Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Thời gian có thể làm tiêu tan ý chí của con người, nhưng thời gian cũng có thể thúc đẩy người ta nhanh chóng đạt thành nguyện vọng.

Ngày mà Võ lâm tứ đại thế gia thành công trong việc khai quật thông lộ vào động huyệt thì đã là chuyện của nửa tháng sau. Lúc ấy mọi người vui mừng xông mạnh vào trong Phong Khiếu động, nhưng ngoài mấy mẫu xương cá và một ít vải vụn vun vãi trên đất ra, tất cả những người trong động đều biến mất.

Ánh hỏa quang chiếu sáng khắp toàn động, nhưng trong lòng mọi người đều trở nên u ám.

"Tại sao lại không thấy tỷ phu nhỉ?" Hoa Tiểu Ba cất tiếng hỏi, khiến cho mọi người đang sửng sờ đều bừng tỉnh lại.

"Oa….." Đột nhiên, ở trong động vang lên tiếng nữ nhân khóc.

"Bõm, bõm" vài tiếng vang lên, mấy nam nhân nhảy vào trong đầm nước xem xét. Chỉ chốc lát sau, Tứ Cẩu nổi lên, nói: "Dưới đầm không có thi thể nào cả, bọn Hy Bình nhất định là không bị chết."

Sau khi đám nam nhân ra khỏi đầm nước, Hoàng Đại Hải nói: "Xem ra có lẽ đại ca đã ra khỏi động rồi, nhưng cái động này đã bị bít kín, y có thể ra khỏi bằng đường nào chứ? Mà nếu đã ra khỏi động rồi thì tại sao lại không đến tìm chúng ta chứ?"

Lạc Thiên từ lúc vào trong động đã hồi hộp lo lắng không thôi. Hắn đã sớm an bày rất người mai phục ở bên ngoài của Phong Khiếu động, chỉ cần khi tiến vào động mà phát giác ra bọn Hy Bình vẫn còn sống thì sẽ lập tức phát động công kích ngay, nhưng với tình trạng không thấy một bóng người, cả một xác chết cũng không thấy nốt, khiến cho lòng hắn cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều. Nhưng, đồng thời với sự nhẹ nhỏm đó cũng mang đến một nỗi lo khác…..

Một khi hắn không phát động cuộc ám toán, những kẻ mai phục ở bên ngoài không thấy trong động có động tĩnh gì, thì sẽ tưởng rằng Hoàng Hy Bình đã chết, tất sẽ y theo kế hoạch ban đầu mà lặng lẽ rút lui.

Từ Bạch Lộ nói: "Chàng….có khả năng lại chơi trò thất tung với chúng ta."

Thiên Phong Song Kiều từ sau chuyến du hành với Hy Bình, hai nàng vẫn nhớ việc hắn thường hay biến mất vô cớ.

Chúng nữ nghe Từ Bạch Lộ bảo rằng hắn không chết, nên trong lòng cũng nhẹ nhỏm được một chút, chỉ là chờ đợi mỏi mòn bấy lâu, những tưởng là khi khai mở cửa động xong thì sẽ được gặp Hy Bình ngay, ai ngờ đến lúc này lại không tìm được tung tích của hắn, trong lòng các nàng vẫn còn nhiều phần ưu thương.

Những tiếng khóc sụt sùi bắt đầu nhỏ dần, nhưng nước mắt lại không thể ngừng rơi.

Vưu Túy nói: "Chỉ cần chứng minh rằng chàng vẫn chưa chết thì chúng ta có thể phóng tâm mà chờ đợi."

Đỗ Quyên lúc này cũng đầm đìa nước mắt, nói: "Chàng đã từng nói là sẽ rời khỏi chúng ta một thời gian, chẳng lẽ là lúc này sao?"


Dã Mân Côi hỏi: "Quyên nhi, chàng đã nói những gì?"

"Chàng đã từng nói: „sẽ có một ngày ta buộc phải rời khỏi các nàng một thời gian, nhưng các nàng phải nhớ kỹ, ta sẽ trở lại, dù bất luận thế nào, ta cũng sẽ trở lại để bảo vệ và ôm lấy thê nhi của ta. Dù có bao nhiêu người cản trở ta đi nữa, ta quyết sẽ dẹp tan tất cả để trở về với các nàng……" Dù nghe được lời đó của chàng, nhưng ta lại không nghĩ rằng cái ngày đó lại đến nhanh như thế."

Tứ Cẩu nói: "Hy Bình lúc vô sự sẽ không nói ra những lời như thế đâu, có lẽ là trong lòng hắn đã cảm giác được sự nguy hiểm nào đó. Chỉ có những lúc trước khi gặp nguy hiểm thì hắn sẽ có cái linh giác của loài dã thú, những lúc ấy thì hắn sẽ trở nên rất nghiêm túc. Điều này chứng minh rằng hắn đã cảm nhận được nguy hiểm đang tiếp cận hắn. Về việc bị khốn trong động, tất cũng không chỉ đơn giản là một tai nạn mà thôi, nhất định là có âm mưu. Lạc Thiên, hắn là do lão nương của ngươi ước hẹn tới đây, con mẹ nó, phải chăng là ngươi có ý định hãm hại hắn?"

Những lời Tứ Cẩu vừa thốt ra khiến cho mọi người đều kinh hãi, nhưng định lực của Lạc Thiên vượt xa người thường, chỉ bình tĩnh nói: "Tứ Cẩu, ngươi nói gì cũng phải có chứng cớ mới được. Chỉ cần ngươi có thể đưa chứng cớ ra, Lạc Thiên ta sẽ tự đánh vào thiên linh cái của mình, nhược bằng ngươi không có chứng cớ mà vẫn còn vu khống ta, thì ta sẽ giết ngươi."

Lạc Thiên nói xong lời này, trên mặt đã lộ sắc giận, thần quang từ hai mắt phóng thẳng vào Tứ Cẩu.

Tứ Cẩu vung cây kim thương trong tay, không hề e sợ, nói: "Ta sợ ngươi sao? Lại đây, lão tử cũng nổi lửa rồi đây!"

Hắn vừa nói xong thì Triệu Tử Uy cũng bạt xuất song đao, Độc Cô Minh cũng tiến lên phía trước một bước, còn Triệu Tử Hào thì nói: "Lạc Thiên, việc ở đây không phải là của các ngươi, các ngươi tốt nhất nên sớm rời đi….."

"Triệu Tử Hào, ngươi nghe đây, kế mẫu của ta cũng có dính líu trong việc này." Lạc Thiên cắt ngang lời nói của Triệu Tử Hào.

Hoàng Đại Hải nói: "Lạc Thiên, ngươi cũng nghe cho kỹ đây, Lạc Hùng đã từng ở trước mặt nhiều người mà tuyên bố rằng Mộng Cơ về sau không còn là người của lão nữa. Nói cách khác, Mộng Cơ và Đại Địa Minh các ngươi không còn quan hệ gì nữa. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lại vì một người không quan hệ mà khẩn trương, điều này chứng tỏ trong lòng ngươi hẳn là có mưu đồ. Nếu đại ca của ta không chết thì thôi, ta sẽ chẳng truy cứu đến việc này nữa. Tuy nhiên, ta cũng xin tuyên bố, việc hợp tác giữa Võ lâm tứ đại thế gia và Đại Địa Minh kết thúc tại đây. Nếu các ngươi muốn tiếp tục đi đánh Thái Âm giáo thì cứ trở về mà kêu người của mình tới. Nhưng chúng ta và các ngươi cũng sẽ trở nên thù địch. Ta quyết không để cho kẻ khác khi phụ đại tẩu của ta."

Âu Dương Đình Đình nghe vậy thì cười nói: "A! Đại Hải, đệ thật là một người tốt. Kỳ thật cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa hề nghĩ tới việc xâm phạm Trung Nguyên. Chỉ là bọn chúng đến Tây Vực đả thương người của chúng ta, cho nên chúng ta mới truy kích tới đây. Chúng ta vốn không có dã tâm xưng bá võ lâm Trung Nguyên, nghe sư phụ nói, Lạc Hùng mới chính là kẻ muốn xưng bá võ lâm!"

Hiện lúc này đang có rất nhiều nhân vật võ lâm có mặt tại đây, Lạc Thiên biết rằng nếu còn tiếp tục tranh cãi thì đối với Đại Địa Minh sẽ không có điều lợi gì. Nói nhiều tất sẽ bị lỡ lời, đây chính là chân lý không bao giờ thay đổi, vì vậy mới nói: "Tùy các ngươi nghĩ thế nào, làm đúng thì không sợ ai nói gì. Đại Địa Minh vì sự yên ổn của võ lâm mà nổ lực, việc này ai ai cũng biết. Còn về Võ lâm tứ đại thế gia thì…..hắc hắc!"

Lạc Thiên bật tràng cười lãnh tiếu, rồi xoay người đi ra khỏi động. Những kẻ võ lâm nhân sĩ thấy thiếu minh chủ bỏ đi thì cũng đuổi theo sau.

Người của Minh Nguyệt Phong và đám người của Nguyên Chân không đi theo Lạc Thiên trở về, chỉ nghe Nguyên Chân hỏi: "Các người xác định là hắn không chết?"

Hoàng Đại Hải trả lời: "Đại ca của ta không dễ chết như vậy."


Nguyên Chân nhớ tới việc nàng đã từng nghĩ rằng hắn đã chết, nhưng sau đó thì hắn lại sống nhăn răng và xuất hiện ở trước mặt mình. Hắn quả thật là một nam nhân không dễ bị chết được. Một người có thể khiến cho nàng động tâm, một nam nhân kỳ lạ, sao lại có thể nói chết là chết?

Mộng Hương không hề có lời nào. Nàng vốn là người không thích nói nhiều, nhưng sau khi từ Long Thành đến đây, nàng đã trở nên trầm mặc hơn trước. Tấm mạng vẫn che lấy khuôn mặt của nàng, khiến cho người ngoài không thể nhìn ra được biểu tình của nàng.

Nàng thoáng nhìn Bảo Nguyệt, chỉ thấy mạng che mặt của Bảo Nguyệt đã ướt đẫm. Nàng liền quay người bước đi, chúng nữ của Minh Nguyệt Phong cũng vội vàng theo sau. Khi ra tới bên ngoài, Bảo Nguyệt kinh hãi phát hiện ra khăn che mặt của Mộng Hương cũng đã bị thấm ướt.

Bảo Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Mộng Hương đột ngột rời khỏi động…..

Mọi người tìm không được ai, lại cũng chẳng tìm được thi thể, nên chỉ có thể xem là bọn người của Hy Bình bị thất tung, còn về việc làm sao thất tung thì không ai có thể giải thích được. Song, đây cũng không phải là lần đầu hắn bị thất tung, tuy điều này không làm cho ai vui vẻ được, nhưng chí ít cũng có thể cho mọi người một tia Hi vọng.

Có Hi vọng, tức là có ngày mai.

Bọn họ ôm hi vọng rời khỏi Phong Khiếu động, lặng lẽ chờ đợi cái ngày mai không biết trước đó, chờ đợi Hy Bình lại đột ngột xuất hiện…..

Nhưng, ngay cả bản thân Hy Bình cũng không biết được ngày mai sẽ ra sao.

Lạc Hùng nghe Lạc Thiên báo lại sự tình, tâm tình của lão cũng được nhẹ nhỏm, hít vào một hơi dài, rồi nói: "Tốt, không có thi thể nào là tốt. Chỉ cần bọn người Quyền Hành không chết là ta yên tâm, còn Hoàng Hy Bình và đám người của Võ lâm tứ đại thế gia cùng với Thái Âm giáo, Ngọc Xà môn thì ta không hề lo lắng chút nào. Ta chỉ sợ nhất là hoàng thượng. Trong võ lâm vốn không có bất cứ một môn phái hay thế lực nào lại có thể chống lại với đại quân của triều đình. Nhi tử, đừng nóng nảy, con nhớ cẩn thận với sự giám thị của hoàng thượng, đừng làm cho y sinh lòng hoài nghi."

Lạc Thiên hỏi: "Bước tiếp theo của chúng ta sẽ thế nào?"

Lạc Hùng nói: "Theo lời con nói, thì việc tấn công Thái Âm giáo không thể tiếp tục được nữa, nếu không thì việc này sẽ chẳng có lợi gì với chúng ta. Bởi vì Minh Nguyệt Phong sẽ không đối địch với Võ lâm tứ đại thế gia, mà nhân sĩ chính phái cũng có rất nhiều người xem Minh Nguyệt Phong là đại biểu của họ. Vì vậy, nếu chúng ta đối kháng với Võ lâm tứ đại thế gia thì sẽ trở nên không hợp tình hợp lý. Nếu dùng thực lực để chọi thẳng thì chúng ta sẽ bị tổn thất mất một bộ phận. Chưa đến thời khắc cuối cùng thì vẫn cần phải bảo tồn thực lực. Năm xưa Võ lâm tứ đại thế gia không hiểu cái đạo lý này, nên đã cùng Lâm Khiếu Thiên đấu một trận sống chết, rốt cuộc là nguyên khí của bọn chúng bị tổn thất trầm trọng, khiến cho địa vị ngày nay bị sa sút thê thảm……"

Đột nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa dồn dập, rồi giọng của Ám Long vang lên: "Minh chủ, đại sự bất hảo rồi!"

Lạc Thiên bước ra mở cửa, để cho hắn tiến vào, Lạc Hùng hỏi: "Ám Long, đã phát sinh ra truyện gì?"

Ám Long thưa: "Thì ra Ngọc Xà môn đã lặng lẽ triệt thoái khỏi Long Tu trấn và đã sớm tới Long thành. Bọn chúng thừa lúc phu phụ Thủy Trường Thiên rời khỏi Đại Địa Minh liền phát động tập kích….."


"Tình huống rốt cuộc là như thế nào?" Lạc Thiên nắm lấy cổ áo của hắn, gấp gáp hỏi.

Ám Long đáp: "Những đệ tử ở lại tổng đàn Đại Địa Minh của chúng ta bị chết khoảng hai trăm người, cũng may là có Quan Diện Cái kịp thời xuất lĩnh đệ tử Cái Bang đến tương trợ. Ngọc Xà môn thấy người của Cái Bang đến liền lập tức triệt thoái ngay."

Lạc Hùng lạnh giọng nói: "Bọn chúng nhất định là lợi dụng cơ hội tám phần mười thế lực của chúng ta đã đến Gia Lăng trấn, nhân lúc đại bản doanh của chúng ta lực bạc thế cô mà tiến hành việc tập kích, hừ hừ."

Lạc Thiên nói: "Phụ thân, xem ra nội bộ của chúng ta có nội gián, nếu không thì bọn chúng làm sao có thể biết được là đại bộ phận của chúng ta đã đến hết cả đây?"

Lạc Hùng trầm ngâm không nói gì. Ám Long nói: "Nghe nói, trong số những người tấn công Đại Địa Minh còn có người của Địa Ngục môn, đặc biệt là Địa Kiệt và Thủy Quỷ."

"Địa Ngục môn?" Hai phụ tử đồng kinh hô. Không phải Địa Ngục môn đã bị người của Võ lâm tứ đại thế gia tiêu diệt rồi sao? Chẳng lẽ tàn dư của Địa Ngục môn lại được Ngọc Xà môn thu dụng?

Nghe đồn, lúc Hoàng Hy Bình và Thi Trúc Sinh độc chiến, Địa Ngục môn còn có bảy, tám trăm tinh anh chưa bị tiêu diệt. Nếu như quả thật đám người này đã hợp nhất với Ngọc Xà môn, vậy thì thế lực của họ rất lớn, không thể xem thường được.

Với một thế lực như vậy, rõ ràng là Thi Trúc Sinh có thể hủy diệt Võ lâm tứ đại thế gia dễ dàng, nhưng không hiểu sao Thi Trúc Sinh lại chọn phương pháp đơn thân quyết đấu với Hoàng Hy Bình?

Thi Trúc Sinh đích thật là một nhân tài. Sau khi tiếp thu Địa Ngục môn từ tay Phụ thân hắn, đã không ngừng bành trướng thế lực, cho đến lúc hắn chết thì thế lực đã đạt đến mức kinh người. Nhưng việc một kẻ có danh đầu khá lớn trong võ lâm lại bị chết trong tay của một tên vô lại quả thật là chuyện không thể ngờ.

Cũng bởi vì trận chiến ấy mà người trong võ lâm bắt đầu chú ý đến Hoàng Hy Bình, một tên tuyệt đỉnh vô lại.

Lạc Hùng nói: "Xem ra chuyện này đã nằm ngoài dự tính của ta."

Lạc Thiên và Ám Long cùng trầm mặc, bọn họ cũng muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Lạc Hùng lại nói: "Thái Âm giáo không cần lý tới nữa. Bây giờ việc khẩn yếu nhất của chúng ta là phải tìm hiểu tình hình của Ngọc Xà giáo cho rõ ràng, xem ra bọn họ có lẽ là vì Đại Địa Minh chúng ta mà tới. Chúng ta hiện nay không những là không thể tiếp tục công kích Thái Âm giáo, mà ngược lại, còn phải hòa thuận với Võ lâm tứ đại thế gia. Thiên nhi, sau này nếu không cần thiết thì ngàn vạn lần đừng nảy sinh tranh chấp với chúng. Kẻ làm đại sự phải biết nhẫn nhịn. Thế lực đằng sau Ngọc Xà môn rất lớn, nếu đôi bên đụng độ, tất nhiên là chúng ta sẽ thắng, tuy nhiên, chúng ta cũng sẽ phải trả một giá rất đắt."

Lạc Thiên nói: "Phụ thân, con hiểu được!"

Lạc Hùng lại hỏi: "Thiên nhi, con và Mộng Hương tiến triển ra sao?"

Lạc Thiên than: "Trong thời gian lo việc chính sự, con vốn không có nhiều cơ hội tiếp cận nàng. Trong lòng ả tựa hồ như đã ẩn chứa hình bóng của một nam nhân nào đó, đối với con không nóng không lạnh. Mỗi lần gặp mặt, ả chỉ khách sáo chào hỏi mà thôi."


Lạc Hùng nói: "Hai sư đồ của ả ta giống nhau, đều là hạng nữ nhân khó động chân tình. Trước kia, Mộng Tình đã từng có rất nhiều võ lâm nhân sĩ theo đuổi truy cầu, Phụ thân ngươi cũng là một trong số đó. Nhưng ngoại trừ một số nữ nhân ra, bà ta chưa bao giờ động chân tình với nam nhân. Cho tới bây giờ, bà ta vẫn chỉ yêu một mình hắn…..Ta nhìn ra được, Mộng Hương cũng là loại nữ nhân không dễ bộc lộ cảm tình của mình. Cho dù ả ta có yêu sâu đậm một nam nhân nào đi nữa, thì người ngoài cũng sẽ không nhận biết được, hoặc giả ả cũng sẽ không thừa nhận dễ dàng."

"Thiên nhi, con phải có lòng tin với mình. Chỉ cần ả ta chưa xác định tình cảm của mình thì con vẫn còn cơ hội. Nhưng một khi ả đã thừa nhận tình cảm trong lòng, thì với dạng nữ nhân kiên định như ả ta, sau này sẽ vĩnh viễn không thay đổi nữa. Chỉ mong rằng với tài năng của con, trong lúc ả chưa xác định rõ tình cảm trong lòng thì có thể thay thế được nam nhân kia."

Lạc Thiên nói: "Con sẽ ráng hết sức! Có điều, cho đến nay, con vẫn chưa được nhìn thấy chân diện mục của ả ta….."

"Hãy tin tưởng phụ thân , Thánh nữ của Minh Nguyệt Phong đều là mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa lại còn rất ưu tú. Mặt khác, con cũng có thể buông bỏ Nguyên Chân, dù sao bọn họ sáu người cũng không giúp đỡ gì được cho chúng ta. Nếu bọn họ muốn đến với đám Võ lâm tứ đại thế gia thì cứ để bọn họ đi. Trước khi tiêu diệt được Ngọc Xà môn, ta không muốn gia tăng thêm phiền toái."

Lạc Thiên nói: "Nguyên Chân rất có khả năng sẽ giúp đỡ được chúng ta, dù sao, đối với bọn họ mà nói, võ lâm Trung Nguyên không có làm gì sai. Nếu chúng ta thu dụng bọn họ thì bọn họ sẽ giúp chúng ta. Điều mà con nghĩ đến chính là thế lực đằng sau bọn họ, là quân đội của một bộ tộc đó Phụ thân ."

Lạc Hùng gật đầu nói: "Điều này cũng rất khó. Nếu muốn Dã Mã tộc thông qua sa mạc thì thật không có khả năng, bọn họ sẽ không rời khỏi thảo nguyên để đến đây trợ giúp cho chúng ta. Hi vọng đó rất mong manh và xa vời. Thiên nhi, chúng ta lập tức quay về, nếu không thì Ngọc Xà môn sẽ hủy diệt đại bản doanh của Đại Địa Minh chúng ta mất. Tâm huyết bao nhiêu năm của chúng ta không thể để bị tổn thất được."

"Phụ thân, lúc nào thì khởi hành?"

"Ngày mai!"

Lại là ngày mai. Tựa hồ như mỗi cá nhân đều có một ngày mai, nhưng cái ngày mai đó của mọi người rốt cuộc lại là thế nào đây?

Sau khi Đại Địa Minh rời khỏi Gia Lăng trấn, thì Võ lâm tứ đại thế gia cũng quay trở về Long thành vào ngày thứ ba.

Tại Long thành, Đại Địa Minh cực lực mời Võ lâm tứ đại thế gia về trú tại Đại Địa Minh, nhưng người của Võ lâm tứ đại thế gia vẫn một mực giữ ý định rời khỏi "Phong Nhân Viện". Bọn họ tìm được một nơi trú chân khác tại Long thành, chính là trang viện "Tiểu Trạch Môn", rồi dọn hết vào đây.

Âu Dương Đình Đình cũng ra lệnh cho Thái Âm giáo trở về Tây Vực, chỉ giữ lại Thái Âm Tứ Ngọc bồi bạn với mình. Nàng bảo với giáo chúng rằng nàng phải chờ sư phụ trở lại, rồi cả hai sẽ cùng về Tây Vực.

Tuy nhiên, trong lòng các Thái Âm giáo đồ cũng hiểu rằng, Âu Dương Đình Đình vĩnh viễn sẽ không trở lại Tây Vực để tiếp tục làm thánh nữ nữa, có lẽ họ sẽ phải tuyển ra một tân thánh nữ khác để cho họ sùng bái.

Lạc Hùng làm võ lâm minh chủ, vẫn đang vì võ lâm mà tận tâm tận lực. Trong cuộc đối đầu với Ngọc Xà môn, đôi bên thỉnh thoảng có vài trận ám chiến, khiến cho cả hai phe đều bị tổn thất.

Quyền Khuynh Quốc vẫn ở lại Đại Địa Minh chờ đợi Quyền Hành trở về. La Mỹ Mỹ và Tiểu Tước vẫn luôn lui tới với Tiểu Trạch Môn, khiến cho Lạc Hùng nghĩ không ra tại sao hoàng phi lại có thể chạy loạn khắp nơi như thế.

Từ sau ngày Hy Bình biến mất, Long thành vẫn không có được sự yên tĩnh. Giữa các môn các phái bất đồng ý kiến với nhau vẫn xảy ra những cuộc minh tranh ám đấu. Cả võ lâm hầu như đều tập trung về Long thành, bao nhiêu ân oán từ trước dường như đều có thể đem ra để thanh toán vào thời khắc này, dùng máu và kiếm để mở ra một màn chém giết chưa từng có suốt trăm năm nay tại võ lâm……….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui