Edit: Trúc Giang
Nguồn: banlong.us
Luồng gió mát thổi qua, làm cho lá cây yêu kiều rung rinh.
Diệp Từ nhíu lông mày nhìn Lưu Niên, cô thật sự rất muốn thí nghiệm tính kiên nhẫn của hắn, nói cách khác, Diệp Từ muốn xem hai cánh tay kia có thể giang ra bao lâu? Vì vậy, cô liền yên tâm thoải mái ngồi trên tàng cây, bình thản nhìn người thanh niên kia. Mà tất nhiên, người thanh niên đó còn kiên nhẫn hơn Diệp Từ nghĩ rất nhiều, hắn giống như một bức tượng đặt nơi đó, nở nụ cười nhàn nhạt trên mặt, trên khóe mắt hay lông mày đều chứa sự dung túng, Lưu Niên không hề nóng nảy, cũng không có chút buồn bực chút nào vì Diệp Từ cứ kéo dài thời gian, giống như mọi chuyện đang xảy ra là điều đương nhiên vậy.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Từ cuối cùng cũng không nhịn được, cô nói với Lưu Niên.
- Này, tay anh không mỏi sao?
- Mỏi chứ!
- Vậy thì anh buông tay xuống đi, giơ ra vậy làm gì?
Giọng nói của Diệp Từ có chút hờn dỗi, người này thật là đáng ghét, vì sao lần nào anh ta cũng khiêu chiến sự nhẫn nại của cô vậy? Chẳng lẽ hắn không biết mình nổi tiếng là người kiên nhẫn, còn có cả sự xấu xa nữa sao? Chẳng lẽ hắn không sợ mình sẽ ngồi luôn trên cây này, cả đời không đi xuống sao?
- Chờ em!
Ánh mắt của Lưu Niên sáng rực rỡ, giống như ngôi sao chói mắt, sáng đến mức làm cho người ta không rời mắt được.
Diệp Từ nhúc nhích khóe miệng, hừ hừ trong mũi, cô có chút ngạo kiều hất cằm lên, nói.
- Vậy thì anh cứ giơ tay đi, em mới không xuống đâu.
- Được.
Đối với tính tình nhỏ của Diệp Từ, Lưu Niên không hề nổi giận, nói gì cũng nghe, nếu người nào không biết thì còn nghĩ tính tình người thanh niên này thật tốt. Nhưng mà Lưu Niên mà là người có tính tình tốt sao? Ha ha tin được không?
- Này, đừng tưởng rằng anh làm vậy thì em sẽ nhảy xuống, em sẽ không làm chuyện buồn nôn đó đâu.
Diệp Từ giằng co hồi lâu như vậy, nhưng khi nhìn xuống thì vẫn thấy Lưu Niên duy trì tư thế đó, hoàn toàn không có chút mất kiên nhẫn nào. Ý cười trong mắt người kia thật rõ ràng, độ cong khóe miệng cũng đang lớn dần lên, giống như hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi. Thấy vậy thì Diệp Từ bỗng nhiên nổi giận. Cô duỗi ra một ngón tay chỉ vào Lưu Niên đang dang rộng vòng tay, hừ hừ nói.
- Đoạn phim nát chiếu đi chiếu lại trên ti vi, em tuyệt đối không làm theo đâu! Dù chỗ này có cao hơn nữa thì em cũng nhảy xuống được. Em không cần anh phải đỡ. Anh mau tránh ra đi!
Lưu Niên vẫn cười dịu dàng như cũ, hắn không hề giận vì Diệp Từ bộc phát tính tình, Lưu Niên chỉ thở dài nhìn Diệp Từ ngồi trên nhánh cây rồi nói.
- Tiểu Công Tử, bây giờ anh không đỡ được em nữa rồi, tay của anh đã cương cứng mất, hình như không động đậy được nữa, em xuống đây xem giúp anh đi.
Diệp Từ nhìn chằm chằm nụ cười của Lưu Niên mà thở dài, cô tin chuyện ma quỷ của hắn mới lạ. Nhìn dáng vẻ của hắn như vậy mà bị cương tay sao? Diệp Từ cắn môi. Lại nhìn một chút đôi tay đang dang rộng kia, bỗng nhiên, trong lòng lại có chút ấm áp. Cảm động giống như không phải cô vậy. Hơn nửa ngày sau Diệp Từ mới lẩm bẩm.
- Em, em chỉ xuống xem tay giúp anh thôi.
Dứt lời, cô nhìn xung quanh một lần, xác định gần đây không có ai khác, rồi mới nhắm mắt hít sâu một hơi, nhảy từ trên cây xuống, rơi vào trong đôi tay dang rộng kia.
Ngay khi bóng người gầy ốm nhào vào ngực mình, Lưu Niên bỗng nhiên ôm chặt nó, hắn vùi mặt vào trong mái tóc màu bạc dài kia, hít một hơi thật sâu, mùi cỏ xanh nhàn nhạt kèm theo mùi nắng thoáng qua lỗ mũi của hắn, làm cho Lưu Niên thoải mái đến thở dài. Hai cánh tay của hắn xuyên qua dưới nách Diệp Từ, một tay ôm chặt vai của cô, tay còn lại đặt ở trên eo, để đầu cô dựa vào vai hắn, một cảm giác thỏa mãn ngập tràn trái tim hắn.
Diệp Từ được Lưu Niên ôm vào lòng, cô có chút ngượng ngùng, hazz, hành động vừa rồi thật là ấu trí, ngớ ngẩn, vậy mà cô vẫn làm, may mà không có ai nhìn thấy. Nếu như bị người ta thấy được, thanh danh một đời của cô… Trong khi suy nghĩ của cô như con ngựa thoát khỏi dây cương, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh. Cô có thể cảm giác được, trái tim của Lưu Niên đang nhảy lên không ngừng, một lần, một lần, lại một lần, thật là kỳ quái, làm cho cô lắng nghe đến ngây dại.
Đôi môi nóng bỏng dán trên cổ Diệp Từ, kèm theo một chút ẩm ướt, giống như có lửa nóng đang được đốt lên. Diệp Từ cảm thấy hơi ngứa, cô rụt rụt bả vai, nhưng hình như lại làm cho nụ hôn của Lưu Niên càng gần hơn, cô ngẩng đầu, đang muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc này đôi môi của hắn đã hôn lên xương quai xanh. Diệp Từ nuốt ngụm nước bọt, giọng nói mềm nhũn như kem bị hòa tan, cô thở dài.
- Lưu Niên, anh đừng như vậy!
Trong mạch máu như có thứ gì đó đang kêu gào, cuồng dã mà lao nhanh, giống như đang muốn bay nhanh ra ngoài. Giọng nói mềm mại của Diệp Từ giống như con côn trùng nhỏ chui vào trong lỗ tai Lưu Niên, làm hắn nhịn không được mà thở dài một hơi, Lưu Niên có chút không cam lòng thở dài một tiếng, trong thế giới này hắn không thể làm thêm chuyện ngoài ý muốn gì. Lưu Niên lại buông thêm một tiếng thở dài.
- Hazz…
Tiếng thở dài quanh đi quẩn lại bên tai, Diệp Từ nghe được cũng cảm thấy mềm lòng, cô nghiêng đầu, dựa vào bờ vai Lưu Niên, ánh nắng xuyên qua tán cây đánh lên hai người bọn họ, sưởi ấm cho lòng người thật dễ chịu. Cô híp mắt lại, thả lỏng người, đưa mắt nhìn ra nơi xa, sau nửa ngày mới mở miệng nói.
- Lưu Niên, xương của anh thật nhiều.
Lưu Niên cười một tiếng trầm thấp.
- Từ góc độ khoa học, số lượng xương của hai người chúng ta là bằng nhau.
Diệp Từ cũng cảm thấy câu nói kia của mình hơi ngốc, cô cười nhẹ một tiếng.
- Anh đúng thật là đáng ghét.
- Thật sao?
- Đúng vậy.
- Thật sao?
- Đúng vậy.
- Thật sao?
- Đúng vậy.
….
Những câu nói không có chút muối nào cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cả hai không ai nhịn nổi nữa, ôm nhau cười ha ha.
- -----
Thời tiết tiết thật là tốt, dù là trong trò chơi hay là ngoài trò chơi.
Ăn xong cơm tối, Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên đi xuống lầu tản bộ, Diệp Từ và Bạch Mạch cũng mặc kệ Đàm Phá Lãng mà xuống lầu đi dạo tiêu cơm. Để lại một mình Đàm Phá Lãng đứng trên ban công chảy nước mắt đầy mặt, vì sao người rửa chén luôn là hắn hả? Vì sao hắn lại phải giữ nhà? Hắn cũng muốn đi dạo lắm lắm được không? Hắn cũng muốn ngồi chơi game cả ngày mà…
Nhưng mà, dù đau khổ đến mấy thì Đàm Phá Lãng vẫn phải thành thật mà hoàn thành nhiệm vụ cao cả là rửa chén cho sạch, sau đó hắn giương mắt nhìn tiêu bàn trong phòng khách, trên đó còn cắm ba chiếc phi tiêu, có hai mũi phi tiêu cắm ở bên trong ô “Nghỉ ngơi”, một chiếc cắm vào trong ô “hoàn toàn bao việc nhà”, Đàm Phá Lãng lại muốn khóc thút thít. Vì cái lông gì thế này, sao hắn lại xui xẻo vậy chứ? Đã mấy ngày rồi, lúc nào hắn cũng phi vào cái ô bao hết việc nhà kia. Đàm Phá Lãng cảm thấy việc dùng phi tiêu quyết định ngày làm việc nhà của ba người là hoàn toàn sai lầm, cực kỳ sai lầm, chắc chắn phải tìm cơ hội sửa lại mới được.
Trong lúc Đàm Phá Lãng đang cực kỳ khó chịu, điện thoại của hắn lại đổ chuông, hắn vội vàng lau sạch tay, cầm điện thoại lên, Đàm Phá Lãng ngạc nhiên khi thấy người gọi là Absalom, đúng là hiếm có.
Phải biết rằng, bình thường đều là do Thiển Xướng Đê Ngâm và Lưu Niên gọi điện cho hắn, còn Absalom thì rất ít khi gọi, tất cả liên lạc đều dùng tin nhắn gửi qua diễn đàn. Hôm nay chắc là gió thổi từ Đông Bắc rồi.
Absalom gọi điện thoại đến cũng không nói chuyện đặc biệt gì, đầu tiên hắn chúc mừng Điệp Phá Lãng được cử đi, sau đó lại hỏi một chút về cuộc sống thường ngày của hắn. Hai người nói hươu nói vượn một lúc lâu, cuối cùng Đàm Phá Lãng cũng nhịn không được nữa.
- Hội trưởng, anh có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa, em còn phải đi rửa chén.
Đối với việc Đàm Phá Lãng phải rửa chén, Absalom lại nói người đàn ông tốt là phải biết chia sẻ việc nhà, nói đi nói lại vẫn không nhắc chút nào đến mục đích gọi, tiếp tục vòng vo. Đàm Phá Lãng hết chịu nổi cái hội trưởng bà tám này, thở dài nói.
- Hội trưởng, nếu anh không có chuyện gì thì em tắt máy đây, phí điện thoại đắt quá.
Absalom im lăng một lúc mới nói.
- Hình như là anh gọi điện thoại mà!
- Không phải là em đang tiết kiệm tiền cho anh sao?
Đàm Phá Lãng cười ha hả.
- Đừng vòng vo nữa, hai ta là anh em tốt, có việc gì thì cứ nói thẳng.
Absalom dừng một chút rồi nói.
- Vậy anh không nói nhiều nữa, Phá Lãng, có phải Lưu Niên đến chỗ em rồi không?
- A?
Đàm Phá Lãng hơi sững sờ vì câu hỏi của Absalom, trong lòng âm thầm đoán, chẳng lẽ anh Lưu Niên không nói cho Absalom biết mình ở đâu sao? Vậy hắn có nên nói ra không? Hình như nói thì không tốt lắm, mà không nói thì không được. Đàm Phá Lãng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn chuyển hướng chủ đề.
- Hội trưởng, anh hỏi chuyện này làm gì?
Absalom ấn ấn huyệt thái dương, nghe tiếng khóc của Mạc Linh vang lên ở dưới lầu, hắn sắp hỏng mất luôn rồi. Kẻ đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là kẻ không sợ chết, mà là kẻ mặt dày. Hắn và Quả Táo Chua không phải là đồ mặt dày, nên hoàn toàn không có phương pháp nào đối phó với kẻ dây dưa đáng sợ như Mạc Linh. Cứng cũng đã cứng, mềm cũng đã mềm, nhưng Mạc Linh luôn tỏ thái độ không tìm được Lưu Niên thì tuyệt đối không buông tha cho hai người, làm cho Absalom sắp hỏng mất rồi. Gần đây, không biết Mạc Linh nghe được tin tức ở nơi nào, nói Lưu niên đã về nước, lập tức tìm hắn khắp nơi, vì vậy người gặp nạn đầu tiên chính là vợ chồng hắn.
Đối mặt với Mạc Linh cắn không chịu nhả, Absalom thật sự giận dữ, ngay cả việc tuyệt giao cũng nói ra miệng, vậy mà nhận được kết quả là phải chịu đựng tiếng khóc đau sốc hông của Mạc Linh. Absalom bị làm phiền đến nổi điên, rõ ràng là chuyện của Lưu Niên, vì sao hắn phải chịu phiền phức chứ! Càng làm cho hắn tức giận là tên kia lại tiêu sái chạy đi tìm Công Tử U, lập tức biến mất không có tung tích, sao hắn không giải quyết cho xong Mạc Linh rồi đi chứ?
Dưới lầu truyền đến tiếng khóc đứt quãng của Mạc Linh, Absalom tức giận không yên, hắn thở dài một hơi với Đàm Phá Lãng bên kia điện thoại.
- Có chuyện phiền phức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...