Hy Bình đã trở về ngày hôm qua, bị mọi nguời tra vấn dồn dập, sau đó ôm chúng nữ đi về nghỉ ngơi. Mây mưa đến tận nửa đêm, hắn mới nghỉ ngơi, không biết nghỉ ngơi có nhiều hương thơm, có thể rất bất hạnh. Lần thứ nhất hắn bị Hoa Tiểu Ba gọi dậy, lúc này, thấy đã qua buối sáng.
" Tỷ phu, Thiên Phong song kiều có vẻ như đã gặp chuyện rồi." Hoa Tiểu Ba nói ra lý do đánh thức hắn dậy, hơn nữa có thể bị hẵn gõ đầu, cẩn thận rất cao.
Hy Bình nghi hoặc:" Có vẻ cái gì? Đệ nói chính xác coi, có hay không có chuyện xảy ra ?"
" Hình dạng này, Thiên Phong song kiều có vẻ như trúng dâm độc, bị buột treo lên trên giường."
" Ta làm, Hoa Tiểu Ba, mẹ ngươi không dùng từ " có vẻ" này, nghe như người không sảng khoái! Đi, chúng ta lại xem sao."
Hoa Tiểu Ba theo bên hắn nói:" Tỷ phu, có vẻ là tất cả mọi người đã đến, chỉ còn lại mình huynh nghỉ ngơi thôi."
"cũng có vẻ gì?" Hy Bình bốc hoả, dậm chân một cái. Hoa Tiểu Ba bảo vệ tiểu đệ đệ thanh thản chuyển hướng. Hy Bình không đạp vào trung tâm, cũng không thích đạp.
Hai người cấp tốc đến trước cửa phòng Thiên Phong song kiều, thật sự có một đại đội người bao quanh đây, trong đám này không có người của võ lâm tứ đại thế gia.
Lãng Vô Tâm nhìn thấy Hy Bình đi tới, gọi lớn:" Hoàng Hy Bình, cơ hội ngươi biểu diễn đã tới."
" Ha, Lãng côngtử, ngươi nói cơ hội biểu diễn, nhiều người ở đây, muốn nghe ta hát phải không?"
Ta không không… chúng nhân lại không thèm!
Độc Cô Thi nói:" Ca, không được hát, Thiên Phong song kiều có vẻ bị người hạ dâm dược, hiện tại không biết như thế nào."
Hy Bình cười lớn:" Bị hạ dâm dược thì có chuyện gì khẩn trương? Tìm một nam cùng bọn họ tương hảo một hồi, không phải giải quyết rồi sao?"
Hắn nghĩ giống trước khi giải bỏ dâm dược cho Tiểu Nguyệt, đơn giản vô cùng. Lúc nói ra lời đó, không thể không nhìn Tiểu Nguyệt, thật sự mặt nàng ta phơn phớt hồng, có lẽ cũng nhớ lại nàng với Hy Bình lần đầu ấy?
Hy Bình thình lình nghĩ đã nhiều ngày không bối tiếp tiểu Nguyệt, trong tim cảm thấy có lỗi rất nhiều. Hắn đối diện nàng trong đám đông hiểu ý cười của nàng, nhìn Tiểu Nguyệt nhãn tình chảy lai láng, vô cùng khả ái.
" Đệ nói đúng nhưng thật sự không đơn giản vậy!" Hoa Tiểu Thiến từ trong phòng song kiều đi tra trách nói, nàng ra phía sau Từ Phiêu Nhiên.
Hy Bình nhìn Hoa Tiểu Thiến, lấp tức chuyển nhìn chỗ khác. Nữ nhân này ở tại nơi này, làm hắn cảm thấy ngượng nghịu. Hắn có vẻ là lần thứ nhất, ngàn lần đó là thê tử Triệu Tử Hào, hắn không xử lý sao cho tốt.
Hoa Tiểu Thiến đi đến trước người hắn rồi nói:" Thế nào, không dám nhìn tỷ à? Tỷ có thể ăn thịt đệ à?"
Oh, oh, tỷ ấy thình lình nói câu này? Hy Bình nghe trong lòng nghĩ: con mẹ ngươi sớm đã ăn ta rồi, nhưng sao cũng hung hăng quá chứ? Ta rất yêu đồng trinh quý giá! Thình lình xuất thế lại bị ắn bởi nữ nhân này.
Triệu Tử Hào lên tiếng:" Tiểu Thiến, bảo trì hình tượng quan trọng hơn."
Hoa Tiểu Ba cũng hùa theo:" Đại tỷ, nhớ bảo trì hình tượng."
Hy Bình chuyển mặt lại, lúng túng đáp:" Hắc hắc, tỷ….. có chuyện gì nói thằng ra."
Hoa Tiều Thiến nhìn Từ Phiêu Nhiên rồi mở miệng:" Từ bá, có phải bá đã đi đến quyết định. Với sự việc này, tiểu diệt không thể nói tốt dược."
Từ Phiêu Nhiên phảng phất như lão già tám mươi, mặt trắng bệch, buồn bã, than một tiếng rồi nói:" Không biết do khuyết đức, sớm nay hai nữ nhi của ta bị hạ dâm dược, nhưng nghe Tiểu Thiến nói, loại dâm dược này chỉ có 1 cách giải, phải… phải tìm một nam nhân cùng bọn họ hoan hảo, mới có thể cứu bọn họ! Qua khỏi thời khắc sẽ vô pháp cứu họ. Nhi tử của ta chết, chỉ còn có hai nữ nhi này, do vậy… Hi vọng có người trong các ngươi nguyện ý cứu giúp hai nử nhi của ta."
" Ta nguyện ý…"
" Ta cũng nguyện ý…"
" Để ta, để ta…"
A, mộtđám nam nhân hét lên, mẹ bọn chúng nghĩ cứu Thiên Phong song kiều, ai ai cũng là anh hùng, ai ai cũng đòi cứu mỹ. Thế gian này thật sự là có nhiều hảo nhân! Nam nhân tốt rất nhiều!
Những nữ nhân tại đó cũng nghĩ chửi ra: đáng kinh tởm, một lũ sắc lang!
Từ Phiêu Nhiên cảm kích:" Đa tạ mọi người!" vào lúc này, ông chỉ có thể nói thế?
Hy Bình không lý đến chúng nhân, đi thẳng vào khuê phòng Thiên Phong Song kiều.
Từ Phiêu Nhiên đứng chặn hắn lại hỏi:" Ngươi muốn làm gì?"
Hy Bình đáp:" Ta muốn tiến vào xem xét."
Từ Phiêu Nhiên kiên quyết:" Không được, ta tuyệt không cho ngươi tiếp cận nữ nhi của ta."
Hy Bình nhìn thẳng vào lão nói:" Lão là lão già chết tiệt, muốn hay không muốn cũng phải ăn thạch đầu?"
Từ Phiêu Nhiên giận dữ:" Ngươi ăn thạch đầu thì có, ai cứu nữ nhi của ta cũng được, nhưng không muốn ngươi cứu, không lẽ thế gian chỉ mình ngươi là nam nhân. Hừ, nữ nhi của ta không muốn ngươi cứu!"
" Ta nghĩ nhiều nhất một cước ông rớt vào nhà xí!"
" Trừ khi ngươi giết ta, nếu không ngươi đừng vọng tưởng tiến nhập vào nữ nhi của ta."
Trong mắt của Hy Bình ánh lên một tia thống khổ, từ từ chuyển thân, không thể quay lại nói:" Tốt lắm! Lão đầu, để hai nữ nhi đáng ghét của lão vì lão mà chết. Lão tử không quản nữa."
Tứ Cẩu đột nhiên lên tiếng:" Hy Bình không quản, ta cũng không quản. Hy Bình, đợi ta với, chúng ta cùng nhau hát. Tứ Cẩu ta biết trong lòng huynh cảm thấy không vui, để ta cùng bang chúng đưa chúng ta đến nơi vui vẻ."
Độc Cô Minh đối mặt Triệu Tử Uy rủ rê:" Chúng ta đến vạn Hoa lâu?"
Triệu Tử Uy suy nghĩ và trả lời:" Từ dưới mà nhìn lên! Có lẽ quay đi thuận lợi hơn"
Độc Cô Minh nói:" Đó là lời huynh nói với đệ"
Hoa Tiểu Thiến nhìn sự háo hức của những nam nhân này, cảm thấy dịch vị có một điểm quá nhiều, nhẫn nại nói: " trong các người, ai có khả năng liên tục… mmm, liên tục trong mười lăm thời thần?"
Ah, đây là lời nói của kẻ nằm mộng phải không? rất nhiều nam nhân trong lòng la lớn, mười lăm thời thần? Thật là chuyện cười, mười lăm phân chung cũng có thể!
" Vì sao muốn phải đủ mười lăm thời thần? Không có một nam nhân có thể kiên trì làm việc này một thời gian dài như vậy!" Có nam nhân phản vấn.
Hoa Tiểu Thiến giải thích:" Bởi vì nếu muốn giải hết dâm độc, phải trên sáu thời thần mới có khả năng dâm độc toàn bộ bài trừ. Nhưng dâm dộc trong nữ nhân so với nữ nhân bình thuờng lợi hại hơn nhiều, hơn nữa, nam nhân phải có khả năng kiên trì đủ mười lăm thời thần mới có thể giải dâm độc trên người bọn họ. Như đã nói, nam nhân có thể kiên trì đủ mười lăm thời thân, trên người bọn họ, chỉ có khả năng kiên trì sáu bảy thời thần."
" Có vẻ muốn triệu tập cả ngàn nam nhân cùng nổ lực." Lại có người buồn bã thở dài.
" Nhưng không thể có một nam nhân, hay hai, hoặc nhiều hơn mà dùng được" Hoa Tiểu Thiên kiên quyết nói.
" Nói cái gì nữa?"
" Dâm độc trong người bọn họ rất kỳ quái, nói nhiều các người cũng không hiểu, đơn giản mà nói, lúc xử nữ mô của bọn họ bị phá, dâm dược trong người họ sẽ xâm nhập vào nam nhân qua dương căn, từ bộ phận này dược tính truyền đi khắp thân thể nam nhân, đem loại dược tính có trên thân bọn họ không thiếu bộ phận nào. Muốn giải dâm độc trên thân bọn họ, phải để loại dược tính này trong thời gian hoan ái cùng nội thể bọn họ giao lưu qua bộ phận duy nhất đó. Nói như thế, một nam nhân không được, hai nam nhân cùng với bọn họ hoan ái, sau đó cả hai người lập tức vong mạng."
" Ô hay, nàng không đánh lừa chúng ta chứ?"
" Không phải chúng ta ngư ngốc, trên thế giới lấy đâu ra loại dâm duợc này?"
Hoa Tiểu Thiến không ngại phiền hà:" Mặc dù mọi người rất cố gắng!"
" Một người thì không chết?" Một số người chú ý đến câu hỏi này.
Hoa Tiểu Thiến đáp:" Tất cả đều dính dâm độc, nếu như không cùng bọn họ giải dâm độc, thì ai cũng không toàn mạng."
" Để tính xem, ta không thử. Trên thế giới này thiếu gì nữ nhân, lưu được rừng xanh không sợ thiếu củi đốt."
" Ta cũng không thử…"
Một nhóm nam nhân đều bỏ đi, Lãng Vô Tâm đột nhiên tiến tới:" Ta chỉ có khả năng cứu 1 người."
Hoa Tiểu Thiến nhìn Lãng Vô Tâm hỏi:" Ngươi kiên trì đuợc bảy thời thần?"
" Không có khả năng" Lãng Vô Tâm thật thà đáp:" Ta chỉ có khả năng ba bốn thời thần."
Hoa Tiểu Thiến nói tiếp:" Ngươi rất mạnh, nhưng ba bốn thời thần không sử dụng được."
" Ta là đệ tử Tiên Duyên cốc, ta tự nhiên có biện pháp làm cho bọn họ tiết thân sớm. Hơn nữa, ta nghĩ không cần nhiều thời thần như thế."
Từ Phiêu nhiên nhìn Lãng vô Tâm của Tiên Duyên Cốc, cũng rất tuấn mỹ, trong lòng liền có hi vọng:" Tiểu Thiến, cho hắn thử đi! cứu được một thì tính một."
Lãng vô Tâm nói:" Còn người khác, ta nghĩ thỉnh Lạc Thiên giúp cho."
"Lạc Thiên?" Chúng nhân kinh ngạc hô.
Từ Phiêu Nhiên trầm ngâm một chút:" Cũng được"
Lập tức một người của Đại Địa Minh đi thỉnh Lạc Thiên. Ha ha, loại chuyện này xảy ra có thật sự có hiệu suất cao tuyệt.
Hoa Tiểu Thiến nói:" Có một số việc, ta phải nói trước, loại dâm dược này ám tàng một loại độc. Đối với loại độc này ta không biết. Nhưng nếu như các ngươi không kiên trì để bọn họ thanh tỉnh, lập tức dâm tính tiết ra, sau đó bọn ngươi không bị dâm độc của bọn họ xâm nhập nội thể, cũng bị loại độc này độc chết. Có một khả năng, loại độc này lúc bọn ngươi cùng bọn họ giao hoan thình lình phát tác, phát tác rất mạnh mẽ. Như vậy, ngươi khẳng định muốn xả thân cứu giúp bọn họ?"
Từ Phiêu Nhiên kinh hãi:" Tiểu Thiến, chuyện đó như thế nào?"
Hoa Tiểu Thiến đáp:" Từ bá, việc này, song kiều bọn họ bổn lai hi vọng có thể cứu bằng không, cũng không biết ai độc ác như thế."
Từ Phiêu Nhiên đột nhiên khóc lớn….
Lãng vô Tâm tiếp tục trầm mặt, không nói một lời.
Rất nhanh, người đi gọi Lạc Thiên đã trở về, lại mọi người nói một câu:" Thiếu minh chủ nói kiên trì không được thời gian dài."
Lãng Vô Tâm vừa nghe câu đó, mặt ửng hồng, chuyển thân bỏ đi, có vẻ không chuẩn bị đề thương thượng mã. Tất cả nam nhân đều lắc đầu, bỏ đi rất nhiều.
" Đại tỷ, bọn họ không được, thì để tỷ phu đến!" Hoa Tiểu Ba phát ngôn.
Hoa Tiểu Thiến mắng:" Cái gì! Ngươi để Tử Hào đến? Huynh ấy đâu háo sắc, đệ không biết à?"
Triệu tử Hào lúng ta lúng túng:" Tiểu Ba, huynh không được."
Hoa Tiểu Ba phân bua:" Tỷ, đệ không nói đại tỷ phu, đệ nói nhị tỷ phu, là Hy Bình."
Hoa Tiểu Thiến nghe xong, cuối cùng thanh thản, chuyển nhãn nhìn nữ nhân của Hy Bình, hỏi:" Đệ ấy được phép?"
Chúng nữ của Hy Bình gất đầu, Dã Mân Côi nói:" Sợ chỉ sợ nhất loại độc khác, khả năng chàng bị độc chết."
Nếu như Lãnh như Băng ở đây, nhất định không lo lắng chuyện này, bởi vì nàng biết Hy Bình gần như vạn độc bất xâm thân thể.
Hoa Tiểu Thiến mở to cặp mắt, hỏi lần nữa:" Các ngươi xác định đệ ấy có khả năng kiên trì đủ mười lăm thời thần?"
" Ba mươi thời thần cũng được." Chúng nữ đồng thanh nói.
Hoa Tiểu Thiến trấn tĩnh lại, quay qua Từ Phiêu Nhiên hỏi:" Từ Bá, người thấy sao?"
Từ Phiêu Nhiên ngừng than khóc, nghĩ một lúc lâu rồi trả lời:" Hắn bằng lòng không? Một loại độc khác có thể lấy đi sinh mạng hắn, còn hắn là người tự tư tự lợi."
"ha, bá bá, không thể nói tỷ phu tiểu diệt tự tư tự lợi. Huynh ấy không có tự tư tự lợi!" Hoa Tiểu ba một câu không nghe.
" Ta có thể nhìn vào bên trong, chính yếu là hắn có thể kiên trì. Ta nghĩ là có thể thử một lần. Nhưng cũng có khả năng ba người bọn họ có thể vì thế chết, ai!"
Triệu Tử Hào nhỏ nhẹ:" Tiểu Thiến, nàng nói, nàng ở tại đó chăm sóc à?"
Hoa Tiểu Thiến nói:" Chàng nếu như nghĩ có vấn đề, có thể đứng cạnh thiếp mà nhìn. Đệ ấy muốn cứu Thiên phong song kiều, bởi vì trong quá trình, có nhiều chuyện cần thiếp chỉ dẫn."
Triệu Tử Hào lung túng lần nữa:" Đó là toan tính. Huynh không có khả năng bồi tiếp muội loại việc này, xảy ra truyện này, nghe không hay. Muội là đại phu thì không có gì, huynh … nếu theo đứng bên trong đó, thì không còn mặt nhìn người."
" Chàng e sợ là chuyện này?" Hoa Tiểu Thiến nói to.
Triệu Tử Hào rất không tự nhiên:" Muội đừng gây khó khăn cho huynh, huynh không phải là người ở Trường Xuân đường."
" Tốt lắm, tuỳ huynh!" Hoa Tiểu Thiến bỏ qua phu quân nàng, quay lại Từ Phiêu Nhiên mà nói:" Từ bá, việc này, cũng cần phái có bá bá nữa, vì lúc trước bá bá phải đuổi đệ ấy ra. Chúng ta có khả năng mời không đến. Nói lại, đó không phải việc khủng khiếp, bá bá tự mình đi, cũng để thể hiện thành ý. Nếu đệ ấy không đáp ứng tất cả, cũng có khả năng cùng hai nhi nữ của bá bá đồng xuống hoàng tuyền!"
Từ Phiêu Nhiên nói:" Đó… ài, bá bá sẽ thử!"
Vì hai nhi nữ, ông không biết xấu hổ bỏ đi ra ngoài, ài, vì là phụ mẫu!
" Hy Bình, chúng ta đi đâu?" Tứ Cẩu hỏi.
" Ta muốn đi tìm Lạc Hùng để trình bày, chúng ta không nói với lão cũng đã tới Gia Lăng trấn?"
Tứ Cẩu do dự:" Trình bày gì? Tựa hồ không hay lắm! Vô duyên vô cớ tìm bọn họ, người khác sẽ nói chúng ta vô lý làm rối lên."
Hy Bình nghiêm túc hỏi:" Phải gặp à?"
" Đương nhiên phải gặp rồi."
Hy Bình nói:" Phải tìm ra lý do để đến, phải tìm được lý do đến và trình bày với lão. Tứ Cẩu, nghĩ nhanh nhanh, Lý do gì thật hay đó?"
Tứ Cẩu biết Hy Bình vì việc Thiên Phong song kiều, trong lòng rất không vui, hôm nay muốn phát tiết, hơn nữa đẩy hắn làm phiền Đại Địa Minh cũng có thể tha thứ hay bỏ qua hoàn cảnh. Nhưng hắn biết đó không phải việc tốt lành, nên nhắc nhở:" Hy Bình, nếu chúng ta đến truớc cửa bọn họ bắt đầu diễn ca! Ta gọi hai trăm người của ta tới đây cho huynh."
" Có lẽ thiếu Hoa Tiểu Ba…"
Tứ Cẩu nói:" Không có Hoa Tiểu Ba, chúng ta có thể hát như trước?"
" Tốt" Hy Bình hét lớn:" Chúng ta đến trước cửa bọn họ hát, nhưng, phải thu phí? Ta không nghĩ cho bọn họ nghe miễn phí!"
Tứ Cẩu đồng ý:" Chuyện đó rất dễ, các bang chúng của ta quyên góp rất thành thạo, tới luôn, nhận luôn, bất chấp bị chửi và bị đánh chết. Đó là công việc của bọn họ, huynh để trăm trái tim! Nghe chúng ta hát, có thể không phải trả xu nào? Cũng không phải mọi người là người của mình."
Hy Bình nghe xong, lôi Tứ Cẩu đi, nói lớn:" Nhanh lên, lập tức đến đó, tưởng rằng có thể dùng tài ca hát của ta để kiếm tiền, ta hưng phấn không thể ngủ được."
Hai người đến trước cửa Bắc Lăng trang, trên đường, Tứ Cầu cũng tập hợp hơn một trăm khất cái…
" Tới tới! Tứ Cẩu, nhanh chóng gọi bọn họ xếp hàng, một nửa đứng chuẩn bị thu tiền, một nửa ngồi chuyên môn phụ trách võ tay lớn lên!" Hy Bình trước của Bắc Lăng trang sắp xếp.
Tứ cẩu "có năng khiếu" làm bang chủ tiến hành chỉ huy, hoa tay múa chân nói:" Các ngươi không nghe à? Nhanh nhanh, chúng ta là siêu cấp tổ hợp chuẩn bị cho các ngươi biểu diễn."
Một nhóm khất cai nâng đả cẩu bổng, cầm cái bát mục nát, ồn ào:" Bang chủ vạn tuế, Hoàng công tử vạn tuế. Chúng tôi muốn nhìn tư thế anh hùng của bang chủ gõ bát, chúng tôi muốn nghe Hoàng công tử hát!"
Hai người rất cảm kích:" Đa tạ, đa tạ các vị huynh đệ, các người là đều là người của mình, nên không thu tiền các người, . Còn những người đi qua đây, các người phải thu tiền, nếu như không cho, lột y phục bọn họ, biết không hả?"
" Biết rồi, đó là chức nghiệp của chúng tôi. Chúng tôi nói về đạo đức chức nghiệp rất nhiều, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Hy Bình rất vui sướng:" Quá tốt! Tứ Cẩu, chúng ta bắt đầu đi. Hôm nay thu nhập nhất định rất tốt."
Tứ Cẩu ngờ nghệch cười:" Đúng vậy, đúng vậy"
" Hy Bình và Tứ Cẩu đi đến đâu?"
Rất nhiều hồi đáp:" Chỉ là ca hát, nghe kìa, có vẻ từ một nơi rất xa truyền lại nghe thật là chướng tai, Hoàng Hy Bình lại ca hát"
" Nhưng hắn ta hát ở đâu?"
Vừa đi trở về thông báo cho Lạc Thiên là một Đại Địa Minh võ sĩ thuật lại:" Tại trước cửa Bắc Lăng trang chúng ta. Lúc ta vừa đi qua, hắn chưa hát, nhưng hắn tập hợp quần cái để thu tiền. Ta không muốn cho bọn họ, liền thấy Hoàng Hy Bình chạy lại, ta đành phải để lại toàn bộ tiền! Thật đáng thương!" Nguyên lai muốn đi khỏi nơi hỗn độn đó, thình lình lưu manh nắm lấy đòi thu phí.
Hoa Tiểu Ba kinh ngạc nói:" Bọn họ vì sao muốn thu tiền?"
" Bọn họ nói, hôm nay phàm ai đi qua đều là khách hàng của bọn họ, cho nên tất cả phải trả tiền. Hơn nữa khi từ chối sẽ bị xử lý. Chúng ta biết, nắm đấm của Hoàng Hy Bình rất mạnh …"
" Ha, hôm nay ca hát có thu tiền nha? Ta cũng đi, ta cũng đi!" Hoa Tiểu Ba nghe, lập tức nhanh chóng bỏ mọi người đi, để tránh nhiệm cho người khác.
Hoa Tiểu Thiến nghĩ: hắn vẫn có tâm tình ca hát sao? Thật chẳng ra làm sao, nghe tiếng khóc thuở nhỏ của ta cũng tồi hơn hắn!
Nàng không biết,lúc này Hy Bình cao hứng hay thống khổ, nhưng không nghĩ tìm người tới đánh, hắn nồng nhiệt phát huy thiên phú ca hát.
Trong lúc lờ mờ nghe Hy Bình ca hát: hay Lạc Cẩu Hùng ra ngoài oh, lão nghe lão tử ca hát không đi ra trả tiền. Lão tử giật lấy túi của lão, đánh đầu lão. Hay lão đầu là con lừa già, thình lình tránh xa ta biên ngoài. Ta làm lão làm, làm làm làm….
Hài hát, vậy cũng hát được à? gần như tất cả mọi người đều cau mày.
Vưu Túy nói:" Chàng gây chuyện huyên náo, tất cả do Từ Phiêu Nhiên lão làm bực mình."
Từ Phiêu Nhiên phân minh:" Vưu Tuý, ta không tìm ngươi, ngươi không nên làm ta bực mình. Ta nhịn ngươi tới cực điểm rồi."
Vưu Tuý khinh thường:" Lão bước qua đây, ta không coi "Toái Vân chưởng" của lão ra gì đâu!"
Hoa Tiểu Thiến khuyên can:" Mọi người không nên tranh chấp, hãy lôi đệ ấy trở lại, cứu người rất quan trọng."
Độc Cô Thi lo lắng:" Nhưng, khi chàng đang ca hát thì rất khó lôi đi."
" Có tỷ ở đây, đệ ấy không thể quay lại à?" Hoa Tiểu Thiến hai mắt nổi lửa, bước đi từng bước.
" Ồn chết mất, ồn chết mất" Lạc Hùng đang ở trong phòng lão cùng kim phát mỹ nữ ở một mình, thật sự nghe Hy Bình hát những bài kinh điển, tất cảm xúc đều tiêu tan.
Mộng Cơ dùng tiếng Trung Nguyên đánh giá:" Tiếng ca hát đó thật khủng khiếp."
" Hoàng Hy Bình" Lạc Hùng nghiến chặt răng:" Thật là thằng trời đánh, lúc nào cũng đáng ghét."
Lão mở cửa đi ra, Mộng Cơ cũng theo sau lão. Nàng ta nghe những tiếng hát đang ghét, cũng muốn đi cùng Lạc Hùng ra xem người đáng ghét nào ca hát.
Lạc Hùng vừa đi ra, nhìn thấy Lạc Thiên đi lại, lão hỏi:" Nhi tử, đó là chuyện gì vậy?"
Lạc Thiên đáp:" Do Hoàng Hy Bình phát thần kinh. Hắn và Tứ Cẩu trước cửa của mình bài trận lớn, phàm người nào đi qua đều bị cưỡng bách thu phí, một số võ lâm nhân sĩ không nghe, đi tới lý luận, đều bị bọn họ bắt lấy, lấy hết tiền trên người. Một số phản kháng, bị đánh chảy máu đầu. Hiện tại không ai dám nữa, hơn nữa con cũng hạ lệnh cho mọi người trước hết cố nhẫn nại."
Lạc Hùng hỏi tiếp:" Hiện nay hắn không đáp ứng cứu Thiên Phong song kiều hả?"
Lạc Thiên trả lời:" Từ Phiên Nhiên không cho phép hắn tiến nhập Thiên Phong song kiều."
" Vì chuyện gì biết thành như thế?"
Lạc Thiên suy luận:" Con cũng không thể mong chờ Từ Phiêu Nhiên trở về chổ của võ lâm tứ đại thế gia, nhưng cũng rất hận Hoàng Hy Bình."
"Thiên nhi, chúng ta đi ra, nhanh cản hắn lại, để hắn chết trên bụng Thiên Phong song kiều. Loại người này mà còn sống, thật sự làm người vô phương nhẫn nhịn, hà huống sống ngay dưới mắt ta nữa chứ?"
" Sao không trả tiền hả?" Hy Bình nắm một võ sĩ vừa đi ra khỏi Bắc Lăng trang, hắn gần như hét vào tay kẻ đó, ngay lập tức hát vào tai võ sĩ " hay da …"
Võ sĩ kiên quyết:" Ta không cho, ta cũng không sợ tiếng hát của ngươi. Tai của ta không thể sử dụng tốt được, âm thanh gì cũng không mẫn cảm."
Tứ Cầu và Hy Bình đồng thời kinh ngạc: sao người này thình lình bị điếc? Không thể doạ bỏ chạy, nguyên lai đối với bọn họ hát điếc tai cũng không ăn nhầm gì. Nhưng, không cần biết có nghe hay không nghe, tất cả đều phải trả tiền.!
Hy Bình dừng ca hát, hét lên:" Ngươi không cho phải không?"
" Ngươi nói cái gì?" Do võ sĩ phảng phất không hiểu lời nói.
Trán của Hy Bình cụng mạnh vào mặt hắn, hắn kêu đau đớn, Hy Bình nói:" Các huynh đệ, lột y phục hắn, xem hắn dám giả điếc hay không?"
Tứ cẩu gỏ bát một cái rất mạnh, hét to:" Các huynh đệ, mang cho hắn một phiếu!"
Hy Bình khựng lại, lập tứ đứng tấn bắt đầu mở miệng hát, thật sự nhìn thấy một nhóm người từ Bắc Lăng trang đi ra, có thể nói có khoảng một trăm! Hắn nghĩ: phát tài rồi!
"Hoàng Hy Bình, ngươi hát rất vui sướng phải không?" Lạc Thiên cười khinh.
Sao hắn thình lình không tức giận? kỳ lạ thật.
Hy Bình nhìn khuôn mặt đang cười của hắn hỏi:" Lạc Thiên, ngươi cùng ta ca hát không?"
" Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta không có thiên phú âm nhạc."
" Vậy ta phải làm sao?"
" Vết thương trên tay ngươi lành rất nhanh à!"
Hy Bình không sảng khoái:" Lạc Thiên, tiểu tử ngươi muốn vết thương ta không lành à? Không thể ngờ nhác kiếm của ngươi cũng rất cao thượng, người của ta mỗi lần nhận kiếm thương, bị thương vẫn có thể tiếp tục đánh tốt. Chúng ta đánh lại một lần nữa nhé?"
Lạc Thiên cười nói:" ta không đánh, ta tới để nghe ngươi ca hát."
" Nghe ta ca hát?" Hy Bình ngớ ngẩn, thình lình trong lòng vui mừng, nói to:" Lạc Thiên, con mẹ ngươi đúng là thủ lĩnh, nhanh nhanh lại đây, nghe hát phải thu phí. Miễn phí cho người bên dưới ngươi nghe, những người không nghe, có nhiệm vụ thu phí sau này được nghe đặc biệt. Sau này ta mỗi lần hát phải thu phí, ha ha!"
" Các huynh đệ, lui lại, để lấy khoảng trống cho thính giả mới." Tứ Cẩu hét.
Quần cai lui về phía sau, nhường một khoảng trống, nhưng vừa thấy mọi người của Bắc Lăng trang đi ra, nửa số khắc cái tiến lại thâu tiền.
Lạc Thiên nói:" Chậm đã, chúng ta có thể đưa tiền, nhưng chúng ta chỉ mua bài hát của ngươi, sau khi ngươi hát thì trở về, thế nào?"
Hy Bình nói:" Hay thế nào? Ngươi có hảo tâm cho tiền nghe hát, ta muốn ca hát cho bọn ngươi nghe."
" Nếu như bọn ta không trả tiền" Lạc Thiên uy hiếp nói.
Hy Bình nhìn quần cái không dám vọng động, bọn họ tự hồ đã biết nhóm người Bắc Lăng trang không thể quấy rầy, chỉ đừng chờ ban tặng, không dám làm mạnh. Hắn nghĩ: thủ hạ của Tứ Cầu tựa hồ e sợ, thật là đám người nhát gan.
Hắn cũng mỉm cười:" Tốt quá! Ngươi không trả tiền, miễn phí cho ngươi một kim khúc, oh hay da ---"
" Tỷ phu, đợi đệ với, đệ cũng muốn gia nhập!" thanh âm Hoa Tiểu Ba truyền tới.
Tứ Cẩu lập tức nói:" Vị huynh đệ nào lập tức đưa bát cho đồ đệ ta?"
Lập tức có một số người nâng bát lên đưa qua Hoa Tiểu Ba, hắn tiếp lấy bát, nói tiếp:" Ngươi đưa đả cẩu bổng trong tay cho ta. Ta gõ một khúc phong tao nhập cốt cho các ngươi nghe. Tuyệt đối phát ra mùi vị tình mẫu cẩu."
" Hoa công tử quá tốt…" Quần khất cái hét lên.
Hy Bình hét lên:" Tiểu Ba, chuẩn bị tốt chưa?"
Hoa Tiểu Ba đáp lại:" Tỷ phu, tất cả đã sẵn sàng!"
" Tốt, tấu nhạc! oh hay da alô …."
" Hoàng Hy Bình, đệ cũng hát tồi như thế sao? Theo tỷ trở về!" Đó là âm thanh Hoa Tiểu Thiế cắt ngang tiếng hát của ca thần, chỉ thấy tỷ ấy kéo tai Hoa Tiểu Ba, mắng:" Gọi đệ đến làm huyên náo cùng đệ ấy à."
" Tỷ, tỷ, không phải, không phải, đau quá!" Hoa Tiểu Ba kêu thảm liên hồi.
Hoa Tiểu Thiến hỏi:" Đệ còn dám nữa không?"
Hoa Tiểu Ba nói nhỏ:" Tỷ, đệ không dám."
Hy Bình nhìn thấy Hoa Tiểu Thiến rất lớn, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy khó đối diện " lần đầu" với nàng. Hắn nói:" Thiên Phong Song kiều tốt chứ?"
Hoa Tiểu Thiến mắng lại:" Đợi hỗn đản ngươi trở về cứu"
" Đệ?" Hy Bình chỉ mũi mình thắc mắc:" Tỷ không biết đệ đang ca hát mà?"
" Đệ không theo tỷ trở về?" Hoa Tiểu Thiến hét lên.
Chúng nhân nghĩ: sao lại đối với muội phu của mình như thế này?
Nhưng Hy Bình có phản ứng không ngờ, cúi mặt nhưng đáp lại:" Trừ khi, trừ khi Từ lão đầu cùng đệ hát một bài!"
Từ Phiêu Nhiên mặt trắng bệch:" Ngươi nói, để ta cùng ngươi hát à?"
Hy Bình không khách khí:" Đúng, đó là niềm vinh hạnh của lão. Lão hãy nhìn, ta hát ca tại đây, biết bao nhiêu người ủng hộ, nhưng cũng nhận rất nhiều tiền. Lão tới đây, ta phát cho lão một phần công tiền."
Từ Phiêu Nhiên nét tang khốc đầy mặt:" ta bồi ngươi hát, ngươi phải trở về cứu nhi nữ ta được không?"
" Đương nhiên, ta người rất giữ chữ tín."
" Tốt lắm! hát bài gì?"
Hy Bình nói:" lão không có thiên phú ca hát, người đã già nên khí bất túc. Ta tuyệt không để lão hát xấu xa của chiêu bài ca thần. Lão học Tiểu Ba và Tứ Cẩu gõ bát cho tốt. Hiện tại không thể tìm xô sắt bảng sắt các loại, sau này gặp lại sẽ dạy lão đập xô sắt."
" Sau này cũng muốn?" Từ Phiêu Nhiên đau khổ nói.
" Điều đó tất nhiên, chúng ta là người nhà, tự nhiên hợp tác lâu dài mà! Lão nói, chúng ta không phải người nhà? Nếu như vậy, ta không trở về."
Từ Phiêu Nhiên vì tính mạng hai nhi nữ, biết rằng hắn đang uy hiếp, cũng phải đáp ứng:" Chúng ta là người nhà, hợp tác lâu dài ---" chữ "dài" ông ta kéo ra rất dài, giống như lời ca thán đau khổ.
Tiếng vỗ tay đột nhiên nổi lên, Lạc Thiên kích thêm nói:" Hoan nghênh võ lâm tứ đại thế gia thành nhạc đội, vì mọi người hát một khúc, mọi người vỗ tay!"
Vì thế, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hy Bình thật sự vui mừng nhìn xung quanh, lần đầu nhìn thấy Kim phát Mỹ nữ gần bên Lạc hùng, cảm giác rất ngạc nhiên, thấy nàng ta không vỗ tay, liền đi tới.
Đến truớc mặt kim phát mỹ nhân:" Hay, nàng vì sao không vỗ tay? Tóc trên đầu là gì vậy? Chắc không phải do hoàng thượng ban phát? Để ta nhìn một chút!" Hắn quả nhiên đưa tay tìm xem, liền bị Lạc Hùng đưa tay gạt tay hắn ra, hắ chửi:" uy, Lạc cẩu Hùng, sao ngươi vỗ vào tay ta? Không muốn nghĩ đến thân hình này à?"
Lạc Hùng nói:" Không được động đến nàng ta!"
" Ồ, ta động đến nàng ta, đâu phải chuyện của lão phải không? Có một sự khác biệt là ta động vào bằng ngọc thủ, thật kinh tởm, biến thái!" Hy Bình đang nói, đưa hữu thủ lên, hắc hắc, không làm mỹ nữ do hoàng thượng ban phát này, thề không làm người.
Đó là bản sắc vô lại và lưu manh, Mộng Cơ nhìn hắn muốn có một động tác, bất giác lùi về sau.
Lạc Thiên tránh trước mặt Hy Bình, nói:" Hoàng Hy Bình, bà ta là kế mẫu của ta."
Hy Bình kinh ngạc:" Ồ, Lạc Thiên, ngươi nói bà ta là kế mẫu? Bà ấy nhìn còn trẻ hơn ngươi, làm thế nào là kế mẫu của ngươi?"
Hắn nhìn Lạc Thiên, cũng nhìn Mộng cơ phía sau Lạc Thiên, đưa mặt từ Lạc Thiên sang Lạc hùng, một loại ngữ điệu khinh thường ngân nga:" Vô sỉ, sắc lang, lão sắc lang!"
Lạc Thiên nói:" Ngươi…"
Lạc Hùng không quản:" Thiên nhi, không quan tâm hắn nói, hắn tự biết mình nói gì."
"Hoàng Hy Bình, nhưng chỉ hát bài hát của ngươi, hát xong trở về cứu người, người khác lấy tiểu thiếp thì có chuyện gì tới ngươi?" Hoa Tiểu Thiến chửi.
Hy Bình chuyển thân, vừa đi vừa nói:" Tỷ nghĩ đệ là ngựa giống à?"
" Đệ bổn lai là ngựa giống!"
Đó không phải lời của Hoa Tiểu Thiến, rất nhiều người cũng nói thế. Nam nữ tất cả đồng thanh nói như thế, hắn nghĩ không thừa nhận cũng đã thừa nhận.
Do đó, ngựa giống đã phát ra tiếng hát, trong thanh âm hỗn tạp phát ra một tiết tấu là tiếng gỏ bát, đó bởi vì Từ Phiêu Nhiên không có kinh qua lớp huấn luyên âm nhạc, do vậy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...