Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Hy Bình tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, Dã Mân Côi, Độc Cô Thi và Đỗ Quyên còn đang chìm trong giấc ngủ. Các nàng tối qua đã canh chừng cho hắn cả đêm, sợ hắn nửa đêm bị tỉnh giấc, vì thế tới bây giờ hắn mới tỉnh dậy. Điều này đương nhiên Hy Bình không biết, hắn chỉ biết là mình đang nằm trên giường, thân thể nhuốm máu, quần áo hoàn toàn bị phá hủy, vết máu làm cho giường hoàn toàn lem luốc.

Hắn lắc đầu, lắc đầu nhớ tới vừa rồi tựa hồ mình vừa mới cùng Thôn Dã đánh nhau. Hắn cũng không rõ là bây giờ đã là sáng ngày thứ hai sau khi xảy ra sự việc, mà làm sao bây giờ hắn vẫn còn đang ngủ trên giường? Phải rồi, còn có Mộng Hương, hắn hình như là đã tựa trên ngực Mộng Hương mà khóc? Làm sao lại phải khóc nhỉ? Mẹ nó, thật là mất mặt, giống như là học theo hài tử rúc đầu vào vú mẹ mà khóc. Việc này sao ta lại có thể nhớ rõ ràng như vậy, mà lại không nhớ vì sao mình lại khóc?

Hy Bình không nhớ ra vì sao mình lại dựa vào ngực Mộng Hương ma fkhóc, việc này khiến hắn rất là phiền não, nam nhân khóc vốn là chuyện không còn gì là thể diện, huống chi hắn lại còn khóc tu tu trong lòng một nữ nhân? Trời đất ơi! hắn là quyền vương và ca thần đó! Thiên tài tuyệt đối như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ mà dựa lên vú của Mộng xú thí mà khóc, nhất định là nằm mơ, hừm, chính là nằm mơ. Là khóc ở trong mơ, chỉ có thể là như thế! Không ai thấy nhé! Ha ha!

Hắn cười ha hả rất là đắc ý, đánh thức ba nữ nhân, Đỗ Quyên trợn mắt nói: "Hỗn đản, chàng cười cái gì?"

Hy Bình sửng sốt: Phải rồi! Cười cái gì, sao phải nói cho các nàng? Xấu hổ lắm đó! Thiên tài Hoàng Hy Bình bỏ qua chuyện xấu hổ đó, hắn nói: "Không cười gì cả, vừa rồi ta nằm mơ, rồi cười thôi! Đỗ Quyên, ta sao lại nằm ở đây, trên người toàn là máu?"

Dã Mân Côi nói: "Ngày hôm qua chàng bị người ta đâm, đương nhiền trên người đấy máu."

Thật vậy? Không thể nào? Ta ngày hôm qua hình như một mình đòi đâm người, hơn nữa đều là đầm nữ nhân, làm sao có thể bị người ta đâm? Thiên tài như ta sao lại có lúc mơ hồ như vậy. Hắn hỏi tiếp: "Ai dám đâm lão tử, lão tử là quyền vương, không thể nào, bị đánh mà không biết? Ta vừa rồi còn cùng người Đông Dương đánh nhau mà."

Đỗ Quyên cười: "Đó là chuyện ngày hôm qua, đại hỗn đản!" Nàng cười rất vui vẻ, Hy Bình quả nhiên không nhớ nhiều việc ngày hôm qua, việc khiến nàng cảm thấy yên tâm rất nhiều.

Hy Bình giật mình đại ngộ: "Vậy cũng không phải là hắn đâm ta, ta nhớ kỹ là đã dùng một quyền đánh gẫy tay hắn, máu trên người ta chính là của hắn, ôi, Đỗ Quyên nhi, hắn ta ra sao rồi?"

Dã Mân Côi nói: "Hắn đương nhiên phải đi chữa thương, còn phải hỏi gì nữa."

"Ta đã nói ta là quyền vương rồi, một quyền thôi là cho hắn về nhà dưỡng thương, tiếp đến sẽ tìm đến xử lý Lạc Hùng. Mẹ nó, đến Long Thành là để đánh bại hắn, cái gì mà thiên hạ đệ nhất, đánh cho nhạc phụ ta nằm liệt giường, hại Ái Vũ nhi của ta khóc thật lâu, không đánh hắn thì không còn mặt mũi nào nữa. Đỗ Quyên nhi, ta thực sự đã ngủ một ngày, một đêm chứ? Ta ngủ ra sao?" Thiên tài tự khoa trương một trận, lại không thể không thỉnh giáo người khác.

Đỗ Quyên nói: "Chàng ngủ ở trong lòng Mộng Hương."


Sặc, vậy không phải là mộng à? Nguyên lai là sự thật, hắn thật sự đã chui vào lòng Mộng xú thí đó mà ngủ. Chao ôi, hoàn hảo, tuy nói là mất thể diện, nhưng tính ra cũng chiếm được chút tiện nghi, ăn đậu hủ của Mộng xú thí, tính ra, coi là hòa!

Hy Bình cởi mở được tấm lòng, rồi hỏi: "Ba nàng cùng ta đi tắm chứ?"

Dã Mân Côi đáp: "Chúng thiếp không có thói quen tắm vào buổi sớm, chàng đi tìm Lôi Lôi của chàng đi!"

Hy Bình hôn Dã Mân Côi một cái, rồi bỏ chạy ra ngoài.

Tới tẩm thất của Hoa Lôi, phát hiện ra Hoa Lôi không có mặt ở đó, hắn đoán chừng nàng đang tắm rửa, liền đi đến phòng tắm. Hoa Lôi quả thật đang ở trong phòng tắm, Hy Bình liền hô: "Lôi Lôi, mở cửa, là tiểu lão công của nàng tới."

Hoa Lôi ở bên trong nói: "Không có người khác à?"

"Ngốc quá, nếu có người khác, ta lại gọi nàng mở cửa à?"

"Hoàng Hy Bình, ngươi đợi ta ở đó, dám nói ta ngốc à, ta với ngươi kết thúc!" Hoa Lôi kêu lên cuồng loạn.

Có tiếng cửa mở vang lên, Hy Bình nhìn thấy Hoa Lôi đang rạng rỡ như hoa xuân, cười to:" Ta chính là đang muốn đến kết thúc nàng đây." Hắn nhanh như chớp tiến vào phòng tắm, đưa tay đóng chặt cửa lại.

"Ngươi làm sao mà người đầy máu vậy? Tiểu hỗn đản, đừng chạm vào người ta, bẩn chết người!" Hy Bình xoay người vừa định ôm nàng, nàng liền lớn tiếng kháng nghị: "Ngươi chờ đó, đợi ta tắm rửa xong sẽ tắm cho ngươi."

Hoa Lôi xoay người đi vào chậu rửa tự mình tắm rửa tiếp.

"Sao có chuyện này chứ." Hy Bình liền cởi trang phục rách rưới đầy máu của mình ra, trần truồng đi đến trước mặt Hoa Lôi.


Hoa Lôi nhìn thân thể hùng tráng của hắn, ở phần dính máu phía dưới, phảng phất có thể làm nàng ta nhìn đến mê man. Cái đó dính máu thật là mang theo mị lực đầy dã tính của nam nhân, cơ hồ làm toàn thân nàng nóng lên, nàng nói:" Trên người ngươi có rất nhiều vết thương."

Hy Bình nói:" Qua vài ngày sẽ không thấy vậy nữa, Lôi Lôi, nàng tắm cho ta có được không?"

Hoa Lôi ngẩn người ra:" Ngươi trở nên khách khí hồi nào vậy?"

Hy Bình cười:" Cũng không phải khách khí, mà là ta biết Lôi Lôi của ta thích sạch sẽ. Ta cũng thích được sạch sạch sẽ sẽ như Lôi Lôi, cho nên cũng quyết định cho nàng được tắm cho ta."

Hoa Lôi cười duyên:"Đến đây đi! Cái chậu này có thể chứa hai người. Mà ngươi nên biết, trước kia ngươi ôm ta ở trong chậu này tắm rửa, nhưng lần này ngươi không được làm mấy chuyện xấu đó nữa. Người ta tắm rửa xong cần phải đi ra ngoài đi dạo, được chứ?"

Hy Bình cúi đầu hai tay chống lên thành chậu, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân thể nữ nhân trắng nõn trong nước, hạ thể bất giác quật khởi, ngoài miệng từ chối nói:" Ta nhìn bóng ta ở trong nước, nhìn như thế nào cũng không ra sắc lang. Lôi Lôi, nàng thực là nói oan cho ta."

"Ngươi mà nhìn bóng của ngươi trong nước à? Ngươi đúng là tên tiểu bại hoại. Có ta ở trong chậu, nước làm sao có thể không dịch chuyển hả? Trong nước chỉ có thân thể của ta. Ngươi không phải sắc lang? Nhìn xem hạ thể của chính mình đi! Tiểu hỗn đản, đem cái xấu xa đó hạ xuống đi, nhìn đủ chưa? Thiệt là, người ta cũng không phải không như thế." Hoa Lôi rốt cục cũng không nhịn được, hành động điên dại.

Hy Bình vỗ nhẹ trong nước tiến lên, dựa vào đó mà tiến vào, nước vốn đang rất thanh khiết bỗng nhiên hồng lên, giống như sắc mặt cô gái trong trắng làm chuyện đó vào ban đêm. Hắn ôm Hoa Lôi vào trong lòng, nói: "Lôi Lôi, nàng giúp ta kì cọ! Có nàng ở đây, hai tay ta, chúng thực sự muốn được tự do, được không?"

Hoa Lôi lườm hắn một cái, đứng lên giúp hắn kì cọ mặt, sau đó kì cọ thân thể cho hắn.

Tay của Hy Bình hoạt động trên thân thể yêu kiều của nàng, hắn nhìn khoảng đen xinh đẹp, ẩm ướt trước mắt, đưa đầu dí vào nơi đó, than vãn: "Lôi Lôi, ta có tàn nhẫn không?"

Hoa Lôi sửng sốt không trả lời hắn, chỉ yên lặng kỳ cọ thân thể hùng tráng của hắn.


Hy Bình không phải là hoàn toàn không nhớ rõ việc hôm qua, chỉ là trong trí nhớ của hắn, rất là mơ hồ thôi. Nhưng hắn giết rất nhiều người, thì hắn luôn hiểu được, nên giống như trong bầy sói cắn giết lẫn nhau, ngày hôm chắc là cũng có rất nhiều người bị hắn giết? Đối với việt giết sói, lòng hắn không để ý đến, nhưng đối với việc giết người, hắn thực sự không thích. Hắn từ nhỏ đánh nhau nhiều, nhưng giết người rất ít. Có lẽ bạo lực là đam mê của hắn, cho nên bình thường hắn đều có thể khống chế được kết quả của nó. Mà ngày hôm qua hắn hết lần này đến lần khác không thể khống chế, đây là điều hắn không thể đoán trước được. Hắn biết, sở dĩ nổi giận như vậy, ít nhiều có quan hệ với việc hắn ăn nội đan của Hỏa Vân Sư Hổ và Thiên Niên Huyết Xà. Hắn cũng không hối hận vì đã giết người, cũng rất không thích bản thân mình điên cuồng khi giết người, cũng không tưởng trong lúc thần trí mơ hồ đã giết ai.

Hắn nói:" Lôi Lôi, kỳ thật trong mộng ta nghĩ đến thân thể mềm mại ấm nóng của các nàng, khiến ta dồn toàn bộ bạo lực lên trên thân thể hương khiết của các nàng. Đối với chém giết võ lâm, ta không nghĩ là tham dự đến. Chúng ta ở Hoàn Sơn thôn luôn có chuyện đánh nhau, nhưng sau khi đánh nhau chúng ta luôn là bằng hữu. Chúng ta chỉ cùng lắm là đả thương người, một loại thương thế rất nhẹ vậy, tuyệt không làm mất mạng người khác."

Hoa Lôi than vãn:" Mặc kệ ngươi dính máu tươi bao nhiêu người, ta đều giúp ngươi kì cọ cho sạch hết. Kỳ thật người trong võ lâm, không có ai là không dích máu. Võ lâm đổ máu là truyền thống, không có chém giết đổ máu, sao gọi là võ lâm?"

Hy Bình đáp ngay:" Ta không phải là người võ lâm."

Hoa Lôi nói:" Ngươi đích xác không thuộc võ lâm. Chỉ là vì ngươi thân tại giang hồ, ngươi không chọc người, người khác cũng sẽ chọc ngươi, bởi vì sự cường đại của ngươi là trở ngại đối với kẻ khác. Hài tử, có lẽ từ nay về sau ngươi cũng phải giết ngày càng nhiều người nữa, bởi vì có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi, ngươi có thể để bọn chúng tùy ý giết ngươi?" Nàng rõ ràng biết Hy Bình là con trai của Huyết ma. Một ngày nào đó, thân phận này sẽ bị tiết lộ trên giang hồ. Đến lúc ấy, cả võ lâm chánh đạo đều sẽ đuổi giết hắn. Với tính cách của hắn, thì mặc kệ chánh tà, chỉ cần ai muốn giết hắn, hắn rốt cuộc cũng sẽ đánh lại. Và rồi một huyết ma mới cũng sẽ xuất hiện.

"Nàng gọi ta là hài tử?"

Hoa Lôi khẽ cười:" Chàng là nam nhân của Lôi Lôi, nhưng có khi Lôi Lôi cũng thích quát mắng chàng như hài tử."

Hy Bình nói:" Ta từng nói qua, ta tuy không giết người, nhưng cũng không thích bị người giết. Thật đáng tiếc, mỗi kẻ muốn giết ta, đều bị ta giết chết. Ta phải làm cho họ chết trước, bằng không chính ta phải chết. Mà nếu ta chết, thì làm sao nói chuyện được với các nàng?"

Hoa Lôi ngồi xuống, Hy Bình xoay ngược thân thể nàng lại, ôm nàng vào lòng, ôm lấy eo nàng, dương căn từ phía sau đi vào khu vực mềm mại màu đen của nàng.

Nàng khẽ rên lên một tiếng, thuận theo thế của Hy Bình, nhấp nhô theo, rồi cất tiếng:" Cho nên thiếp thà chọn để chàng giết người, còn hơn để chàng bị người giết. Chàng là tất cả của Lôi Lôi. Nếu chàng chết, Lôi Lôi biết làm sao bây giờ? Úc, tiểu hỗn đản, đừng làm mạnh quá, Lôi Lôi còn muốn đi ra ngoài tiêu khiển. Thiếp không muốn tiếp tục nằm ở trên giường, rất nhiều người đều cười Lôi Lôi đó!"

Hai tay Hy Bình di chuyển từ mông lên xoa bóp trên ngực nàng, nói: "Lôi Lôi, nơi này của nàng so với trước đó vài ngày đầy đặn hơn nhiều. Cho nên ta nói nàng phải vận động nhiều hơn, đối với nàng rất có lợi, không có gì là bất lợi, hắc! Lôi Lôi, nàng đứng lên đi! Ta làm cho nàng biết ta không chỉ dùng bạo lực để đánh người, mà còn có tác dụng hàng đầu đó là làm đẹp đó."

"Thiếp sớm đã biết, tiểu bại hoại."

Hoa Lôi đứng thẳng người, bám vào chậu rửa, kiều thể cúi xuống, hai tay bám vào thành chậu. Hy Bình cũng đứng lên từ phía sau ôm nhẹ lấy nàng, mông dồn về phía trước, dương căn tráng kiện tiếp tục nhét vào hang động mềm mại của Hoa Lôi, cuồng dã kéo ra kéo vào. Hai tay Hoa Lôi bám chặt lấy thành chậu, tiếng thành chậu cọ vào nhau và từ mồm nàng phát ra liên tiếp không ngừng.


Nước từ trên người bọn họ chảy ra nhập vào chậu rửa. Màu nước đỏ phản chiếu bóng hai người thật là kích tình, làm cho kẻ khác cảm thấy như bị những giọt nước đó thiêu đốt, giống như hai người bọn họ đang bị thiêu đốt cả thân thể lẫn linh hồn.

Kỳ thật chém giết và tình ái có tồn tại cùng một loại tính chất. Hoa Lôi biết, nam nhân bạo lực và cuồng dã nếu không xuất hiện khi chém giết, thì sẽ hiện ra khi làm chuyện tình ái. Vô luận bạo lực trong khi chém giết cũng như làm chuyện tình ái, bọn nàng đều thích. Bởi vì nàng đã hiểu rằng, bạo lực trong chém giết chính là bộc phát để bảo vệ bọn nàng, giống như bạo lực trong tình ái vậy! Nàng nghĩ, đã là đàn bà thì đều thích phương pháp kích tình như thế.

Hy Bình nghe nàng nói, không làm cho nàng hoàn toàn tê liệt. Nên hắn chỉ làm cho nàng cảm nhận một lần cao triều kích tình và hoàn mĩ, sau đó buông tha nàng, làm cho nàng còn có thể đứng dậy mà hành tẩu. Hắn nhớ là nàng còn phải đi ra bên ngoài.

Chỉ riêng vấn đề đi ra, Hy Bình vốn không có quần áo mặc, chẳng lẽ bảo hắn lấy quần áo của Hoa Lôi để mặc? Hầy dà, biến thái!

Hắn lấy khăn tắm quấn quanh hông, giọng đắc ý nói với Hoa Lôi lúc này đã mặc quần áo:" Lôi Lôi, như thế này có thể đi ra ngoài không?"

Hoa Lôi cười:" Thà người không mặc quần áo còn hơn."

Hy Bình nói:" Lôi Lôi, chủ ý này tốt lắm, ta đang muốn cho thân thể ra ngoài tắm nắng."

Hoa Lôi sẵng giọng:" Chàng dám?" Dừng lại một chút, lại nói:" Chàng ở đây một hồi, thiếp đi ra ngoài mang quần áo chàng tới."

"Còn đợi chờ gì nữa?" Hy Bình bất đắc dĩ, nhưng Hoa Lôi đã đi ra khỏi.

Hắn nhìn nhìn dục bàn. Cái đầu 'thiên tài' dịch chuyển. Trong bụng tính toán, quấy động nước trong dục bàn. Tiếp theo hắn dịch người tới, tung một cước dẫm nát tấm gỗ phía trên dục bàn, rồi cả tấm ván phía dưới đáy chậu cũng không loại trừ.

Hắn lại bước vào trong dục bàn, nắm hai bên dục bàn nhấc lên, dùng phần tròn còn lại của dục bàn che lấy bộ phận đó, rồi cười to:" Thế này đúng là quần gỗ không sai rồi. Chính là do hai tay ta bỏ ra chút điểm khí lực. Hảo, phải đi ra ngoài cho mọi người xem phát minh của ta. Hắc hắc, nguyên lai quần áo của nam nhân cũng đẹp mắt thật." Quả nhiên đúng là thiên tài!

Hy Bình mới ra đến cửa, liền thấy Hoa Lôi và Đỗ Quyên đâm đầu vào, Đỗ Quyên vừa thấy tình cảnh này liền ôm bụng mà cười, Hoa Lôi cũng vậy! Nàng cười không ra hơi, tay quơ quắp nói: "Hoàng Hy Bình, tên hỗn đản này, dám đem dục bàn thiếp mới mua hủy đi? Thiếp phải cào nát thịt chàng ra!"

Ai! Đây mới đúng là một kết quả bạo lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui