Tháng 9, thời tiết dần trở nên mát mẻ. Vu Tiểu Toàn dần thích ứng với ngày tháng không có ba, cũng càng gần gũi với người mẹ kế Châu Lê Hoa này. Nhưng từ sau khi Vu Thành Toàn xảy ra chuyện, trong nhà không còn nguồn thu nhập, ngày tháng bắt đầu trở nên khó khăn, Châu Lê Hoa quyết định ra ngoài làm việc. Lúc khai giảng, cô đưa Tiểu Toàn đến nhà trẻ, sau đó bắt đầu tìm việc khắp nơi. Có người nói với cô, ở đường Trường Hà cách khu Phú Lâm Uyển không xa, có một siêu thị vừa mở cửa đang tuyển nhân viên bán hàng, bảo cô đi thử.
Châu Lê Hoa hỏi địa chỉ cụ thể, chạy qua xem, chỉ thấy bên đường có một siêu thị tên "Hữu Nghị Gia", trước cửa treo bóng bay đủ màu, bày lãng hoa, đúng là vừa khai trương, trước cửa lớn còn để một tấm bảng gỗ, trên đó dán một tờ giấy tuyển dụng màu đỏ. Cô vào cửa hàng, tìm giám đốc siêu thị nói rõ ý đến. Giám đốc nam này xem chứng minh nhân dân của cô, tìm hiểu sơ về tình hình của cô, lập tức quyết định tuyển cô làm nhân viên bán hàng của siêu thị. Giám đốc nói với cô: "Siêu thị của chúng ta là một chuỗi cửa hàng, ông chủ lớn đã mở mấy căn siêu thị lớn ở cả thành phố Nam Châu và thành phố ven huyện, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ có tiền đồ." Châu Lê Hoa cảm kích nói: "Cảm ơn giám đốc."
Cứ như vậy, Châu Lê Hoa trở thành nhân viên bán hàng của siêu thị, tuy công việc có hơi vất vả, nhưng chỉ cần có thể để cuộc sống của Tiểu Toàn và mình tiếp tục, thì cô đã thỏa mãn lắm rồi. Ngày thường đi làm, cô không có thời gian đón Tiểu Toàn tan học, cho nên gửi nó ở nhà trẻ, thứ hai đến thứ 5 đều ở trường, chỉ có thứ 7 và chủ nhật đón nó về nhà. Nhưng chỉ về nhà 2 ngày cuối tuần này, Châu Lê Hoa cũng không thể ở nhà chuyên chăm sóc nó. Để không trễ giờ làm, cô chỉ có thể dẫn con đến siêu thị, để nó một mình ở bên cạnh chơi, còn cô thì ở bên vừa làm việc vừa len lén chăm sóc nó. Một ngày chủ nhật tháng 10, Tiểu Toàn như thường lệ cùng cô đến siêu thị đi làm. Lúc chiều, khi nó rong chơi trong siêu thị, không cẩn thận đụng phải một dãy kệ hàng, chỉ nghe ào một tiếng, 3 chai rượu trắng trên kệ hàng rơi xuống, vỡ nát.
Giám đốc nghe tiếng chạy đến, thấy cảnh này, lửa giận sôi sục, nói với Châu Lê Hoa: "Ngày thường cô làm trái quy định của cửa hàng dẫn theo con đi làm, tôi mắt nhắm mắt mở cũng thôi đi, nhưng cô lại để nó phá phách trong cửa hàng. Cô xem, giờ làm vỡ ba chai rượu, vả lại đều là rượu cao cấp nhất trong cửa hàng của chúng ta, một chai giá bán hơn 700 đồng, tiền lương 1 tháng của cô cũng không trả nổi 4 chai rượu này. Sau này, đừng để tôi nhìn thấy đứa bé này trong cửa hàng nữa." Châu Lê Hoa sợ đến mặt trắng bệch, vừa ôm con, vừa gian nài giám đốc: "Tiền ba chai rượu này, tôi.. tôi đền là được, chỉ là con tôi thứ bảy chủ nhật không có chỗ nào để đi, xin anh cho phép nó sau này có thể đến cửa hàng chơi, tôi.. tôi đảm bảo nó sẽ không phá phách nữa." Giám đốc dùng chân đá mãnh vỡ thủy tinh dưới đất, bực bội quơ tay nói: "Không có sau này nữa, hoặc là cô đừng để nó đến cửa hàng nữa, hoặc là cô cút!"
Châu Lê Hoa gấp đến độ muốn khóc, thấy cầu xin giám đốc vô dụng, bỗng nhiên nổi trận lôi đình, một tay kéo cánh tay của Tiểu Toàn, một tay vỗ bốp bốp lên mông nó, trong miệng mắng: "Bảo con quậy, bảo con quậy, xem mẹ không đánh chết con.." Tiểu Toàn chưa từng bị mẹ đánh qua, bỗng chốc òa khóc. Đang lúc rối loạn, bỗng nghe một tiếng nói: "Đừng đánh trẻ con, trẻ con không sai, hàng trên kệ dễ bị đụng rơi như vậy, chứng tỏ cách bày kệ hàng của siêu thị chúng ta không khoa học." Mọi người nghe thấy lời này, bất giác ngây ra, lúc quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào có một người đàn ông trung niên hơn 40 đang đứng đó, hơi mập, đầu đinh, mặc đồ tây, ánh mắt ôn hòa, nhưng khắp người toát ra uy nghiêm khiến người ta tin phục.
Vội vàng nghênh lên, trên mặt chất đầy nụ cười nói: "Lâm tổng, sao ông đến rồi?" Nhân viên trong siêu thị đều nhận ra ông ấy, lập tức cúi đầu xuống, cung kính gọi một tiếng: "Lâm tổng!" Thì ra người này tên Lâm Địch Sâm, vừa là ông chủ siêu thị này, cũng là ông chủ lớn phía sau chuỗi cửa hàng "Hữu Nghị Gia". Ttrước giờ ông ta khiêm tốn, ngày thường rất ít khi lộ diện, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi ông đến. Lâm Địch Sâm nhìn giám đốc nói: "Ông làm sao làm giám đốc vậy? Vị trí kệ hàng trưng bày không khoa học, dễ bị đụng phải, chứng tỏ nghiệp vụ của ông không tốt. Nhân viên trong cửa hàng có khó khăn, ông không những không quan tâm, ngược lại bảo người ta cút, chứng tỏ phương thức quản lí của ông đơn giản thô bạo, năng lực lãnh đạo quá kém. Vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, ông không cần làm giám đốc nữa."
Ông lại chuyển mắt nhìn Châu Lê Hoa, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Cô tên gì?" Sau khi Châu Lê Hoa nói tên của mình, Lâm Địch Sâm nói: "Sau này cô là giám đốc cửa hàng này. Còn nữa, tôi sẽ gọi người cách ra một phòng đơn ở phía sau siêu thị, trong đó để một số đồ chơi, trong cửa hàng nếu có nhân viên cũng gặp khó khăn như vậy, có thể dẫn con đến, sắp xếp ở chỗ này, phái người chuyên chăm sóc con nít." Nhân viên trong cửa hàng nghe thấy lời này, đều vỗ tay kêu tốt. 9 giờ tối, siêu thị đóng cửa, lúc Châu Lê Hoa dẫn Tiểu Toàn chuẩn bị tan làm, một chiếc xe hơi màu đen bỗng nhiên dừng trước mặt họ, Lâm Địch Sâm từ trong xe đưa đầu ra nói: "Giám đốc Châu, hôm nay để cô và con trai sợ hãi rồi, tối tôi mời hai người ăn KFC."
Châu Lê Hoa bất giác ngây ra, một nữ nhân viên ở bên cạnh dùng vai chạm nhẹ cô một cái, nhỏ giọng cười nói: "Chị Châu, mau lên xe đi, chị không thấy hôm nay Lâm tổng vừa vào cửa hàng, ánh mắt chưa từng rời khỏi chị sao? Nghe nói ông ấy ly hôn lâu rồi, hiện tại đang là người đàn ông kim cương ai cũng thèm đó! Tôi nghĩ chắc ông ấy nhìn trúng chị rồi." "Đừng nói bừa!" Châu Lê Hoa bỗng dưng đỏ mặt. Tiểu Toàn nghe thấy có người dẫn họ đi ăn KFC, lập tức nhảy lên kéo lấy tay mẹ, chui vào trong xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...