Liệp Giả Thiên Hạ

Thấy Diệp Từ bị toàn bộ Khô lâu vây quanh, đội ngũ liền kênh hô, kế đó Khuynh Ngôn Mặc liền nói:“Sợ gì mà sợ! Chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được! Đừng tạo sơ hở cho đối phương lợi dụng!”

Diệp Từ nghe thấy thế, không khỏi chú ý Khuynh Ngôn Mặc nhiều hơn một chút, trước kia đã thấy trình độ Pve của anh không tệ, nhưng không ngờ ngay cả Pvp cũng chẳng kém. Người này, nên bồi dưỡng! Tuy nghĩ vậy nhưng bây giờ không phải thời điểm để bàn về chuyện này. Cô xoay người vội vàng phóng đến chỗ Tịch Dương Tàn Hồng.

Trùng Thứ với cự ly 20m, khoảng cách vừa đứng ngay phía sau đội ngũ Tịch Dương Tàn Hồng, cô cầm Độc hạt Đoản Kiếm, vung mấy đao liền giải quyết một Mục sư.

Tịch Dương Tàn Hồng không hổ là một tay Pvp lão luyện, anh an bài một vài cận chiến đây vây công Diệp Từ, đẩy cô ra xa khỏi đội ngũ, dù sao chỉ cần khiến tầm bắn của Thợ Săn nhỏ hơn 8m, lực công kích sẽ suy giảm.

Có vẻ lần này anh quên mất một điều, Thuật sĩ đứng bên cạnh anh hét lên nhắc nhở:“Tịch Dương, có quái!”

Tịch Dương Tàn Hồng thấy đám Khô lâu đuổi theo Diệp Từ chạy về đội ngũ của anh, hắn lập tức hạ lệnh:“Không thể để cô ấy chết, kéo cô ấy ra xa mau!”

Một tế tự đứng đằng xa phóng kỹ năng “Khiên ti” (Một loại tơ quấn quanh vào người) vào người Diệp Từ. Trực tiếp kéo cô ấy về tới chỗ bên kia, sau đó anh hô:“Bắt được!”

“Viễn trình, tập trung công kích Thợ Săn nọ!” Tịch Dương Tàn Hồng nhìn đồng đội lần lượt ngã xuống, ánh mắt đều đỏ, tiếng nói của anh gần như rít ra từ kẽ răng. Diệp Từ bị Tế tự bắt lấy lại mỉm cười, cô nhìn đám khô lâu tiếp tục chạy về phía mình, lấy ra một lọ Thuốc tàng hình mua được ở phòng bán đấu giá lập tức uống vào.

Tức khắc, biến mất.

Tế tự kinh hoảng:“Tịch Dương! Cô ấy biến mất!”


Tịch Dương Tàn Hồng thấy Diệp Từ biến mất cũng cả kinh, anh quay đầu nhìn sang hướng khác, đám Khô lâu mất đi mục tiêu cũ đã chuyển sang mục tiêu mới – là anh. Tất cả người trong nhóm cận chiến của anh đều đã sang đội ngũ của Diệp Từ rồi, đội ngũ chỉ còn mấy người hệ Pháp thuật da mỏng sức yếu, làm sao có thể ngăn được đám Khô lâu đó!

Vì thế anh vội vàng hét lớn:“Nhanh lùi lại, chạy đến nơi an toàn! Không được dùng kỹ năng! Tránh hấp dẫn cừu hận!”

Có điều giờ nói thì đã muộn, rất nhiều đội viên không kịp dừng tay, những kỹ năng bị phóng ra đều hấp dẫn nhóm Khô lâu, cả đám Khô lâu đều chạy về phía họ. Tình huống đột nhiên chuyển đổi.

Sự bối rối có vẻ rất dễ lây lan, lúc nãy là Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, hiện giờ đến phiên đoàn đội của Tịch Dương Tàn Hồng. Bởi vì nhóm Khô lâu do Diệp Từ thu hút đến khiến bọn họ vướng tay vướng chân, thậm chí có rất nhiều thành viên không biết nên chạy trốn hướng nào.

Diệp Từ vẫn đang trong trạng thái tàng hình, uống thuốc tàng hình sơ cấp có thể tàng hình 20s. Có điều tốc độ di dộng giảm 50%, cô chậm rãi về đoàn đội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.

Lúc Pvp sọ nhất là — loạn.

Đặc biệt dưới tình huống có quái còn phải pk, nếu bị bối rối, không thể nhanh chóng ổn định, vậy tất gặp tai ương.

Nếu nói, ngay từ đầu đoàn đội Tịch Dương Tàn Hồng đã phải nơm nớp lo sợ trốn quái. Vậy hiện giờ bị đám Khô lâu mạnh mẽ vây quanh, bọn họ càng không thể chống đỡ, chỉ có thể chạy trốn, đến nổi những vấn đề bình thường cần chú ý cũng quên sạch.

Không lâu sau, tất cả đều hóa thành ánh sáng rồi biến mất.

Nhìn những thi thể nằm đầy trên đất, thành viên của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước quả thực không thể tin được người chưa từng tham gia Pvp lần nào cũng có thể thắng được, vui vẻ hoan hô. Nhưng câu nói đầu tiên của Diệp Từ khiến bọn họ bình tĩnh lại:“Nhanh chóng rời đi, quái ở đây càng giết lại sống lại càng nhiều. Nếu giờ chưa đi chắc chắn chịu thiệt.”


Mọi người tức khắc đem sự hưng phấn nhét vào đầy lòng, đi theo đội ngũ ra ngoài.

Tuy lần này so pvp, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước thắng lợi, nhưng Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước cũng chẳng được lợi gì, tính toán một chút tổn thất, cư nhiên có 13 người chết, rớt 50% kinh nghiệm của 1 cấp.

“Trừ khi mọi người quyết tâm làm game thủ kỹ năng cuộc sống, nếu không sẽ luôn gặp phải tình huống pk như vậy. Cho dù không trêu ai chọc ai nhưng chưa chắc họ cũng như vậy. Vì thế mọi người không cần vì tình huống lần này mà khó chịu, chúng ta phải làm là tuyệt đối không vấp ngã nhiều lần ở cùng một nơi.”Tuy ai cũng hưng phấn vì chiến thắng, nhưng vẫn không thiếu người cảm thấy không vui, Diệp Từ kịp thời kiến thiết lại tâm lý cho họ.

Nếu muốn thành một đoàn đội hùng mạnh, không được chỉ mạnh về Pve, còn cần giỏi cả Pvp nữa.

Dù sao Pve đấu với máy móc, còn Pvp là đấu với người. Bác Mao không phải đã từng nói một câu à? Đấu với người, vui vô cùng. Ví thế, cô sẽ đem tư tưởng này tiếp tục truyền tụ cho người đời sau.

“Hội trưởng, chúng ta phải làm sao?” Mọi người trầm mặc thật lâu, rốt cuộc vẫn người không nói nhiều Long Chiến Thiên lại mở miệng hỏi. Anh là người duy nhất đã chết hai lần trong nhóm người, tuy được Thạch Hoa Quả sống lại nhưng vẫn bị rơi một cấp, cảm giác bị người khác giết chết rất nhục nhã.

Diệp Từ mỉm cười, cô chỉ vào lôi đài ở ngay trung tâm của Trụ sở Công hội:“Các ngươi có thể đánh nhau ở đây. Quyết đấu không cần phải chết, mọi người cùng luyện tập kỹ năng. Đương nhiên, điều quan trọng hơn là phải nắm rõ chức nghiệp của mình cần gì.”

Nói đến chỗ này, Diệp Từ ngẩng đầu, nói có chút đăm chiêu:“Có một câu từ lúc game ra đời liền tồn tại, tôi luôn tin tưởng vào nó, có lẽ mọi người đã nghe qua, tôi hi vọng mọi người cũng tin tưởng tưởng nó như tôi.”

Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khát vọng, Diệp Từ mỉm cười:“Không có chức nghiệp rác rưởi, chỉ có game thủ ngu ngốc.”


Câu nói này ai cũng đã từng nghe, nhưng từ chính miệng Diệp Từ nói ra, trong lòng mọi người liền dao động, bọn họ nhìn Diệp Từ đứng cách đó không xa, sau lưng cô đeo nỏ cơ, trên mặt mang nụ cười nhợt nhạt, từ trên người cô, bọn họ nhìn thấy chân dung khắc họa của câu nói đó!

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Diệp Từ tiến vào giai đoạn thi học kì 1, vì cam đoan không bị quải khoa, tuần này Diệp Từ login rất ít, mỗi ngày vội vàng đi thi, rốt cuộc đạt được thành tích không quá khó coi.

Một ngày trước kỳ nghỉ đông, Phương Tô Tô và Diệp Từ cùng nhau ôm sách vở ra khỏi trường. Hai má Phương Tô Tô hồng nhuận, mặt mày mang ánh cười, thoạt nhìn có vẻ tâm tình rất tốt. Cô tìm đề tài nói chuyện với Diệp Từ, Diệp Từ đoán được đại khái, chỉ không vạch trần.

“Diệp Từ, cậu nói xem, 18 tuổi có bạn trai có quá sớm không?”

“Không sớm, chẳng lẽ vì sợ yêu sớm nên cậu đợi đến già mới đi yêu sao?”

“Vậy… vậy, cậu có khinh thường người yêu sớm không?”

“Yêu đương là chuyện tốt, con gái học được rất nhiều thứ qua tình yêu như kiên cường, dũng cảm, cầm được thì cũng buông được.” Diệp Từ quay đầu nhìn Phương Tô Tô, môi khẽ cười.

Phương Tô Tô cắn môi nhìn Diệp Từ, nữ sinh trước mắt cô, tóc đen thùi, da trắng nõn, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã có một đôi con ngươi đầy cứng cáp, khiến cả người cô rực rỡ lóa mắt. Cô có chút sùng bái cô ấy, bất kể là làm việc sạch sẽ lưu loát, hay là cách thấu hiểu mọi thứ, yêu gét rõ ràng, kiên trì, những thứ đó đều khiến Phương Tô Tô phải hâm mộ. Cô thở dài:“Diệp Từ, cậu hiểu biết nhiều quá.”

Diệp Từ chỉ mỉm cười, không đáp lại. Kỳ thật, cô đây có hiểu nhiều gì đâu, chẳng qua đã sống một đời, tự nhiên học được thôi.

“Diệp Từ, học trưởng Tần thổ lộ với mình.” Phương Tô Tô bỗng nhiên mở miệng, cô có chút khẩn trương, liên tục hỏi:“Cậu có thấy mình hư hỏng không!”

Diệp Từ lại cười ha ha:“Học trưởng Tần giờ mới mở miệng à? Động tác chậm thế, anh ấy không sợ có tình địch giành trước à? Cũng không sợ cậu đợi sốt ruột sao?”

“Diệp Từ, cậu trêu mình!” Phương Tô Tô vừa nghe mặt càng đỏ, liên tục đuổi theo Diệp Từ ra vẻ muốn đánh.


Hai nữ sinh truy đuổi dưới cây ngô đồng, cảnh ấy diễn tả ra tuổi thanh xuân đầy sức sống. Diệp Từ cuối cùng cũng dừng lại, cười với Phương Tô Tô:“Cậu không phải loại người trọng sắc khinh bạn, bán đứng mình đi.”

“Nói tầm bậy tầm bạ, cậu xem Tố Tố là hạng người nào?” Phương Tô Tô trừng Diệp Từ, vừa định nói gì đó, chợt nghe có người kêu cô ở phía xa:“Tô Tô!”

Hai người nhìn lại, là Tần Sở Nhược, anh đạp xe đạp, máo áo gió sạch sẽ.

“Tô Tô, nhiều đồ vậy à! Để anh đưa em về.”

“Không cần, không cần……” Phương Tô Tô thấy Tần Sở Nhược, mặt tức khắc lại hồng, sau đó cô nhìn xem Diệp Từ:“Em về cùng Diệp Từ.”

“Vậy, Diệp học muội cũng cùng về sao?” Tần Sở Nhược nhìn Diệp Từ, mỉm cười ôn hòa.

Diệp Từ nhìn hai người cuống quýt, liền bật cười:“Em không làm bóng đèn đâu!” Cô chạy vài bước quay lại vẫy tay với Phương Tô Tô:“Tô Tô, nhớ gọi điện cho mình!” Nói xong liền rời đi.

Tần Sở Nhược cười:“Bạn của em thật thức thời!”

Phương Tô Tô xấu hổ, cô vén tóc qua sau tai, đồng thời Tần Sở Nhược cùng đi ra trường, bỗng nhiên mở miệng hỏi nói:“Học trưởng Tần, anh không cần em giúp anh liên hệ Công Tử U?”

Tần Sở Nhược lắc đầu, anh sờ đầu Phương Tô Tô:“Em không nghĩ rằng anh vì Công Tử U mới quen em đi?” Phương Tô Tô bị nói trúng tâm sự, có chút xấu hổ.

“Ngốc ạ, trò chơi và nhân sinh là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Tần Sở Nhược ngẩng đầu bầu trời xanh thẳm.“Cô ấy là ảo, em chân thật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui