Liệp Hung Kí

Tháng 5, thời tiết rất nóng. Sáng nay, lúc Vu Thành Toàn đi làm, Tiểu Toàn còn mở máy lạnh ngủ trong phòng, ông bò lên giường hôn con trai một cái, lại nói vài câu với Châu Lê Hoa, mới cầm ly nước của mình ra ngoài. Ông lái xe ra khỏi tiểu khu Phú Lâm Uyển, theo thường lệ đậu trước cửa hàng bánh bao tiểu thái, cầm ly nước xuống xe ăn sáng. Thái Cường hỏi anh: "Hôm nay ăn gì?" ông ngẩng đầu, phát hiện trước cửa bánh bao của Thái Cường xây thêm một cái bếp mới, nồi trên bếp dầu sôi sùng sục, nồi bên còn một cái kệ sắt nhỏ, bên trên xếp một dãy bánh quẩy vàng lấp lánh. Ông bất giác cười nói: "Thái bao cậu được nha, biết nướng bánh quẩy rồi à?"

Thái Cường cười toét miệng nói: "Bây giờ miệng của khách càng lúc càng khó nuôi rồi, tôi nghĩ trong cửa hàng chỉ bán bánh báo không theo kịp nhu cầu nữa, cho nên chiên thêm chút bánh quẩy bán." Vu Thành Toàn ngồi xuống bên bàn nhỏ nói: "Vậy cậu cho tôi 2 cọng bánh quẩy đi, để tôi kiểm nghiệm thử tay nghề của cậu." Thái Cường vui mừng dùng đĩa đựng hai cọng bánh quẩy cho ông. Vu Thành Toàn hỏi: "Có đậu nành không?" Thái Cường chà tay nói: "Cái này thật không có. Muốn uống đậu nành, phải tự mình đến cửa hàng đậu nành trước cửa tiểu khu Phú Lâm Uyển các anh mua." Vu Thành Toàn lắc ly nước của mình nói: "Vậy thôi đi, tôi uống nước mình mang theo là được rồi. Ngày mai tốt nhất cậu chuẩn bị chút đậu nành, bánh quẩy ăn với đậu nành mới ngon." Thái Cường nói: "Được, tôi nghe lời anh, ngày mai nhất định chuẩn bị đậu nành cho anh."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có mấy cô gái trẻ nhuộm tóc vàng, mặc váy ngắn đi đến trước cửa hàng, nói muốn mua bánh bao thịt. Thái Cường hai mắt phát sáng, bỏ lại Vu Thành Toàn, lật đật chạy đến chỗ mấy cô gái đẹp bận rộn. Vu Thành Toàn cười thầm, nhỏ giọng mắng một câu: "Cái tên này!" Ăn xong bữa sáng, anh uống miệng nước, cố ý gọi Thái Cường: "Bánh bao, tính tiền!" Thái Cường vội ứng tiếng, vừa lau tay trên tạp dề, vừa chạy đến nói: "Một cọng bánh quẩy 1.5 đồng, 2 cọng 3 đồng." Vu Thành Toàn lấy ra 3 đồng để trên bàn, lúc đứng lên đi, Thái Cường cầm ly nước của ông ở phía sau gọi: "Cái ly này anh không lấy nữa sao?" Vu Thành Toàn quay lại lấy ly, cười nói: "Xém quên." Ông cầm lấy ly nước trở vào trong xe, vừa lái xe taxi lên đường, đã thấy bên đường có một ông lão đeo kính đứng đó, đang ngoắt anh.

Anh đậu xe ở trước mặt ông lão, ông lão lên xe. Vu Thành Toàn hỏi: "Đại gia, ông đi đâu?" Lão già nói: "Sư phụ phiền anh chở tôi đến chợ hoa điểu." Chợ hoa điểu nằm ở đường nhân dân, cách đây không xa. Vu Thành Toàn bảo ông lão thắt dây an toàn, đánh bàn lái, xe lái về phía đường nhân dân. Đang là sáng sớm, trên phố người xe rất ít, đường thông thoáng, khoảng hơn 10 phút sau, xe taxi dừng ở trước cửa chợ hoa điểu. Lão già lễ phép cảm ơn Vu Thành Toàn, sau đó trả tiền xuống xe.


Vu Thành Toàn hoàn thành đơn đầu, lái xe trống chạy mấy phút trên đường Nhân Dân, lúc đến trước cửa khách sạn Văn Hoa, đột nhiên không biết từ đâu có 2 người chạy ra, đứng giữa đường ngoắt xe anh. Vu Thành Toàn hết hồn, vội đạp thắng xe, cuối cùng không để xe đụng phải hai người. Xe còn chưa đậu vững, hai người đó đã kéo cửa xe sau, nhảy lên. Vu Thành Toàn mới nhìn rõ, một nam một nữ trên xe, đều là trẻ em 16-7 tuổi, trên người mặc đồ hoa hòe, nửa thân dưới mặc quần đồng phục, nhìn giống 2 học sinh trung học. Quả nhiên, người đàn ông sau khi lên xe nói: "Tài xế, đến tam trung, lái nhanh chút, chúng tôi sắp trễ giờ rồi."

Vu Thành Toàn nói: "Tam trung cách chỗ này khá xa, nhanh nhất cũng phải 20 phút mới đến – đó là chưa kể kẹt xe, nếu gặp giờ cao điểm.." "Mẹ nó, bảo ông lái xe, thì ông lái nhanh chút, đâu ra nhiều lời vậy chứ?" Người con trai dùng chân đạp ghế sau của tài xế, mở miệng nói tục. Vu Thành Toàn lái xe taxi lâu như vậy, khách gì chưa gặp qua chứ. Ông thấy đứa bé này còn chưa lớn, khẩu khí lại rất hóng hách, làm như mình là đại ca xã hội đen vậy, thì biết ngay hắn muốn tỏ vẻ trước mặt bạn gái, cũng không muốn nói nhiều với hắn, cười khổ một tiếng nói: "Được, tôi cố gắng lái nhanh chút." Đạp ga, xe taxi bay nhanh trên đường. Sau mười mấy phút, lúc xe taxi từ đường nhân dân quẹo lên đường hướng dương, đèn đỏ ở ngã tư đường bỗng sáng lên. Vu Thành Toàn đạp ga, dừng xe lại trước vạch trắng đậu xe. Người con trai ngồi ghế sau nhìn đồng hồ, bỗng nhiên nóng nảy: "Tài xế, ông còn không đi nữa là chúng tôi trễ đó."

Vu Thành Toàn từ trên kệ ly cầm ly lên uống nước, thản nhiên nói: "Phía trước là đèn đỏ, vội hơn nữa cũng không thể đi." "Tại sao không thể đi? Vượt qua cho tôi!" Vu Thành Toàn nhìn đứa bé từ trong kính chiếu hậu, nghĩ thầm: Học sinh bây giờ, sao bộ dạng này? Ông nói: "Vượt đèn đỏ rất nguy hiểm." Đứa bé bỗng điên lên, đứng lên từ phía sau bóp cổ ông, cắn răng nói: "Bổn thiếu gia bảo ông vượt đèn đỏ, thì ông mau vượt. Nếu hại bọn tôi trễ giờ, lão tử nhất định làm chết ông!" Vào lúc này, đèn xanh ở phía trước sáng lên, bé trai buông tay ra, ngồi lại trên ghế. Xe nhỏ ở hai bên thấy tín hiệu đèn xanh, đều tiến về phía trước, nhưng xe taxi của Vu Thành Toàn vẫn dừng ở đó, không có động tĩnh. Bé trai lại nổi giận, đẩy Vu Thành Toàn, giận dữ nói: "Ông muốn chết à, sao còn không lái xe?" Lời còn chưa nói hết, đã nghe bịch một tiếng, cơ thể của tài xế taxi ngã về trước, nằm trên bàn lái, co rút mấy cái, đột nhiên miệng mũi chảy máu, bất động.

