Liệp Giả Thiên Hạ

Kinh Ca Công Tử có vẻ chỉ đến để hỏi mỗi việc này, ngoài nó ra anh không đề cập đến vấn đề khác, hai người trò chuyện thêm vài câu liền dừng. Chỉ là trong lòng Diệp Từ ẩn ẩn cảm thấy người nọ muốn hỏi việc khác nữa. Có điều nếu Kinh Ca Công Tử không nói, cô tự nhiên sẽ không đề cập, chờ đến lúc anh thật sự có việc sẽ lại đến tìm cô.

Việc này cũng không xem như việc to tát gì. Hai người tắt khung trò chuyện, chợt nghe thấy người trong đội hưng phấn kêu to, hóa ra là ra vài kiện trang bị không sai, Di Lộc dựa theo Dkp để phân trang bị, bởi vì Diệp Từ ít tham gia đoàn chiến, Dkp thiếu đến đáng thương, cho nên dù có trang bị phù hợp với cô, cô cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng đòi nó.

Nhưng thật ra Di Lộc chí khá chí công vô tư, anh không hề bởi vì Diệp Từ là hội trưởng, mang mọi người dành nhiều First Kill mà ưu tiên cô trước, trong lòng anh người ra lực nhiều nhất có Dkp nhiều nhất mới người được ưu tiên lựa chọn trang bị. Thế nhưng Lưu Sướng lại lén bất bình thay Diệp Từ, có điều Diệp Từ cho rằng cách làm của Di Lộc chính xác cực, nên chỉ an ủi Lưu Sướng một chút, phân tích cho cô rõ quan hệ lợi hại trong đó, cũng không làm khó Di Lộc trong việc phân chia chiến lợi phẩm.

Chơi game, trang bị sớm muộn đều sẽ có .

Câu này tuy rất nhiều người biết, nhưng chân chính thực hiện được chỉ có mấy người. Mọi người tin tưởng Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, tìm đến bọn họ, ngoại trừ quan hệ mọi người trong công hội thân thiện ra, còn có điểm quan trọng hơn, đó là chế độ Dkp ở đây rất công bằng. Bằng không, cho dù nhiều First Kill đi chăng nữa, mở Kim Đoàn sớm đến đâu, thứ được gọi là phó bản sớm muộn gì đều sẽ thông quan, GM thiết kế trò chơi không thể làm khó game thủ cả đời. Nếu chỉ dựa vào mỗi quan hệ thân thiện để phát triển, gì thì gì cũng ăn mệt ở chỗ công hội lớn.


Diệp Từ là người sống qua một đời, cô chơi game lúc còn trẻ cho đến khi hưng thịnh, quan hệ bạn bè từ hòa hợp biến thành bị xa lánh, các loại quan hệ liên quan lợi và hại trong đó cô quá rõ ràng rồi. Cho nên kiếp này, Diệp Từ mới đem những thứ kiếp trước cô xem trọng ném tới nơi không bắt mắt nhất, tại đây, cô đã có một mục tiêu mới, không mong làm người đứng đầu, chỉ mong là một thành viên của một đoàn đội.

Đối với cách làm này của Diệp Từ không chỉ Bạch Mạch lý giải, Di Lộc còn rất cảm kích, anh vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào trình độ cống hiến của Diệp Từ với công hội, cho dù Dkp của cô không nhiều, nếu muốn được ưu tiên lấy trang bị, người trong công hội không thể nào từ chối. Nhưng Diệp Từ trước giờ chưa từng phá vỡ quy tắc đó, lại càng đừng nói đến việc lợi dụng quan hệ đoạt đi thứ tốt.

Cho nên, ở công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, Diệp Từ bất tri bất giác trở thành thần trong mắt mọi người. Đương nhiên, ban đầu Diệp Từ không thể nào dự đoán được tình huống như vậy.

Kết thúc trận chiến với Lão Nhất. Mọi người điều chỉnh một chút, bắt đầu tiến quân đến Lão Nhị.

Kỳ thật lúc này đánh Lão Nhị chẳng khác gì tự tử, nhưng Diệp Từ vẫn hy vọng mọi người đi đánh thử, cô không có khả năng luôn dùng những kinh nghiệm ở kiếp trước giúp Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Nếu cứ như thế, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước sớm muộn gì cũng trở thành công hội chỉ phụ thuộc vào mình cô, đây tuyệt đối không phải điều Diệp Từ mong muốn. Cho nên, cô càng nguyện ý để mọi người đi khám phá, tự diệt đoàn rồi tự nghiên cứu, qua trận chiến họ mới có thể tiến bộ vượt bậc và tăng năng lực thích ứng, giải quyết kịp thời các sự việc bất ngờ xảy ra.

Dọc đường quái nhỏ có lợi hại đến đâu, đối mặt với đoàn đội 50 người, chết đi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Rất nhanh, đoàn người đã tiến quân đến trước mặt Lão Nhị.

Lão Nhị là một con Boss vô cùng đặc biệt của Phế Tích Tòa Thành, cả Phế Tích Tòa Thành có sáu con Boss, nhưng Boss này có thể bỏ qua không đánh, bởi vì nó không nắm trong tay chìa khóa mở ra cửa tiếp theo, giết hay không giết phải xem mọi người có muốn đạt được một đặc biệt hay không.

Có điều, đối với Diệp Từ - người muốn lấy First Kill Phế Tích Tòa Thành, cô nhất định phải đánh Boss Lão Nhị, bởi vì chỉ có đánh Boss Lão Nhị, đội ngũ mới có thể lấy đến một danh hiệu nghịch thiên – Người Lãnh Khốc Hơn Cả Băng. Danh hiệu không tăng thêm thuộc tính, cũng không nhân lên kinh nghiệm, nhưng danh hiệu kèm theo một kỹ năng – Đóng Băng. Có thể khiến người trong vòng 10m bị đông lạnh, không thể di chuyển 8s.


Thật ra Pháp Sư cũng có kỹ năng này, nó là kỹ năng khống chế, có điều Pháp Sư chỉ có thể khống chế 5s, so với danh hiệu kém những 3s. Hơn nữa, danh hiệu nọ không hạn chế chức nghiệp, chỉ cần là đoàn đội đầu tiên đạt được First Kill Phế Tích Tòa Thành hơn nữa giết chết Boss Lão Nhị đều có khả năng đạt được, cho nên nhất định phải đánh nó.

Diệp Từ có chết vẫn không quên, kiếp trước lúc vây đánh một đạo tặc kém mình 1 cấp, kỹ năng Đóng Băng của cô không thể khống chế người nọ, tương phản bị một danh hiệu Đóng Băng của người nọ không chế lại, cuối cùng bị tươi sống hành hạ đến chết. Sau đó đoạn video này bị tung lên mạng, khiến mặt mũi một Pháp Sư mạnh mẽ như Diệp Từ không biết để đâu.

Lão Nhị đánh không dễ.

Nếu so với Boss khác, nó có vẻ nhỏ bé rất nhiều. Nghe nói nó là thủ hạ của Nữ Hoàng Tuyết, toàn thân tuyết trắng, móng vuốt tứ chi sắc nhọn, động tác nhanh nhẹn. Tỷ lệ né tránh công kích của bản thân cao hơn rất nhiều so với các Boss khác trong Vận Mệnh.

Đánh nó không cần dùng kỹ xảo, chỉ cần đem nó vây trong phạm vi cố định, rồi đánh từ từ.

Không chỉ như thế, nó còn được miễn tất cả vật lý công kích, hơn nữa còn có tỷ lệ miss kỹ năng pháp hệ rất cao, cho nên muốn đánh nó thì Pháp Sư chỉ còn cách phải vừa uống thuốc buff vừa từ từ đánh thôi. Boss này mới là Boss chân chính khảo nghiệm tài lực của một công hội, Diệp Từ nhớ rõ kiếp trước, lúc đánh nó, công hội hao tốn tài lực ít nhất cũng ngốn gần 10 vạn kim tệ tiền thuốc men. Mà được đến trang bị, khoảng 1-2 vạn kim thôi, cho nên sau trận khai hoang, không còn công hội nào hứng thứ với nó nữa.


Đương nhiên, việc này chỉ có Diệp Từ biết, cô tuyệt đối không kể cho ai. Con đường đắc đạo luôn khúc chiết, để mọi người tự mình trải qua mới khắc sâu ấn tượng.

Quả nhiên, cả đội vừa mới đánh được một lúc, liền có người kêu rên bất lực. “Trời ạ! Tốc độ của nó quá nhanh! Tôi căn bản đuổi không kịp!”

“Dù sao cậu cũng là Chiến Sĩ, đạo tặc như tôi đây chỉ miễn cưỡng theo kịp thôi này.”

“Mẹ! Khó lắm mới bắt được nó, nó cư nhiên được miễn vật lý công kích. Pháp hệ mau tập trung oanh thử xem, lượng máu của nó vốn không nhiều a.”

“Không phải đâu, ngay cả Pháp hệ cũng miss, đánh 5 quả cầu lửa chỉ trúng 1 quả, lực sát thương cũng giảm 50%. Vậy đánh kiểu nào giờ, thế này chỉ tổ lãng phí dược phẩm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui