Edit: Nhung Trầm
Nguồn: banlong.us
Dựa theo hướng dẫn của hệ thống, Diệp Từ đã tìm được phần mộ của Thứ Phong, nhưng khi nhìn lên hướng dẫn nhiệm vụ lại không thấy có bước hướng dẫn tiếp theo, cũng không thấy thông báo là nhiệm vụ đã hoàn thành, chẳng lẽ là BUG?
Diệp Từ lui về phía sau vài bước, sau đó đi về phía mộ phần của Thứ Phong lần nữa, liền nghe thông báo của hệ thống. "Ngài đã phát hiện phần mộ của Thứ Phong." Nhưng trong bảng hướng dẫn nhiệm vụ vẫn không thay đổi gì, hoàn toàn không hề có hướng dẫn bước tiếp theo. Diệp Từ lại thử lại lần nữa, nhưng vẫn như vậy, không hề có bất cứ thay đổi nào, cô liền đứng xa xa tự hỏi mình. Đây rốt cuộc là BUG hay là có ẩn tình gì trong đây?
Diệp Từ không thích việc là nếu gặp phải bất cứ tình huống nào cũng liên hệ ngay đến phòng chăm sóc khách hàng. Điều này có lẽ là do Vận Mệnh hoàn toàn khác biệt so với những game truyền thống khác, trong Vận Mệnh có rất nhiều nhiệm vụ mà người chơi phải dùng kĩ năng quan sát và phân tích mới hoàn toàn được nhiệm vụ, nếu như chỉ cảm thấy là game này có quá nhiều khác biệt so với những game hiện tại mà ngay lâp tức liên hệ tới phòng chăm sóc khách hàng thì sẽ làm mất đi ý nghĩa vốn có của game.
Cũng giống như hiện tại, nếu như đã phát hiện ra phần mộ của Thứ Phong rồi mà vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, vậy thì chắc chắn là nhiệm vụ này còn có chi tiết nhỏ nào đó mà Diệp Từ chưa phát hiện ra và giải quyết được. Nếu như không tìm được cách giải quyết của bước này, thì chắc chắn là cô không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này được.
Diệp Từ cẩn thận quan sát phần mộ của Thứ Phong, sau đó nhớ lại thời điểm mà Tamra công bố nhiệm vụ.
"Người trẻ tuổi, ta đã rất lâu không rồi khỏi chỗ này rồi, cũng đã rất lâu chưa gặp hắn ta, ngươi có thể giúp ta đi thăm hắn được không?"
Thăm hắn? Thăm ở mộ phần của người chết? Đây cũng không phải là tảo mộ... Diệp Từ bỗng dưng ý thức được mình đã quên ở điểm nào, cô đưa mắt quan sát xung quanh phần mộ đổ nát cùng những xương cốt ngổn ngang bên trên. Nhất định là như vậy! Cô lập tức cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên những xương cốt rải rác xung quanh. Đồng thời cô cũng lấy ra những mảnh vải cao cấp lau sạch những bùn đất dính trên những xương cốt này, sau đó lại cẩn thận bỏ vào trong túi đồ. Ngay lúc nhìn vào túi đồ, cô phát hiện ra những xương cốt này bỗng trở thành vật phẩm nhiệm vụ, phía trên ghi – Xương Cốt Rải Rác Vô Danh.
Cô khẽ mỉm cười, xem ra, cô quả nhiên đoán không sai.
Nếu bước này đã nhìn ra được, vậy thì những bước tiếp theo Diệp Từ có thể làm suôn sẻ rồi. Cô bắt đầu cúi xuống mộ phần tả tơi kia, đem những rác rưới phía trên đem vứt đi, sau đó liền hiện ra một bộ hài cốt hỗn độn chất đống phía dưới. Có thể nhìn ra được, mộ phần này đã có từ rất lâu rồi. Tarma cũng từng đến dọn dẹp vài lần. Có điều, ông cũng nói là đã rất lâu rồi ông không đi đến nơi này, cho nên mộ phần mới biến thành như vậy.
Diệp Từ lượm những hài cốt hỗn độn này. Cô lau chùi sạch sẽ, bỏ vào trong túi. Những hài cốt này khi vào túi thì biến thành tên khác "Hài Cốt Không Trọn Vẹn Của Thứ Phong". Diệp Từ nỗ lực ghép lại hai đống hài cốt này. Sau đó thì thành công, trong túi của cô, đống hài cốt hợp thành một bộ, đồng thời có một tên mới "Hài Cốt Trọn Vẹn Của Thứ Phong".
Sau khi hoàn thành những điều này, Diệp Từ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó cô bắt đầu cúi xuống mộ phần. Kì thực nói ra, Vận Mệnh tái hiện cuộc sống vô cùng chân thực. Mặc dù có rất nhiều chủng tộc khác nhau, thế nhưng khung xương đều gần giống với khung xương loài người. Nói cách khác, lúc Diệp Từ tìm kiếm những hài cốt này, đã phát hiện chúng không khác gì so với xương người. Cũng may Diệp Từ đã bị game này khủng bố quá nhiều lần cho đến mức không còn cảm giác gì nữa, nếu như là một người mới khác, phỏng chừng đã bị dọa chảy mồ hôi lạnh tới ướt sũng cả người rồi cũng nên.
Không mất bao nhiêu thời gian, Diệp Từ đã đào xong một lỗ không to không nhỏ ở mộ phần, dùng để đặt hài cốt của Thứ Phong vào. Sau khi làm xong những việc này cô lấy từ trong túi ra một khối da động vật cao cấp, cẩn thận chăm chú gói hài cốt của Thứ Phong lại, sau lại dùng một khối da trâu gân gói lại lần nữa. Tiếp theo cô rút ra một bình rượu lớn, đem gói hài cốt bỏ vào, cuối cùng cô đặt cái bình xuống đất, sau đó cẩn thận lấp đất lại.
Làm xong những điều này, Diệp Từ mới đứng thẳng người lên, thở ra một hơi dài. Lúc này khi nhìn nhìn lại bảng nhiệm vụ, quả nhiên phần nhiệm vụ tìm kiếm mộ phần của Thứ Phong đã hoàn thành, biến thành bước tiếp theo "Đối thoại với Thứ Phong".
Cùng Thứ Phong? Đối thoại?
Diệp Từ co rút khóe miệng một hồi, trên mặt đầy hắc tuyền, không phải chứ, trò chơi này sao lần nào cũng đều làm trò này, thu thập hài cốt của người ta xong, còn muốn triệu hoán hồn ma của người ta ra nói chuyện? Lẽ nào mấy người không biết câu mồ yên mả đẹp hay sao? Nếu như có nhiều người chơi nhận nhiệm vụ ẩn tàng này, đây không phải là khiến cho Thứ Phong chết cũng không yên hay sao?
Cô còn đang suy nghĩ miên man, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau lưng xuất lưng xuất hiện, không nhìn được thở dài một hơi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Cô cam chịu quay đầu lại, liền thấy một làn khói xanh xuất hiện trên mộ phần của Thứ Phong, làn khói này không tan đi, mà dần dần ngưng tụ lại, cuối cùng biến thành hình dạng của một người. Không, phải nói là hình dáng của một tinh linh, bất quá hắn ta không có đôi tai dài, đôi tai bị thiếu hụt một phần, giống hệt như miêu tả trong nhật kí của Tamra.
Khói xanh từ từ ngưng tụ thành hình dáng của tinh linh Thứ Phong, chỉ thấy hai tay anh ta ôm trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, cho đến khi hình dáng toàn thân được hoàn chỉnh, mới chậm rãi mở mắt. Đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đôi ngươi màu lam đẹp đẽ, thăm thẳm như nước biển sâu. Mà lúc này, đôi mắt như nước biển sâu kia đang chăm chú nhìn Diệp Từ.
" Nhìn xem, tôi thấy gì đây? Một Bạch Tinh Linh trẻ tuổi." Thanh âm của Thứ Phong rất êm tai, hoàn toàn không hề biến dị thành giọng nói âm trầm của quỷ hồn, ngược lại còn vô cùng êm ái như vẫn còn sống vậy. Đương nhiên, là Diệp Từ chưa từng nghe giọng nói của Thứ Phong khi còn sống, thế nhưng, cô không nghĩ là âm thanh này có thể còn êm tai hơn được nữa.
"Chào ngài, tôi là Công Tử U". Diệp Từ vô cùng cung kính cúi chào hồn ma của Thứ Phong."Xin cung kính cúi chào ngài, anh hùng vĩ đại."
Thứ Phong cũng không hề có bất cứ dị nghị gì đối với cách xưng hô của Diệp Từ, anh chỉ chăm chú nhìn Diệp Từ, trong mắt hiện lên ấm áp và khát vọng.
"Ngươi là người sống phải không?"
"Đúng vậy."
" Ta rốt cuộc là bao lâu rồi chưa từng gặp gỡ một Bạch Tinh Linh trẻ tuổi như vậy còn sống sót chứ?" Thứ Phong buông xuống đôi mi mắt như nhắm lại, thở ra một hơi thật dài. Sau đó lại mở mắt ra. "Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như đến từ chiến trường, trên người ngươi không có mủi thuốc súng của ngọn lửa chiến tranh. Như vậy ngươi rốt cuộc đến từ đâu?"
"Tôi từ quê hương đến, gặp Tamra, ông yêu cầu tôi đến thăm một người bạn cũ". Diệp Từ trả lời vô cùng đơn giản, nếu như Tamra có thể biết quê hương ở đâu, như vậy nhất định Thứ Phong cũng biết rõ.
"Quê hương?" Thứ Phong quả nhiên ngẩn người, sau đó trong mắt tựa hồ ẩn chứa chút lệ quang, anh hướng sát người vào Diệp Từ, hít một hơi thật sâu, cảm khái nói. "Đúng thế. Trên người ngươi có mùi hương của cây du mộc, mùi yêu thích của ta". Anh ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Từ, thở dài một hơi. "Nói như vậy, chiến tranh đã kết thúc?"
"Đúng vậy. Thưa anh hùng."
"Như vậy. Cho dù tinh linh vương Doll từ trần, tinh linh cũng không hề bị diệt vong sao?"
"Đúng thế. Bởi vì các ngài đã anh dũng chiến đấu, giữ lại hơi tàn cho tộc tinh linh, mà tộc tinh linh chúng ta có thể sống sót và phát triển". Diệp Từ quỳ một gối, cánh tay để trước ngực, dùng nghi lễ tôn kính đối với Thứ Phong. "Tôi đại biểu cho những tinh linh còn sống sót hướng về các ngài bằng tấm lòng tôn kính nhất".
Thứ Phong lặng lẽ nhìn Diệp Từ, rất lâu sau mới thở dài một hơi. "Như vậy là tốt rồi. Như vậy là tốt rồi." Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, không biết suy nghĩ điều gì. Thật lâu sau, anh vươn tay về phía Diệp Từ. "Đứng lên đi Bạch Tinh Linh trẻ tuôi, gặp được ngươi ta vô cùng cao hứng."
Diệp Từ đứng lên, lẳng lặng nhìn Thứ Phong. Thứ Phong thu tay về hỏi. "Tamra còn trốn ở hang động trong núi kia sao?"
"Đúng vậy, ông ấy nói rất lâu rồi ông chưa từng rời khỏi nơi đó, cũng lâu lắm rồi chưa đến thăm người, nên nhờ tôi đến thăm người."Thứ Phong gật gù, bên môi lộ ra nụ cười bi thương. "Nói cho cùng cũng là ta hại hắn, hắn và ta không giống nhau, hắn chỉ dân chạy nạn núp ở phía sau, còn ta lại là chiến sĩ ở tiền tuyến chém giết, chết trận là vinh quang của ta, nhưng khiến chủng tộc sống sót phát triển là sứ mạng của hắn, ta không nên đem nhiệm vụ của mình áp đặt lên người hắn, hắn không đến thăm ta, nhất định là bởi vì... oán giận ta."
Diệp Từ cẩn thận nghe Thứ Phong nói từng lời một, từ lúc nhặt được nhật ký của Tamra Diệp Từ đã ý thức được, bí mật của tinh linh vương Doll nhất định ẩn giấu ở trong nhiệm vụ này, bất quá là ẩn giấu quá sâu, nên Diệp Từ tuyệt đối không dám bỏ qua bất cứ lời nói nào của NPC, chỉ có như vậy mới có thể phân tích ra được những gì mình cần trong lời nói của họ.
Những lời nói của Thứ Phong dường như không có gì, nhưng chỉ cần liên hệ với nữa phần sau của nhật ký Tamra là có thể đoán được Thứ Phong nhận được một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu, trước khi chết anh ta đã giao nhiệm vụ này lại cho Tamra, mới khiến cho Tamra bị binh lính của Naga truy giết, cuối cùng bất đắc dĩ phải trốn vào hang sâu suốt quãng đời còn lại.
"Tinh linh là chủng tộc có tâm địa lương thiện, nếu như Tamra oán giận người, nhất định sẽ không nhớ tới người, cũng nhất định sẽ không kêu tôi đến thăm người, vì lẽ đó, người không cần lo lắng". Diệp Từ khẽ mỉm cười, hi vọng có thể an ủi Thứ Phong, dù sao ít nhất cũng phải khách sáo với Thứ Phong, tạo mối quan hệ với anh ta.
Thứ Phong chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Diệp Từ, qua rất lâu mới nói. "Người trẻ tuổi, cảm ơn ngươi đã an ủi, bất luận đây là có phải là suy nghĩ của Tamra hay không, ta cũng được an ủi vài phần. Ngươi từ quê hương đến đây nhất định đã trải qua vô số khó khăn, hiện tại ta muốn biết, ngươi có phải là một người dũng cảm không?"
"Đúng vậy, thưa anh hùng, nếu như người có nguyện vọng gì chưa hoàn thành, tôi đồng ý sẽ hoàn thành giúp ngươi." Diệp Từ nhạy cảm phát hiện được ý tứ của Thứ Phong trong lời nói, vì thế liền chủ động xin đi giết giặc.
Hiển nhiên là câu trả lời của Diệp Từ khiến Thứ Phong vô cùng thỏa mãn, anh lại vươn tay về phía Diệp Từ, sau đó mở ra, chỉ thấy bên trong bàn tay anh là một cây trâm được chế tác vô cùng tinh xảo. "Đây là vật mà năm đó Tamra đưa cho ta để cổ vũ tinh thần sống của ta, đáng tiếc là ta đã để hắn thất vọng, cuối cùng ta vẫn chết, hôm nay ta giao lại cây trâm này cho ngươi, xin ngươi cầm trả lại cho Tamra, nói cho hắn biết, gánh nặng mà ta đã giao cho hắn xin hãy giao lại cho ngươi. Cũng xin hắn hãy nhận cây trâm này, cũng giống như năm xưa hắn muốn cổ vũ tinh thần sống của ta, thì ta cũng hi vọng hắn cũng có thể sống sót, sống để quay về cố hương, đừng giống ta chôn thân nơi tha phương. Chúng ta là tinh linh, tinh linh quy tụ bên dưới cây du mộc, không phải dưới hang đá lạnh lẽo nơi đất khách."
Diệp Từ đưa tay muốn tiếp nhận cây trâm, nhưng không nghĩ đến Thứ Phong bất ngờ rụt tay lại. Diệp Từ có chút không hiểu nhìn anh. "Sao vậy?"
Thứ Phong có chút lo lắng nhìn Diệp Từ. "Người trẻ tuổi, ngươi có biết tiếp nhận gánh nặng của Tamra có ý nghĩa gì không?"
Diệp Từ nghiêng đầu nghĩ, sau đó mỉm cười. "Có thể là cái gì? Cùng lắm chỉ là chết mà thôi, tôi ngay cả sống còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ chết hay sao?"
Câu trả lời của Diệp Từ khiến Thứ Phong run sợ, rất lâu sau đó, anh nở nụ cười như thể ánh nắng mặt trời rạng rỡ. "Ta có thể nhìn thấy dũng khí của tinh linh vương Doll trên người ngươi, ta nghĩ, quyết định này của ta là hoàn toàn chính xác." Anh giơ tay ra lần thứ hai, đem cây trâm giao lại cho Diệp Từ, sau đó nắm chặt tay Diệp Từ. Diệp Từ chỉ cảm thấy hơi lạnh lan tỏa từ da cô đến tận xương tủy. "Đi thôi, người trẻ tuổi, nếu như ngươi không hiểu chuyện gì có thể đến tìm ta, chỉ cần ngươi vuốt nhẹ mộ phần của ta, ta sẽ biết là ngươi đang gọi ta."
Dứt lời, Thứ Phong buông tay ra, hình dáng của anh bỗng dưng vỡ vụn, hóa thành khói xanh tan biến mất.
Diệp Từ đợi cho khói xanh của Thứ Phong hoàn toàn tan đi, sau đó mới triệu hoán Lão Lục, vọt lên lưng nó, nhanh chóng rời đi nơi nguy hiểm này, quay lại đường cũ, hướng về sơn động của Tamra ở Bi Thương Cốc.
Khi Diệp Từ đem cây trâm trả lại cho Tamra, đồng thời đem những lời mà Thứ Phong nói toàn bộ kể lại cho Tamra, ông bỗng dưng lâm vào trầm tư. Ông nhìn cây trâm, vai hơi lay động, có thể thấy Tamra đang hết sức kích động. Mặc dù ông vẫn một mặt lãnh đạm, nhưng lệ quang từ ánh mắt đã tiết lộ hết mọi tâm tình của ông.
Qua hồi lâu sau, Tamra ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Từ thở dài một hơi. "Ta già rồi, không còn cách nào có thể trở về cố hương được nữa, Thứ Phong lẽ nào đã quên rồi sao? Ta ngay cả đường về cũng đã không còn nhớ rõ nữa...."
Diệp Từ nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, trong chút chốc, đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Bất luận cho dù là trong game hay là trong thực tế, chiến tranh luôn mang theo vết thương vĩnh cửu cho người đã trải qua nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...