Liệp Giả Thiên Hạ

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ đứng ở cửa hang động nhìn xuống, ánh sáng là từ sâu trong này vọng ra. Cô cảm thấy rất kì lạ, đây là chuyện gì vậy? Tuy rằng Diệp Từ chơi Vận Mệnh hai đời đã hơn mười năm, nhưng vẫn bị mấy tình huống kì lạ bên trong Vận Mệnh khiến cho không biết phải làm sao. May là ban đầu bối rối với mấy chuyện xảy ra trong trò chơi, còn bây giờ cô đã thành tinh rồi. Tuy không rõ là sao nhưng vẫn có thể bình tĩnh đối diện, không kinh ngạc nhiều như hồi đầu mới chơi nữa.

Giống như lúc boss xê dịch hiện ra cửa động này vậy. Nếu là người mới, boss làm ra trò này chắc sẽ sợ hãi một lúc. Nhưng với Diệp Từ thì cũng bình thường, ngạc nhiên qua rồi tự hỏi boss tính làm gì vậy. Nếu như theo lập trình biến thái của Vận Mệnh, trong hang động nếu không phải có rất nhiều quái nhỏ, để bạn đánh đến mỏi tay, thì là một con boss phụ khác để bạn đánh muốn hộc máu. Nếu không phải loại đó, thì còn trường hợp thứ ba nữa, nhưng tỉ lệ ra loại ba không cao lắm.

Đứng trên cửa động nhìn một hồi lâu, Diệp Từ suy nghĩ không biết là nên nhảy xuống để đánh quái mỏi tay hay là hộc máu chết không nhỉ? Cô mới suy nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống thăm dò một chút. Diệp Từ bỗng cảm thán, một lúc sau thì khóc một dòng sông. Cô không phải là có máu M đấy chứ? Biết rõ bên dưới không tốt lành, còn đi xuống để ăn hành?

Dĩ nhiên, cô cảm thán bao nhiêu thì cũng không ngăn cản được quyết tâm đi ăn hành của Diệp Từ. Cô không do dự nhảy thẳng xuống, Lão Lục cũng nhảy theo. Nhưng nửa chừng thì bụng vừa to vừa béo của nó bị kẹt lại chỗ cửa hang. Lão Lục rất tức giận hừ hừ mũi, nhưng Diệp Từ không thèm nhìn lại. Dù sao cô đi không xa lắm, hệ thống cũng sẽ cho Lão Lục lon ton chạy theo cô.

Lần này Diệp Từ đoán sai, vì trong hang động không có quái nhỏ nhiều để ghê tởm, càng không có boss phụ nào để người ta hộc máu. Đó là một hang động, dài vô tận không có điểm dừng mà thôi. Hang động dài đến mức Diệp Từ cảm thấy thật khó tin.

Mà phần khó tin nhất, vẫn là nguyên cái động mà không có một con quái nào hết, đây mới là chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Diệp Từ chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng bôn chạy luôn, cô muốn biết cuối đường rốt cuộc là cái gì. Càng chạy Diệp Từ càng không thấy nóng, ngược lại càng lúc không khí bên trong động càng lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo không phải là thời tiết lạnh, mà là một nỗi sợ hãi mơ hồ khiến người khác thấy lạnh. Vì hang động càng lúc càng tối, đưa tay lên nhìn không thấy ngón tay nữa rồi.

Nhất định là có gì đó kì lạ trong này!


Cảm giác này càng lúc càng lớn, chắc chắn trong hang động này có chứa thứ gì đó. Cô chạy một lúc, cuối cùng đến được điểm cuối của hang động thì chạm phải một thứ gì đó lạnh như băng. Đây là một cánh cửa. Diệp Từ chỉ dựa vào cảm giác để đoán, nhưng vẫn chắc chắn trước mặt mình là một cánh cửa.

Cô đặt hai tay lên cửa, cố gắng đẩy mạnh nó ra. Ánh lửa từ bên kia đập vào mắt cô khiến cô nhắm ngay mắt lại. Sau đó, Diệp Từ nhanh chóng cố mở mắt ra. Vì bình thường trong Vận Mệnh, thời điểm này sẽ có quái nhỏ lao ra, nếu cô nhắm mắt sẽ gặp nguy hiểm. Nên dù mắt chưa quen cô cũng cố gắng mở mắt điều tiết thật nhanh, để khôi phục lại khả năng nhìn của bản thân.

Chỉ là lần này cô đoán sai rồi. Sau cánh cửa kia không có bất cứ gì hết, một con quái cũng không có nữa.

Căn phòng này đang cháy, nhưng kì lạ là lửa khắp phòng không hề nóng, cũng không đốt được gì cả. Chúng như những ánh lửa lượn lờ khắp phòng, khiến người ta không thích ứng ngay được. Giống như không tồn tại lửa vậy. Diệp Từ đứng trong phòng, đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Trong phòng hoàn toàn trống không, giữa phòng có một cái động rất lớn. Lửa là từ đó xuất hiện không ngừng cháy tràn ra.

Đó là động gì vậy?

Diệp Từ suy nghĩ một chút, quyết định đi vào xem. Nếu như đã đến được đây mà không điều tra được gì không phải tác phong của Diệp Từ. Còn việc có nguy hiểm hay không thì cứ mặc kệ nó đi. Trong tư thế sẵn sàng tấn công, Diệp Từ đi từ từ đến hang động. Lửa này không gây tổn thương cho cô, cũng không gặp thêm gì lạ cả. Sau khi đứng cạnh động nhỏ, Diệp Từ cúi đầu nhìn vào bên trong, đã thấy lửa từ đâu tràn ra cuồn cuộn. Nhìn sâu vào trong có thể thấy được một tảng đá màu đen.

Tảng đá kia rất bình thường, không sáng bóng gì cả. Nếu không phải nó có màu đen trơn nhẵn lại ở trong động này, đem ra vứt ở bên đường sẽ không ai thèm ngó một cái.

Chỉ là nó ở vị trí rất kì lạ, Diệp Từ đi rất lâu mới đến được đây. Dọc đường đánh boss các kiểu mới đến được đây, thì tảng đá này không thể không có gì quan trọng được. Diệp Từ quan sát tảng đá rất lâu, bỗng nhiên nhíu mày. Cô nhìn thấy nếu nhảy vào hang động nhỏ này đến chỗ tảng đá cũng không xa mấy, vì vậy cô nhảy thẳng vào hố, đi đến tảng đá nọ.

Thật sự rất kì lạ, theo lẽ thường mà nói, đặt một viên đá ở nơi bí mật thế này thì phải rất quan trọng mới đúng. Nếu không có quái nhỏ canh giữ, thì lửa phải gây tổn thương liên tục cho người chơi. Nhưng sao nó không có tác dụng chút nào với Diệp Từ? Cô nghĩ mãi không ra chuyện này là sao, vì thế không nghĩ nữa, chú tâm vào tảng đá kia.


Cô đến cạnh tảng đá rất nhanh, chỉ còn một bước là lấy được tảng đá. Diệp Từ đưa tay, muốn chụp lấy tảng đá kia.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, cô lấy được tảng đá đó rồi, thì một lực rất lớn đẩy thẳng cô ra ngoài. Diệp Từ không có khả năng chống lại lực đó, giống như lấy trứng chọi đá, văng xa rồi đập mạnh vào vách tường. Cô chỉ khác trứng ở chỗ, trứng lúc này chắc vỡ rồi, còn cô còn chưa nát thôi. Nhưng cho dù không nát, thì vì cú va đập này khiến máu của cô giảm xuống đáy.

Diệp Từ không cảm thấy đau nữa, theo bản năng uống mấy bình máu cầm cự lại mới hồi lại được máu, cột máu đi lên khiến cô không rơi vào tình trạng chỉ có một tia máu nữa. Không chỉ mình cô bị văng xa, Lão Lục ở trên cũng bị va đập chẳng khác gì cô. Chỉ là Lão Lục không nhảy theo Diệp Từ xuống động, nên nó va đập nhẹ hơn cô, cũng đỡ mất máu hơn cô. Cú đập này chỉ khiến nó hơi choáng váng, vì vậy thất tha thất thểu đứng dậy lắc lắc đầu vẫn không đứng dậy được.

Diệp Từ thấy Lão Lục không có gì đáng ngại thì cũng không lo cho nó nữa, lúc này mới bắt đầu để ý đến bản thân. Cả người đều như nát xương cả, bầm dập đau đớn. Diệp Từ nhìn thấy mình vẫn còn cầm tảng đá nọ trong tay, thì bật cười một chút. Cô thật là người có lòng tham không đáy mà, suýt nữa bị giết chết rồi mà vẫn không chịu quăng đá đi. Cô định xem thuộc tính của tảng đá, thì cảm thấy được một làn khói đen bắt đầu dày lên, sau đó nắm lấy cổ cô.

"Tinh Linh! Lại là Tinh Linh! Tại sao các ngươi không chết hết đi!"

Một âm thanh khàn khàn khủng bố kêu lên, Diệp Từ khó thở khổ sở quay đầu, chỉ thấy khói đen tản ra thành hình người đàn ông đứng ở nơi cửa động.

"Trả cho ta vật ngươi vừa lấy!"

Khói đen chạm vào Diệp Từ không giống như sương khói bình thường, mà độ siết trên cổ cô tăng lực thêm một chút.

Diệp Từ không thở được, nhưng cô không muốn đưa viên đá kia cho làn khói đen. Cô nói từng từ rất khó khăn.


"Thả tôi ra đã"

"Chỉ cần ngươi trả cho ta vật đó, ta sẽ thả ngươi đi"

Làn khói đen chậm rãi đáp.

"Thả ra trước"

Bình thường, có người nói nói vậy chắc chắn lấy được đồ mình muốn xong sẽ giết người diệt khẩu. Trong TV hay tiểu thuyết đều là diễn kiểu đó, Diệp Từ không mắc mưu đâu. Cô lặp lại lời mình nói, chỉ thấy lực trên cổ càng lúc càng chặt, Diệp Từ cảm thấy mình sắp ngạt thở chết rồi.

"Tinh Linh, ta không bàn điều kiện với ngươi! Đưa trả đồ đây, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Diệp Từ cảm thấy hai má mình nóng hổi, cô cố gắng cự tuyệt.

"Ngươi phải biết rằng, nếu ta bỏ nó vào túi đồ, thì ngươi không thể lấy được nó đâu!"

Trong Vận Mệnh, chỉ cần đặt vật phẩm vào trong túi đồ của người chơi thì cho dù là NPC cũng không thể lấy được đồ, phải dùng một số thủ đoạn nhất định.

"Ngươi dám uy hiếp ta? Tinh Linh!"


Khói đen ngày càng tức giận, lực trên tay ngày càng lớn.

Diệp Từ thấy máu của mình sắp giảm xuống đáy, cô dùng sức lực cuối cùng quăng tảng đá vào túi đồ. Khói đen kia hét lớn lên.

"Không! Tinh Linh xấu xa! Ta muốn giết ngươi!!!... A.... Thánh Long! Chết tiệt!"

Khói đen giống như bị đốt cháy, cổ tay đau nên buông Diệp Từ ra. Diệp Từ bị ngã xuống đất, máu chỉ còn một vạch lại giảm thêm mấy chục điểm nữa, thật sự rất đáng thương. Chẳng lẽ cô không bị bóp chết thì sẽ ngã chết sao?

May mắn quá, cô không đến nổi đen như vậy. Trong lúc cô sắp chết thì Lão Lục xuất hiện, hai bên đánh nhau mòng mòng. Nhìn qua thì thấy Lão Lục yếu thế hơn. Vì vậy cô nốc vào bình máu, đợi máu đầy thì lôi ra hồi thành thạch tính chạy. Nhưng hệ thống báo chỗ này không được phép dùng hồi thành thạch. Cô chỉ có thể từ bỏ, quay đầu nhìn cửa vào đã thấy đóng kín mít. Xem ra, nếu cô không phân được cao thấp vào khói đen này thì đừng hòng rời khỏi đây. Chỉ là cô kiểm tra thuộc tính của khói đen, chỉ thấy toàn???? tên cũng là??? luôn. Người này cấp bậc nhất định rất cao, là loại cô không thể đắc tội được.

Vì vậy, Diệp Từ chỉ có thể bắt đầu từ ngọn nguồn mọi chuyện. Cô lấy tảng đá màu đen kia ra, nhanh chóng nhìn thuộc tính xem nó là gì, chỉ là liếc qua một cái mà ngơ ngẩn cả người.

Vì tảng đá kia viết, hắc ám chi tâm.

Hắc ám chi tâm? Là thứ mà Tinh Linh Vương Doul dùng để tạo thành Hắc ám chi tiễn?

Thật hay đùa vậy?

Nhưng đây không phải lúc ngây người, hiện tại là phải cứu được Lão Lục đã. Lão Lục vốn là Thánh Long, nếu để chết đi sẽ không cứu được dễ dàng như thú cưng bình thường đâu. Cho dù cô là người trọng sinh, cũng không thể hồi sinh một con rồng đâu. Vì vậy cô la lên với khói đen.

"Dừng tay"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui