Khoảng 7 giờ sáng, đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố dẫn theo trợ lí Ậu Dương Nhược, cảnh sát Phương Khả Kì, cùng đến công viên Hồng Kì. Lão Châu lên trước bắt tay Long Nghị, vừa dẫn anh đến phía sau hòn non bộ, vừa giới thiệu sơ về tình hình với anh. Long Nghị vừa nghe có "quái nhân ăn người" xuất hiện, vả lại còn cắn một lúc hai người bị thương, đã nhíu chặt mày lại. Anh làm cảnh sát hơn nửa đời người, vụ án đáng sợi giống như loại người cắn người, người ăn người này, vẫn là lần đầu gặp phải. Anh trầm mặt, không nói lời nào đi một vòng quanh hòn non bộ, không phát hiện manh mối rõ rệt nào, nhìn xung quanh, cũng không thấy trong công viên lắp camera.
Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy hiện tại người có thể cung cấp manh mối đáng tin cho cảnh sát, vẫn là hai nạn nhân bị hại tối qua. Do đó anh bảo Phương Khả Kì ở lại, dẫn thêm mấy người nữa tiến hành khám xét hiện trường, anh dẫn theo Âu Dương Nhược đi thẳng đến bệnh viện. Nạn nhân trọng thương vừa được đưa vào bệnh viện, vì trên người mang theo chứng minh nhân dân, nên cảnh sát ở sở khu vực quản lí rất nhanh đã điều tra rõ thân phận của ông. Ông tên Trịnh Quốc Trung, năm nay 53 tuổi, sống ở đường Hồng Kì thành Tây.
Trịnh Quốc Trung sau khi được đưa vào bệnh viện, dưới toàn lực cấp cứu của bác sĩ, đã giữ được mạng sống, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, khi nào có thể tỉnh lại, bác sĩ cũng không dám chắc. Long Nghị đứng ngoài phòng bệnh nhìn, trên đầu Trịnh Quốc Trung quấn đầy khăn trắng, chỉ lộ ra đôi mắt cùng với cái mũi gắn ống thở oxi, hai tay cũng quấn một lớp vải, đôi mắt nhắm chặt, không nhúc nhích nằm trên giường bệnh. Nhìn tình hình này, nhất thời không thể nào tỉnh lại rồi.
Anh xoay người hỏi cảnh sát dân phòng: "Người nhà ông ấy đến chưa?" Cảnh sát dân phòng nói: "Vợ ông ta mất rồi, bây giờ sống chung với con trai và con dâu. Con trai tên Trịnh Huy, lúc nãy đã đến bệnh viện, bây giờ đang sầu vì tiền viện phí của ông cụ." Cậu ta vừa nói vừa chỉ về phía hành lang. Trên ghế dài khu hút thuốc ở hành lang bên kia có một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, mặt đầy sầu não đang hút thuốc. Long Nghị gật đầu, đi về phía hắn. Người đàn ông vội ném điều thuốc trong tay đi đứng lên, bộ dạng luống cuống. Long Nghị đánh giá hắn một lúc hỏi: "Anh chính là Trịnh Huy? Người nằm trong phòng bệnh là ba anh?" đối phương gật đầu nói: "Đúng, đúng vậy."
Long Nghị tức giận, phê bình hắn: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Ba cậu tuổi già như vậy rồi, các người sao còn để ông ấy qua đêm trong công viên?" Trịnh Huy mặt đầy ân hận nói ; "Trước giờ ba tôi sống với chúng tôi. Tối qua, bởi vì ông đánh bài thua tiền, vợ tôi gây với ông ấy mấy câu, trong lúc tức giận, ông đã bỏ nhà ra đi. Tôi ra ngoài tìm một vòng, không thấy ông ấy, tưởng ông ấy đến nhà họ hàng nào đó, ở qua đêm, hết giận rồi sẽ về, cho nên không để trong lòng. Ai cũng không ngờ, ông lão này lại trốn ở sau hòn non bộ công viên, vả lại còn xảy ra chuyện như vậy.." Hắn bất lực nhìn về hướng phòng bệnh.
Long Nghị hỏi: "Ba cậu ngày thường có kẻ thù gì không?" Trịnh Huy nói: "Không thể tính là kẻ thủ. Ông ấy ngày thường thích đánh bài, lâu lâu cũng xảy ra chuyện tranh chấp với bạn bài trên bàn chơi, nhưng cũng không đến mức khiến người ta hận thù đến cắn người thành bộ dạng này." Long Nghị thấy không hỏi ra được gì, chỉ để lại cho hắn số điện thoại nói: "Nếu ba cậu tỉnh lại, thì gọi số này nói với cảnh sát, chúng tôi còn một số tình hình muốn hỏi ông ấy." Trịnh Huy nhận lấy tờ giấy ghi số điện thoại, gật đầu: "Được." Long Nghị đi mấy bước về phía cầu thang, quay đầu lại hỏi cảnh sát dân phòng của sở cảnh sát: "Chẳng phải nói còn một cô gái cũng bị cắn sao? Ở đâu?"
Cảnh sát dân phòng nói: "Cô gái này tên Châu Cầm, tình hình tốt hơn Trịnh Quốc Trung một chút, cô ấy bị người cắn đi hơn nửa cái mũi, nhưng bây giờ tỉnh rồi, cũng điều trị trong bệnh viện này, ở phòng bệnh lầu dưới." Long Nghị xuống lầu, đến phòng bệnh của Châu Cầm. Cha mẹ Châu Cầm đã sớm nghe tin chạy đến, đang an ủi con gái trên giường bệnh. Cảnh sát dân phòng giới thiệu thân phận của Long Nghị với họ, Long Nghị thấy vùng mũi trên mặt Châu Cầm quấn một lớp vải trắng, trong vành mắt còn rơm rớm nước mắt, hiển nhiên vừa khóc qua trước mặt ba mẹ.
Anh do dự một lát hỏi: "Cô bây giờ có tiện nói chuyện không? Chúng tôi muốn tìm cô tìm hiểu về tình hình, chuyện này có thể giúp cảnh sát chúng tôi sớm bắt được hung thủ." Châu Cầm gật đầu nói được. Dưới sự hỏi thăm của cảnh sát, cô kể lại chi tiết cảnh ác mộng đêm qua, sau đó lại nói bản thân từng thấy qua cái bóng đen đó và tiếng kêu thảm thiết lúc đi ngang qua công viên Hồng Kì. Long Nghị nghe xong vừa gật đầu, vừa nói: "Cũng có nghĩa là, cô không hề nhìn rõ mặt đối phương, hoặc là bộ dạng, chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn thôi, đúng không?" Châu Cầm nói đúng vậy. Long Nghị lại hỏi: "Cô có khẳng định cái bóng đen bỏ chạy ở công viên hồng kì mà cô nhìn thấy, chính là cái người cắn cô bị thương không?" Châu Cầm do dự nói: "Cái này.. tôi không thể khẳng định một trăm phần trăm, nhưng nhìn từ bóng lưng, rất giống cùng một người."
Long Nghị nói: "Có thể miêu tả cái bóng lưng đó với chúng tôi không? Chẳng hạn như cao khoảng bao nhiêu, mập hay ốm đại loại vậy." Châu Cầm hồi tưởng lại nói: "Đó là một người đàn ông, cao khoảng 1m70, từ bóng lưng xem ra, thân hình hơi ốm." Long Nghị hỏi: "Nếu gặp lại hắn, cô có thể nhận ra hắn không?" Châu Cầm lắc đầu nói: "Cái này chắc không được. Tôi không nhìn thấy tướng mạo hắn, chỉ thấy bóng lưng, khả năng nhận ra chắc không lớn." Long nghị ra khỏi phòng, điện thoại vang lên, trong điện thoại Phương Khả Kì báo cáo với anh, công việc khám xét hiện trường công viên Hồng Kì cơ bản đã kết thúc, bởi vì phía sau hòn non bộ là bãi cỏ, không thể lấy dấu chân của hung thủ, gần đó không có camera giám sát, không thể nhìn thấy clip lúc xảy ra vụ án, qua viện hỏi thăm các hộ gần công viên, cũng không tìm thấy nhân chứng. Từ tình hình hiện giờ cho thấy, cơ bản không nắm được manh mối có tác dụng gì.
Long Nghị dẫn Âu Dương Nhược đến đường Hồng Kì, nhìn xung quanh đoạn đường Châu Cầm bị cắn, trên đường nơi xảy ra vụ án còn lưu lại chút vệt máu khô. Trên đường lớn xe qua lại, khác hẳn với cảnh tượng lạnh lẽo về đêm, nếu buổi tối trên đường có thể có thêm mấy người qua lại, có lẽ hung thủ cũng không dám nhảy ra gây án. Ngã quẹo của đường Hồng Kì, có một con hẻm nhỏ, theo như Châu Cầm hồi ức lại, hung thủ sau khi cắn cô bị thương, đã vội vã bỏ chạy vào con hẻm này. Long Nghị đi vào hẻm. Hẻm nhỏ không dài, có khoảng mấy trăm mét. Ra khỏi hẻm, là đến một con phố khác, đi lên trước mười mấy mét, là một ngã tư thông về bốn phương tám hướng.
Nếu hung thủ bỏ chạy từ đây, vốn không thể phán đoán hắn đi về hướng nào. Lúc trưa, Long Nghị về đến cục thành phố, nghe các đội trinh sát báo cáo tình hình, vụ án không có tiến triển gì, trong tay cảnh sát chỉ có một số tình hình cơ bản của vụ án. Hung thủ là một người đàn ông trung niên, cao khoảng 1m70, hơi gầy, mai phục trong công viên Hồng Kì trước, cắn Trịnh Quốc Trung bởi vì gây gỗ với người nhà mà núp ở phía sau hòn non bộ trước, sau đó lại đi theo Châu Cầm vừa trùng hợp ghé qua công viên đến ngã rẽ đường Hồng Kì, sau khi cắn cô bị thương bỏ chạy vào một con hẻm nhỏ, tiếp đó thì không để lại manh mối gì nữa.
Kết thúc buổi hợp, đối với kế hoạch điều tra tiếp theo, mọi người đều cảm thấy mơ màng, bởi vì vụ án này thật sự quá li kì, mà manh mối trong tay cảnh sát lại quá ít, mọi người đều không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu. Long Nghị suy nghĩ một lát nói: "Tôi thấy vậy đi, tiểu phương, cậu đi điều tra clip giám sát bên giao thông." Tiểu Phương mà anh nói, chính là hình sự Phương Khả Kì. Phương Khả Kì là cảnh sát đại học mới thi vào đội năm nay, tuy là người mới, thiếu kinh nghiệm làm việc, nhưng thanh niên đầy năng động, người của đội hình sự đều rất thích cậu ấy. Phương Khả Kì nói: "Đội trưởng Long, tôi đã tra qua rồi, đường Hồng Kì không phải đường cái, trên đường vốn không hề lắp camera giám sát."
Long Nghị nói: "Trên đường Hồng Kì không có camera giám sát, có thể tra các con phố xung quanh gần đó. Thời gian xảy ra vụ án là vào 0 giờ, người đi đường chắc sẽ không nhiều lắm, nếu chụp được hung thủ, tôi tin chắc có thể nhìn ra được vấn đề." Phương Khả Kì nhận lệnh. Long Nghị lại nói với Âu Dương Nhược: "Tôi đã xem qua, ở khu vực đường Hồng Kì Châu Cầm bị tập kích, 2 bên phố đều là khu nhà ở, cô đi hỏi thăm thử, xem có nhân chứng nhìn thấy tình hình lúc xảy ra vụ án không." Âu Dương Nhược "dạ" một tiếng, lần nữa đến đường Hồng Kì.
Nơi Châu Cầm bị tập kích, vừa đúng là một ngã rẽ hình chữ "L", hai bên phố đều là tòa cao ốc thang máy công ty bất động sản mới xây dựng. Cô vào trong dạo một vòng phát hiện phần lớn nhà đều trống, chỉ có vài căn có người ở. Cô gõ cửa vào nhà, hỏi thăm những nhà ở gần phố, đều nói tối ngủ say quá, không nghe thấy trên phố có gì lạ. Bên Phương Khả Kì rất nhanh cũng truyền tin về. Cậu phát hiện ra 2 cái camera giám sát giao thông ở phía con đường chính liên kết với hai đầu của đường Hồng Kì, sau khi cậu liên lạc với bộ phận giao thông, tìm ra clip mà hai cái camera này quay được, không phát hiện người tình nghi trong clip tối qua.
Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì về đền cục thành phố, trên mặt đều mang theo biểu cảm chán nản. Long Nghị cười nói: "Đừng kéo dài cái mặt nữa, điều tra của hai người, thật ra vẫn có thu hoạch." Âu Dương Nhược nói: "Hoàn toàn không có manh mối, làm gì có thu hoạch gì?" Long Nghị nói: "Sao có thể nói không có thu hoạch chứ? Cô xem Phương Khả Kì phát hiện 2 cái camera này." Anh mở bản đồ ra để trên bàn: "Hai cái camera này, phân biệt nằm ở đầu đường vòng xoay của hai con đường chính này, mà hai ngã đường này, đúng lúc là con đường thiết yếu ra vào khu thành Tây. Hai camera giám sát này tối qua không quay được hình ảnh đáng nghi, điều này chứng tỏ điểu gì?"
Âu Dương Nhược suy nghĩ một lát nói: "Điều này chứng tỏ hung thủ không hề đi qua hai con đường này." Long Nghị nói: "Đúng, hung thủ không đi qua hai con đường này, vậy lại chứng tỏ điều gì?" Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra, đồng thanh nói: "Chứng tỏ hung thủ ở trong khu thành Tây." Long Nghị gật đầu nói: "Đúng. Theo miêu tả của nạn nhân Châu Cầm, hung thủ là một quái nhân ăn người. Nếu có thể xưng là quái nhân, vậy biểu cảm thần thái, hành vi cử chỉ, của hắn, chắc chắn sẽ khác người thường, thậm chí trên người còn có thể lưu lại vết máu. Nếu quái nhân này xuất hiện trong clip, tôi tin tiểu phương không thể nào không nhìn ra vấn đề. Nếu không phát hiện quái nhân này ra vào khu thành Tây, vậy chỉ có thể chứng tỏ, quái nhân rất có thể là người khu thành Tây, hắn ở ngay vùng này. Cho nên công việc của tiểu Phương cậu, thu hẹp phạm vi điều tra của chúng ta. Cậu nói có phải chúng ta có thu hoạch lớn không?"
Âu Dương Nhược khẩm phục nhìn đội trưởng, lại hỏi: "Long đội, anh thật sự tin những gì Châu Cầm nói, hung thủ gây án là quái nhân ăn người, hoặc đại loại như cương thi sao?" Long Nghị suy nghĩ một lát nói: "Tôi bảo người điều tra qua mối quan hệ xã hội của hai người bị hại Châu Cầm và Trịnh Quốc Trung, giữa hai người này, không có quan hệ, không thể nào có chung kẻ thù, cho nên khả năng hung thủ gây án với mục đích báo thù là rất nhỏ. Đây là tình hình thứ nhất. Thứ 2, thủ pháp gây án của hung thủ rất máu me, thậm chí rất đáng sợ, nhưng tôi tin trên thế giới này không thể nào có quái nhân hút máu gì đó, hoặc đại loại như cương thi hút máu, tôi càng thiên về hướng người điên gây án, hoặc hung thủ gây án ở trạng thái thần trí không được tỉnh táo."
Phương Khả Kì hỏi: "Ý của anh là, có khả năng là người bệnh thần kinh gây án, cũng chính là" kẻ điên bạo lực "mà chúng ta hay nói?" Long Nghị nói: "Nếu thật sự là kẻ điên, vậy tính ngẫu nhiên gây án có lẽ lớn hơn, không thể nào sau lần gây án đầu tiên ở công viên, lại ở đường Hồng Kì theo dõi Châu Cầm lâu như vậy mà không bị cô ấy phát hiện, khiến lần gây án thứ hai thành công." Âu Dương Nhược hơi hồ đồ hỏi: "Long đội, lúc nãy anh nói rất có thể là kẻ điên gây án, bây giờ lại nói người điên gây án tỉ lệ không cao, vậy rốt cuộc.."
Long Nghị nói: "Khoảng 3 năm trước, tôi bắt qua một kẻ nghiện, hắn vừa hút ma túy vừa bán ma túy, từng sinh ra ảo giác sau khi hút ma túy, căn chết đứa con chưa đầy 1 tuần tuổi của mình. Tôi nghe nói gần đây khu thành Tây, giao dịch ma túy lại có thế ngẩn đầu, đồng nghiệp khoa ma túy mấy lần ra ngoài, thu hoạch đều không lớn.." Phương Khả Kì hiểu ý anh, nói: "Ý anh là, hung thủ rất có thể là một tội phạm ma túy, sau khi hút ma túy sinh ra ảo giác, cho nên nửa đêm ra cắn người?"
"Châu Cầm nói bóng dáng hung thủ trông hơi gầy, tôi cảm thấy điều này phù hợp với đặc điểm người hút ma túy thời gian dài." Long Nghị gật đầu nói "ngoài ra, tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra khả năng nào khác." Âu Dương Nhược nói: "Vậy chúng ta hợp tác với tổ ma túy, lấy tài liệu của người nghiện ma túy ở khu thành Tây, đến nhà tra từng người một." Long Nghị nói: "Được, nhưng thứ nhất, động tác phải nhanh, thứ hai, thông báo lão Châu sở trưởng sở cảnh sát thành Tây, bảo ông ấy buổi tối phái thêm mấy cảnh sát dân phòng đi tuần phố, đề phòng hung thủ lần nữa ra gây án."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...