Huệ Tuyết tiến hành kiểm tra thi thể nạn nhân, trừ việc tiến hành xác nhận nạn nhân chết do trúng độc thuốc diệt chuột ra, không phát hiện thêm manh mối mới gì. Nhân viên khám xét tiến hành kiểm tra trong ngoài xe, phát hiện trên xe taxi có vết lau chùi mới, ngoài ra, không phát hiện thêm manh mối nào có tác dụng nữa. Âu Dương Nhược lên trước nói: "Đội trưởng Long, vụ án này trông không giống tự sát." Long Nghị hỏi: "Tại sao?" "Cuộc nói chuyện lúc nãy giữa anh và Châu Lê Hoa, tôi đều nghe thấy rồi, vừa kết hôn lần hai, cưới một người vợ trẻ đẹp, con trai ngoan ngoãn đáng yêu, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, trông không có động cơ tự sát. Hơn nữa, cũng chưa từng thấy qua ai đem xe đậu giữa đường lớn, cũng không tắt lửa, đã uống thuốc độc tự sát."
Long Nghị gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi bước đầu phán đoán, đây có lẽ là một vụ án đầu độc do người làm." "Ừm, tôi cũng nghi ngờ như vậy. Tôi thấy ly trà của Vu Thành Toàn, để ngay bên cạnh ghế lái, trên kệ để ly phía sau thắng tay. Lúc anh ta lái xe, mắt nhìn phía trước, không thể nào nhìn thấy cái ly. Nếu có người nhân lúc anh ta đang chuyên chú lái xe, len lén mở nắp ly, bỏ thuốc độc vào, cũng rất dễ thực hiện." "Cho nên cô nghi ngờ là khách ngồi xe của anh ta làm?"
"Đương nhiên, trong xe taxi, trừ tài xế, chính là hành khách." Âu Dương Nhược ngẩng đầu quan sát ngã tư đường, hơi tiếc nói: "Đáng tiếc quanh đây không có thiết bị giám sát, cũng không biết lúc xảy ra vụ án, trên xe của anh ta có khách hay không." "Lúc đó trên xe nhất định chở khách, điểm này, có thể khẳng định." Long Nghị vô cùng khẳng định nói. "Sao anh biết?" "Rất đơn giản, xe taxi không tắt lửa, đèn xe trống được lắp trên đỉnh xe taxi không sáng, điều này chứng tỏ lúc đó trên xe có chở khách. Nếu trên xe không chở khách, đèn xe trống nên sáng lên, hiển thị ra 2 chữ" xe trống "mới đúng. Mà trong xe còn vết lau mới, điều này càng khiến người ta cảm thấy đáng nghi."
Âu Dương Nhược suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ lúc xảy ra chuyện, trên xe taxi này có khách ngồi, là vị khách này nhân lúc tài xế Vu Thành Toàn không chú ý, lén lúc bỏ độc vào trong trà. Lúc chờ đèn xanh ở ngã tư này, Vu Thành Toàn cầm ly nước lên uống, lập tức trúng độc chết. Hung thủ vì không để lại dấu vết, sau khi gây án lau đi dấu chân và vân tay của mình, sau đó xuống xe bỏ chạy?" "Rất có thể là như vậy." Long Nghị suy nghĩ một lát, xoay đầu đi về phía cửa hàng bánh kem.
Anh tìm nhân viên nữ trong cửa hàng, hỏi cô có để ý thấy chiếc xe taxi dừng ở trước cửa này khi nào không, trong xe có khách không? Nhân viên nữ nói: "Anh hỏi như vậy, tôi mới nhớ ra, lần đầu lúc tôi nhìn ra, ở dãy sau ghế ngồi hình như có 2 vị khách, chờ sau khi tôi ở trong cửa hàng bận một vòng ra nhìn, khách trên xe đã mất tích rồi." Âu Dương Nhược hỏi: "Cô có nhìn rõ tướng mạo của khách không?" Nhân viên nữ lắc đầu nói: "Lúc đó tôi cũng chỉ liếc sơ qua, thoáng thấy phía sau có 2 người, ngay cả nam nữ cũng không nhìn rõ, làm sao nhìn rõ tướng mạo được chứ?"
"Đội trưởng Long" Phương Khả Kì bỗng nhiên chạy vào trong cửa hàng báo cáo: "Có người tìm anh, nói muốn cung cấp manh mối cho anh." Long Nghị ra khỏi cửa hàng bánh, quả nhiên thấy một chàng trai trẻ mặc vest đứng trên thềm chờ anh. Thanh niên nói, sáng lúc anh đi làm, thấy qua chiếc xe taxi xảy ra chuyện này. Lúc đó anh lái xe đậu ngang với chiếc xe taxi này đậu trên đường chờ đèn xanh. 2 chiếc xe đậu gần nhau, anh vô tình nhìn qua kính xe thấy có một người khách ở ghế sau đứng lên, dùng tay bóp cổ của tài xế ở phía trước. Lúc đó anh tưởng khách xảy ra mâu thuẫn với tài xế, cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó đèn xanh sáng lên, anh đã lái xe của mình đi rồi.
Lúc nãy anh từ đơn vị lái xe ra làm việc, qua ngã tư đường này, thấy chiếc xe taxi đó còn đậu ở giữa đường, xung quanh còn kéo dây ngăn cách, dừng xe lại hỏi thăm, mới biết tài xế taxi bị người độc chết rồi. Anh hồi tưởng lại cảnh tượng mình nhìn thấy, cảm thấy rất đáng nghi, nên chủ động tìm cảnh sát phản ứng về tình trạng này. Long Nghị bắt lấy tay của thanh niên nói: "Vô cùng cảm ơn, anh đã cung cấp manh mối này, rất có ích cho việc phá án của cảnh sát chúng tôi." Thanh niên ngại ngùng cười.
Long Nghị lại đưa cho anh một tấm danh thiếp nói, nếu còn nghĩ đến manh mối gì khác, có thể gọi điện thoại trên danh thiếp này tìm anh. Chờ sau khi thanh niên này đi, Âu Dương Nhược nói: "Đội trưởng Long, nếu manh mối anh ta cung cấp là thật, vậy án tình của vụ án này càng thêm rõ ràng rồi." "Sáng hôm nay, có 2 hành khách ngồi xe taxi của Vu Thành Toàn, lúc xe chạy đến ngã tư này, hành khách xảy ra mâu thuẫn với tài xế, thậm chí còn ra tay. Sau đó khách lén lúc bỏ thuốc diệt chuột vào trong ly trà của Vu Thành Toàn. Đúng lúc này Vu Thành Toàn vì khát nước, uống một ngụm trà nên rất nhanh đã trúng độc tử vong." "Hai người khách sau khi dọn dẹp hiện trường vụ án, khẳng định không để lại dấu vết gây án gì, cũng len lén bỏ chạy." Long Nghị vừa nghe Âu Dương Nhược phân tích, vừa hỏi: "Ý của cô là, vụ án này, là khách lúc ngồi xe xảy ra mâu thuẫn với Vu Thành Toàn, nhất thời nảy ý, đầu độc giết người?"
"Không, trên người khách mang theo thuốc diệt chuột, chứng tỏ hắn có chuẩn bị trước. Tôi càng thiên về nguyên nhân hai người này có hiềm khích với Vu Thành Toàn, cho nên đầu độc giết người, đây có lẽ là một vụ mưu sát đã có ý định từ lâu." "Nhưng theo lời của vợ Vu Thành Toàn nói, Vu Thành Toàn ngày thường là một người thật thà hiền hậu, rất ít khi đắc tội người khác, càng không có kẻ thù sống chết gì." "Cái này cũng khó nói. Có lúc đắc tội người gì, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng không biết." Phương Khả Kì cũng đi đến, gia nhập vào thảo luận nói: "Thật ra chỉ cần chúng ta tìm thấy 2 người khách cuối cùng ngồi chiếc xe taxi này, thì vụ án này có thể phá rồi." Âu Dương Nhược nhìn cậu nói: "Cậu nói nghe dễ, vấn đề bây giờ là, xung quanh đây không có máy quay giám sát, cũng không có nhân chứng lúc xảy ra vụ án, chúng ta đi đâu tìm 2 người khách đó?"
Long Nghị nhìn hai người, sau đó chấp tay ra sau, đi quanh chiếc xe taxi đó một vòng nói: "Chúng ta ở chỗ hung thủ xuống xe không tìm thấy manh mối, nhưng có thể đến chỗ hung thủ lên xe tra thử. Để tiện giám sát quản lí với điều xe, công ty taxi đã lắp thiết bị định vị GPS cho mỗi chiếc xe. Âu Dương Nhược, cô gọi điện đến công ty xe taxi kiểm tra, xem thử trước khi xảy ra chuyện chiếc xe này từng dừng lại ở đâu. Căn cứ theo tình hình này, đại khái chúng ta có thể biết được 2 người khách cuối cùng đó lên xe ở chỗ nào."
Âu Dương Nhược lập tức lấy điện thoại ra gọi cho công ty taxi, tình hình phản hồi về là, vị trí lần gần nhất mà chiếc xe taxi này dừng lại đón khác là ở đường Nhân Dân giữa số 78 và 90, thời gian là 6h57 sáng. Long Nghị lập tức nhảy lên xe cảnh sát nói: "Tiểu Nhược, cô cùng tôi đến chỗ đón khách xem thử. Lão Tất và tiểu Phương, hai người ở lại hiện trường, sau khi khám xét xong hiện trường, mau chống vận chuyển thi thể đi, kéo chiếc xe này đi, nếu còn đậu ở đây, phía sau thật sự sẽ bị kẹt lớn." Anh dẫn Âu Dương Nhược, chạy xe đến điểm chở khách mà GPS định vị lưu lại, xuống xe xem thử, thì đầu to rồi.
Giữa đường 78 và 90 đường Nhân Dân, khoảng cách này trên bản đồ có thể chỉ là một điểm nhỏ, nhưng nhìn thực tế, trước sau ít nhất cũng có khoảng cách 200 mét, 2 bên phố có 2-30 cửa hàng, công ty, thậm chí còn có đơn vị cơ quan nhà nước. Trên phố người xe qua lại, muốn hỏi thăm thông tin của hai người khách gọi xe taxi ở đây khoảng 2 tiếng trước, thật sự là một chuyện không dễ dàng. Quả nhiên, vào một công ty lớn, Âu Dương Nhược hỏi, người ta nhíu mày nói: "Cô hỏi chuyện lúc 6 giờ mấy sáng à? Lúc đó chỗ chúng tôi còn chưa mở cửa làm việc, ai mà biết chứ. Không chỉ một nhà chúng tôi, sớm như vậy, cửa hàng trên con phố này đều chưa mở cửa."
Âu Dương Nhược nghe hết câu cuối, có chút chán nản, cúi đầu đi ra. Long Nghị đứng trên phố, nhìn quanh, bỗng nhiên cười nói: "Chả trách cô không hỏi ra được tin gì, thì ra là hỏi lầm chỗ rồi." "Hỏi lầm chỗ?" Trong một lúc Âu Dương Nhược còn chưa phản ứng lại. "Cô nên qua đó hỏi." Long Nghị dùng tay chỉ bên phố. Âu Dương Nhược vừa nhìn, anh đang chỉ khách sạn Văn Hoa ở bên đường.
Long Nghị nói: "6 giờ mấy sáng, cửa hàng trên phố còn đóng cửa, chưa ai đi làm. Sáng sớm, người trên phố cũng không nhiều. Tôi nhìn qua, giữa đường 78 và 90 của đường Nhân Dân, chỉ có khách sạn Văn Hoa này mở cửa kinh doanh 24/24, cho nên chúng ta nên đến đó hỏi mới phải." Âu Dương Nhược khâm phục nhìn đội trưởng nói: "Có lý." Hai người đi vào khách sạn Văn hoa.
Đây là một căn khách sạn nhỏ được sửa chữa từ nhà ở, vào cửa bên tay trái là bàn phục vụ, bên trong có một người đàn bà trung niên uống tóc xoăn, đang cúi đầu chơi games. Âu Dương Nhược gõ bàn phục vụ, người đàn bà trung niên ngẩng đầu, Âu Dương Nhược đưa thẻ làm việc ra nói: "Chúng tôi là người của cục công an thành phố." Người đàn bà trung niên giật mình, vội đứng lên nói: "Cảnh sát, cô.. các cô muốn xét phòng sao? Chỗ chúng tôi trước giờ kinh doanh hợp pháp, chưa từng.."
"Bà đừng khẩn trương, chúng tôi không phải đến xét phòng." Long Nghị lắc tay cắt đứt lời bà ta nói: "Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút, khoảng 6 giờ mấy sáng nay, bà có thấy 2 người bắt xe ở con phố đối diện khách sạn của các người không?" "Sáu giờ mấy sáng?" "Đúng vậy, nếu cụ thể hơn một chút, có lẽ là 6h57 sáng." "Sớm vậy à! Trên phố không có người gì.." người đàn bà trung niên nghĩ một lát, bỗng nhiên vỗ đùi nói "Người các anh nói, không lẽ là hai học sinh đó?" Long Nghị và Ậu Dương Nhược nhìn nhau, cùng lúc hỏi ; "Học sinh?"
Người đàn bà trung niên nói, tối qua, có một thiếu niên 16-7 tuổi đến khách sạn của họ mở một phòng, sáng nay trả phòng đi rồi. Lúc người con trai đăng kí vào ở, là một người, sau đó không biết lúc nào lại có một nữ sinh đến, nữ sinh lên lầu lúc nào, bà không chú ý, nhưng sáng nay lúc nam sinh đó trả phòng, hai người tay trong tay cùng xuống lầu. Bởi vì hai người đều mặc quần đồng phục, cho nên bà vừa nhìn đã biết là học sinh trung học. Người đàn bà trung niên lại kiểm tra máy tính, nói thời gian họ trả phòng là vào 6h54 sáng nay, trả phòng xong là đến trước cửa chờ taxi. Cho nên cảnh sát vừa nói muốn tìm 2 người ngồi xe taxi rời khỏi đây vào lúc 6h57 sáng, bà đã nghĩ đến 2 học sinh này. Âu Dương Nhược hỏi: "Đứa bé đó dùng thẻ học sinh đăng kí phòng ở sao?"
"Không, cậu ta có chứng minh nhân dân." Người đàn bà trung niên lại kiểm tra trong máy tính nói: "Cậu ta tên Tống Nhuệ." Âu Dương Nhược đến trước máy tính, xem thông tin chứng minh nhân dân nam sinh đó đăng kí, lại hỏi: "Bà biết họ là học sinh trường nào không?" 'Không biết, họ không nói, tôi cũng không hỏi. "Người đàn bà trung niên lắc đầu, bỗng nhiên lại nói:" Phải rồi, tôi thấy họ có thể học sinh của tam trung. Tôi có một cháu gái học ở tam trung, đồng phục nó mặc gần giống họ. "Long Nghị và Âu Dương Nhược ghi nhớ tên và trường học của nam sinh đó, ra khỏi khách sạn Văn Hoa, lái xe cảnh sát đến thẳng tam trung. Đến tam trung, trước tiên tìm đến trưởng khoa bảo vệ của trường, kiểm tra, tam trung quả thật có một nam sinh tên Tống Nhuệ, là học sinh lớp 11. Long Nghị nhờ trưởng khoa bảo vệ gọi Tống Nhuệ đến văn phòng trường.
Nam sinh cao hơn 1m75 đi vào văn phòng, thấy hai cảnh sát mặc đồng phục đang chờ cậu, hai chân mềm nhũn, ngồi vào ghế. Còn chưa chờ Long Nghị hỏi, cậu đã nức nở nói:" Chú cảnh sát, em.. Em nói thật, tài xế taxi đó, không phải em giết.. "Long Nghị và Âu Dương Nhược nhìn nhau, không ngờ tên nhóc này vừa lên đã vào đề tài. Hai người không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt sắt bén nhìn Tống Nhuệ, tỏ ý cậu nói tiếp.
Tống Nhuệ nói, sáng nay, cậu đón một chiếc taxi ở đường Nhân Dân, bởi vì sợ trễ giờ, cho nên liên tục hối tài xế tăng tốc. Lúc đến ngã tư giao giữa đường Nhân Dân và đường Hướng Dương, xe gặp đèn đỏ dừng lại chờ, trong lòng cậu khẩn trương, nên từ phía sau bóp cổ tài xế, ép ông vượt đèn đỏ, không ngờ tài xế đó lại không chịu được, đột nhiên miệng mũi chảy máu, ngã trên bàn lái chết đi.
Lúc đó cậu tưởng là mình đã bóp chết tài xế đó, sợ đến thất thần, vội vã lau đi dấu vết để lại ở hiện trường, nhảy xuống xe bỏ chạy. Về đến trường, cậu nghĩ kĩ lại, mới cảm thấy có chỗ không ổn, mình chẳng qua là bóp nhẹ cổ của tài xế đó, không dùng bao nhiêu sức, sao lại khiến đối phương ói máu chết tại chỗ chứ? Cậu cảm thấy trong đây nhất định có vấn đề, nhưng sợ gặp chuyện, lại không dám đi tìm cảnh sát. Trong lòng bất an, bỗng thấy cảnh sát tìm đến, lập tức hiểu ra là chuyện gì, nên vội nói thật." Cậu khẳng định lời cậu nói đều là thật chứ? "Long Nghị nhìn cậu hỏi.
Tống Nhuệ gật đầu nói:" Đương nhiên rồi! Mỗi câu em nói đều là thật, Cái chết của tài xế đó, thật sự không liên quan đến em. "
" Nhưng tôi cảm thấy cậu không nói thật với chúng tôi, ít nhất không nói thật toàn bộ. "Biểu cảm của Long Nghị bỗng trở nên nghiêm túc:" Tôi hỏi cậu, nhà của cậu không ở đường Nhân Dân, tại sao sáng nay cậu lại gọi xe ở đó về trường?" "Cái này.. bởi vì tối qua em không ở kí túc xá, cũng không ở nhà, mà tìm một khách sạn ở đó ở qua đêm." "Tại sao phải ở khách sạn?" "Bởi vì mấy ngày nữa trường có một cuộc thi quan trọng, em cảm thấy ở kí túc xá và nhà đều quá ồn, muốn tìm chỗ yên tĩnh ôn bài, cho nên một mình ra ngoài trường mở phòng.."
"Cậu thật sự là một mình ở trong khách sạn?" "Đương nhiên rồi, cái này còn có giả sao?" Long Nghị nhìn mắt cậu nói: "Nhưng theo chúng tôi điều tra, hôm qua trong căn phòng cậu đăng kí ở khách sạn còn một nữ sinh. Sáng nay, cậu cùng nữ sinh đó ngồi lên taxi." Thần sắc của Tống Nhuệ thay đổi, trong mắt thoáng qua sự hoảng loạn, lắc đầu nói: "Không.. không có, em.. em.." Tuy cậu lắc đầu phủ nhận, nhưng biểu cảm và ánh mắt của cậu đã chứng tỏ mọi thứ.
Long Nghị đến trước mặt cậu hỏi: "Nói tôi biết, nữ sinh đó là ai? Cô ấy có liên quan đến cái chết của tài xế đó không?" "Không.. không có, cô ấy ngay cả đụng cũng chưa từng đụng qua tài xế đó." Tống Nhuệ bỗng kích động đứng lên, nhìn ra ngoài cửa một cái, lại ngồi xuống. Trưởng khoa bảo vệ trường học đang đứng ở cửa hút thuốc. Tống Nhuệ nhích mông, đưa lưng về phía cửa, thấp giọng nói: "Chú cảnh sát, em nói thật với chú, tối qua ở trong khách sạn với em, quả thật còn một bạn gái, sáng nay chúng em cũng cùng ngồi trên xe taxi." Âu Dương Nhược nhìn cậu hỏi: "Vậy hai người ở trong khách sạn làm gì? Không phải là cùng ôn tập bài học đấy chứ?"
"Chúng em.. chúng em.." Tống Nhuệ cúi đầu xuống, hai tay chà sát trên quần đồng phục xen kẽ trắng xanh "Chúng em là thật lòng yêu nhau.." Trên mặt của Long Nghị và Âu Dương Nhược đều xuất hiện biểu cảm mất tự nhiên, ngây ra một lát, bỗng nhiên hiểu ra. Hai người nhìn nhau, đều thấy một tia cảm khái trong mắt đối phương. "Nữ sinh đó tên gì?" Long Nghị hỏi "Có phải bạn cùng lớp với cậu không?"
Tống Nhuệ trầm mặt một lúc, bỗng nhiên ngẩn đầu, ngữ khí kiên định nói: "Cô ấy không phải lớp của em, em cũng sẽ không nói tên cô ấy ra. Em là học sinh yếu kém có tiếng, bất quá thì vậy thôi, nhưng cô ấy là học sinh giỏi, em biết chỉ cần em nói tên cô ấy ra, thì sẽ hủy mất cô ấy. Em yêu cô ấy, em tuyệt đối sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn thương đến cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...