Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Từ khi Thủy Khiết Thu ly khai khỏi Đại Địa Minh, đi tới Đại Trạch Môn, Lạc Thiên cho người chú ý tới động tĩnh của nàng.

Ám Long hồi báo: „Thiếu chủ, Đại Ny nói, Hoàng Hy Bình đã thành công giải cấm chế Tuyết Kình Chi Thân cho Thủy Khiết Thu."

"Cái gì ?" Lạc Thiên kinh hải kêu lên, cái này đơn giản thật khó tin được, hắn nói: "Hoàng Hy Bình cái tên này tại phương diện này bổng như trâu thế?"

Ám Long đáp: "Thiếu chủ, nói câu nói trong lòng, nếu như không phải là trâu, cũng không thể để nhiều nữ nhân như vậy toàn tâm cố gắng, hắn tính ra là nam nhân có công năng mạnh nhất mà ta trong đời này thấy qua, cũng là nam nhân thần kỳ nhất, xem ra chỉ là một người không hiểu vỏ công. Nhưng tóm lại lúc tối nguy hiểm đem đối thủ đánh bại, cũng không biết hắn là vận tốt hay là hắn có thật lực."

Lạc Thiên nói: "Đích xác là như thế, trước kia là nhìn lầm hắn."

Ám Long nói :"Phỉ Sa đã là người của hắn, nàng ta có thể hay không có thể đem mọi chuyện của chúng ta tiết lộ ra?"

Lạc Thiên trầm tư đáp: "Cũng có khả năng này. Nhưng mà, Hoàng Hy Bình trở về như vậy nhiều ngày, cũng không thấy hắn tới kiếm chúng ta làm phiền, phỏng chừng là Phỉ Sa chưa có nói bao nhiêu. Nên nàng ta sau này cũng sẽ không nói. Nếu như muốn nói thì đã sớm nói . Hơn nữa Phỉ Sa biết cũng không nhiều, chúng ta rất ít khi để cho nữ nhân tham dự vào chuyện bí mật của chúng ta, vì ta căn bãn không tin nữ nhân. Nữ nhân gì sau này đều có thể thay đổi, bởi vậy sau này cũng đều phải đề phòng ."

Ám Long nói: "Thiếu chủ nói câu này thấm sâu vào lòng ta. Giống như là Đại Ny, nàng ở tại tứ đại thế gia đã lâu, cũng chưa nói cho chúng ta điều gì, đều là chúng ta hỏi ra, nàng ta chỉ nói vài thứ, cũng đều là không quan hệ khẫn yếu. Ta hoài nghi nàng đã thay lòng đổi dạ, dù sao thiếu chủ không phải là đệ nhất nam nhân của nàng. Lòng nữ nhân tóm lại khuynh hướng tới đệ nhất nam nhân tiến nhập vào nhục thể của nàng. Còn tốt Đại Ny không biết chuyện của Phỉ Sa, nếu không nàng cũng đợi không nổi."

Lạc Thiên nói: "Đại Ny từ nhiệm vụ thất bại thứ nhất, đã đối với ta không có được tác dụng gì, hơn nữa nàng ta đem chuyện Hoàng Hy Bình, Hoàng Tiểu Nguyệt, và Đỗ Tư Tư lúc đó báo với ta, từ phút đó, nàng ta hoàn toàn mất đi ý nghĩa tồn tại, nàng ta muốn sao thì sao. Có xấu lắm thì nàng ta trở về Thiên Trúc. Ám Long, sau này chuyện của chúng ta, bất tất nói với nàng ta."

Ám Long nói: "Thủy Khiết Thu thì ra sao? Nàng ta dù sao cũng là vị hôn thê của thiếu chủ."

"Tính ra, thành đại sự không cần tiểu tiết, nữ nhân này vốn là không thể dùng, ta lấy nàng, là muốn có được thế lực của nàng ta, nhưng song thân của nàng như thể đi tới Long Thành, phỏng chừng cũng sẽ không giúp đỡ, Thủy Thiên Trường dù sao cũng là người không có gì làm, không có tác dụng gì. Hiện giờ chúng ta đã nắm trong tay hoàng đế, cũng như là nắm trong tay thiên hạ, ta còn có sợ gì? Ngày mai ta sẽ tuyên bố với vỏ lâm, hủy bỏ hôn sự với Thủy Khiết Thu. Ám Long, ta để ngươi học theo hoàng đế, ngươi học thế nào rồi?"

Ám Long đáp: "Thiếu chủ, ta mỗi ngày đều quan sát nhất cử nhất động của hoàng đế, nỗ lực học theo thanh âm cùng với dáng dấp của hắn, phỏng chừng không cần thời gian dài, ta sẽ mô phỏng được như là thật."

Lạc Thiên cười nói: "Rất tốt, sau này mấy ngàn cung nữ trong hoàng cùng đều là của ngươi."

Ám Long bất lực nói: "Thiếu chủ, người không phải không biết ta là loại người gì! Mỹ nữ đối với ta vô dụng, ta bao năm trước đã không thể rồi, vô luận như thế nào cũng không thể cương cứng ….Vì thế, mấy người tình của ta đều đã rời xa ta."

Lạc Thiên nói: "Vậy cũng tốt, nếu như ngươi có thể tiến được vào cung cùng với phi tử hoan ái, bọn họ sẽ dễ dàng phát hiện. Ngược lại, ngươi không tiếp cận họ, sẽ không có nhiều phiền toái, đây cũng là nguyên nhân ta tuyển ngươi giả làm hoàng đế. Ta nghĩ, ta sẽ rất thích kế hoạch này của ta."

"Thiếu chủ quả là anh mìmh, tuổi trẻ có tương lai, minh chủ có được nhi tử ưu tú như vậy, tự nhiên là vui vẻ rồi." Ám Long vuốt ve Lạc Thiên như rắm ngựa, trong lòng nghĩ: đời này mà không tính toán thì chỉ sống thừa. Lúc nào cũng làm thiên hạ đệ nhất nhân một hồi, hoàng thượng vạn tuế, hắc hắc, ta sẽ là hoàng thượng!

Lạc Thiên hỏi: "Đại Ny còn có cùng ngươi nói gì nửa?" 

Ám Long từ trong mộng hoàng đế tỉnh lại, đáp: "Ồ, có, nàng nhắn người chiều mai tiến vào Đại Trạch Môn tìm nàng. Nàng ta nói là nàng ta rất nhớ người, mỵ lực của thiếu chủ so với tên Tứ Cẩu đó lớn hơn nhiều." 

Lạch Thiên nghĩ tới nghĩ lui, đáp: "Cũng tốt, ta chiều mai sẽ tới bồi tiếp nàng, thuận tiện đem Mộng Hương làm cho xong."

"A! Thiếu chủ, người không phải cho tới bây giờ chưa cường gian à?"

Lạch Thiên cười nói: "Ta đã cải biến nguyên tắc của ta rồi. Bắt đầu từ tối hôm qua, ta đã hiểu được cường gian cũng có một phen phong vị khác, ta có điểm thích. Mộng Hương này là một nữ nhân ta muốn có được, cũng nên dùng trên người nàng, ta nghĩ nhất định rất mỹ diệu."

Ám Long nói: "Nhưng Mộng Hương võ nghệ rất cao, không phải dể đối phó, lại nói, là tại Đại Trạch Môn đó có thể làm không xong."

Lạc Thiên cười nói :"Không cần khẩn trương. Ta cũng là đã nghĩ tới, có cơ hội là làm, còn không có cơ hội ta sẽ không làm bậy. Ta lúc nào cũng đều là người rất có thể tự chế."

Ám Long nói: "Đích xác như thế, chỉ có thiếu chủ có năng lực tự khống chế, mới có thể thành tựu như vậy!"

Lạc Thiên nói: "Ngươi hãy đi đi! Ta phải ngủ ngon một giấc. Một trận chiến Ngọc Xà Môn tổn thất không ít, bọn Hoàng Hy Bình tạm thời cũng không thể khởi phong ba gì. Chỉ đợi cho phụ thân trở về, cái gì cũng đều kết thúc hết. Hoàng Hy Bình nhất định sẽ bị cả võ lâm truy sát. Lúc đó tứ đại thế gia cũng không thể giúp hắn. Kế ly gian của chúng ta, nhất định chỉ có một phần nhỏ thất bại."

Ám Long đi ra ngoài, Lạc Thiên nằm trên giường, không ngù được, lại đứng lên lầm bầm nói: "Còn phải đi tìm Lương Lệ Quỳnh quả phụ này cho tới sáng…"

**********

Sáng sớm, Hy Bình nhìn thấy Mộng Hương và Bảo Nguyệt đi đến. Hai nữ nhân này chỉ cần một khi đi ra ngoài, là phải bịt mặt lên, nhưng hắn đã nhìn qua mặt thật của hai người, tự nhiên minh bạch họ dước khăn che mặt tịnh không phải là không thấy được ánh sáng - đơn giản là ánh sáng thấy được họ đều muốn thất sắc! 

Bảo Nguyệt vui vẻ nói: "Hy Bình, chàng không việc gì rồi, đem qua người ta vì chàng mà lo sợ ."

Hy Bình nghĩ tới muốn tiến lên tới trước ôm lấy Bảo Nguyệt, Mộng Hương bỗng ngăn cản phía trước Bảo Nguyệt, hỏi: "Hoàng Hy Bình, ngươi muốn làm gì?"

Hy Bình cười nói: "Hương Hương, gọi ta ca ca, ta là ca ca của nàng!"

"Ai nói ngươi là ca ca của ta đâu ?"Mộng Hương nổi giận.

Hy Bình đáp :"Mẫu thân của ta nói, người là sư phụ của nàng, người là người nuôi nàng lớn. Người nói nàng là muội muội, ta phải là ca ca của nàng. Sao vậy, có phải nàng dám kháng lại ý tứ của mẫu thân ta?"

Mộng Hương tức giận làm khăn che mặt bay lên, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi còn dám dùng sư phụ ép ta?"

"Dùng được chứ? Ta bản thân đều có thể ép nàng tới gắt gao, khí lực của ta rất lớn, không tin nàng ta ép thử xem, nàng tuyệt đối không thể xoay người!" Hy Bình rất đắc ý, nghĩ tới giây phút ép trên người nàng, nàng đích xác xoay không được người.

Mộng Hương tức quá nói không nên lời - Bảo Nguyệt nói đúng rồi, chỉ cần tới được tới trước mặt Hoàng Hy Bình, nàng đều không thể khống chế, cũng chỉ có Hy Bình có thể làm nàng tay chân như không có.

Bảo Nguyệt nói: "Chàng đừng có trêu cho tiểu thư tức giận."

Hy Bình đáp: "Ta trêu nàng ta ở đâu? Là nàng ta trêu ta, nàng ta ăn thật no rồi không đánh rắm. Ta phải ôm lấy lão bà của ta, nàng ta lại ngăn cản ta làm, ta với nàng ta mau ôm cho tốt."

Đồng thời lúc hắn nói, hai tay dài đã ôm tới. Mộng Hương liệu không được hắn còn đang nói đã động thủ trước, lúc muốn tránh né thì không còn kịp, phản xạ tính lui lại một bước, vừa vặn đụng vào Bảo Nguyệt, hai nàng bị Hy Bình ôm được.

Mộng Hương bị kẹp ở giữa, liều mạng giãy dụa, miệng hét lên: "Hoàng Hy Bình, ta giết chết ngươi!"

Ngực Hy Bình ép lên song phong của nàng, rất là thoải mái, cố ý xoay ngực, cách qua y phục ma sát song phong của nàng.

Mộng Hương ngẩng đầu lên, trừng hai mắt, người như nhũn ra, rên rỉ: "Ngươi ……….xấu!" 

"Một điểm đều không xấu. Ca ca ôm muội muội rất là bình thường, ôm cả hai một chút cũng là bình thường. Mộng rắm thối, có thích ngực của ta không?"

"Đừng có gọi ta là Mộng rắm thối!"

"Thế thì gọi nàng là Hương Hương, thế nào ……..nhưng một khi đã gọi như vậy, ta muốn như vậy!" Hắn cúi đầu xuống, đặt môi nhẹ lên cái trán đẹp của nàng, cười nói :"Đã nói muốn hương hương, đương nhiên hương hương nàng."

Mộng Hương dặm chân một cái, dụng lực đạp lên chân Hy Bình, Hy Bình đau la lên một tiếng, chỉ nghe nàng nói: "Ngươi buông ta ra, ta mặc kệ ngươi." 

Hy Bình cười nói :"Hôn ta một cái, ta sẽ buông nàng ra."

"Không." Mộng Hương cự tuyệt, đồng thời nói: "Người không phải trước kia nói là không muốn hôn ta nữa sao?"

"A! Khi nào?"

Mộng Hương đáp :"Là lần đó, ngươi nói lần cuối cùng hôn ta, ngươi …..ngươi hỗn đãn này, sắc ma, biến thái ….nói là lần cuối hôn ta, vừa rồi hôn …hôn ta!" 

Hy Bình hỏi:" Ở đâu? Ta vừa rồi chỉ là chạm tới trán của nàng, đâu tính là hôn. Nàng oan uổng cho ta, ta phải hôn miệng nàng!"

Mộng Hương đột nhiên cúi đầu xuống, tựa hồ thật sự sợ Hy Bình hôn miệng nàng ……

Hy Bình đột nhiên buông hai nàng ra: "Không nguyện ý để ta hôn. Ta cũng nhớ ra hình như có nói qua như vậy, nam nhân nên tuân thủ lời hứa."

"Hoàng Hy Bình - " Mộng Hương không để ý đến quát lên, hoàn toàn không còn thái độ trước kia.

Hy Bình hôm nay muốn qua khỏi nàng, ôm Bảo Nguyệt của hắn, nghe được, hắn hết lên một tiếng, nói đại: "Cái gì?"

Mộng Hương nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sánh trong suốt, nói: "Ngươi nói ngươi là người tuân thủ theo lời hứa?"

Hy Bình đáp: "Có đôi khi đúng vậy."

Mộng Hương nói:"Tại trong cái phòng đó, ngươi đã hứa cái gì với ta, ngươi nhớ không?"

Hy Bình gãi gãi đầu, hỏi ngược lại: "Ngươi nhớ không?"

"Ngươi nói, ta là giấc mộng thơm nhất của ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không thương hại ta …..nhưng ngươi, nhưng ngươi….."

Mộng Hương đột nhiên chuyển thân bỏ đi. Hy Bình ngồi xuống trên đất, chăm chú nhìn mặt đất, đưa mấy ngón tay quẹt quẹt mặt đất, không có nói gì.

Bảo Nguyệt cũng ngồi xuống, nhìn về phía mấy ngón tay Hy Bình, cả kinh nói: "Ướt, nước mắt của tỷ tỷ?!"

Hy Bình đột nhiên nói: "Bảo Nguyệt, ta hiện tại muốn nàng!"

"A -- "

***********


Bảo Nguyệt lõa thể hoàn mỹ ngồi trên giường. Trong lúc đó Hy Bình quỳ gối tại hai chân nàng cũng lõa thể như vậy.

Nàng thật mỹ lệ, ánh mắt thuần khiết đó lúc này che đầy một loại kinh hoảng chưa từng có qua. Nàng khẩn trương nhìn Hy Bình, thân thể nam nhân này nàng đã từng một lần nhìn qua, tiểu cự long bạo nộ trong cái khố. Thời gian đều trong hồi tưởng của nàng xuất hiện, nhưng lần này chân thật hiện lên trước mắt nàng, trong lòng nàng vẫn có kinh khủng cuờng đại.

Cái lỏa thể hoàn mỹ của nàng đang xuất hiện ra trong đáy mắt của Hy Bình, không giống như một đóa mân côi nở rộ, mà giống như một đóa liên hà (sen) nổi trên mặt nước, thanh đạm và trong sạch. Ngọc phong trước ngực tròn trịa thẳng đứng, tiểu phúc trơn tru nhưng không có một chút mỡ, hai chân tinh tế thon dài, ở giửa hông che kín cỏ đen mềm, dưới đống cỏ mềm chỉnh tề chính là quang khiết như ngọc, hai phiến môi mềm tuyết bạch, không có nữa sợi cỏ tạp sinh trưởng, môi mềm kẹp chặt, ở phía mặt ngoài không nhìn được quang cảnh chỗ đó.

"Hy Bình, thiếp có chút sợ." Thanh âm Bảo Nguyệt bắt đầu phát lên, nàng đích xác là sợ. Nàng biết chuyện này một hồi sẽ thế nào, nhưng nàng ở đó đều đóng chặt lại. Nếu cái đó thật lớn của hắn tiến đến, nàng làm sao mà theo đây?

Hy Bình nói: "Bảo Nguyệt, nàng hãy nằm xuống, thả lỏng trong lòng, không cần phải sợ, ngoan nào."

Bảo Nguyệt đáp: "Chàng vì cái gì đột nhiên nghĩ tới muốn thiếp?"

Hy Bình nói: "Ta muốn phát tiết một chút, trong lòng ta có điểm phiền muộn."

"Bởi vì nước mắt của tiểu thư?"

"Cũng vì ta yêu nàng, đã rất lâu rồi muốn được nàng, nhưng nàng ta thẳng thắng ngăn cản. Hôm nay ta quyết định đem nàng biến thành nữ nhân của ta được không?" Hy Bình ôn nhu nói, trong lòng hắn cũng có điểm tội lỗi, dù sao bây giờ đột nhiên chiếm hữu lấy Bảo Nguyệt, trên một vài khía cạnh cũng bởi vì Mộng Hương.

Bảo Nguyệt nói: "ừhm, được rồi. Thiếp cũng muốn trở thành nữ nhân của chàng …….Tỷ tỷ không cho phép thiếp, thiếp đã cùng tỷ ấy có qua ước định, nói nếu như tương lai muốn lập gia đình, phải cùng tỷ ấy đồng thời lấy một người. Nếu như muội trao thân cho chàng, tỷ ấy cũng phải trao cho chàng. Vì vậy tỷ ấy không cho thiếp làm nữ nhân của chàng."

"Bởi vì nàng ta không muốn làm nữ nhân của ta?"

"Có lẽ trước đây thì đúng vậy, nhưng trong lòng tỷ ấy kỳ thật đã từ lâu yêu chàng rất sâu đậm. Chỉ là tỷ ấy tự mình không biết, tỷ ấy thường xuyên mộng thấy chàng, còn vì chàng rơi rất nhiều lệ ….Tỷ tỷ là nữ nhân không dễ dàng dao động tình cảm, nhưng tỷ ấy mổi khi nhìn thấy chàng, đều có biểu hiện rất thất thường. Thất thường của một nữ nhân là bởi vì nàng ta trong lòng đang để ý tới chuyện gì hay là một người. Chàng là nam nhân duy nhất tỷ tỷ để ý tới."

"Ta biết, nàng nằm xuống đi?"

Hy Bình nhẹ nhàng đẩy lên trên song phong của nàng, thân thể đẹp đẽ của nàng thật mát. Theo tay của hắn nằm xuống, song phong đang đứng thẳng lập tực kéo phẳng lên trên ngực nàng, nhưng nàng vẫn căng thẳng chăm chú nhìn Hy Bình.
Hy Bình cuối đầu xuống, nhìn thấy khe hở của nàng đã thấm uớt. Nàng là xử nữ, lúc đối với nam nhân yêu trong lòng, không tự giác chảy ra dâm dịch. Một loại tâm tình chỉ xử nử có, khiến cho dâm dịch của nàng đặc biệt dể dàng chảy ra.

"Bảo Nguyệt, nàng thế nào mà mau sướng vậy?"

Bảo Nguyệt e thẹn: "Muội không biết …."

"Ta rất thích chổ đó của nàng, để ta hôn nào."

"Đừng, không sạch sẽ."

Bảo Nguyệt nũng nịu hô lên, nhưng hai tay Hy Bình đã banh hai chân nàng ra, chui đầu vào chổ kín thơm tho của nàng. Miệng áp lên trên mật huyệt, hôn lên mùa xuân mềm mại khiết bạch vô hạ của nàng.

Chỗ mẫn cảm của Bảo Nguyệt lần thứ nhất bị chạm tới, toàn thân đã căng cứng ra, hai chân muốn kẹp lại, nhưng hai tay cường tráng của Hy Bình đối kháng nàng, hai chân của nàng không thu lại được. Cũng bởi vì Hy Bình tiếp tục hôn liếm, eo thon của nàng cong lên, đồn bộ đầy đặn đứng dậy, càng đẩy chổ kín lên cao.

"Ắc ắc, Hy Bình, đừng, muội ……..nhột quá, thật sự khó chịu!"

"Bảo Nguyệt, chỗ này của muội rất nhỏ hẹp, không có ướt nhất định khi tiến vào trong sẽ rất đau."

Hy Bình lại tiếp tục, hai tay hắn để lên chổ kín của nàng, từ từ mở mật huyệt của nàng ra, khi đó ở ngoài mới có thể thấy được đôi mép phấn hồng, tim hắn rung động, chui đầu liếm tới.

Da thịt mềm mại của Bảo Nguyệt bị hắn liếm một cái, cảm thấy vật gì đó ẩm nóng cọ quẹt bên trong nàng, răng rung lên chạm vào nhau. Cái lưỡi nóng bỏng đó vẫn chẳng biết mệt cuốn tới cuốn lui vào trong mém hồng của nàng, liếm thẳng vào trong mật đạo. Da thịt mềm mại tại miệng mật đạo thắt chặt đó bị hắn nóng bỏng chạm tới, một loại khoái cảm không có thể dự tính như điện giật toàn thân nàng. Toàn thân nàng mềm ra, đồn bộ áp xuống, hô hấp gia tăng, vô lực nhìn thân hình lỏa lồ của Hy Bình rên rỉ.

"Hy Bình, muội không chịu nổi nữa!" Hai mắt trong veo của nàng có vài nét xuân ý, thần tình vừa có vẻ kinh hoảng rồi lại nôn nóng, đánh vỡ tâm tính yên lặng của nàng.

"Ráng nhịn thêm chút nữa!" Hắn tiếp tục trêu nàng, khi thân thể Bảo Nguyệt mềm ra như nuớc, giữa hông nàng đã đầy đủ dịch thể cùng với nước bọt. Hy Bình đưa thân người lên, nàng nằm đó thân thể đẹp đẽ mềm như bong, thấy nàng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt mỹ lệ như mặt trăng đã đỏ lên, thật sự mê người!

Hắn nhịn không được hôn lên đôi môi hồng của nàng, nàng đột mở hai mắt, quay mặt tránh né, e thẹn nói: "Hy Bình, chàng vừa rồi hôn chỗ đó của người ta xong."

Hy Bình hết cười rồi nói: "Cái này có cái gì, miệng ta đều là mùi vị của nàng, để nàng cùng nếm thử, rất thơm đó!"

Bảo Nguyệt trong lòng vui mừng, nói: "chàng lừa người, chỗ đó thế nào lại thơm được?"

"Nữ nhân khác chỗ đó có thể không thơm, nhưng của Bảo Nguyệt của ta, lại rất thơm. Từ nay về sau ta thường xuyên hôn lên hương huyệt của Bảo Nguyệt ….."

Hắn lại hôn lên môi Bảo Nguyệt, lần này nàng không né tránh, mở rộng nụ hoa nhu nhuyễn ướt át cùng hắn triền miên. Tay của Hy Bình không nằm yên, trên nhủ đầu to lớn thẳng đứng nắn bóp, tay kia chống lên sàn giường, đẩy đồn bộ lên, dương v*t ở giữa hông phảng phất như linh xà tự tìm kiếm động khẩu, chỉa tới chổ kín ướt đẩm của Bảo Nguyệt, nhẹ nhàng cọ lên chỗ da thịt mỏng manh đó.

Bảo Nguyệt lắc eo mình, đồn bộ hơi lách qua, như muốn tránh né cái cự vật có linh tính đó, bởi vì nàng thật khó chịu. Tay nàng không tự giác muốn ngăn lại, nhưng khi bàn tay mềm mại đó chụp được cây gậy nóng hổi mạnh mẽ đó, tâm thần lại rung động.

Hy Bình rời bỏ đôi môi nàng nói: "Nàng có muốn nhìn không?"

"Thiếp ……..nhìn qua rồi!"

"Lần này nhìn cẩn thận!" Hắn ngồi xuống đưa đến, cự vật đứng thẳng trước mắt Bảo Nguyệt, hai mắt Bảo Nguyệt nhìn thẳng.

Hy Bình nói: "Bảo Nguyệt, cầm lấy nó!"

"Ồ …….không ……" Bảo Nguyệt khẩn trương, nhưng tay Hy Bình đã đem tay nàng nắm lại, nàng phải theo lời cầm lấy dương v*t của Hy Bình.

Hy Bình nói: "Bảo Nguyệt, có cảm giác gì?"

"Thật lớn ……thật nóng …." Bảo Nguyệt lời nói lộn xộn, đối diện với cự long bạo nộ, nàng thật không thể tưởng tượng, để nó tiến nhập vào con đường nhỏ hẹp mỏng manh của sinh mệnh nàng, thân thể nàng có thể chứa nổi không?

"Chàng muốn dùng nó đâm vào thân thể của thiếp?" Bảo Nguyệt ngây thơ hỏi.

Hy Bình đáp: "không cắm vào, thì thế nào mà ta có thể biến Bảo Bảo của ta thành nữ nhân thật sự của ta?"

"Có đau lắm không?"

"Một chút chút!"

"Thiếp không tin, nếu như rất đau, thiếp sẽ giận chàng!"

"Ta đây ôn nhu một chút, sẽ không để Bảo Bảo giận ta!" Hy Bình cười lên, Bảo Nguyệt này bình thường vốn bướng, lúc này càng hơn, hắn lại nói :"Bảo Nguyệt, dùng miệng nàng hôn nó đi?"

Bảo Nguyệt cả kinh đáp: "Thiếp không, chàng dùng cái này để tiểu tiện, rất dơ bẩn ."

"Ngoan, hôn một lần, ta vừa rồi mới hôn nàng xong."

Bảo Nguyệt nhìn hắn, cuối cùng đã theo lời đưa đầu lên, hai tay rung rung cầm lấy cự vật của hắn, giương mắt nhìn cái thứ đó với mạch máu trương to lên một hồi, mở miệng nhẹ nhàng liếm một chút, sau đó cúi đầu nói "Ca, thiếp hôn rồi."

Hy Bình vui vẻ nói: "Bao Nguyệt ngoan quá!"

Hắn điên cuồng hôn nàng một trận, đem Bảo Nguyệt áp lên trên giường, nhìn lấy nàng nói: "Vừa rồi nàng hôn nó, nó vì vậy cảm tạ nàng, nên muốn tiến vào sinh mệnh của nàng!"

Bảo Nguyệt cảm thấy cự vật của hắn quả nhiên đang chỉa vào chổ kín của nàng. Lần này và trước kia khác nhau, tay hắn nhẹ nhàng đem cự vật xoa một lúc, rồi dùng sức đẩy vào lỗ hẹp của nàng. Nàng cảm thấy lỗ hẹp của nàng từ từ nở ra, giống như là lúc tiểu tiện căng lên. Lại một lúc, cái cự đầu nóng hổi đó nhẹ nhàng ép xuống, đi vào con đường của nàng. Nàng thấy một cơn đau, phảng phất như lỗ nhỏ của nàng bị xé ra.

Trong lúc Hy Bình dần dần tiến vào, nữa khúc đã bị mép ngoài của nàng bao lấy. Nàng tuy e thẹn vẫn vui mừng, nhắm hai mắt lại, trong lòng nói thầm :"Ca, chàng tiến vào đi! Chàng như vậy lúc nào cũng xấu, Bảo Bảo rốt cuộc để chàng xấu tới nơi rồi."

Nữa khúc của Hy Bình bị da thịt mềm mại của nàng bao vào trong, thoải mái nói không ra lời. Huyệt khẩu của Bảo Nguyệt đã cực kỳ ướt và nóng, chật chội cứng dẻo vô bì. Hắn cảm thấy dương v*t của hắn như là bị miệng nào cắn chặt lấy.
Hắn bắt đầu động tác, Bảo Nguyệt cảm giác được hắn ở chỗ nông cạn từ từ tiến ra tiến vào, mặc dù có điểm hơi đau, nhưng mà tịnh không phải là rất đau. Một loại xung kích dị dạng phóng thẳng vào trung tâm đầu óc, nàng mở hai mắt nói: "Chàng không lừa muội, không phải rất đau, giống như khó chịu lại giống như thoải mái. Bảo Bảo nói không ra cảm giác đó, nhưng …..rất thích! Không lạ là họ cả ngày đều huynh làm chuyện đó."

Hy Bình trong lòng cảm thấy buồn cuời, cái này còn chưa có tiến vào! Chỉ là vì bôi trơn vỏ khí của chính mình, để nàng có cảm giác thích ứng. Nàng như thể là đã thật sự tiến vào rồi, đợi một chút không chừng sẽ khóc lớn một hồi, đau hét cả ngày.

Hắn nói: "Phải không? Bảo Bảo hưởng thụ cho tốt, ta chuẩn bị tiến vào đây!"

"Cái gì?" Bảo Nguyệt kinh hải hô lên, "Chàng còn chưa có tiến vào?"

Hy Bình đáp: "Chưa có, lần trước nàng thấy ta và Túy tỷ, ta đâm nàng ta rất sâu, nhưng bây giờ nàng xem thử ta có ở đó bao sâu!"

Bảo Nguyệt quả nhiên nhìn chỗ đó, nhìn không được gì, chỉ thấy cái đó tiến vào được chút chút, còn một đoạn dài ở giữa hông nàng, sắc mặt nàng đã biến thành tái mét, cả kinh hỏi: "Chàng nói là toàn bộ đâm vào à?"

"Ừm, là như thế."

"Ô ô, nhất định sẽ đau lắm ." Bảo Nguyệt kinh ngạc việc này liền khóc trước.

Hy Bình an ủi: "Nàng thật sự sợ đau tới vậy? Chúng ta hôm nay không làm được không?"

Bảo Nguyệt ngừng khóc, khẩn trương nhìn Hy Bình, muốn phân biệt lời hắn vừa nói là thật hay giả, một hồi mới nói: "Chàng ….chàng tiến tới đi! Thiếp không sợ đau, thiếp không khóc!"

Hy Bình hiểu thời cơ đã đến: "Nàng xác định?"

"Thiếp đợi ngày này đã rất lâu, nếu để thiếp thống khổ, thiếp cũng ……cam tâm tình nguyện!" Bảo Nguyệt kiên định nói.


"Nàng đích xác đợi ta đã rất lâu rồi. Chúng ta gặp nhau rất lâu rồi, khi đó nàng có từng nghĩ qua ngày này không?"

"Thiếp cũng không biết. Chàng hiện ra khiến người hoảng tâm, nhưng cũng là xấu xa tới làm người ta hoảng tâm. Thiếp không biết, hoảng tâm có phải là nói lên nữ nhân đã động tâm rồi. Nếu như thế, thiếp có thể lần đầu thấy chàng đã động tâm. Chàng khi đó thật là chán ghét, còn cười Bảo Bảo …." Bảo Nguyệt nhớ đến Hy Bình tại Vũ Đấu Môn biểu diễn đao chiêu nát bấy đó. Nàng không tự giác cười lên, toàn thân lòng cũng đã thả lỏng.

Hy Bình nhắm tới thời cơ này, ôn nhu nói: "Bảo Nguyệt, ta tiến đến đây."

Hắn hạ hông đẩy tới, cây gậy nóng nẩy đi thẳng vào đường hầm ướt đẫm của nàng, xuyên thủng màn xử nử. Trong sát na đau đớn, làm cho Bảo Nguyệt với lần đầu vô pháp chịu nổi, hét thảm lên, tiện đà khóc lớn lên …….

Máu, từ chỗ giao hợp của hai người chảy ra!

dương v*t của Hy Bình đi sâu vào nội thể nàng, cái không gian nóng ướt vô cùng nhỏ hẹp , da thịt rung động căng lên bao lấy dương v*t hắn. Hắn cúi xuống ôm lấy thân thể mềm mại của Bảo Nguyệt. Hắn không có chuyển động, cảm thụ được người của Bảo Nguyệt hô hấp thay đổi theo từng lần co lần rụt cho hắn mỹ diệu.

Bảo Nguyệt khóc hết một hồi, phát giác ra Hy Bình không động đậy, liền mở hai mắt hỏi: "Vì cái gì mà không động đậy vậy?"

Hy Bình đáp: "Ta đang ngắm nhìn nàng khóc!"

Bảo Nguyệt ủy khuất: "Thiếp đau, vì vậy mà thiếp khóc! Chàng tiến nhập nội thể thếp lúc đó muội cảm giác được trong lòng của chàng đau lòng vì người ta. Người ta cũng muốn khóc. Chàng tựa hồ vạch thiếp ra tìm tòi, thật sự là rất đau."

Hy Bình nói: "Ta tiến đến rồi, ta không muốn tự ép mình, Bảo Nguyệt, ta muốn tăng lớn lên một chút, được không?"

Bảo Nguyệt cả kinh hỏi: "Như thế nào mà tăng lớn?"

"Từa tựa nhự vậy!"

Hy Bình nói xong, Bảo Nguyệt cảm thấy vật trong nội thể nàng trương phình lên, để mật đạo ôm chặt lấy, đưa thẳng tới nàng cảm giác như thân thể muốn phân thành hai nửa. Cái loại thống khổ không có thể chịu nổi lại đến, nàng tiếp tục khóc than :"Ca, đừng, Bảo Bảo không muốn lớn nữa. Đau quá, chàng muốn đem thân thể thiếp chia lìa ra à. Chỗ đó như là nát tan, từ nay về sau không tiểu tiện được nữa!"

Hy Bình cảm thấy buồn cười, nói :"Sao lại vậy, tiểu tiện không phải là dùng tới cái lỗ đó mà."

Bảo Nguyệt hiếu kỳ hỏi :"Chàng lừa người, muội mỗi lần đều là từ chỗ đó ra …..A! Ngượng quá, không nói nữa."

"Ta không có lừa nàng, đợi lúc nào có cơ hội, ta để nàng tự mình xem thử, nếu như xem không ra được của mình, ta để họ cho nàng xem."

"Thiếp không chịu xem của họ đâu ."

"Từ nay về sau nàng và họ cùng một chỗ, gì mà không xem?"

"Được ….đau quá! Ô ô, chàng còn muốn bao lâu nữa?"

" Còn sớm, ta phải đem muội làm cho không xuống giường được!"

Hy Bình cười nói, chậm rãi kéo dương v*t ra, Bảo Nguyệt khóc theo, khi ra khỏi được cửa mật đạo, hắn lại đột nhiên tiến vào, thân thể Bảo Nguyệt run lên, không khỏi đau quá hét lên.

"A A! Ca, muội quá đau rồi, chàng đừng quá nhanh ….."

"Ta trước ôn nhu, sau thô bạo !"

Hy Bình quả nhiên rất ôn nhu co giật, Bảo Nguyệt tuy đau, nhưng một cảm giác khác theo cùng thống khổ mà đến, đó là nàng sợ hãi, rồi lại thích thú.

Vô luận thế nào, tất cả động tác của nam nhân này nàng đều thích, thậm chí như thế đem tới cho nàng thống khổ thật lớn, nàng cũng chỉ có vui mừng.

Khóc lóc, phần nhiều là vì người vui mừng, nhưng không phải là thống khổ.

Hy Bình quả nhiên tuân thủ lời nói của hắn, trước thì rất ôn nhu, sau đó từ từ cuồng dã lên, giống như là một cái đầu của dã thúc trong nhục thể mềm mại của nàng rung động.

Bảo Nguyệt đã chịu không được hơn nhiều, mặc kệ là khóc hay là rên rỉ, nàng đều dùng lượng âm thanh lớn nhất, khoái cảm tình ái như là giống với đau đớn, lén ập tới toàn thân nàng …..

Tại lúc này, cửa đột nhiên bị đá tung ra, đứng tại trước cửa chính là Mộng Hương, nàng hai mắt phẫn nộ, giương lên nhìn hai người trên giường.

Hy Bình đột nhiên kéo cự vật to lớn của hắn ra, đối diện với Mộng Hương, quát lên :"Con mẹ ngươi nghĩ làm gì?"

Bảo Nguyệt đã có điểm mê ly, lúc này lập tức thanh tĩnh, kinh hoảng nói :"Tỷ tỷ, tỷ ……đến ….đóng cửa lại được không?"

Mộng Hương lườm Hy Bình, đương nhiên đã thấy được cây gậy nóng nẩy ở giữa hông của hắn, nàng sao cũng nghĩ không ra, Bảo Nguyệt chổ đó bé tí, ma lại nuốt được cái đó lớn như vậy.

Nàng giận dữ quát lên :"Hoàng Hy Bình, ngươi muốn Bảo Nguyệt, sao không hỏi qua ta?"

Hy Bình cười nói :"Ta và nữ nhân của ta làm việc, phải hỏi nàng sao?"

Mộng Hương đáp :"Ngươi và nữ nhân khác đều được, nhưng muốn cùng Bảo Nguyệt, phải hỏi qua ta!"

Hy Bình nói :"Nếu như nàng lại không đi ra, ta sẽ đem nàng để lên giường!"

Mộng Hương giận quá toàn thân phát rung lên, nói :"Ngươi …..ngươi, người tên hỗn đản này, ta sẽ báo với sư phụ, ngươi đợi đó."

"Ta đợi, ta con mẹ nó không thể không cưỡng gian nàng!"

Mộng Hương phẫn nộ chuyễn thân bỏ đi.

Hy Bình nói :"Bảo Nguyệt, chúng ta tiếp tục."

Bảo Nguyệt nói :"Đừng, được không? Thiếp đã chịu hết nổi, thiếp có thể phải nằm vài ngày. Cái cửa này bị phá đi, sẽ bị người nhìn thấy."

Nàng đã sớm kéo chăn lên che người, Hy Bình nhìn tới nhìn lui nàng, nói :"Được rồi! nàng lần thứ nhất, đích xác không quá cuồng được, nếu không thì không tốt với thân thể."

Hắn nằm xuống phía ngoài, cự vận giữa hông vẫn kiên đỉnh, cũng mặc kệ cửa bị phá hay không, tựa hồ không sợ ai tiến tới nhìn thấy.
Bảo Nguyệt nói:" Chàng không đắp chăn, không sợ bị người thấy được à?"

Hy Bình cười nói :"Ở chỗ này rất nhiều người đều đã thấy qua ta lõa thể, không còn là tiểu bí mật nữa, có cho họ nhìn cũng không có gì!"

Bảo Nguyệt nghĩ trong lòng :"Đây cũng là đúng, thật sự rất nhiều người đã nhìn qua, lần đó chàng từ phòng ốc bước ra, người cũng lõa thể, lúc đó nam nữ lão ấu, ai mà chưa thấy? Chàng lúc đó cũng không thấy ngượng, huống chi hiện tại?"

Bảo Nguyệt cảm thấy da mặt của hắn quá dày không thể dày hơn nữa, nhưng nàng cũng cảm thấy thân thể của hắn cường tráng đem theo vô hạn mỹ cảm, bị ai nhìn thấy đều sẽ không thất lễ, nàng hỏi :"Tỷ tỷ có phải thật là gọi sư phụ lại không?"

"Ồ, không được, Bảo Nguyệt đưa ta một chút chăn mền, mẫu thân ta tới thấy được thật không tốt." Nhắc tới Mộng Tình, Hy Bình lập tức chui vào trong chăn, quay lại đối mặt với Bảo Nguyệt cười hắc hắc.

Bảo Nguyệt hiếu kỳ hỏi :"Chàng sao lại sợ sư phụ như vậy?"

Hy Bình ngập ngừng đáp :"Cái này ….cái này! Bà ta là mẫu thân của ta."

Bảo Nguyệt nói :"Đối với sư phụ chàng chỉ nhận là kiền nương (mẹ nuôi). Chàng hôm đó tới Chân Yến sư cô đều không sợ, sao lại sợ kiền nương?"

Hy Bình nói :"Mẹ ruột và mẹ nuôi đều là mẹ, hôm đó là tình thế bức ép mà!"

"Thiếp cảm thấy chàng không sợ mẹ ruột, lại sợ sư phụ của thiếp hơn nhiều."

Hy Bình nói :"Chúng ta đừng có nói chuyện này nữa, Bảo Nguyệt, nàng và Mộng rắm thối thật sự nói qua sẽ cùng lấy một người?"

"Đúng vậy, tỷ tỷ cũng yêu chàng, hơn nữa yêu chàng rất sâu. Tỷ ấy cũng như thiếp, cho tới bây giờ chưa từng yêu qua nam nhân khác …..Ơ, nhưng tỷ ấy sẽ không nói ra."

Hi Binh nói :"Bảo Nguyệt, ta và nàng nói chuyện đó, đêm nay - "

Hắn kéo tai Bảo Nguyệt tới sát bên, thì thầm nói một loạt, Bảo Nguyệt cả kinh hỏi :"Chàng …..thật muốn làm vậy?"

Hy Bình không hồi đáp, chỉ nói :"Ta mặc lại y phục, sau đó bế nàng tới giường Nhu Vân. Nhu Vân, Đình Đình, Khiết Thu họ vô pháp xuống giường, để họ bồi tiếp nàng, được không?"

"Ừm, Bảo Bảo và họ rất thân thuộc."

Hy Bình bế Bảo Nguyệt tới phòng Thi Nhu Vân, sau đó đi ra thấy Đại Ny, hắn rất ít khi cùng nữ nhân của Tứ Cẩu nói chuyện, nhưng nàng lần này tìm đến hắn.

Thật kỳ quái, nàng chỉ nói một câu :"Đêm nay ngươi có thể tới phòng ta? Ta có một số việc nói với ngươi." Rồi không đợi cho Hy Bình hồi đáp, đã bỏ đi, Hy Bình tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng nghĩ nhiều tới.

Đồng lúc đó, Tứ Cẩu cũng gặp một chuyện kỳ quái - có người truyền cho hắn một mãnh giấy viết, bằng vào theo Lôi Long vài ngày ngửi được mùi mực, hắn đọc được chữ trên mặt trước : Đêm tới người hảy đến trước phòng Đại Ny thủ ở đó, ngươi sẽ thấy được chuyện kỳ quái!

Chuyện kỳ quái gì đây? Đại Ny đã sống xa hắn rất lâu, tuy hắn có lúc tới phòng nàng khoan vào, nàng cũng để cho hắn khoan. Nhưng Tứ Cẩu hắn không thể nghĩ tới có cái gì kỳ quái, đầu chó thật là đơn giản, đã không muốn nghĩ tới.


Vừa đúng Hy Bình tìm tới hắn, hắn cũng đem chuyện này bỏ qua, tìm được Hoa Tiểu Ba và lòng không cam tình nguyện Từ Phiêu Nhiên, trong đại trạch môn mở ra một hội diễn xướng, làm toàn bộ người Đại Trạch môn sợ quá bỏ chạy tị nạn. Họ thẳng tới hát cho tới thiên hôn địa ám…
Buổi chiều, Hy Bình đẩy cửa phòng củ Đại Ny mở ra, đây là lần thứ hai hắn đơn độc tiến vào phòng Đại Ny, hắn nghĩ không ra Đại Ny gọi hắn đến có việc gì, còn hay là không còn muốn dụ hoặc hắn giống như trước kia?

Đại Ny đem cửa phòng khóa lại, Hy Bình hỏi :"Nói đi! Có chuyện gì?"

Đại Ny nũng nịu :"Chàng làm gì gấp vậy?"

Hy Bình đáp :"Ta đương nhiên gấp rồi, bọn lão bà ta đều đang đợi ta. Nàng nếu vô sự gọi ta tới đây, không lẽ để lãng phí xuân tiêu của ta hôm nay à?"

Đại Ny nói :"Nếu như ta cho chàng một chuyến xuân tiêu?"

Hy Bình cười đáp :"Nàng lại muốn múa thoát y?"

Đại Ny có chút không tự nhiên, lúc trước dụ họăc không thành, giờ phút này lại phải làm chuyện giống như vậy, không biết kết quả ra sao?

"Chàng muốn xem à?" Nàng hỏi.

"Nếu như nàng múa, ta sẽ xem!"

Đại Ny quả nhiên bắt đầu múa thoát y …….

Nàng trong khi múa cảm thấy không thích thú, Hy Bình hai tay chống trên bàn, ánh mắt vẫn không nhìn nàng - mà làm nhắm lại.

Nàng lõa thể mềm mại bước tới nhìn cho kỹ, cái tên này như thể ngủ ngon giấc. Nàng không biết phải giận hay là hận, nàng cúi đầu xuống, song nhũ áp tới hắn, hắn quay đầu một cái, Bụp một tiếng, trán đã đập mạnh xuống mặt bàn, tỉnh lại.
"Vì cái gì mà chàng ngủ ngon được? Chàng không phải nói là chàng xem tốt nhất mà?"

Hy Bình cảm thấy trán có chút không thoải mái, vốn muốn thóa mạ người, nghe được nàng mắng trước, hắn có điểm ngượng ngùng nói :"Ta cả ngày không ngủ qua, mệt quá. Hơn nữa nàng múa thật mê người, vì vậy ta như là mơ hồ ngủ ngon giấc. Ý tứ không tốt, nàng tiếp tục múa, lần này ta mở hai măt thật to."

Đại Ny đột nhiên ngồi xuống trên hai chân hắn, hai tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, sâu xa nói :"Có phải chàng một chút cũng đều không thích người ta?"

Hy Bình không đáp.

Đại Ny tiếp tục nói :"Ta là người của Lạc Thiên .."

"Ta biết!" Hy Bình nói câu này làm trong lòng Đại Ny đại kinh, ngốc ngếch nhìn hắn nói tiếp :"Ta trong lúc ở tại La phủ đã biết nàng không phải đơn giản như vậy. Nàng tiếp cận chúng ta, đem theo mục đích bất lương. Sau lại đến Long Thành, ta đã rõ nàng rốt cuộc là người của ai, chỉ là ta không muốn nói. Ta nghĩ nếu như có một ngày nàng chính miện nói với ta, có lẽ càng tốt."

Đại Ny tưởng không nổi người nhìn có vẻ ngu ngốc, kỳ thật tịnh không như thế, nàng nói :"Lạc Thiên vốn muốn để ta tiếp cận truyền nhân của "Liệt Dương Chân Đao", để thủ đắc "Lôi Kiếp Thần Đao". Nhưng ta nhìn lầm người, không có thành công. Ta vốn là muốn tiếp cận chàng, nhưng chàng như thể đưa đao cho Tứ Cẩu cầm?! Có một số việc, nói ra có lẽ chàng sẽ không tin, thiếp trước kia có yêu qua Lạc Thiên, cho tới bây giờ không có thương yêu qua Tứ Cẩu, nhưng ta sau lại từ từ yêu thương tới chàng ……chàng không tin à? Không tin cũng được, ta đêm này làm chuyện này cũng là Lạc Thiên để ta làm. Ta nghĩ làm xong lần này, ta sẽ trở về Thiên Trúc. Tại Trung Nguyên để lại cho ta chỉ là bi thương và tiếc nuối. Đối với chàng đêm nay, thật sự chỉ muốn cùng chàng phong cuồng một lần, cái này là chân tâm của ta. Ta không lừa chàng, tuy là ta vẫn lừa cứ Tứ Cẩu, bởi vì ta lựa chọn không lừa chàng."

Hy Bình nói :"Không chuẩn bị lưu lại?"

"Nếu thiếp lưu lại, chàng sẽ muốn ta à?" Đại Ny có chút ưu thương, lệ quang trong ánh sáng lóe lên.

Hy Bình đột nhiên ôm lấy nàng tiến tới giường, đem nàng bỏ lên trên giường nói :"Nàng ngủ đi! Ta phải đi rồi."

Đại Ny kéo y phục của hắn nói :"Một lần cũng không được?"

Hy Bình lắc lắc đầu đáp :"Chúng ta vô duyên từ đầu."

Đại Ny giống như là mất đi linh hồn, lầm bầm nói :"Chàng đi đi! Sáng mai ta cũng đi rồi. Ta muốn đơn độc trở về. Các tỷ muội của ta hiện tại đều đã có người yêu thương và ngược lại. Mọi chuyện họ đều không biết, chỉ là theo mệnh lệnh của ta. Ta để họ lưu lại, ta biết họ không bỏ được các nam nhân này. Ngày mai là lúc ta ly khai, chàng có thể tiễn ta không?"

Hy Bình đáp :"Nếu như ta còn có cơ hội vì nàng đưa tiễn mà nói, ta muốn, ta sẽ bồi tiếp nàng đi một đoạn. Nàng không có chân chính hại tới chúng ta, nhưng thật ra chúng ta lại hại nàng."

Ánh mắt của Đại Ny lộ ra một tia vui mừng, nói :"Không cần phải đem chuyện ta chuẩn bị ly khai nói cho Tứ Cẩu biết. Ta không muốn hắn biết, hắn mê luyến ta, ta rõ. Nhưng ta không yêu hắn, cái này ta cũng rất rõ ràng."

Hy Bình không hôi đáp, chuyển thân đi ra.

Hắn ly khai không lâu, bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, Đại Ny phủ lên thân một mảnh đồ ngủ rồi hỏi :"Là ai?"

"Ta." Là thanh âm của Thiên Lạc.

Đại Ny mở cửa.

Lạc Thiên tiến vào nói :"Đại Ny, nàng làm lần này thật tốt. Lúc nàng thoát y, Tứ Cẩu thủ ở ngoài cửa, hắn rất phẩn nộ bỏ đi rồi. Sáng mai có lẽ sẽ có vở kịch hay để xem rồi."

Đại Ny ướt át nói :"Chuyện phải làm ta đã làm xong, ta muốn an tĩnh một lát. Ngươi không phải nói là muốn đem nay chiếm được Mộng Hương sao?"

Lạc Thiên đáp :"Kỳ Thật ta yêu chính là nàng ….."

"Còn phải nói, ta không muốn nghe, ta đã mặc kệ chuyện của ngươi."

Lạc Thiên nói :"Được rồi! Ta trước tiên đi làm xong Mộng Hương, sau đó trở lại bồi tiếp nàng, được không?"

Đại Ny không tỏ vẻ gì, chỉ là âm u nói :"Ta muốn đi ngủ."

Lạc Thiên chuyễn thân, mở cửa, biến mất vào đêm đen.

Hy Bình từ phòng Đại Ny đi ra, trực tiếp đi đến phòng Mộng Hương.

Mộng Hương và Bảo Nguyệt vốn ở chung một chỗ, nhưng Bảo Nguyệt đã đến phòng Nhu Vân, nàng đang đơn độc ngủ trên giường, cả ngày trong lòng mệt mỏi, rất nhanh tiến vào trong mộng …….

Hy Bình tay cầm lấy chìa khóa mà Bảo Nguyệt đưa cho. Hắn hôm nay nói nhỏ chuyện vào tai Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt vốn không đáp ứng, nhưng sau lại đưa cho hắn. Hắn từng nói qua lời, hắn tóm lại ghi tạc trong lòng.

Hắn muốn trừng phạt Mộng Hương ….

Hắn lặng lẽ mở cửa, thật xảo hợp, Mộng Hương lần này ngủ như chết, nằm thấy ác mộng, căn bản không tỉnh giấc. Hắn đem cửa nhẹ nhàng khóa trái lại, phòng rất là tối, nhưng hắn từng qua đây, biết vị trí của giường. Hắn trước tiên đem y phục mình cởi ra, lõa thể tìm tới bên giường. Mộng Hương lúc này đang ngủ trên giường.

Hắn đứng trước cửa sổ thật lâu, nghe được trong giấc ngủ Mộng Hương không thoải mái rên rỉ và lầm bầm …. "Hoàng Hy Bình, ngươi là tên hổn đãn, vì sao muốn đối với ta như vậy?"

Đứng trước giường Hy Bình đại kinh, nghĩ là Mộng Hương biết hắn đến, chuẩn bị chạy. Nhưng Mộng Hương như không có một động tác, cũng không nói chuyện, hắn biết là Mộng Hương không có tỉnh, chỉ là nói chuyện trong mộng thôi. Bảo Nguyệt nói không sai, Mộng Hương này quả nhiên thường xuyên mộng thấy hắn, thế có phải theo như lời Bảo Nguyệt nói, Mộng Hương đã yêu hắn thâm sâu?

Hắn đột nhiên có chút không đành lòng thương hại nàng, muốn chuyển thân rời đi, nhưng trong lòng lại nghĩ, Mộng rắm thối này tóm lại hung bạo với hắn, là do nàng yêu hắn mà không dám nói, đó là thành toàn cho nàng mà! Nhưng mà thành toàn kiểu này, từ nay về sau có đem tới cho hắn nhiều thống khổ không? Nếu nàng sau này biết được chân tướng của sự tình, sẽ lượng thứ cho hắn không? Hắn phải, trước tiên trừng phạt nàng rồi nói, hắn trước kia không phải là thừa nhận muốn trừng phạt nàng mà? Đúng, thiên tài phải tuân thủ lời hứa!

Hắn trước hết phải khống chế Mộng Hương …..

Hắn bò lên giường, Mộng Hương biết được, hắn đại kinh, lập tức phóng lên người nàng, căng thẳng ngăn chận nàng. 

Mộng Hương tỉnh lại, kinh hô lên :"Dâm tặc - "

Miệng Hy Bình đột nhiên hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng …..

Chuẩn bị thâu hương chín là Lạc Thiên đã chính tại lúc này tới được ngoài cửa, đang tính phóng mê hương, đột nhiên nghe Mộng Hương một câu "Dâm tặc", trong lòng kinh hãi, đã không kịp nghĩ, quay đầu bỏ chạy khỏi Đại Trạch môn, trở về lại Đại Địa Minh.

Mộng Hương vừa tỉnh lại đã phát giác mình bị nam nhân áp lên. Trong bóng tối không biết là ai, kinh hô lên, nhưng miệng đột nhiên bị hôn cứng, nàng vốn tính tránh né, nhưng phát giác nam nhân trên thân khí lực mạnh hiếm thấy - giống như lúc trước nàng bị Hy Bình áp lên, căn bản không tránh né được.

Nàng trong bóng tối, thủ pháp điểm huyệt không ngừng thi triển, vẫn như cũ không có hiệu quả, chỉ còn vận mạnh nội kình, muốn chấn bay nam nhân trên người, nhưng cũng không hữu dụng. Nội kình cường đại đánh tới trên người nam nhân, đánh tới giường cùng xập, hai người rớt xuống mặt đất, chiếc mùng chống muỗi đem hai người trùm lại một chỗ. Mộng Hương cảm thấy được miệng của nam nhân xuất ra từng giọt từng giọt dịch thể nóng. Nàng biết là máu của nam nhân đó, vừa rồi nàng toàn lực xuất kích, làm nam nhân thụ thương trầm trọng.

Nhưng vì sao người này vẫn chưa bỏ nàng ra? Miệng hắn vì sao vẫn còn hôn mạnh nàng?

Tay nàng lại xuất kích, oanh kích ngay ngực của nam nhân. Dù thân thể của Hy Bình gần như là kim cương bất hoại, cũng không chống nổi toàn lực xuất kích của nàng. Hắn không thể điểm huyệt, nếu hắn có thể điểm huyệt, đã chế phục Mộng Hương rồi. Giờ phút này chỉ có thể nhờ vào dai sức của hắn để khống chế nàng, nhưng mà Mộng Hương không để ý cứ oanh kích. Hắn thế nào mà chịu đựng lâu dài đây?
Hắn cuối cùng rời khỏi môi của Mộng Hương, một miệng máu phun ra, đau buồn hỏi :"Nàng …..nàng muốn giết chết ta à?"

Mộng Hương nghe được thanh âm của hắn, đột nhiên ngưng lại mọi động tác, an tĩnh lại, chỉ có âm thanh thở gấp của song phương.

„Hoàng Hy Bình, ngươi là đại sắc mà, ngươi như thế ư?"

Hy Bình nhất thời thở không ra hơi, cũng không nói chuyện.
Mộng Hương nói :"Ngươi không nói chuyện cũng được? Buông ta ra!"

Hi Binh đột nhiên gục trên ngực nàng, một ngụm máu lại phun ra tren song phong của nàng.

Mộng Hương trong bóng tối rõ ràng đây là máu của hắn, nói:" Buông ta ra, ta châm đèn xem ngươi chết chưa?"

"Chưa….chưa chết!" Hy Bình thở gấp nói.

Mộng Hương hỏi :"Ngươi vì sao muốn như thế?"

Hy Bình đáp :"Nàng để ta nghỉ một chút, nàng vừa rồi thiếu chút lấy mạng ta rồi."

Mộng Hương cả giận nói :"Ngươi tên dâm tặc, nữa đem phi lễ với ta, ta hận không đem ngươi giết ngay!"

"Cho nên ta muốn trừng phạt nàng ….nàng là rắm thối nữ nhân. Ta nói qua có một ngày nào đó ta sẽ trừng phạt nàng, hơn nữa muốn nàng thế nào cũng thóat không khỏi trừng phạt của ta!" Hy Bình từ đầu đến cuối nhớ lại lời hứa tội ác của hắn.

"Nói, vì sao lại muốn như thế?"

Hy Bình đáp :"Ta đã nói rồi, ta muốn trừng phạt nàng!"

"Ngươi …." Mộng Hương hai nắm tay lại đấm trên thân Hy Bình, nhưng có đánh trên ngực hắn, cũng không có sử dụng nội kình gì, "Ngươi bằng gì trừng phạt ta? Bằng gì …..,bằng cái gì?"

Mộng Hương bắt nức nở, đánh một trận, hai tay ôm chặt lấy lưng Hy Bình ….

Hy Bình đáp :"Bằng cái gì ? Nàng dựa vào nàng là Nguyệt nữ, đã từ lúc đầu chống đối với ta, dựa vào nàng là tiểu thư của Bảo Nguyệt, không chuẩn cho Bảo Nguyệt theo ta. Con mẹ nó còn một lần muốn thiến lão tử. Còn con mẹ nó cùng với Lạc Thiên tên hỗn đản đó hội ước ….Ta chỉ bằng vào cái này!"

"Ai cùng với Lạc Thiên hội ước? Ngươi nói rõ ràng với ta, Hoàng Hy Bình!"

"Đêm đó không phải là ta vừa vặn đi ngang, nàng con mẹ nó không phải là cùng Lạc Thiên trên giường à?"

"Bốp" một tiếng, Mộng Hương trong bóng tối cho Hy Bình một tát tay thật mạnh, khóc nói :"Ngươi cho ta là loại người gì? Ta tới, chính là bất quá hắn mời, hắn lúc đó căn bản không có đề cập tới chuyện xấu xa này, chỉ là nói muốn bàn chuyện vỏ lâm ……ngươi là tên hỗn đản, nếu không phải vì ngươi, ta đã không đi!"

Mộng Hương cảm thấy thật ủy khuất, nàng vì vậy mà đi hội ước. Lúc đó hoàn toàn là vì trong lòng nàng đột nhiên có một người, nhưng người này nàng chán ghét cực độ chính là Hoàng Hy Bình. Nàng muốn đem hắn từ trong lòng tan đi, vừa vặn Lạc Thiên mời, nàng vì vậy mà đi. Bây giờ hắn như thể trách nàng? Hắn có quyền lợi gì mà trách cứ nàng? Thậm chí theo như sư phụ nói, hắn là đại ca của nàng, hắn cũng không thể quãn được nàng!


Lại nói, khi đó sư phụ còn chưa có nhận hắn …..

Hắn là đại ca của nàng ? Nhưng đại ca sao lại đối với muội muội như vậy?

Hy Bình nói :"Vì ta? Nàng cho ta một giải thích, ta nghĩ không minh bạch."

"Nghĩ không minh bạch thì đừng nghĩ, buông ta ra."

"Ta chết cũng không buông. Ta buông nàng ra, sẽ không chắc là nàng lại không chém loạn ta như lần trước. Ta thế nào chết còn không biết!" Hắn chỉ tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, không tin tưởng vào công phu chạy trốn của chính mình - đó là tài chỉ có Hoa Tiểu Ba có.

Mộng Hương cả giận nói :"Ngươi buông hay không buông?"

Hy Bình lòng như sắt thép đáp :"Không buông, có gì cứ đánh chết ta trong lòng nàng đi."

Mộng Hương không có đánh hắn, cũng không nói nữa.

Hy Bình có điểm kỳ quái, liền hỏi :"Nàng làm sao vậy?"

Mộng Hương nhẹ nhàng nấc lên.

Hy Bình trong lòng có chút mềm ra, nói đại :"Nếu như nàng nguyện ý đem ước định giửa nàng và Bảo Nguyệt phế bỏ, ta sẽ buông nàng ra ….."

"Ta không, ta không!" Mộng Hương lại đấm lên lưng Hy Bình.

"Nàng không muốn lập gia thất, nàng bằng vào gì muốn Bảo Nguyệt cũng theo nàng không lập gia thất? Nàng nếu như bỏ qua ước định đó, ta cũng sẽ không trừng phạt nàng nữa, nếu không, ta …….cưởng gian nàng!"

Mộng Hương chỉ có khóc. Nàng hiện tại cũng không tránh né, chỉ là không ngừng dùng phấn quyền đánh lên Hy Bình, nhưng là một loại không lực đánh đấm, căn bản không thấy cỏ nữa điểm lực đạo.

Hy Bình nói :"Nàng chỉ là khóc, rốt cuộc nói đi."

"Ngươi muốn sao thì sao, ta chết cũng không bỏ cái ước định đó, ngươi, ngươi khi phụ người! Vì cái gì chỉ muốn Bảo Nguyệt, vì cái chỉ muốn Bảo Nguyệt ….Vì cái gì muốn bức ta? Vì cái gì muốn trừng phạt ta? Ta hận ngươi, hận ngươi! Ngươi muốn sao thì sao, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi. Ngươi lúc nào cái gì cũng làm người ta chán ghét, trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy! Ngươi triệt để là xấu xa …."

"Ta vốn rất xấu xa!"

Hy Bình đã mất đi nhẫn nại, hai tay xé rách áo ngủ của nàng. Nàng ngoại trừ áo ngủ chỉ mặc có một đế khố nhỏ. Hy Bình một không làm hai không ngưng nghĩ, phòng bị cuối cùng của nàng đã bị ngoại trừ xong. Nàng như thể không ngăn cản, chỉ có khóc, Hy Bình thế nào cũng nghĩ không ra Mộng Hương lại có thể khóc như thế.

Dù sao cũng làm nữ nhân ….

Bàn tay hắn tìm tới chỗ kín đó của nàng, chỗ đó đã ướt thành một mảng, hắn kinh ngạc hỏi :"nàng sao lại ướt át được?"

Mộng Hương ngừng khóc hỏi :"Cái gì uớt ?"

Hy Bình trong bóng tối lại chạm vào chỗ kín mềm mại của nàng, đáp :"Chỗ này!"

"Ồ ……Hoàng Hy Bình, ta không tha thứ cho ngươi! Ngươi dám như vậy đối với ta?"

"Có cái gì mà dám với không dám ? Chuyện ta dám còn nhiêu lắm!" Hy Bình mạnh bạo phân khai hai chân nàng ra, cự vật giữa hông chỉa ngay vào miệng mật huyệt của nàng.

Mộng Hương cảm thấy khác áp lực và nhiệt độ khác thường, cả kinh nói :"Ngươi dùng cái gì chỉa và ta?"

"Đi vào rồi ngươi sẽ biết!" Hy Bình nảy sinh ác độc chỉa tới một cái, tính khí cường đại đột nhập vào thánh đạo của Mộng Hương.

"Cái gì?" Mộng Hương nghi vấn nói ra, đột nhiên cảm thấy một đau kịch liệt vô pháp chịu đựng, toàn thân chấn động, thống khổ nói :"A ….đau, Hoàng Hy Bình, ta tuyệt sẽ không lượng thứ cho ngươi! Một đời này đều không lượng thứ cho ngươi, ngươi như thể dùng phương thức này ……Ô ô, đau quá! Ngươi ngưng lại, ngưng lại …."

Cự vật trong nội thể nàng rút ra đẩy vào, đau đớn tê liệt tiếp tục. Cự vật đó phảng phất muốn đem mật đạo của nàng xé rách ra. Nàng biết giờ phút này hắn đang làm gì, nàng biết được thống khổ của mình đến từ chỗ đó, không chỉ là từ nhục thể, mà phần nhiều chính là - đến từ tâm linh nàng!

Hy Bình từ lúc bắt đầu tiến vào Mộng Hương, liền cảm thấy được mật đạo của tuyệt thế mỹ nữ thật tuyệt vời, mật đạo của nàng vừa sâu vừa hẹp. Chỗ đó ướt và nóng vô bì, dâm dịch tràn ra, trên tường của mật đạo thịt da mềm mại cực kỳ. Vô luận hắn rút thành nhỏ hay là tăng lớn thêm thước tấc, mật đạo của nàng đều là thuận theo thước tấc của hắn mà co hay trương lên, thắt chặt cực kỳ không thể so sánh bình thường. Trong khi bao chặt lấy dương v*t của hắn, khiến cho mổi kích tới không bị tiêu giảm.

Đồng thời từ trên tường của mật đạo truyền lại hấp lực cực lớn. Ở chỗ sâu của mật huyệt cũng truyền lại hấp lực cường đại, lúc hắn tiến sâu vào nàng, cảm thấy có một thứ gì trong một sát na sưng lên bao lấy đầu gậy của hắn, phảng phất như là vừa cắn vừa hôn, ôm lấy đầu gậy của hắn, hưng phấn của hắn thăng lên cực lớn.

Lần này hắn trong cả nội thể nữ nhân rất ít gặp được, Mộng Hương này như là có cùng diệu dụng đồng công hiệu khác kiểu cách với Thủy Khiết Nhi, Bạch Tư và Lâm Hân các nàng đó căn bản không thể so bì. Đương nhiên, Âu Dương Đình Đình cũng là một nữ nhân cực kỳ đặc biệt, nhưng nàng với các nữ nhân bất đồng, cái diệu dụng của nàng, khi hắn tiến vào thấy được chỗ đó có thứ gì quấn chặt lấy dương v*t, làm cho dương v*t kích tới hưng phấn dị thường.

Giờ phút Hy Bình chọi thẳng với cái huyệt mỹ diệu đó của Mộng Hương, trong lòng rung mạnh, đã không thể được hơn nửa, mãnh liệt co giật. Nếu là người khác, đã sớm không còn khí lực nửa, các đợt co giật này phải có thể lực rất lớn để hoàn thành, vì dương v*t đó thật sự bị huyệt mật của nàng kẹp quá chặt, lại có hấp lực cường đại, như hút ra đến nơi, nói thì dể hơn làm? Chỉ có Hy Bình này là người có được lực của dã thú siêu nhân cùng với thể lực, mới có thể kiên trì tiếp tục, độc tác mãnh liệt.

Giống như lúc cùng với Thủy Khiết Thu, Âu Dương Đình Đình ân ái, hắn hưng phấn so với bình thường thì nhanh hơn thật nhiều, Mộng Hương chỉ cảm thấy thống khổ, còn pha thêm một loại thống khổ rên rỉ đặc biệt ……

"A a a…..Hoàng Hy Bình, Ô ô ô ô …..,ngươi quả là ác! Ngươi khi phụ ta, dùng đại gia hỏa cái đó chán ghét của ngươi đâm vào thân thể ta, a a a! Đau quá ….cái đó của ngươi thật lớn thật dài, ngươi thật sự đem nó toàn bộ đưa vào. Chỗ đó của ta nhỏ …ta vĩnh viễn không lượng thứ cho ngươi, ô ô …." 

"Sẽ còn tiếp tục tăng dài tăng lớn, ở mặt trên cũng sẽ đâm ra nhiều gai thịt …..Ta đã nói qua muốn trừng phạt nàng mà!"

Mộng Hương lập tức cảm giác được dương v*t trong mật huyệt tiếp tục tăng lớn, lại nong lớn thêm mật huyệt của nàng, những cảm giác thống khổ càng cường liệt, cũng có một loại cảm giác đầy đủ biến thái và khoái cảm vô pháp ức chế. Đồng thời, nàng kinh ngạc cảm thấy được trên dương v*t đó tựa hồ có nhiều gai mọc lên, như thể là gai chà trong mật huyệt của nàng, trong lòng cực kỳ bay bổng ……..

"Ô ô …..ta đừng! Khó ……khó chịu quá ……ta đừng có như vậy. Hoàng Hy Bình, ngươi buông tha cho ta! Ta van xin ngươi! Ắc ắc, tốt, ta ….." Mông bắt đầu nói lẫn quẫn lung tung. Nàng không tự chủ đưa đồn bộ lên cao, nghênh tiếp lấy kích tới của Hy Bình ….nhưng nàng thật sự không biết động tác này của nàng.

"Ta phải trừng phạt nàng!" Hy Bình nảy sinh ác độc kéo ra tống vào, Mộng Hương mỹ diệu làm hắn phát cuồng lên ……
"Mạnh thêm …..dập mạnh thêm ….."

Mộng Hương bắt đầu có chút mơ hồ, Hy Bình toàn lực kích sâu vào, theo động tác hưng phấn của Thiên Địa Tâm Kinh, làm thần kinh toàn thân của nàng cực kỳ mẫn cảm, nàng phân không ra là thống khổ hay là khoái lạc.

Hy Bình cũng hưng phấn dị thường, cường liệt lay động, hắn hét lên :"Ta phải để nàng sinh hài tử cho ta!"

Mộng Hương tuy có chút mơ hồ, nhưng nghe được câu đó, rên rỉ :"Hài ….hài tử ? ngươi vừa nói, hài tử của chúng ta?"

Khi Hy Bình tiến vào nội thể của nàng, nàng cảm giác được phẫn nộ trong lòng Hy Bình. Hắn đích xác là có chút tức giận, có phải hận nàng trước kia như vậy đối với hắn? Nhưng sau một đoạn thời gian, phẫn nộ biến mất, trong lòng Hy Bình nổi lên một tia ôn nhu, nhưng là một loại thâm tình dày đặc nổi lên, từ trong lay động của hắn, tiến vào tâm linh của nàng. Trong giây phút đó, nàng minh bạch nam nhân này yêu nàng tha thiết sâu đậm!

Nhưng nàng vô pháp lượng thứ cho hắn, nàng thừa nhận hắn cho nàng loại thâm tình đó, nàng tránh né …..

Chỉ là trong giây phút nghe được hắn muốn cho nàng một hài tử, nàng đột nhiên không biết là vui mừng hay là bi ai: hắn bỗng nguyện ý để nàng sinh cho hắn hài tử? Đó là đại diện cho cái gì?

Một hài tử …..nàng và hắn sinh ra? Nàng sẽ có một hài tử …..

Nàng trong hỗn loạn nói ra câu nói trong lòng :"Vì cái gì ngươi không thể đối tốt với ta? Ta cũng muốn như Bảo Nguyệt, ta cũng cam tâm tình nguyện sinh cho ngươi hài tử ….nhưng giờ phút này ta thật sự khó lượng thứ cho ngươi, ngươi thật đáng hận!"

Nàng dứt lời, cảm thấy được Hy Bình trên thân thể, lay động càng kịch liệt giống như là bị co giật. Sau một khắc, dương v*t trong mật huyệt của nàng rung động không ngừng. Một trận khoái cảm cường đại trào lên trong lòng nàng, theo đó là dương tinh cường đại của Hy Bình xuất ra, đang đổ vào trong mật huyệt của nàng, sinh mệnh của hắn, linh hồn của hắn ….nàng mệt quá ngủ đi.

Hy Bình nằm trên nhục thể của nàng thở hào hển như trâu, quá một hồi, lầm bầm tự nói với mình :"Nàng không thể ngủ ở đây, ta bế nàng tới chỗ khác. Nàng muốn thế nào, ngày mai sau khi tỉnh, lại tính sổ với ta."

Hắn tìm quần áo mặc vào, ôm Mộng Hương vào trong chăn, rồi đi ra khỏi cửa -

Đứng ở ngoài cửa đầy người!

"Hoàng Hy Bình, con mẹ ngươi không phải là người, ngươi làm Mộng Hương đã được rồi, ngay cả Đại Ny của ta cũng làm?" Tứ Cẩu tức giận thóa mạ ra miệng, người của hắn, ánh mắt cũng phức tạp vô bì.

Hy Bình nhìn thấy Mộng Tình vẻ mặt bi thương, vô lực xệ mặt xuống.

Tứ Cẩu tiếp tục nói :"Uổng cho ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi ngay cả nữ nhân của huynh đệ cũng làm! Ta Tứ Cẩu từ này về sau với ngươi một đao hai đoạn!"

Hắn chuyển thân bỏ đi, đem theo nữ nhân của hắn, cũng không quay đầu rồi biến mất.

Hoa Tiểu Ba lầm bầm tự nói với chính mình :"Cái này không đúng …..sao lại như vậy ?"

Độc Cô Minh nói :"Chúng ta không thể tưởng được ngươi có thể đối với Mộng Hương cô nương …….ai!"

"Ngươi dù sao cũng không thể thay đổi bản tính xấu!" Mộng Tình chỉ nói một câu, rồi chuyển thân bỏ đi.

Hy Bình ngẩng đầu nhìn tới nhìn lui chúng nhân, sau dó giương mắt nhìn các nữ nhân của hắn hỏi :"Các nàng thấy rất kỳ quái phải không?"

"Vô luận ra sao, bọn thiếp đều sẽ không ly khai chàng . Bọn thiếp cho tới bây giờ chưa bao giờ xem chàng là người tốt, nhưng chàng là nam nhân của bọn thiếp!"

Hy Bình bi ai nhưng cười lên nói :"Ta là một người như vậy! Muốn ly khai toàn quyền ly khai, muốn cùng ta một đao hai đoạn cũng bất tất phải nói, chỉ cần rời khỏi là được. Ta rất mệt, ta phải đi ngủ. Có chuyện gì ngày mai sau khi tỉnh, lại đến tìm ta là được."

Triệu Tử Uy nói :"Chuyện này, chỉ là có chút ngoài ý thôi, thật sự không tưởng được ngươi có thể từ phòng Mộng Hương đi ra …..thật là làm người vô pháp theo được!"

"Như thế thì như thế! Nàng vốn là nữ nhân của ta! Chỉ là lần này nàng hận ta cả đời ….ai, ta đang phiền, đừng có ngăn cản ta, ta muốn nghỉ ngơi!"

Hy Bình dứt lời, chúng nhân không nói lời nào, nữ nhân của hắn đã theo hắn bỏ đi. 

Hoàng Đại Hải thở dài :"Đại ca lần này làm có phần thái quá."

Triệu Tử Uy nói :"Nguyên là Mộng Hương yêu chính là Hy Bình!"

"Chỉ tiếc, hắn lần này làm ra họa, cũng không biết Mộng Hương có thể lượng thứ cho hắn không?" Độc Cô Minh nói.

Hoa Tiểu Ba kêu lên :"Chúng ta chỉ nói về Mộng Hương, sao lại không nói về sư phụ Tứ Cẩu, hắn thật là thảm."

Triệu Tử Uy gỏ đầu hắn nói :"Hắn thảm, là bởi vì hắn có nữ nhân như vậy!" Hắn không khách khí chỉ vào Đại Ny kế bên, "Một bàn tay không thể vỗ ra tiếng."

Đại Ny khóc lên bỏ đi ….

Triệu Tử Hào nói :"Đi về thôi! Ngày mai còn có nhiều sự việc cần thương lượng như thế nào. Các loại chuyện này thật sự không biết làm sao mà nói, bây giờ toàn là xấu! đều tại các ngươi làm ra chuyện phiền người này!"

Hoa Tiểu Ba kháng nghị :"Cái này sao lại có thể đổ cho chúng ta? Phải đổ cho tỷ phu …"

"Tiểu Ba, ngươi nói quá nhiều!" Hoa Tiểu Thiến oán trách "Chuyện này tính ra, người phiền không phải là các ngươi, các ngươi khẫn trương cái gì ? Đều theo ta trở về ngủ! Không phải là một Mộng Hương? Võ công nàng ta cao như vậy, nếu như trong lòng nàng không tự nguyện, Hy Bình có thể được à? Các ngươi đã không nghe, hắn cả một đêm nói ra câu đó. Ta không lý tới các ngươi nữa. Tử Hào, chúng ta trở về! Ngày mai ai muốn bỏ đi thì đi, ta thì không đi."

Chúng nhân không có lời nào phân tán, từ trở về phòng.

Đêm đã khuya, lòng thật nặng; chỗ ở yên tĩnh, như chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui