2 giờ sáng, đại đội trưởng Long Nghị của đội hình sự cục cảnh sát thành phố Nam Châu dẫn theo trợ lí của mình – nữ cảnh sát Âu Dương Nhược và hai nhân viên giám định, xuống máy bay ở sân bay Xương Bắc Nam Xương. So với thời tiết ở Nam Châu, bên Nam Xương không có mưa, nhưng gió bắc rất lớn, trong không khí mang theo ý lạnh thấu xương.
Long Nghị bất giác kéo chặt cái áo nhung cảnh sát trên người. 4 người đón một chiếc taxi ở ngoài cửa sân bay, chạy thẳng đến trạm xe lửa. Từ sân bay đến trạm xe lửa, còn một khoảng khá xa. Taxi chạy hơn 40 phút, mới đến quảng trường ở trước trạm. Long Nghị sau khi xuống xe nhìn đồng hồ, chuyến xe lửa K7X8 xảy ra án mạng, chắc đã vào trạm rồi. Họ vội vã chạy vào trong trạm xe lửa.
Cảnh sát trưởng của K7X8 đã chào hỏi với nhân viên phụ trách trạm xe lửa, sau khi bốn người họ nói rõ thân phận, lập tức được thông qua. Bốn người chạy lên trạm, chuyến xe K7X8 vừa cho khách lên xuống hoàn tất, kéo còi xe đang chuẩn bị ra khỏi trạm, may mà cửa xe còn chưa đóng lại hẳn, 4 người chạy nhanh lên xe, nhân viên canh cửa giật hết cả mình.
"Thật xin lỗi, trời lạnh như vậy, lại là buổi tối, mời các cậu đến đây." Sau khi gặp mặt, cảnh sát trưởng bắt tay Long Nghị nói "Nhưng không có cách nào, vụ án này, địa điểm vứt xác tuy ở trong thành phố Nam Châu, nhưng hiện trường vụ án lại ở trên chuyến xe này của chúng tôi, muốn xem hiện trường, thì chỉ có thể mời các cậu lên xe lửa."
"Lão Hạ, ông đừng khách sáo với tôi nữa. Thi thể đã đưa đến trung tâm pháp y thành phố của chúng tôi rồi, đang khám nghiệm tử thi, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi." Long Nghị nói "Mau nói cho chúng tôi biết tình hình của vụ án này." Cảnh sát trưởng họ Hạ, tên Hạ Trung Hoa, lớn hơn Long Nghị mấy tuổi, lúc học nâng cao ở đại học công an nhân dân Trung Quốc, quan hệ của hai người không tệ, không ngờ lần này bạn cũ gặp lại, lại trong tình hình này.
Hạ Trung Hoa đem tình hình vụ án nói với Long Nghị, đồng thời nói cảnh sát trên xe đã tiến hành tuần tra trong xe, hiện chưa phát hiện tội phạm tình nghi. "Long Nghị dẫn theo trợ lí Âu Dương Nhược, kiểm tra chi tiết căn phòng xảy ra vụ án, không phát hiện có gì đặc biệt. Biểu cảm của anh hơi nặng nề, hỏi Hạ Trung Hoa:" Từ tình hình trước mắt xem ra, vụ án này còn rất nhiều nghi vấn, người báo án ở đâu? Tôi muốn gặp hắn. "
Hạ Trung Hoa nói:" Hắn vốn muốn xuống xe ở trạm Nam Xương, nhưng vì hắn là người quan trọng nhất cũng là người duy nhất chứng kiến vụ án, cho nên tôi giữ hắn lại trên xe. Tôi dẫn cậu đi gặp hắn. "Lúc Long Nghị nhìn thấy người báo án ở trong một căn phòng khác, có hơi ngạc nhiên. Người này lúc đứng lên, cũng chỉ cao đến ngực hắn, cả người gầy gò, cân nặng không quá 40kg, nhưng đôi mắt của hắn rất giảo hoạt, thể hiện ra một bộ dạng tinh khôn, nhìn thoáng qua, hơi giống con khỉ chạy từ trên núi xuống.
Quả nhiên, lúc Long Nghị hỏi về thân phận của đối phương, hắn nói:" Tôi tên Hầu Tiểu Ất, người thành phố Khúc Giang, bởi vì tôi nhỏ gầy, nên người quen biết tôi đều gọi tôi là Khỉ gầy. "Long Nghị cảm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ:" Biệt danh này quả thật rất chuẩn. Hắn hỏi: "Cậu từ đâu lên xe? Lên xe vào lúc nào? Muốn đến nơi nào?" Khỉ gầy nói: "Chiếu tối hôm qua, ở trạm xe lửa Khúc Giang lên xe, đến Nam Xương."
Long Nghị hỏi: "Cậu mua vé ngồi, hay vé giường nằm? Có thể cho tôi xem thử vé của cậu không?" Khỉ Gầy đưa tay moi túi, mặt đầy vô tội nói: "Tôi mua vé ngồi, nhưng sau khi lên xe làm mất rồi, mãi cũng không tìm thấy." Ở trước mặt cảnh sát, hắn không dám nói bản thân trốn vé lên xe. "Cậu mua vé ngồi, sao chạy đến khoan giường nằm?"
"Vé tôi là vé đứng, lên xe không có chỗ ngồi, nên đi quanh quẩn trong các khoan xe, đi mãi đi mãi, thì đến khoan giường nằm này rồi." Long Nghị lạnh lùng nhìn hắn hỏi: "Lời cậu nói đều là thật?" "Đương nhiên là thật." Khỉ gầy gân cổ "Ái, tôi nói cảnh sát, anh có phải đi ngược với tình hình rồi không? Bây giờ tôi là người báo án, sao anh tra tôi như tra tội phạm vậy?" Sắc mặt của Long Nghị mới hòa hoãn một chút, sau khi ngồi xuống giường dưới nói: "Thôi được, đem tình hình cậu nhìn thấy, nói một cách chi tiết với tôi."
Khỉ gầy nói: "Lúc tôi đi loanh quanh ở cửa khoan giường nằm, đột nhiên gặp một lão già, ông ta nói một mình uống rượu không vui, muốn mời tôi uống cùng ông ta. Tôi vào trong phòng của ông ta, nhìn thấy giường trên có một người phụ nữ đang ngủ, ông ta nói là bạn của ông ta, lúc đó tôi cũng không để ý lắm. Sau khi uống hết rượu, lão già đột nhiên ôm người đàn bà từ giường trên xuống, lúc này tôi mới thấy trên cổ của người đàn bà này có vết siết, thì ra sớm đã chết rồi. Lão già muốn tôi đem thi thể ném xuống xe giúp ông ta, lúc đó hồn của tôi đều rớt mất rồi, làm gì dám giúp hắn chuyện như vậy chứ? Lão già tự mình ra tay, mở cửa sổ, đem thi thể của người đàn bà ném ra ngoài. Mãi đến lúc này tôi mới phản ứng lại, muốn chạy ra ngoài gọi người, ai ngờ vừa xoay người, đã bị hắn đánh một đòn sau gáy, đầu của tôi ầm một tiếng, ngã ở trên giường, không còn biết gì nữa. Chờ sau khi tôi tỉnh lại, đã hơn 10 giờ tối, hung thủ sớm đã mất tiêu rồi."
"Ý cậu là, lúc cậu vào trong phòng, nhìn thấy người đàn bà bất động nằm ở giường trên, theo như miêu tả của cậu, lúc này thật ra cô ta đã chết rồi, vả lại còn là bị người ta siết cổ chết, đúng không?" "Đúng vậy." "Cũng có nghĩa là, người phụ nữ bị giết, trước khi cậu vào trong phòng, cho nên, cậu không hề nhìn thấy lão già này ra tay siết chết cô ta, đúng không?"
"Tuy tôi không tận mắt chứng kiến lão già đó giết người, nhưng tôi dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được! Lão già đã nói rồi, hai người họ mua 4 tấm vé giường nằm của phòng đó, cũng có nghĩa là, trong phòng đó chỉ có 2 bọn họ. Bây giờ người đàn bà đó chết rồi, ai là hung thủ, đâu cần phải nói nữa. Điều quan trọng nhất là, nếu người đàn bà này không phải lão già đó giết, tại sao hắn phải ném xác? Chẳng lẽ hắn họ Lôi Phong làm việc tốt, che đậy tội danh giết người giúp người khác à?"
"Vậy cũng phải. Từ tình hình hiện tại chúng ta nắm được cho thấy, lão già đó quả thật có tình nghi gây án nhất." Long Nghị gật đầu, lại nói "Cậu là người duy nhất tiếp xúc qua hung thủ, hung thủ thế nào, cậu miêu tả rõ hơn với chúng tôi, chẳng hạn như tướng mạo, trang phục, giọng nói v. V."
"Lão già đó chắc hơn 50 tuổi, bề ngoài trông có chút kì dị, tóc đỏ hơi rối." Khỉ gầy hồi tưởng lại "Trên mặt có mấy đóm đồi mồi, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, à, phải rồi, giọng nói của hắn hơi khàn khàn." Long Nghị nhíu mày nói: "Một lão già, tóc đỏ rối bời, quả thật có hơi kì dị. Hắn có tiết lộ với cậu về bản thân, hay thông tin thân phận của người đàn bà đó không?" "không có." Khỉ gầy lắc đầu "Lão già đó giết người rồi, chắc chắn không dám nói tôi biết ông ta là ai, nếu không cảnh sát các người trực tiếp bắt hắn rồi."
Đang nói đến đây, trợ lí của Long Nghị - nữ cảnh sát Âu Dương Nhược đẩy cửa bước vào, báo cáo với Long Nghị: "Đội trưởng Long, lúc nãy nhân viên giám định đã tiến hành kiểm tra phòng xe xảy ra vụ án, tạm thời không phát hiện manh mối hung thủ để lại." Long Nghị "ừm" một tiếng, không nói gì. Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự tính của hắn.
Nếu hung thủ đã có ý mưu sát, sau khi gây án đương nhiên sẽ dọn sạch giấu vết bản thân để lại. "Nhưng trong chai rượu trống dưới bàn trà chúng tôi kiểm tra ra thành phần thuốc ngủ.." Âu Dương Nhược nói đến đây, đột nhiên nhìn khỉ gầy ngồi bên cạnh "Í" một tiếng, trên mặt xuất hiện thần sắc nghi hoặc "Sao lại là cậu?" "Hắn là người báo án." Long Nghị nhìn trợ lí của mình "Sao vậy, hai người quen à?"
Khỉ gầy vội lắc đầu, nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp trẻ tuổi này, có chút kì quặc. Âu Dương Nhược nhìn hắn nói: 'Mấy hôm trước cảnh sát thành phố Khúc Giang gửi một thông báo hợp tác điều tra cho chúng ta, nói là có một tên trộm tên Hầu Tiểu Ất, ở thành phố Khúc Giang liên tục gây ra mấy vụ án, bây giờ có thể đã chạy đến các thành phố ven huyện khác, mời chúng ta hợp tác tìm kiếm. Lúc đó tôi đã xem ảnh gửi qua máy tính, chính là tên này. "
Nói đến đây, Âu Dương Nhược đột nhiên xông lên trước, một tay bắt lấy Khỉ gầy, tay còn lại lấy còng tay ra, nhanh chóng còng lấy tay phải của hắn, sau đó" cạch "một tiếng, đem đầu còn lại của cái còng khóa vào thanh sắt chiếc giường. Khỉ gầy giật mình, hô to:" Cô làm gì vậy? Dựa vào đâu mà bắt tôi? "Long Nghị nhìn Âu Dương Nhược, trên mặt xuất hiện sự trách cứ:" Tôi mặt kết thông báo hợp tác điều tra gì đó, bây giờ hắn là nhân chứng quan trọng trong vụ án mạng này của chúng ta, cô bắt hắn, bảo tôi làm sao phá án? "
" Đội trưởng, anh không biết, lúc nãy tôi ở dưới đệm giường của chiếc giường bên dưới, nơi mà người báo án từng ngủ tìm thấy một chiếc ví tiền kiểu nữ, bên trong có ảnh của người bị hại, còn có một ít nhân dân tệ và đôla, có thể khẳng định là ví tiền của người bị hại. Tôi nghi ngờ ví tiền là tên này trộm từ trên người của người bị hại, hắn không dám để trên người, cho nên chỉ có thể lén lúc giấu dưới đệm giường, chờ có cơ hội mới lấy ra. Trong ví tiền chỉ đôla đã có hơn 3-4 ngàn, đổi thành nhân dân tệ cũng khoảng 2-3 vạn. Con số này, đã đủ để tên này mạo hiểm rồi. "
Bây giờ anh mới hiểu nguyên nhân cô ấy bắt Khỉ Gầy:" Ý của cô là, hiện trường gây án lúc đó, vốn không có kẻ thứ 3, là hắn lẻn vào phòng giết chết người đàn bà đó, cướp ví tiền của cô ta, sau đó ném thi thể đi hủy diệt giấu vết? "Âu Dương Nhược nói:" Hiện trường gây án vốn không có giấu vết của người thứ 3 để lại, tên này lại là một tên trộm quen, nhìn thấy người bị hại ăn mặt giống phú bà, cho nên theo dõi cô ta, lén vào phòng của người bị hại, sau khi siết cổ giết chết cô ta, trộm tiền của cô ta, sau đó đem thi thể ném ra ngoài cửa sổ xe, ý đồ hủy đi giấu vết. Tôi cảm thấy đây là suy đoán hợp lí nhất hiện giờ. "
Long Nghị đưa ra câu hỏi với suy luận của cô:" Thời gian vứt xác là 8 giờ 30 tối hôm qua, nửa tiếng sau, xe lửa vào trạm Nam Châu. Nếu Hầu Tiểu Ất giết người, tại sao lúc này hắn không xuống xe bỏ chạy? Không những thế hắn còn ngủ lại ở hiện trường gây án." "Tôi nghĩ có lẽ là một chuyện ngoài ý muốn." Âu Dương Nhược nhìn Khỉ gầy suy nghĩ nói: "Sau khi hắn ném thi thể đi, thấy trong phòng có rượu trắng và thức ăn mà người bị hại để lại, cảm thấy trong phòng là không gian phong kín, tạm thời rất an toàn, cộng thêm cơn nghiện rượu, cho nên yên tâm ở lại trong phòng ăn uống. Nhưng có một chuyện, hắn nằm mơ cũng không ngờ đến."
"Chuyện gì?" "Nạn nhân khi còn sống có bệnh mất ngủ, cho nên bỏ thuốc an thần vào trong rượu, chuẩn bị mỗi tối uống một chút trước khi đi ngủ. Hầu Tiểu Ất không rõ chuyện này, ỷ bản thân tửu lượng tốt, uống hết cả chai, say rượu cộng thêm tác dụng của thuốc an thần, khiến hắn bất tri bất giác ngủ tại nơi gây án. Mãi đến khi nhân viên kiểm vé gõ cửa, hắn mới bừng tỉnh lại. Lúc này hắn muốn bỏ chạy đã muộn rồi, bởi vì trong tay hắn không có vé xe, nhân viên sẽ không dễ dàng thả hắn đi, để thoát thân, ở trước mặt nhân viên hắn đã bịa ra câu chuyện ông lão tóc đỏ giết người vứt xác, bản thân hắn cũng từ một hung thủ giết người, bỗng chốc trở thành nhân chứng.". Đam Mỹ Sắc
"Không không không, tôi vốn không hề biết dưới giường có ví tiền gì đó, nhất định là hung thủ trước khi đi cố ý để lại hãm hại tôi." Bị còng ở trên giường Khỉ gầy nôn nóng nhảy lên "Tôi không có giết người, tôi bị oan, lời tôi nói là thật, thật sự là ông lão tóc đỏ đó mời tôi uống rượu, sau đó thì.." "Đến bây giờ cậu còn xảo biện?" đôi mày lá liễu của Âu Dương Nhược nhíu lại, trừng hắn nói "Lời nói của cậu đầy sơ hở. Tôi hỏi cậu, nếu hung thủ thật sự là ông lão tóc đỏ mà cậu nói, sau khi ông ta giết người vốn có thể đem thi thể ném ra ngoài cừa sổ xe, rồi xuống xe ở trạm kế tiếp, bỏ đi là xong, tại sao ông ta còn phải gọi cậu vào phòng cùng uống rượu, đồng thời còn ném thi thể trước mặt cậu, giống như là sợ người khác không biết ông ta giết người vậy. Tự cậu nói xem, người thường có thể làm chuyện này không?"
"Không thể." Qua sự phân tích của cô ấy, ngay cả bản thân Khỉ Gầy cũng cảm thấy trải nghiệm của bản thân thật không thể ngờ được, nhưng hắn phản ứng lại một cách nhanh chóng, chỉ trời thề đến "Tuy chuyện này có hơi kì lạ, nhưng lời tôi nói đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, để sét đánh chết tôi." Âu Dương Nhược cười lạnh: "Cậu thề cũng vô dụng, tòa án chỉ tin bằng chứng, không tin lời thề của cậu."
Long Nghị đánh giá Khỉ gầy, hỏi Âu Dương Nhược: "Cô xem thân hình này của hắn, gầy như khỉ vậy, chiều cao của nạn nhân khoảng 1m70, cô cảm thấy chỉ dựa vào thân hình nhỏ nhắn này của hắn, có thể từ phía sau siết chết người đàn bà đó không? Nếu người bị hại liều mạng phản kháng, tôi cảm thấy Hầu Tiểu Ất có lẽ không phải đối thủ của cô ta." Âu Dương Nhược nói: "Điều này thì chưa chắc. Trong thông báo hỗ trợ điều tra mà cảnh sát thành phố Khúc Giang gửi cho chúng ta, tôi xem qua lý lịch của tên này, hắn là người thành phố Thường Bình, sau khi tốt nghiệp trung học từng học 1 năm võ thuật ở trường võ, sau đó bước vào xã hội. Anh đừng xem hắn nhỏ gầy! Thứ nhất, người này trộm quen, to gan tỉ mỉ, tố chất tâm lí khá tốt, thứ 2, hắn từng học qua võ thuật, tố chất thân thể chắc chắn không kém, thứ 3, lúc người bị hại gặp nạn, có thể đang nằm ngủ trên giường, hắn nhân lúc nạn nhân đang ngủ siết chết cô ta. Điều kiện kinh tế của nạn nhân khá tốt, mua 4 tấm vé nằm, một mình ở một phòng, vốn muốn thanh tịnh, không ngờ vừa đúng lúc cho hung thủ cơ hội tốt để gây án."
Long Nghị "Ừm" 1 tiếng, đột nhiên không nói gì nữa, chấp tay ở phía sau đi đến trước cửa sổ. Lúc này trời gần sáng, xe lửa chạy trên đường hoang vắng, mặt đất dâng lên một lớp sương mỏng, cây cối, ruộng đồng núi non từ xa thoắc ẩn thoắc hiện trong làn sương sớm. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư một lúc, quay đầu nói với trợ lí của mình: "Suy luận của cô là suy đoán hợp lí nhất trong tình hình hiện tại, nhưng quá nhiều sơ hở, các lời giải thích đều quá miễn cưỡng, thiếu bằng chứng để chứng minh. Nếu cô tin Hầu Tiểu Ất là hung thủ, vậy thì đi tìm bằng chứng, chứng minh suy luận của cô là chính xác."
Âu Dương Nhược nói: "Tôi sẽ đi tìm." Long Nghị hỏi: "Nhân viên soát vé ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy." Âu Dương Nhược trả lời: "Cô ấy đang ở phòng trực." Anh gật đầu, 2 người cùng ra khỏi phòng. Tay của Khỉ Gầy bị còng trên giường, vội vã dậm chân hô to: "Ê, vậy tôi thì sao?" Long Nghị nói: "Cậu ở đây trước đi, nếu manh mối cậu cung cấp chính xác có tác dụng, chúng tôi tìm được hung thủ thật sự, tình nghi trên người cậu tự nhiên sẽ được rửa sạch. Còn nữa, cậu là người tình nghi trộm cắp mà công an thành phố Khúc Giang bảo chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm, nếu chúng tôi không còng cậu, lỡ cậu xuống xe bỏ chạy phải làm sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...