Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Kịch Độc ngồi trong Mèo Lười Tửu Quán ở phía tây Anh Hùng Thành, đưa mắt nhìn NPC xung quanh. Không khí ở đây so với khu phía đông thành không giống nhau, tuy rằng NPC nhìn rất giống nhau, từ trang phục đến màu da. Nhưng vẫn đem lại cho người đối diện cảm giác, tất cả ánh mắt của họ đang nhìn bạn, mỗi người trong lòng đều đang tính toán gì đó trên bạn. Thật lòng mà nói, ngồi ở một quán như thế này không tốt đẹp gì. Dù trong quán có rượu thơm thuần, có đồ ăn thơm phức mê người, có vũ công đẹp đẽ đang uyển chuyển duyên dáng. Nhưng ngồi ở một chỗ như thế này, người ta khó mà thoải mái được.
Kịch Độc đổi một tư thế khác, tay tựa vào tay ghế ngồi. Bắt đầu suy nghĩ tại sao khi không mình lại đồng ý với Nguyệt Thanh Khâu sẽ gặp Công Tử U. Anh không quên được, chính cô ấy mấy tháng trước khiến mình mất một số tiền rất lớn. Giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn chưa hết bực đâu. Vậy mà, khi Nguyệt Thanh Khâu truyền tin bảo rằng Công Tử U muốn gặp anh một lát, anh không suy nghĩ gì nhiều đã đồng ý. Cô gái này trên người làm ra rất nhiều chuyện kì lạ, nghĩ lại thì trừ một lần tuyết lở, một lần truy sát lệnh... họ không có chuyện gì để nói với nhau.
Chỉ là, sao Công Tử U lại muốn tìm mình? Chẳng lẽ do mình phát ra truy sát lệnh à? Kịch Độc giật giật khóe miệng, ý tưởng này thật vi diệu.
Anh nhìn lại thời gian, còn năm phút nữa là đến giờ hẹn. Mà nguyên tửu quán chẳng thấy bóng dáng Công Tử U đâu. Nếu không phải cô rất đúng giờ, thì là ỷ vào mình là gái thì có quyền đến trễ sao?
Nghĩ đến đây, ngón tay mập mạp lại thô ráp của Kịch Độc gõ gõ trên mặt bàn, lẳng lặng chờ thời gian trôi.
Nếu năm phút sau, Công Tử U chưa đến. Anh sẽ mặc kệ, không chờ nhiều hơn một phút nữa. Không có vụ người hẹn người khác đến trễ được, đến trễ không phải là quyền lợi, đây là tôn trọng người khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Còn tầm ba mươi giây đến giờ, Kịch Độc hơi khinh thường cầm ly lên. Ngửa đầu uống cạn rượu bên trong, trong lòng có chút tiếc nuối.
Thật là tiếc rượu ngon, tưởng rằng có thể khi nói chuyện với Công Tử U uống thêm mấy ly, nhưng vì cô đến trễ, ý tưởng này phá sản theo.
Công Tử U, có lẽ thao tác tốt lắm, nhưng cũng chỉ là một cô gái nhỏ bị tôn sùng nên có chút lòng ham hư vinh mà thôi. Người mà ngay cả việc tôn trọng người khác cũng làm không được, sẽ không đi xa được.
Kịch Độc mới hạ ly xuống, đôi mắt ngước lên nhìn, vừa thấy đã ngơ ngẩn cả người. Anh thấy đối diện vốn là ghế trống, từ lúc nào đã có một người mặc áo choàng rất tinh tế. Thấy người kia vươn cánh tay thon trắng nõn, gạt trùm đầu xuống. Lộ ra một gương mặt lạnh nhạt, tóc dài màu bạc phủ trên vai, cặp mắt sắc bén màu hổ phách và khóe môi nơi cong cong thành nụ cười.
Gương mặt này, so với những người khác không quá nổi bật. Chỉ có một ma lực khiến người khác nhìn rồi sẽ nhớ mãi không quên. Có thể nhiều năm sau, nhớ lại không thể miêu tả từng nét trên gương mặt cô ấy, thậm chí cô ấy ra sao có thể đã mơ hồ rồi. Chỉ có khí chất từ cô ấy, có thể khiến người đối diện khắc sâu đến mức không quên được.
"Đợi lâu rồi, tôi là Công Tử U"
Cô cong cong môi, lộ ra một nụ cười không mấy vui vẻ.
Kịch Độc theo bản năng nhìn giờ. Trong lúc cô nói chuyện, thời gian họ hẹn gặp vừa tròn. Anh ngẩn ngơ một chút.
Sau đó, tay vươn ra, nhẹ nhàng bắt lấy ngón tay mảnh khảnh của Công Tử U, rồi lập tức buông ra. Cảm giác ngón tay kia lạnh lẽo thấu xương, anh nói.
"Tôi đến hơi sớm thôi, tôi là Kịch Độc"
Một lần gặp mặt bí ẩn, một ngày hẹn ngoài dự kiến. Thế sự thật vô thường, ngày xưa gặp nhau là thương binh tổn khí, ai có thể dự liệu được có một ngày... hai người như vậy sẽ ngồi an bình cùng nhau đàm thoại?
*
Diệp Từ rời khỏi Mèo Lười Tửu Quán, hít sâu một hơi. Gió đêm mang theo hơi lạnh tràn vào phổi cô, khiến cho khí tụ ở phổi đây ra, cô lười biếng duỗi lưng, nheo nheo mắt nhìn ánh trăng treo trên Anh Hùng Thanh. Trăng kia tròn vằng vặc, sáng tỏ như thể làm bằng ngọc bích.
"Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"
Đi theo Công Tử U ra khỏi tửu quán, Kịch Độc đứng sau lưng cô, nhìn cô thả lỏng không quan tâm, tâm trạng cũng không còn khẩn trương như trước.
"Chuyện gì?"
"Vì sao chọn tửu quán ở thành tây?"
"Chẳng lẽ chỗ này rượu không ngon, đồ ăn không dậy hương à?"
Diệp Từ nghiêng nửa người nhìn anh, hướng về Kịch Độc nở nụ cười. Trong đôi mắt cô, màu hổ phách tạo nên cảm giác xa xôi, dưới ánh trăng lu trở nên mị hoặc nhạt nhòa.
"Không phải, cảm thấy nơi này không thoải mái như chỗ đông thành"
Kịch Độc ngẩng đầu quan sát ánh trăng, hít sâu rồi thở dài.
"Ngồi ngốc ở đây, có cảm giác đến người xa lạ cũng nhìn chằm chặp mình, cảm thấy rất khó chịu"
"Đây mới là nơi người xấu nên đến"
Diệp Từ trùm lại mũ áo choàng, xoay người cười với Kịch Độc.
"Tôi là siêu cấp tên đỏ, không vào được khu đông thành. Chỉ có thể thiệt thòi anh đến đây ngẩn ngơ"
Dứt lời, cô lại ngừng một chút.
"Tôi thật chờ mong ngày anh thành công"
"Cám ơn lời chúc của cô, thời gian hơi vội, tôi sợ rằng Thịnh Thế bắt đầu tìm rồi"
Kịch Độc thở dài một hơi, mày hơi nhíu lại, có vẻ thật buồn rầu.
"Thì sao chứ? Không phải chưa tìm được sao?"
Diệp Từ không để ý vụ này lắm, cô đã đạt được mục đích của mình rồi. Ngốc thêm ở nơi này chẳng được gì cả, cô cúi đầu, trên môi nở một nụ cười lương bạc.
"Tôi hi vọng có một ngày, anh lại đứng ở đây chờ tôi"
"Để thương lượng giá cả độc quyền?"
Kịch Độc không nhịn được bật cười.
"Cô khẳng định chắc chắn người chơi muốn mua số lượng nhiều vậy sao? Tôi đã xem phối phương rồi, tuy rằng thứ này quý như vậy, nhưng chưa có người thử xem ra sao đâu. Sao cô tự tin như vậy?"
Diệp Từ giơ ngón trỏ đặt trên môi, âm thầm nói.
" Đây là bí mật"
Dứt lời, cô định rời đi.
"Kịch Độc, nếu đã không tin tưởng, có muốn đánh cược hay không?"
"Tiền cược là cái gì?"
"Một nửa sản lượng khoáng"
"Không làm, tiền cược này đâu có lợi với tôi"
Kịch Độc nở nụ cười, anh cảm thấy bắt đầu thích cô gái này. Không phải là tình cảm trai gái, chỉ đơn thuần là thích cô ấy. Một cao thủ có trình độ cao yêu thích một người khác không kém gì mình. Ít có cô gái nào có dã tâm như vậy, mà dã tâm đó còn không làm người khác ghét bỏ.
Diệp Từ cười ha hả.
"Kịch Độc, anh thật là một người hẹp hòi"
"Tất nhiên, nếu không có mắt hẹp hòi, cũng không đuổi giết cô ba tháng trời"
Kịch Độc không để ý lời Diệp Từ nhận xét, thậm chí còn nheo nheo mắt.
"Hẹn gặp lại"
Diệp Từ không dừng ở một nơi quá lâu, giơ tay vẫy vẫy phía sau với Kịch Độc, sau đó cả người ẩn vào bóng đêm mênh mông. Cuối cùng hòa lẫn vào màn đêm vô tận không thấy tung tích.
Mèo Lười Tửu Quán trở thành một nơi không người, phảng phất như trước đó chưa từng có ai đến đây, yên tĩnh như nước.
Kịch Độc cảm thấy mình có cảm giác hơi khó tin. Không biết có phải vì mình không hiểu rõ Công Tử U, mà suýt nữa đã mất đi một mối làm ăn hay không. Dĩ nhiên, đây là chuyện một tháng sau khi gặp mặt với Diệp Từ anh mới nhận ra. Bởi ngày hôm đấy, anh nhìn thấy có người bán trang bị - Áo trong Bí Ngân. Giá bán của nó cao tới năm mươi vạn đồng vàng, nhưng anh liếc mắt một cái, chưa kịp thấy thuộc tính đã có người hốt rồi.
Lúc ấy, Kịch Độc nhịn không được đập ghế đứng dậy. Đờ mờ, có phải mấy người dư tiền không có chỗ xài hay không? Năm mươi vạn đồng vàng, chưa kịp nhìn kĩ đã bị hốt đi rồi. Để tôi xem thuộc tính chút không được sao?
Mà tiếp sau đó, Già Lam Thần Điện truyền ra tin tức đã đẩy ngã boss 1 phó bản bình cảnh của Nam Bộ Đại Lục, Kịch Độc càng thấy khó chịu.
Tuy rằng ở bầu trời Bắc Bộ Đại Lục công hội Ngôi Sao, Già Lam, Huyết Vũ Phiêu Hương là ba công hội lớn nhất. Nhưng so sánh kiểu gì, Ngôi Sao vẫn là công hội lớn nhất của đại lục. Tất cả những phó bản, họ đều chiếm được Thủ Sát. Khi nào Già Lam Thần Điện đột nhiên nhảy lên đầu họ vậy?
Sau khi điều tra, Kịch Độc không còn nói gì được nữa. Thì ra bên Già Lam Thần Điện mua hai mươi bộ áo trong Bí Ngân. Vì vậy mới sống qua mấy đòn đánh boss pháp hệ.
Bây giờ, anh hiểu được Công Tử U sao lại nói được chuyện lũng đoạn thị trường rồi. Nghĩ đến cô gái kia, Kịch Độc cảm thấy trong lòng đầy hụt hẫng, không biết nói như nào. Anh không có lòng dạ hẹp hòi đến nỗi, Công Tử U đưa cho anh tọa độ của Bí Ngân Mạch Khoáng ở Bắc Bộ Đại Lục, cũng phái người đi thăm dò, cuối cùng bắt ngang tay một nhiệm vụ khóa với Thịnh Thế... không dễ dàng. Thật khó tin, anh suýt đã bỏ qua Bí Ngân Mạch Khoáng, cảm thấy thật khó tin, nhưng Công Tử U...
Kịch Độc nằm trong phòng mình, nhìn trần nhà một lúc, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cứ như một pho tượng vậy.
Mãi đến nửa ngày, anh mới thở dài một hơi. Kêu người gọi Nguyệt Thanh Khâu, nhờ anh chuyển lời cho Công Tử U. Nguyên văn là "Tôi đồng ý lũng đoạn thị trường với cô"
Trong lúc Diệp Từ nhận được mấy câu này, cô đang ăn thịt nướng ở Sơn Mạch Cơ Lạp ở Bắc Bộ Đại Lục. Lão Lục nằm bên cạnh, đôi mắt trông mong nhìn thịt nướng trong tay Diệp Từ, trong mắt toàn là trái tim. Diệp Từ nghe thấy tin tức Nguyệt Thanh Khâu chuyển cho, khóe môi cong cong. Ném xâu thịt cho Lão Lục, cầm một miếng khá nhai nuốt, nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẫm trên đầu.
Không biết mất đi mạch máu kinh tế này, Thịnh Thế phải làm gì mới xưng bá Vận Mệnh được đây? Cô thật tò mò chuyện này.
"Tiểu Từ, Thịnh Thế đánh lén pháo đài của ta"
Trong lúc Diệp Từ vẫn còn suy nghĩ, Bạch Mạch lại mật cô một câu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...