Liệp Giả Thiên Hạ

Edit: Duyên
Biên: Hoa Hoa

Nói đến đây Ải nhân lão Hắc bỗng nhiên ngừng lại, thở từng chút từng chút, còn chưa thở xong, thậm chí lại bắt đầu ho khan, ho càng lúc càng nhanh, càng lớn, gần như muốn khạc phổi ra ngoài. Diệp Từ nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy phổi của mình cũng đau theo.
“Ah, không được, tôi phát bệnh rồi, tôi cần dược! tôi cần dược.” Bỗng nhiên Ải nhân lão Hắc mở to hai mắt, trong mắt đều là tơ máu, một bàn tay cầm lấy quần áo trên ngực, một bàn tay kéo Diệp Từ: “Tinh Linh tốt bụng, nhanh đi đến vùng lân cận núi Hắc Phong lấy một ít thảo dược về cho tôi, bằng không tôi cái gì cũng không nói hết”.

Vừa dứt lời, mắt lão Hắc trợn lên, đầu ngã vào trong lòng Diệp Từ.

Sẽ không chết đi nha...... Diệp Từ vươn tay đặt ở dưới mũi lão Hắc, phát hiện vẫn còn hơi thở yếu ớt, xác định lão chỉ ngất đi, chứ không phải chết. Liền nhẹ nhàng đặt lão xuống tảng đá, cẩn thận dùng một ít rơm rạ che lại, lúc này mới chuẩn bị đi núi Hắc Phong hái cho hắn một ít thảo dược.

Rõ ràng vừa rồi Ải nhân lão Hắc có khí lực nói nhiều như vậy, lại không trực tiếp nói manh mối cho cô biết, còn yêu cầu cô đi làm một nhiệm vụ hái thuốc, việc này thật sự là quá mức.

Trong bụng Diệp Từ oán thầm vài câu, sau đó gọi lão Tứ chạy về phía núi Hắc Phong.

Bởi vì lúc này cấp bậc của mọi người không có tăng lên, mà Liệt Ma sống ở phía Đông Đại Lục trên một phần nhỏ của trung tâm bản đồ, bất luận là người chơi ở phía Đông Đại Lục hay ở Đại Lục khác cũng không thấy tung tích. Diệp Từ ngồi trên người lão Tứ chạy trên bình nguyên nóng rực nơi Liệt Ma sống, trong không khí thổi qua gió nóng vù vù, bên cạnh thỉnh thoảng có tiểu Liệt Ma ném tới đạn ma pháp, khiến cô có cảm giác rất thê lương.

Mặc dù khi Diệp Từ tiến vào trò chơi cơ bản là một người một trận, nhưng sau này, cô luôn có cảm giác thê lương, giống như từ đầu tới cuối cô là người chơi trong trò chơi, lặp đi lặp lại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, ít nhiều sẽ có chút mệt mỏi.

Gần đến ranh giới của núi Hắc Phong, Diệp Từ dừng lại, khom thắt lưng, vỗ vỗ cổ lão Tứ, cúi đầu nói: "Lão Tứ, nếu chỉ có một mình ngươi, ngươi có thấy cô đơn không?".

Lão Tứ nghiêng đầu nhìn Diệp Từ đang ngồi trên người mình, trong cổ họng phát ra một loại âm thanh cổ quái, cặp mắt màu vàng cũng trở nên ôn hòa, nó đứng tại chỗ, bước lên một bước, ô ô ô thấp giọng kêu to. Kỳ thật nó cũng không hiểu Diệp Từ đang nói gì, nhưng trên người chủ nhân phát ra cái loại cảm giác tiêu cực khiến tâm tình của nó có chút âm u.

Lão Tứ cúi đầu kêu to, giống như đang an ủi Diệp Từ.

Diệp Từ cũng không phải là một người có nhiều tình cảm, hôm nay cô thất thố như vậy, hơn phân nữa là có quan hệ với nơi hoang vắng này. Cho nên không thể không nói Vận Mệnh được chế tạo rất tốt, giống như nơi này, nếu ngươi mở nhạc nền, ngoại trừ nghe được âm thanh rất thật, hơn nữa có thể làm người nghe rơi nước mắt. Kiếp trước khi Diệp Từ mới tiến vào trò chơi, không biết là có thể tắt nhạc nền, nên cô cũng không để ý nhiều.

Nhưng theo cấp bậc tăng lên, kỹ thuật càng ngày càng thuần thục, cô dần phát hiện nhạc nền có thể ảnh hưởng đến tâm tình người chơi. Vì sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy kỹ thuật, cho nên sau đó Diệp Từ dù có thấy nơi có nhạc nền, cũng không mở ra.

Lại vỗ vỗ cổ Lão Tứ, Diệp Từ lấy mấy miếng thịt nướng có cấp bậc cao từ trong bao ra quăng cho lão Tứ. Hiện tại cấp bậc của cô tăng lên, cấp bậc của lão Tứ cũng tăng, cho nên khẩu vị cũng nâng lên, đồ ăn bình thường căn bản không khiến nó hứng thú, cho dù là cho nó ăn, cũng không thể để tâm tình nó tốt được.

Núi Hắc Phong là nơi ở của Liệt Ma, là ngọn núi nho nhỏ phía Tây Bắc, hoàn cảnh nơi đây so với nơi sống của Liệt Ma hoàn toàn khác nhau. Chẳng những ánh sáng u ám, kể cả cây cối ở núi đá này cũng vô cùng chật chội. Mặc dù nơi Liệt Ma sống không có nhiều ánh sáng, nhưng ít ra khiến người ta cảm giác nhìn được phía xa, chỉ có khói bụi hơi nhiều mà thôi, hoàn toàn không giống như ở đây, nếu người chơi có thị lực không tốt đi vào trong này, dù con đường nhỏ có ánh sáng cũng có thể người chơi phải mất không ít máu.

Mặc dù thị lực vào ban đêm của Tinh Linh rất tốt, chẳng qua, đi vào núi Hắc Phong Diệp Từ từ trên lưng lão Tứ nhảy xuống, thật cẩn thận đi vào trong. Địa hình nơi này cũng không phức tạp lắm, chỉ có một đường nhỏ ra vào, trên mặt đất toàn là đá vụn và hố, nếu không cẩn thận, sẽ ngã vào bên trong hố, mặc dù giá trị tính mạng mất cũng không bao nhiêu, nhưng thời gian cảm giác đau rất lâu . Ở trong trò chơi DPS vũ khí là thân thể bọn họ, cho nên, dù là một cao thủ, họ cũng không làm thân thể của mình bị tổn thương khi chiến đấu. Phải biết rằng cảm giác đau là có thể tích lũy, không ngừng tích lũy cảm giác đau sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ khi chiến đấu và sự liên kết của nó, trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu.

Bất luận là đối với DPS hay chức nghiệp khác, đều giống nhau, chẳng qua, đối với DPS mà nói có vẻ nổi bật hơn một chút.

Ở kiếp trước, bởi vì Diệp Từ ít đi đến nơi Liệt Ma sống, cho nên cơ hội đến núi Hắc Phong càng ít. Nên khi đi trong ngọn núi Hắc Phong Diệp Từ cũng không có cách nào lưu loát như ở bản đồ khác, cô một bên xem bản đồ, một bên đi tới. Chẳng qua, cho dù như vậy, Diệp Từ đã tìm hiểu điều cơ bản nhất trong núi Hắc Phong.

Núi Hắc Phong từng là hố rác, tình trạng ở đây rất kém so với nơi Liệt Ma sống. Cho nên, sau khi đại quân Liệt Ma chiếm lĩnh nơi ở của các Liệt Ma khác, những Liệt Ma già yếu, cường tráng hay còn nhỏ đều bị trục xuất khỏi núi Hắc Phong trong hoàn cảnh ác liệt này, tùy ý chúng nó tự sinh tự diệt. Có điều, sinh mệnh rất yếu ớt, đồng thời, sinh mệnh cũng kiên cường, bất luận chủng tộc nào cũng giống nhau.

Những Liệt Ma bị lưu đày đến núi Hắc Phong không có chết, trải qua một đời rồi một đời tiến hóa rồi trưởng thành, chúng nó biến thành Liệt Ma mạnh mẽ hung hãn hơn so với Liệt Ma trên mặt đất----- hắc ám Liệt Ma. Liệt Ma này không chỉ có lực công kích cường hãn, lực phòng ngự rất cao, hơn nữa có kỹ năng ẩn thân.

Chúng nó thường thường dung kỹ năng ẩn thân trốn ở các nơi hẻo lánh bên trong núi Hắc Phong, im lặng chờ đợi con mồi.

Cũng vì nguyên nhân này, Diệp Từ từ trên lưng lão Tứ nhảy xuống. Cô sợ lão Tứ đi quá xa, sẽ tiến vào vòng vây của Liệt Ma, như vậy mình cũng sẽ bị bắt ở đây.

Mặc dù cấp bậc của Liệt Ma chỉ có 55 đến 58, có điều, bọn nó là loài vật có thói quen sống quần cư, hơn nữa hắc ám Liệt Ma càng hung hãn hơn Liệt Ma bình thường, điều này khiến cho Diệp Từ không thể không cẩn thận.


Mặc dù Diệp Từ đã tới cấp 60, có điều có rất nhiều kỹ năng cô không có học tập, thật ra liên quan đến việc cô không có đánh phó bản và đánh Boss, khiến cho một thời gian dài cô không có thấy sách kỹ năng hay cái khác.

Kỹ năng này kia, kỳ thật không nhất thiết phải càng nhiều càng tốt, chỉ cần hiệu suất càng cao, mới có thể kích phát ra lực cường đại tiềm ẩn trong kỹ năng. Nhưng nếu kỹ năng càng nhiều, cao thủ lại càng có thể tìm trong các kỹ năng đó tìm ra kỹ năng thích hợp để kết hợp với kỹ năng của mình. Chỉ là, nếu gặp người mới, chỉ sợ kỹ năng càng nhiều, lại không biết sử dụng như thế nào thì cũng lãng phí kỹ năng đó.

Có lúc, cao thủ và người mới, trong vòng một chiêu là có thể nhìn ra.

Núi Hắc Phong chỉ có một lối đi rất nhỏ, mà sơn xung quanh núi toàn bộ đều là bình nguyên, cho nên, một năm bốn mùa lúc nào cũng có gió thổi vào đây, gió cũng không mạnh, sau khi thổi vào núi Hắc Phong, luồn qua lối nhỏ , trở nên vô cùng lợi hại, thổi đến trên người cảm giác được một loại đau đớn thấu xương.

Diệp Từ đứng ở bên trên núi, lẳng lặng nhìn cái lối đi nhỏ hẹp đó, bởi vì xung quanh đều có bình nguyên, cho nên gió thổi vào lối đi nhỏ hẹp của núi Hắc Phong cũng có chút bụi, những khói bụi trong ánh sáng kỳ thật cũng không rõ ràng, nếu không có thị lực vào ban đêm rất tốt hoặc đi quan sát cẩn thận, căn bản không thể phát hiện gió thổi ra từ lối đi nhỏ đó kỳ thật có chút màu sắc.

Sau khi Diệp Từ đi qua đường nhỏ này mới phát hiện trên mặt mình bị gió thổi qua rách một đường nhỏ, không ngừng chảy máu, nên cô mới chú ý tới gió ở đây có chút kỳ lạ, nếu không cẩn thận để ý thì cũng không phát hiện tình trạng này.

Lối đi này giống như hồ lô, đoạn giữa rất nhỏ, cho nên có rất nhiều chỗ lão Tứ không đi qua được, Diệp Từ đành phải kêu nó trở về, kêu lão Tam ra. So với thân thể khổng lồ của lão Tứ thì lão Tam càng thích hợp chiến đấu ở nơi này. Mặc dù lão Tứ là loài thú cấp bậc sử thi, chẳng qua trong hoàn cảnh này cũng không thể phát huy kỹ năng vì vậy cho dù là loài thú cấp sử thi cũng thua loài thú bình thường, nó càng có ích hơn. Rất lâu rồi lão Tam không ra ngoài hoạt động, lần này được kêu ra, tất nhiên rất cao hứng, nó đi theo bên cạnh Diệp Từ, cúi đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rống, như thông báo máu trong người nó rất hưng phấn.

Từ lúc đi vào núi Hắc Phong đến giờ, Diệp Từ đã đi khoảng 5 phút, nhưng nãy giờ ngay cả một con quái cũng không gặp. Tình huống như vậy vô cùng khác thường, đương nhiên Diệp Từ không cho rằng nơi này vốn không có quái, chỉ có thể đoán rằng, cô chưa đi đến khu vực của quái.
Hắc ám Liệt Ma im lặng hơn Liệt Ma bình thường, Liệt Ma bình thường đôi khi sẽ phát ra âm thanh, chỉ cần nghe được âm thanh này, căn bản sẽ đoán được khoảng cách mình cách xa Liệt Ma là bao nhiêu, nhưng ở núi Hắc Phong hắc ám Liệt Ma lại im lặng giống như đã chết.

Diệp Từ tính toán thời gian mình đi qua cửa động, nếu khom người, hạ thấp trọng tâm, trong trạng thái tiềm hành thì chỉ cần 1,2 giây có thể đi qua. Mà thân thể của lão Tam cũng chỉ cao hơn đầu gối Diệp Từ một chút, đến vị trí trung tâm, sẽ không đụng đến gió có lực sát thương mạnh như vậy, cho nên, bọn họ muốn đi qua rất đơn giản.

Nhưng Diệp Từ lo lắng một chuyện, ngọn gió xuất hiện rất kỳ lạ, giống như đường đi sau này sẽ không giống như trước nữa, nếu phía sau ngọn gió này là đại bộ phận Hắc ám Liệt Ma, cô muốn thoát ra khỏi đây cũng không phải dễ?

Đứng ở ranh giới núi suy nghĩ vài giây, Diệp Từ không chút do dự quyết định đi xuống, có lúc gặp được vấn đề gì đó mới có thể tìm được cách giải quyết tốt nhất, nếu vẫn giẫm chân tại chỗ, cả đời cũng đừng hòng tiến về phía trước.

Quyết định chủ ý này, Diệp Từ lập tức hạ thấp trọng tâm, để lão Tam đứng yên tại chỗ, mình tiến vào trạng thái tiềm hành, muốn thông qua ngọn gió xem một chút.

Thợ săn không phải Đạo tặc, cũng không có kỹ năng điều tra, cho nên trong lúc tiềm hành có gặp nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và tố chất thân thể của mình để nâng cao kỹ năng phát giác nguy hiểm và ẩn trong bóng tối đánh giá khả năng của đối phương.

Diệp Từ hết sức chăm chú, khoảnh khắc đi qua ngọn gió đó, cơ bắp toàn thân cô tất cả đều căng thẳng, tùy thời đều có thể bùng nổ.

“Cô cạc cạc......” Bỗng nhiên một tiếng bén nhọn mà khàn khàn vang lên bên cạnh Diệp Từ, âm thanh này khiến Diệp Từ giật mình, thân thể cô ngừng một chút. Ở trong chiến đấu, có đôi khi thắng bại chỉ trong nháy mắt, Diệp Từ chỉ ngừng một chút, cô liền thấy một Hắc ám Liệt Ma hiện ra trước mặt. Không chỉ như vậy, sau khi nó hiện ra, liền đặt trên người Diệp Từ một cái run rẩy DBUFF.

Nguy rồi -------

(Run rẩy: Có thể khiến người bị trúng không thể di động, không thể phóng thích kỹ năng, toàn thân run rẩy.)

Ở trong Vận Mệnh, có rất nhiều kỹ năng giống như vậy, ví dụ như chóng mặt, sợ hãi, run rẩy, tê liệt, hay bị đóng băng một thời gian. Nhưng nếu Thợ săn nào thành thục chức nghiệp DPS, kỹ năng mà nó khống chế cũng không nhiều, hơn nữa căn bản không có cách hóa giải kỹ năng. Đây cũng là lý do tại sao Thợ săn có tám thước hạn chế tranh luận trong cuộc thi.

Tám thước, là khoảng cách rất kỳ lạ. Đây là cung tiễn thợ săn có khoảng cách công kích nhỏ nhất, đồng thời cũng có một ít chức nghiệp kỹ năng điều khiển khống chế kỹ năng ở phạm vi xa nhất. Nói cách khác, nếu không cùng đối thủ tiến vào tám thước, trên cơ bản Thợ săn sẽ không bị khống chế kỹ năng, nhưng một khi tiến vào tám thước, Thợ săn chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để né tránh đối phương khống chế kỹ năng. Nếu đối mặt đối thủ cường đại, một khi trốn tránh thất bại, chẳng khác nào Thợ săn trực tiếp buông tha cơ hội sinh tồn.

Mà bây giờ, Diệp Từ thấy, đây là tình huống tồi tệ nhất. Bởi vì kiếp trước là Pháp sư, không thiếu kỹ năng khống chế, cho nên khi đối phó với Hắc ám Liệt Ma không có cố hết sức như bây giờ. Hiện tại, kỹ năng phát giác nguy hiểm của cô không đủ, trong tình huống Liệt Ma xông đến bên cạnh mà không có phát giác, việc này đã đủ mất mặt, không nghĩ đến còn bị người ta trực tiếp cho vào nồi.

Mặc dù hiện tại Diệp Từ cấp 60, nhưng vận khí của cô không được tốt lắm, hôm nay lần đầu tiên gặp Hắc ám Liệt Ma lại là một quái cấp tiểu đội trưởng, mặc dù chỉ ở cấp 58, nhưng trực tiếp xem nhẹ ưu thế 2 cấp kia của Diệp Từ.

Thời gian run rẩy là 6 giây. Thật lâu nha...…

Hắc ám Liệt Ma cấp bậc tiểu đội trưởng có lực công kích rất cao, công kích Diệp Từ một chút có thể xoá sạch 1,2000 máu của cô, số máu này đối với cô không nhiều nhưng đã rất tệ. Điều này cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, Hắc ám Liệt Ma không phải sống đơn độc, bọn nó thích sống quần cư......


Diệp Từ tin tưởng, mặc dù trước mặt chỉ có một Hắc ám Liệt Ma, nhưng nếu nó phát ra tiếng “Cô cạc cạc” nhất định sẽ có rất nhiều Hắc ám Liệt Ma chạy tới giúp nó, nếu chúng đến tình huống đó thật sự quá tệ.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Nếu gặp tình huống như vậy thì càng phải bình tĩnh.

Mặc dù Hắc ám Liệt Ma đã bắt đầu công kích kỹ năng run rẩy với Diệp Từ, Diệp Từ nhìn lướt qua kỹ năng và trang bị của mình. Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên, chính là cái này...

Hắc ám giải…

Có thể giải tất cả các trạng thái tiêu cực trên người, tất nhiên, bao gồm run rẩy.

Chiếc nhẫn kỹ năng của Blue, mặc dù đến 3 phút mới có thể khởi động một lần, nhưng trong tình huống này, sử dụng xong tuyệt đối cũng không tiếc.

Trong nháy mắt, Diệp Từ khôi phục năng lực hoạt động, cô hạ thấp cơ thể, lăn một vòng trên mặt đất, sau đó xoay người chạy về phía lão Tam đang đứng. Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, chỉ khoảng 1 giây 2 giây, tiểu đội trưởng Hắc ám Liệt Ma hoàn toàn không phản ứng kịp, liền phát hiện con mồi trước mặt mình biến mất không thấy tăm hơi. Nó sửng sốt một chút, sau đó hét ầm lên. Bởi vì luôn sống trong bóng tối, thị lực ban đêm của Hắc ám Liệt Ma tốt hơn Tinh Linh Thợ Săn, cho dù Diệp Từ tránh thoát công kích của hắn hơn nữa chạy đến ngọn gió, nó vẫn thấy rõ ràng, vì thế, nó liền xông thẳng về phía Diệp Từ.

Diệp Từ cẩn thận trốn trong ngọn gió, chẳng những ẩn nấp, hơn nữa nơi này rất nhỏ hẹp, khoảng cách gần ngọn gió, tạo thành một góc chết ba mươi độ với núi, vô cùng an toàn. Tiểu đội trưởng Hắc ám Liệt Ma thấy Diệp Từ liền xông về phía cô, mặc kệ mình có bị bại lộ trong ngọn gió hay không, điều duy nhất nó nghĩ là tuyệt đối không thể để thức ăn đã sắp vào miệng mình lại chạy ra ngoài được.

Diệp Từ ngửa đầu uống hết một lọ máu, một bên rút đoản kiếm ra, yên lặng chờ đợi Hắc ám Liệt Ma đến.

Ở vị trí này có chỗ tốt, chính là có thể khiến đối thủ bại lộ ở trong ngọn gió, dựa theo thân cao của Hắc ám Liệt Ma, ngọn gió lợi hại này sẽ tạo thương tổn cho nó, mặc dù không cao, nhưng có ít còn hơn không, hơn nữa tỷ lệ thương tổn của đối thủ với mình chỉ có 50%. Chẳng qua sử dụng thẻ công kích ở đây cũng có chỗ xấu, vì cách đối thủ quá gần, mất đi ưu thế tám thước, cô chỉ có thể dùng đoản kiếm và công kích của lão Tam giết quái.

Công kích tự nhiên không có khả năng bắn sảng khoái như dùng cung tiễn, nhưng cũng có thể giày vò đối phương đến chết.

Thẻ công kích, kỳ thật ở trong trò chơi cũng không ít, chỉ cần dùng tốt, là có thể nâng cao tốc độ giết địch. Đặc biệt đối với Thợ săn mà nói, nếu trong nơi chật hẹp này mà không dùng thẻ công kích, mà sử dụng cung tiễn, căn bản sẽ không phát huy được nhiều lực sát thương.

Ngã xuống.

Thất bại.

Ngã xuống.

Lại thất bại.

Ngã xuống là thời điểm Thợ săn ở cận chiến có thêm vài cái kỹ năng khống chế, có thể đẩy ngã đối thủ trên mặt đất, trong vòng 6 giây không thể đứng dậy. Chẳng qua Diệp Từ rất ít công kích ở gần, cho nên tỷ lệ thành công rất thấp, chỉ có 30%. Thời điểm đối mặt với tiểu đội trưởng Hắc ám Liệt Ma, năm giây một lần ngã xuống, Diệp Từ liên tục dùng ra vài cái toàn bộ đều thất bại, điều này khiến Diệp Từ phải nghiến răng nghiến lợi.

Đây đều là vận khí không tốt a?

Kỹ năng phục hồi rất tốt.

Ngã xuống.

Thành công.

Cuối cùng cũng thành công, Diệp Từ liền tung ra một cuộc tấn công 5 phút. Kỹ năng này là kỹ năng hiệu quả nhất của Thợ săn cận chiến, 3 giây làm mát, trừ bỏ có 200% cận chiến bị thương bên ngoài, đi kèm với 150 thương tổn. Khi Tiểu đội trưởng hắc ám Liệt Ma bị ngã xuống trên đất, một kích mạnh mẽ của Diệp Từ nhận được thêm thành thương tổn, ở hai bên xương sườn và sau lưng nó rạch ra hai miệng vết thương thật sâu, lấy đi rất nhiều giá trị sinh mệnh của nó. Mà lão Tam cũng không chút khách khí, cắn xé nó đến đổ máu, vốn máu của tiểu đội trưởng Hắc ám Liệt Ma cũng không nhiều cuối cùng mất đi giá trị sinh mệnh.


Tiểu đội trưởng bi ai gào lên, sau đó biến thành một khối thi thể lạnh như băng. Chiến đấu giằng co không đến hai mươi lăm giây, mặc dù Diệp Từ cảm thấy rất lâu, nhưng dù sao cũng lần đầu cô chiến đấu gần đối thủ, mặc dù có chút vụng về, nhưng cũng không tính quá khó khăn. Chỉ tiếc, trong lúc cô công kích Tiểu đội trưởng, mấy Hắc ám Liệt Ma khác đã lục đục chạy tới. Bọn nó một bên vừa chạy vừa nhảy, một bên phát ra tiếng kêu kỳ lạ "Cô cạc cạc", bị ngăn ở phía sau Tiểu đội trưởng.

Liệt Ma cũng tốt, Hắc ám Liệt Ma cũng vậy kỳ thật chỉ là những sinh vật ma tộc cấp thấp, chỉ số thông minh không có bao nhiêu, chỉ biết thèm nhỏ dãi đồ ăn nên liều mạng công kích, cho nên cũng không cân nhắc chiến thuật. Diệp Từ đứng ở trong ngọn gió nhỏ hẹp này, mỗi lần chỉ có thể đi qua một con Hắc ám Liệt Ma, giống như bọn nó xếp hàng chờ bị giết, một con vừa chết, một con khác lại đi lên.

Ước chừng bảy tám Hắc ám Liệt Ma, đều bị Diệp Từ cận chiến giết chết.

Đợi cho tất cả Liệt Ma chết hết, Diệp Từ mới thở ra một hơi, chuyện này cũng quá mệt mỏi. Nếu không phải trên người cô có nhiều dược thủy, chỉ sợ không chống đỡ được lâu như vậy. Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện bổ sung máu, Diệp Từ mới bắt đầu đi sờ thi thể.

Cũng không biết có phải thời gian này vận khí cô đều đen hay không, máy tính cảm thấy cô có vẻ đáng thương, vậy mà từ mấy Liệt Ma này đều sờ ra vật này nọ. Hơn nữa toàn bộ đều có phẩm chất không thấp, màu xanh-màu xanh lá, mặc dù không có đồ vật cho Thợ săn, nhưng mấy trang bị cấp 50 này đem đi giao dịch, rất nhanh có thể bán được giá tốt. Châu chấu dù nhỏ nhưng cũng có thịt a, trong lúc Diệp Từ đang thiếu tiền mà nói, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ thứ gì có thể kiếm ra tiền.

Vị trí ngọn gió nhỏ hẹp, thi thể hắc ám Liệt Ma lại chất đống cùng một chỗ, khiến lúc Diệp Từ sờ thi thể rất phiền toái. Cô chỉ có thể bắt đầu sờ từ phía trên, sờ xong một con, thì đẩy thi thể vào bên trong hố, sờ xong một con, tiếp tục đẩy thi thể vào hố. Cho đến khi đụng đến thi thể của tiểu đội trưởng.

Nhưng Diệp Từ sờ tiểu đội trưởng cũng không có ra trang bị gì, có điều Diệp Từ lại đụng phải một quyển sách thật dày, cảm xúc quen thuộc kia khiến lòng Diệp Từ run lên, là sách kỹ năng…

Trăm phần ngàn là sách kỹ năng của Thợ săn

Trong lòng cô nghĩ vậy, sau đó rút bản kỹ năng ra, nhờ vào ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy trên mặt viết: Đạn pháo.

Thật tốt quá.

Quả nhiên là một quyển sách kỹ năng của Thợ săn.

(Đạn pháo: Tùy ý bắn ra một quả đạn pháo, có thể chiếu sáng đến 20 thước, chiếu sáng tất cả những tiềm hành trong phạm vi, tiềm hành không chỗ trốn, không hấp dẫn cừu hận, thời gian kéo dài 20 giây, thời gian làm lạnh 30 giây.)

Sách kỹ năng điều tra Thợ săn cũng không có nhiều, khi chiến đấu rất hữu ích. Lúc tấm tư liệu chưa được mở ra, quái ở bốn phía Đại Lục, đều là những quái cấp thấp, không có năng lực, cho nên người chơi giết quái rất dễ dàng, nhưng sau khi tấm tư liệu được mở ra. Đến sau quái càng ngày càng lên cấp, nắm giữ rất nhiều kỹ năng, như tiềm hành, ẩn thân những loại kỹ năng này bây giờ cũng phải kỹ năng cao cấp, nhưng đến thời điểm đó trở thành một loại kỹ năng phổ biến nhất.

Cho nên, sau đó bất luận là luyện cấp, làm nhiệm vụ hay đi đánh phó bản, nhất định phải dẫn theo một Đạo tặc, năng lực điều tra của Đạo tặc càng cao, thì khả năng sống sót của đội đó càng cao. Nhưng nếu một mình đi giết quái, hoặc một chức nghiệp Thợ săn đơn độc đi, nhất định phải có năng lực điều tra.

Giống như đạn pháo được thiết kế theo yêu cầu kỹ năng điều tra cho một Thợ săn.

Lấy cung tiễn mới bắn được pháo ra ngoài, cho nên, có thể đạt tới tầm bắn xa nhất của Thợ săn, nói như vậy, Thợ săn có thế xác định có bao nhiêu kẻ thù trên bản đồ, như vậy sẽ giúp đỡ được rất nhiều.

Xuất hiện rất đúng lúc, cô đang nhức đầu không biết làm sao tiềm hành có thể chiến đấu với Hắc ám Liệt Ma hay không, liền rớt ra quyển sách này, thật sự là quá tốt.

Cô không chút do dự học kỹ năng này, Diệp Từ kéo cung tiễn ra, đặt pháo vào khoảng cách lúc nãy mình gặp được Tiểu đội trưởng.

Vèo!

Pháo bắn ra khỏi vỏ kèm theo một âm thanh kỳ lạ, bay về phía Diệp Từ đã xác định sẵn. Nó ở trên không trung đổi thành một đường cong vô cùng xinh đẹp, cuối cùng rơi vào vị trí đã được xác nhận, phát ra ánh lửa mờ nhạt. Mặc dù ánh lửa không sáng chói, nhưng ánh lửa đó lại có thể chiếu sáng lên gần hai mươi thước, bên trong khoảng cách hai mươi những hắc ám Liệt Ma đang ẩn thân nhất thời không thể che giấu được, liền lộ ra ngoài.

Là quái thì vẫn là quái, vĩnh viễn không có cách chiến đấu với người chơi Nếu một người chơi bị ánh sáng chiếu lên người, chỉ sợ sẽ lấy tốc độ nhanh nhất mà bắt đầu công kích Diệp Từ, nhưng mấy Hắc ám Liệt Ma này bị ánh sáng chiếu lên, nó vẫn ngây ngốc ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, căn bản không có phản ứng.

Thời gian hai mươi giây, cũng đủ để Diệp Từ nhìn rõ những hắc ám Liệt Ma đang bị vây trong phạm vi ánh sáng này. Tổng cộng có bảy con, có điều, bọn nó cũng không có ngồi xổm riêng lẻ, mà chia làm hai ba đôi, khoảng cách xa nhau đều vượt qua năm thước, chỉ cần Diệp Từ đánh một con trong đó, nhiều nhất sẽ giết được một con ở tiểu đội khác, sẽ không ảnh hưởng đến hai đôi khác.

Cứ như vậy, nó giảm rất nhiều khó khăn.

Đầu tiên Diệp Từ cường hóa ấn ký Thợ săn, xác định Liệt Ma có khoảng cách gần nhất, sau đó bắn về phía một con Hắc ám Liệt Ma khác, khiến nơi đó chấn động.

Chấn động có thể khiến đối thủ hoa mắt mười hai giây, tốc độ rơi xuống sẽ chậm 80%, nhưng chỉ cần bị công kích, thì lập tức dừng lại ngay. Hắc ám Liệt Ma bị chấn động lập tức đứng lên, choáng váng thất tha thất thểu chạy về phía Diệp Từ. Mà một Hắc ám Liệt Ma khác được chỉ đỉnh cường hóa ấn ký Thợ săn kêu cô cạc cạc đi về phía Diệp Từ.

Lão Tam lập tức xông ra cản nó lại, Diệp Từ vẫn đứng tại chỗ, lấy tất cả các kỹ năng đơn thân thể sử dụng một lần, Liệt Ma kia còn chưa chạy tới trước mặt Diệp Từ thì đã bị ngã trên mặt đất. Hắc ám Liệt Ma ở phía sau bị hoa mắt còn chưa khôi phục lại, đã bị ấn ký Thợ săn chiếu lên đầu nó, mà lão Tam cũng đến gần nó, khi nó ngã xuống cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Tiếp đến hai tiểu đội Diệp Từ cũng chế tạo pháo, mà thời điểm đánh ba con Hắc ám Liệt Ma, Diệp Từ cần liên tục chấn động hai Hắc ám Liệt Ma, vô tình làm chậm lại một giây khi chiến đấu, mà thời gian lại vừa vặn đủ để nhóm Liệt Ma thức tỉnh, chẳng qua, đối với Diệp Từ mà nói, chuyện này cũng không khó, chỉ cần chú ý bổ sung mũi tên chấn động là được rồi.


Bởi vì có đạn pháo, khi Diệp Từ đi vào núi Hắc Phong thoải mái không ít, Liệt Ma nơi này so với Liệt Ma bên ngoài cao cấp hơn một chút, cho nên hồi sinh cũng không nhanh, một đường đi vào Diệp Từ giết quái, kiếm không ít trang bị. Rất nhanh cô đã đi đến nơi cuối cùng núi Hắc Phong, nơi đó có một cửa động cao gần một người, gió bên ngoài thổi vào lạnh thấu xương, trước cửa động còn có mấy chiếc xe quặng gãy ngã ở đấy.

Xem ra, nơi này từng là một quặng mỏ.

Ở bên cạnh quặng mỏ có vài cây thảo dược màu tím, Diệp Từ vừa thấy, đúng là thảo dược Ải nhân lão Hắc cần, cô vội vàng khom người hái vài cây. Vừa định rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thê lương từ trong quặng mỏ truyền tới, tiếng kêu kia vô cùng bén nhọn, khiến người vô cùng sợ hãi. Trong hoàn cảnh như vậy mà nghe được âm thanh này, nếu là một người chơi bình thường chắc đã đã sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, có điều, hình như Diệp Từ quá quen thuộc với hoàn cảnh như vậy, vừa nghe tiếng kêu, cô đã quay đầu lại nhìn cửa động quặng mở.
Chỉ sợ ở đây có điều cổ quái.

Đã đi đến đây, mà bỏ cuộc thì không phải tính cách của Diệp Từ, cô xoay người đi về phía cửa động, nhưng lúc này hệ thống lại thông báo.
“Thảo dược này rời khỏi nơi sinh sống, hình như có dấu hiệu khô héo.”

Diệp Từ vội vàng nhìn lên màn hình góc bên trái, quả nhiên thời gian đang đếm ngược.

Lại thời gian hạn chế.

Quên đi, một khi đã như vậy, Diệp Từ chỉ có thể tạm thời bỏ qua quặng mỏ này, nhanh chóng đi về giao nhiệm vụ cho Ải nhân lão Hắc, dù sao nhiệm vụ này có quan hệ đến sự tồn vong của quặng mỏ. Nếu so sánh quặng mỏ và chuyện này thì Diệp Từ sẽ không chút do dự lựa chọn giá trị cường đại của quặng mỏ bí mật.

Hắc ám Liệt Ma không có hoàn toàn làm mới lại, Diệp Từ gọi lão Tứ, ngồi trên lưng nó, xông ra bên ngoài, mặc dù những khối đá lõm chõm va vào người lão Tứ, nhưng da thịt lão Tứ đủ dày, đặc biệt có lân giáp cứng rắn, những khối đá này không gây ra tổn thương gì cho nó.

Ra khỏi núi Hắc Phong, Diệp Từ chạy như điên về nơi ẩn thân của Ải nhân lão Hắc kia, cô vò vò thảo dược rồi nhét vào trong miệng của hắn, rất nhanh, sắc mặc của Ải nhân lão Hắc tốt lên rất nhiều, mặc dù da vẫn đen thui, nhưng Ải nhân lão Hắc đã có sẵn màu da như vậy.

“Ah, Tinh Linh, Tinh Linh tốt của tôi. Thật không ngờ cô lại hái được thảo dược về cho tôi.” Ải nhân lão Hắc thở ra một hơi: “Cô được Harl tín nhiệm, cô được Hắc thiết Ải nhân tín nhiệm.”

Thì ra Ải nhân lão Hắc này tên là Harl, hắn vừa nói xong, Diệp Từ chợt nghe hệ thống hiện lên thông báo.

“Danh vọng của ngài với Hắc thiết Ải nhân đạt đến mức bạn tốt.”

Woa, trực tiếp đạt tới bạn tốt? Ban đầu danh vọng của cô và Hắc thiết Ải nhân chỉ ở mức trung lập, không ngờ chỉ cứu Harl một lần, danh vọng của cô trực tiếp đạt tới bạn tốt, xem ra, địa vị của Harl trong Hắc thiết Ải nhân không thấp, nếu không cô bán mạng chạy chân cho Molly lâu như vậy, danh vọng cũng không tăng nhanh như thế, nhưng cứu Harl một lần lại đạt tới mức này.

Hắc thiết Ải nhân là chủng tộc thích quặng mỏ nhất, nếu có thể cùng bọn họ danh vọng đề cao, có thể biết được tin tức về quặng mỏ. Mặc dù hiện tại quặng mỏ bí ngân bán rất chạy, nhưng sau này Vận Mệnh sẽ xuất hiện rất nhiều quặng mỏ cao cấp, hiện tại chỉ cần cô có quan hệ tốt với Hắc thiết Ải nhân, thì không cần lo lắng chuyện sau này.

Vì thế, Diệp Từ càng cung kính với Harl.

“Ngươi là anh hùng, Harl, có thể vì anh hùng làm một chút chuyện, đó là vinh dự của tôi.” Diệp từ nhìn Harl vô cùng chân thành vuốt mông ngựa. Diệp Từ nghĩ, lời buồn nôn này cũng chỉ nói với NPC, nếu đổi lại là người chơi, bất luận cho cô đồ tốt gì, cô cũng sẽ không nói ra.

“Anh hùng, ngươi nói ta là anh hùng." Rõ rang Harl đối lời nói của Diệp Từ vô cùng hưởng thụ, ánh mắt của hắn sáng lên:“ Tinh Linh, vì sao khen ta là anh hùng? Ta chỉ là một thợ mỏ bình thường.”

“Năm đó rời khỏi cố hương đến nơi đây tìm kiếm quặng mỏ này nhất định không phải chỉ có một mình ngươi.” Vô nghĩa, trò chơi này đã gợi ý rất rõ ràng. Diệp Từ mỉm cười: “Nhưng vẫn kiên trì xuống dưới hình như chỉ có một mình ngươi, có thể làm được như vậy thì đã là anh hùng.”

“Ah, Tinh Linh tốt bụng, cô thật sự bằng hữu tốt của Harl.” Harl vừa nói vừa cảm động đến khóc: “Mỗi người đều nói Harl là đồ ngốc, nhưng là chỉ có ngươi hiểu Harl, Harl cảm động quá.”

“Độ hảo cảm của Harl đối với ngươi đạt tới mức thân mật.”

“Danh vọng của ngài với Hắc thiết Ải nhân tăng lên 1000 điểm.”

Hệ thống lại vang lên lần nũa, khiến Diệp Từ giật mình, xem ra, Harl không phải chỉ là NPC quan trọng để tìm kiếm quặng mỏ, mà còn là bảo bối của Hắc thiết Ải nhân.

Diệp Từ an ủi Harl một hồi, Harl mới vỗ đầu nói: “A, Harl lại quên chuyện trọng yếu nhất ta phải vẽ bản đồ.”

Bản đồ.

Chính là bản đồ.

Tinh thần Diệp Từ chấn động, đúng vậy, cô vì bản đồ mới đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui