Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Hy Bình bình phục với tốc độ đúng như Hoa Tiểu Ba đã tiên liệu, sau hai ngày đã hoàn toàn khỏi hẳn. Vết thương trước ngực đã kéo da non, tinh thần cũng phục hồi như trước, chỉ khổ cho Mai Côi, Vưu Túy cùng Bạch Tư ba người, trong ba nữ nhân này thì hai người nhất định không thừa nhận là yêu hắn. Thật ra từ lúc hắn bị thương đã luôn luôn túc trực bên cạnh hắn, lệ đẫm mặt hoa.
Kì thực Thi Nhu Vân đã khóc đến ngất đi, nhưng Hy Bình không thể dại dột vì vẻ bi thương của nàng mà chịu thụ thương lần nữa. Cả bọn không cho nàng đến gần Hy Bình, tuy nàng thực không biết võ công nhưng vẫn bị xem là nhân vật nguy hiểm vì ai dám nói trước nàng không tìm được thanh chuỷ thủ nào bén hơn chứ
Hoàng Đại Hải cùng Tứ Cẩu vốn có ý định đuổi nàng đi nhưng Hy Bình vẫn cho nàng theo phía sau. Với hắn, chuyện nàng báo thù cho đại ca là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, hắn đã đáp ứng tên súc sinh là sẽ lo cho nàng. Về chuyện này, hắn quyết giữ lời hứa, Thi Nhu Vân cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nữ hài tứ cố vô thân mà thôi.
Từ đêm qua, Hy Bình đã hoàn toàn khôi phục. Vưu Bạch lưỡng nữ hiện đã không còn túc trực ở phòng Hy Bình nữa. Hai nàng lại như trước đây cùng Thi Nhu Vân ở chung một gian. Lần này Tuyết nhi cùng Hy Bình, Dã Mai Côi cùng chung một phòng. Hy Bình sau cùng cũng làm cho Tuyết nhi cười được một lần sau hai ba ngày chỉ biết khóc. Tuyết nhi mệt mỏi mà thiếp đi ngay trên ngực phụ thân với nụ cười trên môi, đã lâu rồi nữ hài này không được ngủ trên bộ ngực ấm áp của phụ thân rồi.
Cả bọn thấy Hy Bình vô sự thì tinh thần đại chấn, bộ dạng cũng khôi phục lại như lúc trước cùng với đám nữ nhân cười cười nói nói. Nhung cũng có hai người vẫn giữ nguyên bộ mặt dàu dàu không vui, một là Thi Nhu Vân, một là Đại Ny.
Đại Ny từ lúc Hy Bình thụ thương trở nên trầm mặc ít lời, mỗi lần phải đi cùng Tứ Cẩu nàng đều tìm cớ lảng tránh, các ý định cũng hoàn toàn trái ngược với trước đây. Nàng không còn hỏi Tứ Cẩu về đao pháp cũng như yêu cầu hắn biểu diễn đao pháp nữa, về đao pháp nàng đột nhiên không còn một chút hứng thú.
Gã Tứ Cẩu này! Phải đối phó với nữ nhân cũng có chút hiểu biết, đối với sự chuyển biến thái độ của Đại Ny, hắn tuy kì quái, nhưng vẫn thầm biết ơn sự cự tuyệt đó, vì năm nữ nhân kia đã khiến hắn thân thể rã rời, hắn vốn nghĩ Hy Bình có thể gánh giúp hắn vài phần, nhưng Hy Bình lại không chịu "hưởng" cái diễm phúc của Tứ Cẩu hắn. Hắn chỉ còn biết cố gắng chống đỡ mà thôi. Sở dĩ Đại Ny cự tuyệt nhiệt tình của hắn, hắn tựu chung cũng chỉ là mất đi một đối tượng. Đôi khi có lúc hắn cũng muốn Đại Ny không từ chối hắn, trong lòng hắn khổ não một cách kì quái: làm sao nữ nhân có thể nói thay đổi là thay đổi thế nhỉ? Đúng là lòng nữ nhân như kim đáy bể.
Lòng Tứ Cẩu đã tiêu sái trở lại. Hắn biết nữ nhân này tâm tình không tốt, không nên đòi hỏi thái quá. Tấm thân xử nữ của Đại Ny đã trao hết cho Tứ Cẩu hắn, lẽ nào không thể cho phép nàng có bí mật khác hay sao?
Có lẽ nàng hận hắn gạt nàng! Thanh đao thực ra là của Hy Bình, Tứ Cẩu hắn vốn chỉ có thể nâng đao chứ không thể dùng đao, như vậy đã đủ gọi là lừa dối chưa? Chẳng trách nàng không lí tới hắn nữa, hắn cũng không có thời gian để bồi tiếp nàng, quá nhiều nữ nhân vây quanh hắn, hắn đã đủ rã rời, đến lúc ngủ sau này cũng không thể ngủ, không được ngủ có ngày còn không biến thành con heo chết!
Tuy nghĩ vậy, hắn vẫn yêu thích nữ nhân, thấy được nữ nhân hấp dẫn là hắn phải ngắm cho mãn nhãn, hễ có cơ hội là hắn nhất định sẽ theo đuổi nữ nhân mới. Nam nhân về phương diện này không bao giờ cảm thấy thoả mãn, Tứ Cẩu nếu có thể ngoại lệ đã không còn là Tứ Cẩu, hơn nữa Lan Hoa đâu có khả năng kềm chế hắn.
Kì thực, không chỉ riêng mình hắn là nam nhân yêu thích nữ nhân, nam nhân nào mà lại chẳng yêu thích nữ nhân, chỉ thấy có nam nhân thích nhiều nữ nhân chứ ít có nam nhân nào chỉ chung tình với một nữ nhân.
Ví như là có người thích đi cầu đôc mộc cũng có người thích đường rộng rãi sáng sủa, nhưng có một điểm chung là nhất định ai cũng phải đi qua.
Thế gian này, người đi qua con đường rộng rãi sáng sủa khẳng định nhiều hơn người đi cầu độc mộc.
Cũng có lúc, nữ nhân buộc nam nhân phải tìm thêm nữ nhân khác, Dã Mai Côi thuộc dạng này. Sau bốn đêm liên tục bị Hy Bình làm cho tứ chi bải hoải, đêm thứ năm, nàng nhất định không cho Hy Bình nằm chung trên giường nữa.
Dã Mai Côi quả quyết: "Chàng mà còn tiếp tục thượng mã không thể không giết Mai Côi, chàng không đi tìm bọn họ, tuyệt không cho chàng chạm vào thiếp nữa!"
Hy Bình mặt mày khổ não: "Nàng cũng không phải không biết, họ không cho ta chạm vào, da mặt ta sao có thể dày thế chứ?"
Dã Mai Côi đảo ánh mắt kì quái, giọng giận dữ: "Da mặt chàng không dày? Không quản chàng nữa, không cho chàng lên giường!"
Hy Bình nói: "Nàng biết ta rõ quá mà, sao không kêu Tước Nhi đi cùng? Nếu nàng ấy có ở đây, nàng đâu phải mệt thế chứ?"
Dã Mai Côi nói: "Tước Nhi phải ở lại bên cạnh Mĩ Mĩ, sau này họ lại có thể đến tìm chàng. Lại nói chuyện này, lúc đó vì cớ gì chàng vội vã nhất định li khai La phủ?"
Hy Bình giơ tay lên trời than: "Ta ở trước mặt nhạc mẫu đã bị biến thành đầu heo, còn không chạy cho mau?"
Dã Mai Côi cười cười: "Thiếp thấy mọi chuyện không chỉ giản đơn vậy."
Hy Bình đành phải khai thực: "Ta lúc đó đang cưỡng gian Mĩ Mĩ, Lương Lệ Quỳnh tiến vào, ta lại nói phải cưỡng gian nàng ta, đơn giản vậy thôi."
Nguyên lai là vậy!
Dã Mai Côi đã nằm xuống nói: "Thiếp phải nghỉ ngơi đây, chàng đi tìm họ, để Mai Côi nghỉ ngơi một hai ngày, sau này sẽ lại bồi tiếp chàng. Trước đây thiếp cho rằng bản thân rất bền bỉ, vĩnh viễn không thể thoả mãn, nay gặp chàng lại phải xin tha, chàng đúng là đồ đầu trâu!"
Hy Bình đi đi lại lại hết hai vòng trong phòng, dừng lại nói: "Mai Côi, thực ra ngủ chung một phòng, không nhất định phải làm chuyện đó, nàng có thể cho ta ngủ chung một chỗ không?"
Dã Mai Côi trả lời: "Ngủ với ai khác thì không nhất định phải có yếu tố đó, còn chàng! Mai Côi tuyệt đối không tin tưởng."

"Ta nói thật lòng như vậy mà nàng không tin sao?" Hy Bình thở dài, nhìn Dã Mai Côi nằm trên giường, đoạn cúi xuống hôn nàng rồi nói: "Đùa với nàng thôi, ta đi tìm bọn họ, ai! Trở về Trường Xuân Đường rồi, lại có thể thoải mái, nàng ngủ đi! Nghỉ cho khoẻ trở lại để ta lại ân ái nàng, đoá hoa hồng của ta, ngủ ngon nhé!"
Dã Mai Côi cười ngọt ngào: "Ngủ ngon nhé, sói yêu của thiếp"
"Cửa không cần đóng, có thể sẽ có người cần phải ra vào đó." Hắn quay về phía Dã Mai Côi nở nụ cười thần bí, khép hờ cửa phòng rồi bỏ đi.
Đến trước cửa phòng Vưu Tuý, Hy Bình gõ cửa vài lần rồi nói: "Tư nhi, ta đây."
Cửa mở, vẫn là Thi Nhu Vân mở cửa.
Hy Bình bước vào phòng, quay đầu lại phía cửa nhìn Thi Nhu Vân nói: "Sao nàng không cho ta một đao từ phía sau? Nàng không thể mua một thanh chuỷ thủ khác sao, có cần ta cho mượn tiền không?"
Vưu Tuý nói: "Ngươi đến đây làm gì? Mới đến đã khi phụ Nhu Vân, ngươi không có ai khác để khi phụ sao?"
Hy Bình bước đến trước giường, Tuyết Nhi leo sang để hắn ôm vào lòng, rồi quay sang Vưu Tuý nói: : "Sau khi ta thụ thương, nàng trông chừng ta suốt hai ngày hai đêm, nàng không cảm thấy ta nên đến coi nàng hay sao? Tuyết Nhi, lúc đó con thấy có phải nàng ta khóc đến sưng mắt lên không?"
Tuyết Nhi hồn nhiên trả lời: "Thấy chứ! Họ khóc đến sưng cả mắt, Tuyết Nhi cũng khóc nhiều lắm, ai đã làm phụ thân bị thương vậy? Tuyết Nhi phải mắng hắn!"
Vưu Tuý mặt thoáng hồng trả lời: "Ngươi đừng có mà đắc ý, ta là khóc cho phụ thân của con ta thôi, không phải khóc vì ngươi, ngươi chết thì càng tốt, còn đến đây làm gì? Chỗ này không chào đón ngươi!"
Hy Bình để Tuyết Nhi vào lòng Thi Nhu Vân rồi nói: "Nàng đưa Tuyết Nhi sang phòng Mai Côi ngủ."
Thi Nhu Vân ôm Tuyết Nhi lại ngồi trên giường Vưu Tuý. Vưu Tuý nhường cho nàng ngồi chỗ trước mặt, đầu Hy Bình to ra, tiểu nữ tử này không phải đang có ý chống đối hắn chứ?"
Vưu Tuý bất mãn hỏi: "Ngươi sao lại bắt họ đến phòng ngươi ngủ chứ?"
"Vì tối nay ta phải ngủ tại đây, họ không thích hợp ở lại đây, nàng không hiểu ư?" Hy Bình láu lỉnh nhìn lại nàng, ánh mắt lộ ra một nét cười mờ ám.
"Không tốt, ngươi không thể ngủ tại đây." Vưu Tuý chưa kịp phản đối, ở giường bên kia Bạch Tư kinh hãi cố nén tiếng la.
Vưu Tuý khổ sở nói: "Ngươi mà tiến thêm một tấc thì là tiểu hỗn đản."
Hy Bình mỉm cười: "Nàng thật là hiểu rõ ta, nàng nên biết, ta nhất định sắp xếp những chuyện xưa nay ai cũng cần làm. Bé câm (tiểu ách ba), ta nói nàng đi, nàng không đi phải không? Nàng đừng hối hận đó!"
Hắn uốn lưng xuống, ôm gọn Thi Nhu Vân vào lòng. Thi Nhu Vân hết sức vùng vẫy, mặt hoa ửng hồng, không nói một lời.
Vưu Tuý nói nhanh: "Ngươi sao lại phải đối xử với Nhu Vân như vậy? Thả Nhu Vân ra!"
Hy Bình ôm Thi Nhu Vân ngồi xuống mép giường, đặt nàng ngồi trên đùi hắn rồi nói: "Đừng cử động, đâu phải lần đầu ta ôm nàng, mỗi lần ôm đều động đậy không ngừng, đến lúc mệt lại còn nằm trong lòng ta mà ngủ. Nói thật, dựa vào bản thân nàng để báo mối thù chưa trả, nàng nên bỏ ý định đi! Ta nợ nàng một mạng, há trách nàng hận ta sao? Đai ca nàng giao nàng cho ta, thực sự đã chọn đúng chỗ, tiểu tử hắn lúc chết đã phải nhắc ta, bọn các nàng nếu đã kiên quyết thế, thực không tin ta lập tức huỷ ước?"
Thi Nhu Vân cắn môi dưới, ngưng giãy dụa, nhìn hắn chăm chú.
Hy Bình thở dài: "Nàng có ý trung nhân chưa?"
Thi Nhu Vân nhãn thần lấp lánh, không một lời đáp.
Hy Bình lắc lắc hai vai nàng hối thúc: "Ê ê, nàng thật sự trở thành người câm rồi à? Nói gì đi chứ! Nàng làm ta tức chết!"
Tuyết Nhi cải chính: "Phụ thân, a di không phải người câm, phụ thân đừng lắc a di nữa."
Vưu Tuý tức giận nói: "Nhu Vân từ nhỏ đã ít khi ra ngoài, ngoài ngươi ra, chưa từng tiếp xúc qua nam nhân nào khác, làm sao có ý trung nhân được? Ngươi động não một chút đi?"

Hy Bình quát lên: "Ta phải gả cô ta đi, lỡ cô ta theo bên cạnh ta rồi xảy ra chuyện gì, vậy còn không phạm vào hiệp ước giữa ta và Thi Trúc Sinh? Bé câm à, nàng chính tai nghe anh nàng nói, nàng nếu tìm được nam nhân có thể nương tựa, ta lúc đó không cần quản nàng nữa, ta nghĩ nàng nên sớm thành thân đi."
Thi Nhu Vân nhãn thần mờ lệ, đột nhiên vô lực ngã vào lòng Hy Bình, khóc nức nở.
Bạch Tư bất bình mở lời: "Ngươi làm Nhu Vân khóc rồi kìa."

"Ta đã làm gì để nàng khóc chứ? Ta không đánh, mắng nàng, nàng thích khóc thì khóc ta quản thế nào được?" Hy Bình không biết vì sao Thi Thu Vân khóc? Nữ nhân thường rơi lệ một cách không có đạo lý.


Hắn đẩy nhẹ Thi Thu Vân ra một chút rồi cúi xuống nhìn nàng nói: "Ngoan nào, ta không bắt nàng phải thành thân nữa, để nàng bên cạnh ta, nghĩ cách lấy mạng ta, vậy được chưa? Chưa thấy báo được thù lại còn khóc trên ngực cừu nhân. Nàng bây giờ đi sang phòng Mai Côi, ta còn đại sự phải làm, không thể để nàng khóc tronglòng ta được. Ta cảnh cáo nàng, đừng như trước đây khóc đến ngất đi trên ngực ta, ta mà ôm nàng vào phòng thì ta sẽ từ cừa nhân chuyển thành lão công đấy." 
Thi Thu Vân giãy giụa vài cái rồi nói nhanh: "Ngươi thả tar a."
Hy Bình y lời thả nàng ra, nàng xỏ hài xuống giường, ôm lấy Tuyết Nhi quay người bước đi, không hề ngoảnh lại.
Hy Bình khóa cửa lại rồi quay đầu nhìn 2 nữ nhân mỉm cười: "Đêm nay ta ôn lại giấc mộng ngày xưa."
Vưu Túy nói giọng uy hiếp: "Ta là gái đã có chồng, ngươi không được làm loạn, nếu ngươi không nghe lời ta , ta giết chết ngươi!"
Hy Bình trả lời: "Trông thật đáng sợ quá, bất quá cũng do nàng quá sợ hãi mà thôi." Hắn bước đến trước giường Bạch Tư cúi xuống nhìn nàng: "Trước đây thực ra nàng chưa chắc đã đồng ý, cũng chưa chuẩn bị để ta chạm vào nàng, nhưng giờ bên cạnh ta chỉ còn Dã Mai Côi, ta không thể không chiếm hữu nàng. "
Tay hắn vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bạch Tư, nàng gạt tay hắn ra gắt: "Đừng chạm vào ta!"
Mặt nàng đột nhiên trở thành lãnh băng, song nhãn nhìn trừng trừng về phía Hy Bình.
Hy Bình không biết vì sao nàng làm vậy liền hỏi: "Nàng thật sự không tiếp nhận ta?"
Bạch Tư cười lạnh: "Ta vì sao phải nhất định tiếp nhận ngươi? Người là cái gì của ta? Ngươi chẳng phải có rất nhiều nữ nhân sao? Hiện giờ bọn họ không ở bên cạnhngươi, ngươi lại nghĩ đến ta sao? Ngươi nói ngươi căn bản không muốn chạm vào ta, giờ lại muốn chiếm hữu ta. Ngươi nghĩ Bạch Tư này là gì chứ? Ngươi cút đi, cút!"
"Ta cũng nghĩ nước mắt của nàng đã nói lên tình ý của nàng đối với ta, có vẻ nàng không dễ gì quên đi được chuyện trước đây." Hắn bất kể Bạch Tư kháng cự, đã ôm nàng từ trên giường vào lòng quay về phía giường Vưu Túy nói: "Túy tỷ, nàng ngủ phía trong!"
Vưu Túy như không nghe thấy hắn nói, thản nhiên bất động.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hy Bình thoáng lạnh: "Tư nhi, bất kể nàng tiếp nhận hay không, nàng nguyên là nữ nhân của ta, còn động đậy ta sẽ đét đít nàng. Thi phu nhân, sáng mai hãy cùng Thi Thu Vân trở về Địa ngục môn" Nói rồi quay đầu bước về phía cửa.
Vưu Túy sắc mặt đại biến, hét lớn: "Ngươi đứng lại cho ta!" Nhân ảnh thoắt động đã đứng cản trước mặt Hy Bình nói: "Chẳng phải ngươi muốn phát tiết thú tính sao? Ta cho ngươi toại nguyện!"
Nàng ở trước mặt Hy Bình cởi bỏ quần áo, cơ thể mại đầy đặn sung mãn ẩn hiện dưới yếm ngực cùng quần lót, không chậm trễ, hai phụ kiện này cũng nhanh chóng bị tháo bỏ, cơ thể tuyệt mỹ của nàng đã hoàn toàn lõa thể, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hy Bình, hai mắt sắc như dao.
"Mặc quần áo vào!" Hy Bình thở dài, chuyển thân trở lại trước giường Vưu Túy, để Bạch Tư lên giường rồi nhẹ giọng nói: "Đừng ngĩ ta với nàng một điểm lưu luyến cũng không có. Nếu thật sự ta cảm thấy không thể làm nàng hạnh phúc, ta sẽ không chấp nhận nàng trở thành nữ nhân của ta. Từ giờ trở về sau tuyệt không phải là không muốn nàng, chỉ là không minh bạch được suy nghĩ nàng ra sao thôi. Nhưng mà, phải nói rõ cho nàng, ta phải chiếm hữu nàng không phải vì bên cạnh ta thiếu nữ nhân… Ưhm, thực ra chẳng vì gì cả, chỉ vì nàng!"
Hắn quay đầu nhìn Vưu Túy đứng ngây ngốc, do dự một chút rồi bước lại phía nàng, bồng nàng lên rồi đặt nàng bên cạnh Vưu Túy, sau đó đắp chăn cho họ rồi trở lại giường của Bạch Tư nằm xuống ngủ.

Vưu Túy ngoảnh mặt nhìn Bạch Tư, Bạch Tư ngạc nhiên nhìn lại Vưu Túy. 
Vưu Túy hướng về Hy Bình nói: "Ngươi ngủ rồi à? Ngươi tự mình không muốn thì đừng có trách ta, ta ngày mai sẽ không trở về Địa ngục môn"
Chờ một hồi không thấy Hy Bình hồi đáp, nàng cúi xuống gầm giường nhặt một chiếc hài ném một chiếc hài hướng vào Hy Bình, chiếc hài chạm mặt Hy Bình, nhưng hắn vẫn nhắm mắt không lý gì đến nàng.
Vưu Túy bực bội nói: "Vô lại!" 
Bạch Tư cười cười: "Túy tỷ, Dã Mai Côi mặt hắn dầy lắm, tỷ chỉ dùng một chiếc hài sao có thể lay động được hắn? Mà tỷ cũng không cần lý tới hắn, hắn là vậy đố, chỉ có thể khiến người ta tức điên." Tâm tìnhnàng lúc này cực tốt, chỉ vì vừa rồi Hy Bình cùng nàng đã nói chuyện thông suổt.
Vưu Túy không cam tâm, đối với nam nhân trẻ hơn nàng mười tuổi này, nàng & hắn gặp nhau rất bất ngờ, vừa mới quen nhau đã bị hắn nhanh chóng chiếm lợi, hơn nữa lại còn hồ đồ dâng hiến cho hắn tấm than trinh bạch đã gìn giữ suốt ba mươi năm, lại còn hồ đồ giữ lại đứa con của hắn, hồ đồ nhớ nhung hắn, cuối cùng là hồ đồ kháng cự hắn, nhưng nàng thực có thể kháng cự hắn được sao?
Hài tử cuối cùng cũng phải sinh ra.
Bạch Tư mơ màng nói: "Ngủ đi! Túy tỷ!" rồi khép mắt lại chìm dần vào giấc ngủ. Nửa đêm thức dậy, Bạch Tư vẫn thấy Vưu Túy vẫn còn thức, nhẹ giọng hỏi: "Túy tỷ, chưa ngủ ư?"
Vưu Túy chán nảm nghẹn ngào nói: "Ta phải ngăn cẳn hắn, ta sợ hắn cũng giống như lần ở La phủ, bỏ đi trong đêm. Hắn bỏ ta & hài tử lại, ta sao có thể ngủ được chứ?"
Bạch Tư thở dài: "Kỳ thực tỷ không nên cự tuyệt hắn, muội biết đòi hỏi tình dục của hắn rất mạnh, một mình Dã Mai Côi không thể thỏa mãn nổi hắn, hắn đến tìm tỷ cũng là chuyện thường, huống hồ nói nghiêm khắc thì hắn là nam nhân chân chính của tỷ mà."
Vưu Túy trả đũa: "Ngươi cũng là nữ nhân của hắn, hắn đến tìm ngươi sao ngươi cũng cự tuyệt?"
Bạch Tư hồi tưởng lại nói: "Muội thực ra đâu muốn cự tuyệt hắn, nhưng vì hắn nói thiếu nữ nhân mới đến tìm muội, muội liền tức giận. Hắn trước kia vì cứu muội mà phải chạm đến muội, cứ như là mỗi lần hắn phải chạm đến muội đều là rất miễn cưỡng vậy, nên muội mới… A! Nhưng hắn bồng muội lên giường, nói hắn muốn muội chỉ vì đơn thuần hắn nghĩ về muội, muội liền nguôi giận. Nếu không phải vì từ đầu đã phản ứng lại hắn, lại có hài tử của nam nhân khác, muội có lẽ đã không cự tuyệt hắn, cho dù hiện tại có cự tuyệt hắn đi nữa cũng chỉ là làm ra mặt vậy thôi."
Vưu Túy buồn bã nói: "Muội đâu cần nói nhiều như vậy, kỳ thực muội không cần quá lo lắng, muội đâu giống ta, ta là gái đã có chồng."
Bạch Tư tiếp lời: "Không sai, tỷ là gái đã có chồng, tuy nhiên lần đầu tiên của tỷ là do hắn mang đến cho tỷ, tỷ không thể phủ nhận. Nói khó nghe một chút, Thi Trúc Sinh căn bản không phải chồng của tỷ bởi vì căn bản hắn không phải là nam nhân."
Vưu Túy yên lặng, đối với Thi Trúc Sinh, nàng còn có thể nói gì thêm?
Bạch Tư đột nhiên nói: "Nhu Vân có lẽ đã phải lòng hắn, tỷ có nhận thấy không?"
Vưu Túy điềm nhiên nói: "Hài tử này ta trông nom từ nhỏ đến lớn, ta sao có thể không minh bạch tâm tư nó chứ. Nó từ nhỏ đã không ra khỏi Địa ngục môn, hiếm khi giao tiếp với người khác, từ khi Tuyết Nhi đến, mới trở thành hoạt bát như vậy. Nhưng bất ngờ cả phụ thân & đại ca cùng bỏ nó mà qua đời, ngoại trừ ta & Tuyết Nhi nó không còn người thân nào cả. Nó biết Hy Bình là kẻ thù của nó, tuy nhiên nó lại không thể cầm lòng mà yêu kẻ đại thù. Nó vùng vẫy giữa yêu & hận, sống khổ sở hơn người thường nhiều. Nó phải báo thù nhưng kẻ thù lại là kẻ từ đáy long nó yêu tha thiết. Sau cái chết của Trúc Sinh, ta & nó đều đi theo Hy Bình, có thể thấy Thi Trúc Sinh hắn thực không hận Hy Bình, trái lại hắn rất tin tưởng tên vô lại này. Trúc Sinh yêu thương nhất là Nhu Vân nhưng hắn vẫn tin tưởng giao phó cho Hy Bình. Hắn sở dĩ làm như vậy là vì hy vọng sau khi hắn chết, Nhu Vân có nơi nương tựa, Nhu Vân thật là một hài tử mệnh khổ"
Bạch Tư nói: "Có lẽ con gngười ai cũng khổ, chỉ là mỗi người khổ một cách khác nhau."
Vưu Túy nói: "Ngày nào đó, Nhu Vân suy nghĩ thông suốt, không coi hắn là kẻ thù nữa, ta có lẽ sẽ an tâm theo hắn còn bây giờ thì không thể, ta dù sao cũng là người của Thi gia, sao có thể cải giá với kẻ thù của Thi gia được? Thi gia chỉ còn có Nhu Vân & Tuyết Nhi, ta nghĩ Tuyết Nhi về sau sẽ theo họ của tên vô lại này, nó chỉ biết Hy Bình là cha nó, nó chỉ nhận một mình Hy Bình. Ta không thể không lo cho Nhu Vân, ta tuy không thể giúp cho nó báo thù nhưng vẫn chiếu cố nó được, nó vốn đã không có nơi nương tựa rồi."
"Không, tỷ lầm rồi. Nhu Vân tuyệt đối không thể bị tổn hại gì đâu!" Bạch Tư ngoái đầu liếc mắt về phía Hy Bình vẫn đang ngủ say nói tiếp: "Muội tin chắc hắn sẽ chưm sóc tốt cho Nhu Vân, hắn bị Nhu Vân đâm một đao vẫn không cho người khác làm hại đến Nhu Vân, cho thấy rõ hắn không để Nhu Vân bị tổn hại. Nói như vậy, Nhu Vân không phải là không nơi nương tựa, kẻ thù trong lòng Nhu Vân chính là kẻ nó tuyệt đối có thể nương tựa. Tên nam nhân đó có thể là kẻ cực kỳ vô sỉ, vô lại nhưng hắn có thể mang lại cho nữ nhân cảm giác an toàn không gì sánh nổi. Hắn đã quyết ý phải bảo hộ cuộc đời một nữ nhân thì hắn nhất định sẽ làm được. Tỷ tin hay không, dù là ai có ý động đến Nhu Vân, hắn đều nhất định hết mình xuất thủ. Hắn tuy không nói ra miệng nhưng trong tâm đã coi Nhu Vân là nữ nhân của hắn rồi, đây vốn cũng là bản sắc của tên sắc lang hắn."
Vưu Túy thì thầm vào tai Bạch Tư: "Hắn thật đã ngủ say? Chúng ta nói chuyện nãy giờ, hắn có nghe thấy không?"
Bạch Tư thoải mái nói: "Đừng lo, trước đây muội bị hắn ôm chặt mà ngủ, nửa đêm thức dậy hôn trộm hắn, hắn còn không biết, huống chi chúng ta nói nhỏ như vậy?"
Vưu Túy cả kinh: "Muội bị hắn ôm chặt mà ngủ lại còn hôn trộm hắn?"
Bạch Tư đỏ bừng mặt: "Chỉ có một hai lần thôi."
Vưu Túy đột nhiên cúi sát vào khuôn mặt đổ bừng của Bạch Tư cười nói: "Thực sự có mùi vị hôn trộm."
Bạch Tư ngúng nguẩy: "Túy tỷ, dám cười ta, ta phải trừng phạt tỷ." Đoạn dùng luồn vào trong chăn vuốt ve thân thể trần truồng của Vưu Túy.
Vưu Túy yếu ớt cầu xin: "Tư nhi, buông ra, đừng như vậy, hắn thấy ồn ào tỉnh lại bây giờ." 
Bạch Tư nói: "Tỉnh lại gấp thì càng tốt, có muốn muội làm co tỷ xuân thủy lai láng rồi nhờ hắn đến chống lụt lội không?"
Vưu Túy nói: "Được rồi, đừng giỡn nữa, ta mệt lắm rồi, muội cho ta ngủ được không?"
Bạch Tư cười nói: "Muội ôm tỷ ngủ."

Vưu Túy không phản đối, để mặc Bạch Tư ôm mình ngủ, đột nhiên mong muốn gnười ôm mình là Hy Bình.
Hai nữ nhân ngủ chưa lâu thì trời đã sáng. 
Hy Bình tỉnh dậy, dụi mắt rồi ngáp một cái, xuống giường đi đến bên giường nhị nữ, thấy hai nàng còn đang ôm nhau ngủ, không nhịn đực phải mỉm cười, quay ngườiđi vài bước, cúi xuống nhặt bộ đồ đêm qua Vưu Túy đã làm rơi trên đất, đưa đến trước mũi hít một hơi, rồi đến cạnh giường hai nàng ngồi xuống.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Vưu Túy, nói: "Thật là, thà ôm nhau mà ngủ cũng nhất định không ôm ta." 
Nhị nữ vẫn say sưa ngủ.
Hy Bình giả vờ hét lớn: "Hoàng Hy Bình đi rồi!"
"A! A!" Hai tiếng vang lên, hai nàng mở mắt thấy Hy Bình ngồi ở cạnh giường đang cười phá lên liền càu nhàu: "Ngươi la lối gì vậy? Sao không để bọn ta ngủ thêm chút nữa?"
Hy Bình cười cười: "Các nàng ngủ tiếp đi, ta đi trước đây."
Vưu Túy nắm áo hắn kéo mạnh, ngồi dậy, tấm chăn tuột xuống để lộ tuyết nhũ như ngọc, cúi đầu nói: "Đưa y phục cho ta!"
Hy Bình ôm nàng vào long nói: "Ta giúp nàng mặc!" tay đã sờ nắn trước ngực Vưu Túy.
Vưu Túy rên nhẹ: "Không câgn, tự ta mặc lấy, ngươi đừng sờ mó ung tung nữa." 
Vưu Túy giãy giụa thoát ra, xuống giường lấy y phục mặc vào.
Hy Bình hướng về Bạch Tư nói: "Về tới Trường Xuân đường rồi, nếu nàng vẫn không muốn tiếp nhận ta, ta sẽ đưa nàng trở về Bạch Dương tộc được chứ?"
Bạch Tư mơ màng trả lời: "Nếu như trở về giữa đám thê tử của ngươi, ngươi đâu cần ta nữa?"
Hy Bình vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ giọng: "Ta sau này vẫn cần nàng, chỉ là sau này nàng có thực tâm muốn theo ta không?"
Bạch Tư đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đại công cẩu, bỏ tay ngươi ra, ta còn chưa rửa mặt."
Hy Bình cười một cái, đoạn đứng dậy, đi đến trước mặt Vưu Túy nói: "Mặc đồ nhanh lắm! Thi phu nhân!"
"Bốp" một tiếng rõ mạnh, mặt Hy Bình hằn rõ một bàn tay.
Hắn không thể tin được Vưu Túy đột nhiên lại đánh hắn, giận dữ hỏi: "Nàng đang nghĩ gì vậy? Mới sáng sớm không lý do lại cho ta một bạt tai."
Vưu Túy nghiến răng giận dữ nói: "Về sau ngươi dám gọi ta một tiếng Thi phu nhân thì ta sẽ lại bạt tai ngươi."
Hy Bình trong lòng oan uổng xoa má nói: "Nàng đừng nghĩ ta không dám đánh nàng! Ta không đánh nàng, nàng cũng không cần theo ta nữa, ta cùng nàng từ nay một đao cắt đứt, coi như không quan hệ gì nữa."
Vưu Túy một điểm cũng không sợ, nói: "Ngươi cứ thử coi! Ta ngày ngày đều sẽ đánh ngươi" Nàng biết rõ Hy Bình trừ Lôi Kiếp đao pháp không thể sử dụng võ công nào khác, mà cho dù có Liêt Dương chân đao trong tay hắn cũng không thể sử dụng để đánh nàng, nàng muốn đánh Hy Bình thì rất dễ dàng.
Hy Bình cười lạnh: "Nàng đang đe dọa ta?"
Vưu Túy nói: "Ngươi lúc nào chẳng uy hiếp ta! Có giỏi thì một đao giết chết ta đi không thì về sau trước mặt ta phải ngoan ngoãn, ngươi chỉ có hai chiêu là trá tử & liều mạng thôi, ngoài ra không thể chế trụ được ta đâu.Trá tử chiêu này đối với ta đã không còn dùng được nữa rồi, ngươi không thể cầm đao thách ta liều mạng với ngươi, ta tuy không dám giết ngươi nhưng dám đánh ngươi, không có đao ngươi có thể là đối thủ của ta được sao?"
Nàng dương dương tự đắc nói một hồi, Hy Bình nghe mà mắt trừng miệng há, sờ sợ nghĩ: Nữ nhân này thật đáng sợ.
Vưu Túy quay về phía Bạch Tư mỉm cười, quay người bước ra cửa, đột nhiên thấy eo bị ôm chặt, nàng vùng vẫy la hét: "Tiếu vô lại, ngươi làm gì vậy?"
Hy Bình ôm chặt nàng, hướng về cái mông tròn của nàng đánh mạnh, miệng phát tiết: "Đánh mặt ta! Lão tử đánh mông ngươi! Ngày ngày đều đánh ta? Ta nói ngươi ngày ngày bị ta đánh! Ta nói cho mà biết, đối phó ngươi, ta không có cách nào, ngươi cũng phải ngoan ngoãn đưa mông cho ta đánh, đừng nghĩ mấy chiêu nát bét của con mẹ ngươi có thể phô trương. Quyền vương ta không thể làm ướt được à? Biết điều thì kêu đau đi! Để xem sau này ngươi còn dám ngạo mạn nữa không?"
Vưu Túy đau đớn la hét: "Tiểu vô lại, ngươi sẽ phải trả giá! Ui da, đau quá!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui