Trong hội nghị, tâm tình của Đỗ Thanh Phong hoàn toàn hướng về phía Độc Cô Tuyết. Nhiều năm nay không gặp mặt, nàng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là trên đầu thiếu đi mái tóc đen thanh tú. Nàng mang dung mạo của một ni cô, có thể mơ hồ nhìn thấy một ít tóc ngắn còn lưu lại trên đầu nàng.
Cuối cùng, toàn bộ hội nghị bàn luận về chuyện gì, Đỗ Thanh Phong căn bản không biết rõ. Sau khi nhìn thấy Độc Cô Tuyết, ông ta thật sự đánh mất lý trí thường ngày của mình. Có lẽ phải nói là, cái hội nghị rối rắm này căn bản đối với Đỗ Thanh Phong không hề quan trọng. Cái quan trọng đối với ông ta là sự xuất hiện đột ngột của Độc Cô Tuyết.
Kết thúc hội nghị, Đỗ Thanh Phong cùng Hoàng Dương đi theo Vạn Diệu đến phòng của bọn họ. Vạn Diệu biết bọn họ có chuyện muốn nói liền dẫn Diệu Duyên đi ra ngoài, lưu lại ba người trong phòng.
Độc Cô Tuyết ngồi trên cạnh giường, nói với bọn họ: "Ngồi đi!"
Hai gã tình địch Đỗ Thanh Phong và Hoàng Dương tự ngồi thành một hàng, đối diện với một Độc Cô Tuyết vẫn xinh đẹp như xưa - nhưng giờ đã là Diệu Ý.
Ba người nhất thời không nói câu nào, chỉ nhìn nhau một lúc lâu.
Hoàng Dương không thể kiên nhẫn được nữa, nói: "Tuyết muội, ài, ta phải nói gì đây?"
Độc Cô Tuyết nhếch miệng cười, nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói cái ấy. Ta đâu có quản ngươi."
"Thật vậy, ta thế nào lại ngốc như thế?" Hoàng Dương vỗ vào trán của mình, nghĩ kỳ này không làm kẻ ngốc nữa.
Đỗ Thanh Phong cuối cùng cũng lên tiếng: "Tuyết, nàng vẫn tốt chứ?"
Trong ánh mắt Độc Cô Tuyết thoáng qua một tia u oán, thật sự rất giống với Đỗ Tư Tư. Nàng cảm thán nói: "Tốt hay không tốt cũng đã qua rồi. Hà tất phải quay lại so đo? Còn người thì sao, cũng tốt chứ?"
Đỗ Thanh Phong nói: "Cũng đã qua rồi. Có điều thỉnh thoảng vẫn nhớ đến nàng, luôn cảm thấy đã nợ nàng rất nhiều. Có lẽ là ta có lỗi đối với nàng, nếu không nàng đã không đi vào Vạn Diệu am làm gì. Một khi đã đi thì đi đến hai mươi năm. Những năm dài đằng đẳng đó thật sự như một cái chớp mắt."
Độc Cô Tuyết nhìn chăm chăm vào Đỗ Thanh Phong, người trước đây từng là trượng phu của nàng. Đến nay cũng vẫn là trượng phu của nàng, chỉ có điều, nàng không còn là thê tử của ông ta đã hai mươi năm rồi. Giờ phát hiện ra ông ta thay đổi có chút xa lạ, tịnh không giống lúc hắn còn trẻ, có lẽ vì đã già.
Một người già, tính khí thường hòa dịu đi rất nhiều. nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Trong ba câu cũng có đến hai câu làm người nghe không hiểu nổi, hoặc giả than thở đã trở thành một loại thói quen.
Nàng đã từng rất yêu nam nhân này, nhưng chính vì yêu mà năm đó nàng mới rời bỏ hắn. Do lầm lạc nghĩ rằng hắn đã phản bội tình yêu của nàng. Nhưng sự thực chứng minh là nàng đã sai. Nam nhân này luôn yêu nàng. Chỉ là một lần ngộ nhận, làm nàng kiên quyết rời bỏ hắn hai mươi năm. Nhưng đoạn thời gian đó đủ sức xóa bỏ bất cứ đoạn tình ái nào.
Nàng còn yêu hắn không? Phải, có thể còn có yêu, nhưng có thể như thế sao? Trong cuộc sống của nàng, thực sự đã xuất hiện một nam nhân khác. Hơn nữa trong bụng của nàng còn mang hài tử của nam nhân đó. Nàng còn có thể trở về trong lòng của Đỗ Thanh Phong, lại làm thê tử hắn được sao? Nhiều vấn đề như thế hiện ra trước mặt nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, bất giác nhắm hai mắt lại.
Cả hai nam nhân đồng thanh nói: "Nàng sao vậy?"
Độc Cô Tuyết hít thật sâu rồi mở mắt ra nói: "Không có gì, ta chỉ có phần hơi mệt mỏi."
Đỗ Thanh Phong nói: "Bọn nàng vừa mới đến Đại Địa Minh, sao không nghỉ ngơi cho khoẻ. Tuyết, Tư Tư rất nhớ nàng. Cũng vì nàng mà hài tử đó đã nhiều năm không nói chuyện với ta!"
Độc Cô Tuyết nói: "Thanh phong, kỳ thật chuyện này mà nói lại là do ta sai. Chàng không trách cứ ta chứ?"
Đỗ Thanh Phong: "Có gì mà trách cứ chứ? Không phải ai đúng ai sai cũng vậy thôi sao? Tất cả đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu như ta mang nàng trở về nhà, nàng có thể trở về không?"
Độc Cô Tuyết nói: "Ta không có nhà. Nhiều năm trước cũng không có nhà." Hai mắt nàng đã ứa lệ. Cũng vì những năm cô tịch này mà tuôn lệ.
Hoàng Dương kích động nói: "Nàng sao lại không có nhà? Nếu Đỗ lão đầu không cần nàng thì nàng đến nhà chúng ta."
Độc Cô Tuyết quay sang nhìn Hoàng Dương. Namnhân này cũng từng điên cuồng theo đuổi nàng. Có điều nàng tịnh không yêu hắn mà lại lựa chọn Đỗ Thanh Phong. Nhưng cuối cùng Đỗ Thanh Phong cũng bị nàng vứt bỏ. Đây có phải là một dạng trò chơi tình ái hay không?
Nàng cười khổ nói: "Có lẽ ta thật sự sẽ đến nhà ngươi. Lúc đó ngươi không ghét bỏ ta mới được!"
Sắc mặt Đỗ Thanh Phong trở nên ảm đạm. Hoàng Dương thật sự cao hứng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ nàng… Ai, có điều, có điều nhà ta có một con hổ cái. Cũng không biết nàng ta có đồng ý cho ta lấy nàng không!"
Hoàng Dương cũng có chút e ngại.
"Hoàng tiểu tử, ngươi đừng có ở đây mà quấy nhiễu.Nàng là thê tử của ta, ngươi lấy cái gì? Ngươi còn nói bậy, ta sẽ ném ngươi ra ngoài!" Đỗ Thanh Phong hằn học nói.
Hoàng Dương trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Phong, kháng nghị nói: "Uy, Đỗ lão đầu, ta sợ ngươi sao? Ngươi ngoại trừ dụng bạo lực ra còn có gì hơn so với ta. Hay để chúng ta so bì y thuật! Còn nữa, đừng quên, hai nữ nhi của ngươi đều là người của Hoàng gia chúng ta, đều là con dâu của ta. Ngươi dám đối với ta như thế sao? Nếu không phải ngươi ban đầu đối đãi với Tuyết muội không tốt, nàng ta sao lại đi làm ni cô.Ngươi nghĩ làm ni cô hay lắm hay sao? Mẹ nó, hàng ngày ăn toàn rau xanh, ăn đến cả người đều xanh lè."
Đỗ Thanh Phong nhíu mày lại nói: "Sao ngươi nói nhiều như vậy?"
"Ta nghĩ vậy là còn ít!" Hoàng Dương vẫn giữ thế đối đầu với ông ta. Dù gì cũng đã là thế tình địch, mỗi thời mỗi khắc đều phải kiên trì như thế.
Độc Cô Tuyết nói: "Dương ca, không nên trách Thanh Phong. Ta đã nói rồi, đây là do ta sai."
"Tốt thôi, ta không thích tranh với hắn. Hắn vĩnh viễn cũng không nói lại ta." Ngoài miệng Hoàng Dương nói như thế nhưng trong lòng thật sự lại nghĩ khác: Hắn luôn dùng quyền đầu đàm phán với ta, nếu không sợ quyền đầu của hắn, trên tình trường, ta cũng không thể thua hắn - Hoàng Dương quả nhiên là đệ tử giỏi của Trường Xuân đường, có chút tác phong giống như Hoa Tiểu Ba, miệng thì không nói, trong lòng thì lẩm bẩm không ngừng.
Đỗ Thanh Phong không thèm để ý đến lời huyên thiên của ông ta, hướng sang Độc Cô Tuyết nói: "Nàng quyết định vĩnh viễn không theo ta trở về nhà sao?"
Độc Cô Tuyết nói: "Ta chỉ muốn gặp Tư Tư. Người khác ta đều đã gặp cả rồi. Hơn nữa, ngươi hiện tại cũng đã có một Vương Ngọc Phân, tịnh không thiếu nữ nhân bồi tiếp ngươi. Ta đã sống lặng lẽ như vậy hai mươi năm. Cho dù lại hai mươi năm như thế, đối với ngươi đối với ta đối với mọi người đều chăng thương hại gì. Ngươi hiểu được ý tứ của ta chưa?"
Đỗ Thanh Phong trầm mặc trong chốc lát, trầm trọng nói: "Tuyết, ta hiểu rồi!"
Hoàng Dương đột nhiên hướng sang Đỗ Thanh Phong hét: "Đỗ lão đầu, ngươi tính toán thế sao, ngươi chịu thế này là tốt à? Ngươi còn muốn Tuyết muội ăn rau đến khi nào? Ngươi cái lão tiểu tử này, sự mạnh mẽ năm xưa đã đi đâu rồi hả?"
Độc Cô Tuyết mỉm cười, đột nhiên thần sắc đại biến, miệng như muốn ói. Hai người đại kinh, chạy qua đỡ nàng.
Đỗ Thanh Phong lo lắng hỏi: "Tuyết, nàng thấy không khỏe sao? Không phải có bệnh chứ? Hoàng Dương, ngươi mau lại khám cho nàng!"
Hoàng Dương nhìn khuôn mặt trắng bệch của Độc Cô Tuyết với một loại nhãn thần kỳ quái, đột nhiên thả nàng ra, nói với Đỗ Thanh Phong: "Đỗ lão đầu, Tuyết muội chỉ bị suy nhược, để nàng nghỉ ngơi một lát sẽ không sao cả. Chúng ta ra ngoài, không nên quấy nhiễu nàng."
Nói xong, quay sang nháy mắt với Đỗ Thanh Phong. Đỗ Thanh Phong đặt Độc Cô Tuyết nằm xuống, thật không muốn đi theo Hoàng Dương ra ngoài.
Ra khỏi Đại Địa Minh, Hoàng Dương đột nhiên nói: "Ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi mau ra đây không?"
Đỗ Thanh Phong lắc lắc đầu.
Hoàng Dương vui vẻ một lúc, rồi lại buồn bã nói: "Tuyết muội có thai rồi!"
"Cái gì, ngươi nói lại lần nữa xem nào?" Đỗ Thanh Phong hai tay nắm chặt hai vai Hoàng Dương, khuôn mặt kích động đến nhợt nhạt. Như thể bất chợt già đi vài tuổi.
Hoàng Dương nói: "Sau khi ta đỡ nàng thì cũng đã bắt mạch cho nàng. Từ mạch tượng của nàng cho thấy rõ là nàng đã có thai. Vì vậy ta mới cấp bách kéo ngươi ra ngoài để nói với ngươi."
Đỗ Thanh Phong bình tĩnh lại nói: "Nàng ta là ni cô, sao lại có thai được?"
Hoàng Dương nói: "Ngươi không tin vào năng lực của ta sao? Ngươi cũng nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của nàng. Ngươi đã có hơn hai lão bà, chắc ngươi phải biết rõ."
Đỗ Thanh Phong thả lỏng hai tay vô lực rơi xuống, chậm chạp nói: "Chả trách nàng, bắt đầu để lại tóc. Có lẽ vì chuyện này. Nàng ta là người hơn bốn mươi tuổi, thực sự còn muốn thế này à, ai!"
Hoàng Dương nói: "Theo ta thấy, bảo rằng nàng ta đã yêu một nam nhân khác tựa hồ không có khả năng. Nhưng nàng thật sự có thai. Chỉ có một cách giải thích, đó là nàng bị người khác cưỡng gian."
Đỗ Thanh Phong ngẫm nghĩ, rồi lắc lắc đầu, nói: "Không thể có khả năng này. Nếu như thật nàng bị cưỡng bức, với tính cách của nàng, căn bản không thể lưu lại hài tử. Hơn nữa, ta không thấy trong lòng nàng có gì bi thương. Nàng thực sự rất bình tĩnh."
Hoàng Dương nói: "Tính cách cũng có thể thay đổi. Cũng đã nhiều năm qua rồi. Ai mà không thay đổi chứ?"
Đỗ Thanh Phong lẩm bẩm nói: "Ai mà không thay đổi chứ? Có lẽ, mọi người đều thay đổi, mà không thể quay đầu lại được nữa. Kỳ thực, có thể nhìn thấy nàng một lần nữa, ta đã thoả mãn rồi. Những năm này, ta sống rất buồn chán, thật sự rất đau khổ. Cho dù nàng nguyện ý trở về bên cạnh ta, ta cũng không dám tiếp thụ nàng. Cả cuộc đời này ta đã có lỗi với hai nữ nhân."
Hoàng Dương ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại nói như vậy. Đỗ Thanh Phong lúc trước không thể giống như thế này, Hoàng Dương đột nhiên cảm thấy Đỗ Thanh Phong Thật sự đã già, trong lòng không khỏi cảm khái: cuộc đời nương dâu!
Hoàng Dương nói: "Lão huynh, đừng như thế nữa!"
Đến lúc này, ông ta cuối cùng cũng gọi Đỗ Thanh Phong làm lão huynh. Đó là lời nói biểu tượng tình cảm hình thành trong nhiều năm nay.
Đỗ Thanh Phong cười khổ, nói: "Kỳ thật cũng không có gì. Ngươi không cần rối rít như vậy. Ta cũng không muốn truy cứu hài tử trong bụng Tuyết là của ai. Những việc này đã không còn đến lượt ta quản. Ta cũng không muốn làm nàng khó xứ. A Dương, đáp ứng ta, đừng nói chuyện này ra ngoài."
Hoàng Dương nói: "Cái này ngươi có thể yên tâm. Ta cũng từng yêu nàng sâu sắc như vậy. Ta có thể để nàng chịu khổ sao?"
Đỗ Thanh Phong than thở: "Tuyết, ta chỉ có thể vì nàng làm như thế thôi. Nàng nếu thật sự có thời gian rãnh, quay về ngắm nhìn nữ nhi của nàng. Nó rất giống nàng nha! Hiện tại nó đang rất hạnh phúc, vì nó gặp được tên ác ma Hoàng Hy Bình."
Hắn tựa hồ đang nói với Độc Cô Tuyết, nhưng Độc Cô Tuyết tịnh không có ở đây. Hơn nữa, phảng phất như là tự nói với mình. Ý tứ trong đó rất ít người hiểu được, nhưng Hoàng Dương thì có thể hiểu được.
"Một anh hùng thường hay khiến một nữ nhân thương tâm thống khổ nhưng một ác ma luôn liều lĩnh bảo vệ người hắn yêu. Vì ác ma chỉ vì lòng tư dục mà tồn tại, nhi tử của ta thực là loại ác ma này."
Đỗ Thanh Phong thừa nhận những lời của Hoàng Dương nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...