Thiếu nữ ngồi ở ghế sau thét lên, người con trai cũng giật mình, run rẩy nói: "Ê, tài xế ông sao vậy? Dọa người à? Nói ông biết, lão tử không phải bị dọa lớn." Cậu vừa nói vừa đứng lên, đưa tay dò hơi thở của Vu Thành Toàn, không còn hơi thở nữa. Cậu ngồi xuống ghế sau, nửa ngày không lên tiếng. Thiếu nữ khẩn trương đụng cánh tay cậu hỏi: "Ông.. ông ấy chết rồi sao?" Bé trai gật đầu nói: "Hình.. hình như vậy." "Là cậu giết ông ấy sao?" Bé trai gật đầu, lại vội lắc đầu nói: "Không thể nào, tớ lúc nãy chỉ đẩy nhẹ ông ấy, sao lại.." "Bất luận thế nào, trong xe chỉ có 3 chúng ta, bây giờ tài xế chết rồi, chờ cảnh sát đến, 2 chúng ta chắc chắn không thoát khỏi liên quan." Thiếu nữ gấp đến phát khóc. "Cũng phải." "Bây giờ phải làm sao?" Bé trai hít một hơi, cố gắng để mình biểu hiện ra bộ dạng trấn tĩnh trước mặt con gái nói: "36 kế, chạy là thượng sách, cậu mau đi đi." "Vậy còn cậu?"


"Cậu mở cửa bên trái, đi trước đi. Tớ dọn dẹp trong xe một chút, lau sạch giấu vết chúng ta để lại, sau đó đi về bên còn lại." Vậy chúng ta phải đi đâu? Có cần ra ngoài chạy trốn không? "Cô gái sợ hãi. Người con trai nói:" Đừng hoảng, chúng ta về trường trước rồi nói. Không ai thấy chúng ta giết người, chỉ cần chúng ta không để lại vân tay, cảnh sát cũng không tìm thấy chúng ta. "Thiếu nữ cắn môi gật đầu, mở cửa xe, thấy không ai chú ý mình, lập tức chạy về phía vỉa hè. Người con trai cởi áo, lau sạch dấu chân, vân tay mình và thiếu nữ để lại, sau đó mở cửa xe bên còn lại, mau chóng chạy đến bên kia đường.

Mấy phút sau, một cảnh sát giao thông đang trực ở gần đó nhận được tài xế báo án, nói ngã tư đường nhân dân và hướng dương có một chiếc xe đậu giữa đường, hại các xe sau không thể không thay đổi đường đi, rất nhiều xe xém chút nữa ủi vào đuôi nhau, rất nguy hiểm. Cảnh sát giao thông đến ngã tư xem thử, đúng thật là có một chiếc xe màu đỏ đậu giữa đường chính, chặn hết đường của xe sau. Trong lòng cậu thầm nghĩ: Gặp qua người đậu xe trái phép, không thấy qua to gan như vậy, đậu xe ở giữa đường chính, nguy hiểm biết bao! Xe sau không chú ý, là đụng phải rồi. Cậu cách cửa sổ xe nhìn vào, thấy tài xế ngồi trong xe. Lửa giận sôi trào, gõ cửa kính xe, bảo tài xế xuống xe. Nhưng trong xe không có động tĩnh. Cậu nghĩ tài xế này chắc chắn là uống say, lúc lái xe ngủ say trong xe rồi. Lại dùng sức gõ cửa xe mấy cái, vẫn không có phản ứng.

Cậu đến gần cửa sổ xe nghiêm túc nhìn vào trong, tài xế đó đang nằm sấp trên bàn lái, không nhúc nhích, trông không giống uống say. Cậu lại chạy đến trước kính chắn gió quan sát, mới thấy gương mặt méo mó của tài xế, màu từ miệng và mũi chảy ra, trông như là chết rồi. Cảnh sát giao thông giật mình, vội lấy bộ đàm ra báo với cấp trên. 5 phút sau, đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Long Nghị dẫn theo thuộc hạ Âu Dương Nhược, lão Tất, Phương Khả Kì và pháp y Huệ Tuyết, đến hiện trường. Phương Khả Kì gõ nát kính xe, sau khi mở cửa xe, pháp y Huệ Tuyết lên trước khẳng định, tài xế đã chết. Trên người nạn nhân có đầy đủ chứng từ, thân phận rất nhanh đã được xác nhận.


Tài xế này tên Vu Thành Toàn, là nhân viên công ty taxi thuộc thành phố Nam Châu. Nguyên nhân chết là do TETS, cũng chính là thuốc chuột. Qua khám nghiệm hiện trường, trong ly nước ở bên cạnh vị trí ghế lái kiểm tra ra thành phần thuốc diệt chuột. Theo như nhân viên cửa hàng bánh kem bên cạnh giới thiệu, khoảng 7h15 sáng lúc cô đến làm, thấy chiếc xe taxi này dừng ở đầu đường chờ đèn xanh, chờ cô bận một vòng ra, phát hiện chiếc xe đó còn đậu ở đó, hại mấy chiếc xe không rõ tình hình ở phía sau không ngừng bấm kèn. Lúc đó cô cũng thấy lạ, đèn giao thông phía trước đã thay đổi mấy lần rồi, chiếc xe này sao mãi không đi? Sau đó nhìn thấy cảnh sát đến, mới biết xảy ra chuyện rồi. Long Nghị hỏi:" Cô có thể khẳng định chiếc xe này dừng ở đây vào lúc 7h15 không? "Nhân viên cửa hàng bánh kem đó nói:" Có thể khẳng định. Cửa hàng chúng tôi quy định 7h30 sáng làm việc, hôm nay tôi đến sớm một chút. Lúc tôi làm việc cần quẹt thẻ. Lúc tôi quẹt thẻ ở trước cửa, nhìn thấy chiếc xe này từ phía trước chạy đến dừng ở đây, Tôi nhìn một cái, lúc đó trên máy chấm công hiển thị thời gian là 7h15 sáng. Nếu các anh không tin, có thể đến máy chấm công kiểm tra thử. "

Long Nghị xoay đầu nói với Âu Dương Nhược:" Cô vào xem thử, điểm thời gian này đối với công việc điều tra của chúng ta rất quan trọng, nhất định phải làm rõ. "Âu Dương Nhược gật đầu, theo nhân viên đó vào trong cửa hàng bánh kem, kiểm tra thời gian làm việc của nhân viên được lưu trong máy chấm công, khẳng định nhân viên đó đi làm vào 7h15 sáng. Long Nghị đem tình hình này nói với Huệ Tuyết, cảnh sát bước đầu khẳng định thời gian nạn nhân tử vong là vào sáng 7h15. Huệ Tuyết không nhìn anh, chỉ gật đầu nói:" Tình hình này khớp với kết quả kiểm tra thi thể của tôi. "Cảnh sát suy đoán, lúc 7h15 sáng, nạn nhân Vu Thành Toàn lái xe taxi này trên đường gặp đèn đỏ, nên dừng xe chờ. Cũng trong mấy chục giây chờ đèn xanh này, anh ta bỗng nhiên độc phát tử vong, cho nên chiếc xe này cứ dừng ở đây, vừa không tắt máy, cũng không khởi động nữa.

Huệ Tuyết kiểm tra qua nước trà trong ly, trong đó chứa thành phần thuốc chuột rất cao, ở trạng thái thường, người chỉ cần uống một ngụm, trong mấy chục giây đến mấy phút sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc, thậm chí là độc phát chết ngay. Cảnh sát kiểm tra dấu vết của ly trà giữ ấm này, trên đó chỉ có vân tay của nạn nhân. Huệ Tuyết nhíu mày nói:" Không lẽ là tự sát sao?" "Rốt cuộc là tự sát, hay bị giết, bây giờ còn rất khó nói." Long Nghị suy nghĩ một lát, lại hỏi Âu dương Nhược: "Thông báo cho người nhà nạn nhân chưa?" Âu Dương Nhược nói: "Nạn nhân sống ở khu Phú Lâm Uyển, trong nhà có vợ và một đứa con trai. Tôi đã thông báo người nhà của anh ta, cô ấy đang chạy đến."

Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe taxi đậu bên đường, một người phụ nữ trẻ, trong tay dẫn theo một đứa bé trai khoảng 3 tuổi, từ trên xe vội vã đi xuống. Âu Dương Nhược thấy qua ảnh chụp cả nhà trong ví tiền của Vu Thành Toàn, chạm vào Long Nghị nói: "Đội trưởng Long, người đàn bà này là vợ của nạn nhân." Long Nghị bước qua, nghênh mặt người đàn bà hỏi: "Cô là người nhà của Vu Thành Toàn? Tôi họ Long, là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự." Người đàn bà nói: "Đúng, tôi là vợ anh ấy, tôi tên Châu Lê Hoa. Chồng tôi anh ấy.. anh ấy sao rồi?"

Long Nghị không trực tiếp trả lời, chỉ thấp giọng nói: "Cô qua xem thử, người này có phải chồng cô không?" Anh nâng dây phân cách lên, dẫn Châu Lê Hoa đến bên cạnh xe taxi đã xảy ra chuyện. Châu Lê Hoa chỉ nhìn vào trong xe một cái, mặt đã biến sắc, che mặt từ từ ngồi xỏm xuống đất, qua hồi lâu, mới từ trong khẽ tay phát ra tiếng khóc nức nở. Đứa bé bên cạnh cũng sợ hãi, khóc theo. Long Nghị sợ nhất là cảnh này, hơi lúng túng nhìn Âu Dương Nhược. Âu Dương Nhược đi qua, để Châu Lê Hoa khóc một lát, mới đưa giấy cho cô nói: "Bây giờ chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của chồng cô, có mấy câu hỏi muốn hỏi cô, cô có thể trả lời không?" Châu Lê Hoa hai vai rung rẩy, lau nước mắt nước mũi, thút thít gật đầu "ừm". Long Nghị nhìn cô, lại nhìn đứa bé ôm chặt chân cô hỏi: "Có thể hỏi một chút tuổi của cô không?"


Châu Lê Hoa nói: "Năm nay tôi 26 tuổi." Cô ngẩng đầu nhìn anh cảnh sát cao to mặt nghiêm nghị, bỗng nhiên hiểu ý anh, lại bổ sung: "Tôi là vợ kế của chồng tôi, tôi là mẹ kế của đứa bé này." Long Nghị gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm đã hiểu. Anh nhìn qua chứng từ trên người nạn nhân, biết Vu Thành Toàn đã hơn 30 tuổi, mà vợ anh ta trẻ như vậy, cho nên trong lòng có dấu chấm hỏi. Bây giờ hỏi ra, mới biết tài xế taxi này quả nhiên là người đàn ông kết hôn lần 2. Tiếp theo anh hỏi Châu Lê Hoa: "Sáng nay chồng cô rời khỏi nhà khi nào?" "Sáng lúc anh ấy ra khỏi nhà, vào khoảng 6h30." "Tại sao nhớ rõ như vậy?"

"Mỗi sáng 6h20 sau khi đồng hồ reo, anh ấy dậy tắm rửa xong, khoảng 10 phút, sau đó lái xe ra khỏi nhà." "Sáng nào anh ta cũng ra khỏi nhà sớm vậy sao?" "Đúng vậy, anh ấy muốn ra sớm một chút, có thể kéo thêm mấy người." "Sáng nay lúc anh ta ra khỏi nhà, có gì khác thường không?" "Không có, như mọi hôm, không có gì khác thường." "Cái ly giữ ấm trên xe đó, là của chồng cô sao?" "Đúng vậy, là ly anh ấy xài, sáng nào anh ấy ra khỏi nhà, cũng sẽ dùng cái ly này đựng một chai nước."

"Ngày thường chồng cô có đắc tội người gì không? Hoặc, trong cuộc sống, anh ta có kẻ thù gì không?" "không có, chồng tôi ngày thường rất thật thà, rất ít đắc tội người khác, chắc không có kẻ thù gì." Long Nghị thấy không hỏi ra được manh mối gì, lại đổi một đề tài nói: "Cô cảm thấy chồng cô có khả năng tự sát không?" Châu Lê Hoa lắc đầu nói: "Không thể nào. Chúng tôi vừa kết hôn không lâu, anh ấy rất tốt với tôi, một nhà ba người chúng tôi sống rất hạnh phúc, với lại gần đây chúng tôi tính tu sửa lại nhà, tâm trạng của anh ấy cũng rất tốt, sao có thể tự sát chứ?" Long Nghị gật đầu, không hỏi thêm gì khác.

Châu Lê Hoa thấy anh xoay người muốn đi, bỗng kéo gốc áo của anh lại hỏi: "Cảnh sát, chồng tôi anh ấy.. anh ấy rốt cuộc chết như thế nào? Sáng lúc ra khỏi nhà, còn yên lành, sao mới một lát, anh ấy đã.." "Anh ta trúng độc chết, chúng tôi kiểm tra ra thuốc diệt chuột trong ly trà của anh ấy." "Thuốc diệt chuột?" Châu Lê Hoa ngây ra "Nhất định có người đầu độc, chồng tôi là bị người hại chết. Cảnh sát, anh nhất định phải tìm ra hung thủ, trả chồng tôi một công đạo.. chồng à, anh chết thảm như vậy, bỏ lại mẹ con em, biết sống sao đây?" Cô nói đến chỗ đau lòng, lại ôm con trai khóc thét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui