngắt phân nửa đưa tới trước mặt cậu: “Nhai”.

Mùi hương của phân nửa cây cỏ kia khiến Sa Tả chợt nghĩ đến loài cây trước đó Tát Lãng Đồ cho cậu ngửi, tóc gáy nhất thời dựng ngược: “Đây là gì?”.

“Không giống”. Naga nhếch miệng cười giễu, “Cái này giảm đau”.

Sa Tả cầm lấy nửa cây cỏ nhìn thoáng qua rồi bỏ vào miệng nhai, mùi vị rất bình thường, mằn mặn: “Phải nuốt sao?”.

“Nhai hết thì ngưng”, Naga cất cái túi nhỏ, ngồi trở về vách tường đối diện, “Đừng nói chuyện với tôi”.

“Ừ”. Sa Tả nằm xuống, hẳn là loài cỏ này có tác dụng gây tê, Naga không đưa cho cậu cả cây cỏ, đoán chừng là hiệu quả rất mạnh?

Chưa tới mấy phút, Sa Tả từ từ cảm thấy vết thương không còn đau rát như lúc trước, qua một hồi, cậu không còn cảm thấy đau nữa, cậu đưa tay nhẹ chạm vào vết thương trên chân, quả thật là không đau.

Trên đảo này cư nhiên có nhiều loài thực vật thần kì đến vậy? Gây tê, thôi tình… không biết còn có gì khác hay không.

Trên người chẳng rõ tại sao thoải mái hơn rất nhiều, Sa Tả nhắm mắt muốn nghỉ ngơi thật tốt, rạng sáng chắc hẳn Naga sẽ đưa cậu đến Tự Do thành, cậu không biết nơi đó là gì, nhưng bản năng nói cho cậu biết nó sẽ không là một nơi quá tệ, chí ít… còn có mục sư.

Còn tòa thành của Bàng Ca, hẳn là không có nơi nào có thể đáng sợ hơn nơi đó.

Mặc dầu rất mệt mỏi nhưng Sa Tả vẫn không ngủ được, đủ loại kí ức hỗn loạn không ngừng hiện lên trong đầu, cha mẹ, bạn bè, AS luôn tồn tại nguy cơ nhưng vẫn rất an ổn, hòn đảo không có hi vọng, nguyên trụ dân không có hi vọng, những người không có hi vọng trong tòa thành của Bàng Ca.

Cậu nhớ tới Ca Luân, không biết hắn đã bị mang đi nơi nào, cũng không biết hiện tại ra sao…

Còn có Trình Khản. Cậu sờ vào chiếc vòng đeo trên cổ, lăn qua lăn lại mấy lần mà cái vật nhỏ này vẫn luôn treo trên cổ cậu, cũng coi như rất bền chắc.

Nếu như tính chuyện cậu được Naga cứu thì cái bùa hộ mệnh này của Trình Khản cũng coi như xứng chức.

Nghĩ đến Trình Khản, cậu càng không ngủ được, cái người nửa đêm đột nhiên ném lại cậu và Ca Luân rồi biến mất không tung tích đã đi nơi nào? Anh ta còn sống không?

Sa Tả mở mắt nhìn Naga bất động dựa vào tường có lẽ là đang ngủ, may ra Naga có biết, bởi vì hắn và Trình Khản có quen biết.

“Naga?”. Sa Tả ngồi dậy, nhỏ giọng gọi một tiếng, cậu rất do dự, câu nói của Trình Khản vẫn còn quanh quẩn bên tai cậu, có một số việc biết được thì đối với các người cũng không có gì tốt.

Naga không trả lời, cũng không cử động, Sa Tả cũng không hỏi nữa, cậu bỏ đi ý niệm hỏi thăm Trình Khản, bối cảnh của Trình Khản nhất định phức tạp nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cậu, có lẽ như Trình Khản từng nói, nếu muốn tiếp tục sống sót thì hãy biết điều đừng nên nghe ngóng quá nhiều.

Cậu ngẩng ra nhìn chăm chăm vào chiếc cằm của Naga, một ý niệm khác không thể khống chế xuất hiện mãnh liệt ______ gương mặt của người này rốt cuộc ra sao?

Cậu nhẹ nhàng xê dịch đến gần Naga, đợi một hồi, Naga không có phản ứng, thoạt nhìn quả thật là đang ngủ. Sa Tả cắn môi, cánh tay chống đở cơ thể, nín thở chậm rãi bò đến trước mặt Naga, sau đó từ từ giơ tay lên.

Cậu cẩn thận dùng ngón tay nắm lấy vành nón của Naga, cố gắng khống chế bản thân không được run tay, từng chút từng chút nhấc lên.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui