CHƯƠNG 35
Không gian trong cốc tràn ngập hoa, muôn tía nghìn hồng, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, bốn phía xung quanh đều có thể nghe tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót. Giữa biển sắc hương, nổi lên ba căn thảo ốc*, phía sau thảo ốc là một tòa dược lư, từ trong lư truyền ra từng trận từng trận dược hương.
(thảo ốc: nhà cỏ)
.
Sau thảo ốc, có thể thấy một hồ nước tự nhiên rất lớn, mặt hồ tỏa lên từng làn khói mỏng mờ mờ ẩn hiện, nơi đây chính là ôn tuyền (suối nước nóng), phía trên ôn tuyền còn có một thác nước đổ xuống trắng xóa tựa như mái tóc bạc của tiên nhân, khiến cho người bước đến nơi này đều có cảm giác tựa như lạc vào thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nhân gian.
.
Cách ngôi nhà cỏ không xa lắm, âm thanh thanh thúy của đao kiếm va chạm không ngừng vang lên, chỉ thấy một hài tử non nớt đang chăm chú dùng tâm pháp trong trí nhớ mà xuất ra kiếm thức phiêu dật xuất trần, mỗi một chiêu nhìn tưởng như nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng khí thế lại lạnh thấu xương, hàm chứa uy lực không thể xem thường.
.
Dưới mái hiên của gian nhà chính, một nam nhân thân hình cao lớn, tuấn mỹ tà mị đang ôm một người vào lòng, bình thản nhàn hạ tựa vào xích đu* nhìn hài tử luyện kiếm, xích đu dưới thân lắc lư trước sau, bàn tay to của nam nhân như có như không vỗ về người trong lòng.
(đừng thắc mắc, ngày xưa cũng có xích đu, chi tiết hãy xem THẦN ĐIÊU HIỆP LỮ)
.
Đợi luyện thêm một lúc, hài tử kia sửa sang y phục, phất tay áo, nhảy lên không, vọt đến dưới mái hiên chủ ốc.
.
Hài tử tiến lên phía trước, chắp tay vái chào, cất tiếng trong trẻo: “Cha, Tuyền nhi đã luyện công xong.”
.
Nghiêm Diệc Tuyền được chính tay cha mình truyền thụ tuyệt học võ công, đã cao lớn thêm không ít, không còn là hài tử gầy yếu nhỏ bé nữa, công phu do phụ thân truyền dạy, hắn đã có thể lĩnh ngộ gần như hoàn chỉnh, thừa sức bảo hộ bản thân, không chừng, chỉ vài năm nữa, tiểu nam hài này có thể lưu danh tại chốn giang hồ.
.
Nghiêm Dục Phong khẽ gật gật đầu, cũng không mở mắt xem thử một chút, tiếng nói thanh lãnh vang lên: “Người đi luyện chữ cùng sư tổ đi.”
.
“Dạ”
.
Nghiêm Diệc Tuyền cúi cúi đầu, xoay người muốn rời đi, nhưng lại đứng im không cất bước, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng giống phụ thân lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
.
“Có chuyện gì?” Nghiêm Dục Phong khép khép mắt, trên khuôn mặt tuấn nhã không có chút biểu tình.
.
Nghiêm Diệc Tuyền bi thương nhìn người trong lòng Nghiêm Dục Phong, thiếu niên dung nhan tuyệt mỹ thoát tục đang say ngủ trong lòng nam nhân, vẻ mặt thư thái tựa như bản thân chỉ đang chìm trong giấc mộng đẹp bình thường.
.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nói: “Cha, thứ cho hài nhi đột ngột, tiểu phụ thân…. Hôn mê đã một năm, đến nay vẫn chưa tỉnh. . . . Sư tổ cũng nói, tiểu phụ thân hắn sớm đã là. . . . . . Hoạt tử nhân*, vì sao cha. . . . Ngài. . . . . .” Trì hoãn không buông tha cho tiểu phụ thân? Câu hỏi cuối cùng nam hài không dám thốt ra, chỉ có thể im lặng không nói đợi cha trả lời.
(hoạt tử nhân: người thực vật)
.
Tuy hắn vô cùng không muốn tiểu phụ thân cứ như vậy mà ra đi, nhưng. . . . thoi thóp tồn tại trên đời, sống dở chết dở như bây giờ. . . . Chi bằng dứt khoát, để tiểu phụ thân không phải sống cuộc sống thống khổ như hiện tại nữa, việc đã đến nước này. . . . Chỉ có thể xem như kiếp này tiểu phụ thân với bọn họ không có duyên. . . . . .
.
Nhãn thần lạnh lùng của Nghiêm Dục Phong bắn về phía nhi tử, tiếng nói tựa như băng tuyết ngàn năm cất lên khiến người nghe kinh hãi khiếp sợ, “Ai cho phép ngươi nhiều chuyện như vậy? Hả?”
.
Nghiêm Diệc Tuyền mấp máy môi, cúi đầu nhận sai: “Thỉnh cha bớt giận,Tuyền nhi không dám vô phép nữa.”
.
Nghiêm Dục Phong băng lãnh nói: “Đi xuống!”
.
Nghiêm Diệc Tuyền líu lưỡi, may mắn cha không đột nhiên nổi giận mà phạt nặng hắn, thoáng nhìn tiểu phụ thân nằm trong lòng cha, liền hấp tấp rời đi.
.
Đợi nhi tử đi xa, Nghiêm Dục Phong cúi đầu chăm chú nhìn Hi Trần vẫn đang say ngủ tựa như búp bê sứ trong lòng, y dịu dàng vén lại áo choàng dày, khiến nửa điểm gió lạnh cũng không chạm đến Hi Trần, ngón tay thon dài vuốt ve đôi má non mịn của Hi Trần, lướt theo ngũ quan thoát tục tuyệt trần của bé.
.
Khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng của Hi Trần, Nghiêm Dục Phong thì thào tự nhủ: “Cho dù Trần nhi có ngủ cả đời… Phong cũng sẽ ở bên cạnh Trần nhi, nhưng mà. . . . Đừng để ta đợi quá lâu đấy. . . .”
.
Ngón tay thon dài theo thói quen viết ra ái ngữ trên lòng bàn tay xinh xắn của Hi Trần, dù biết bé không hiểu, cũng sẽ không có phản ứng, nhưng y vẫn là nhất bút nhất họa viết lên tay Hi Trần.
.
Một năm nay, Nghiêm Dục Phong cùng Nghiêm Diệc Tuyền, Lăng Ngữ Hàn vẫn đợi trên núi Trường Bạch, mọi sinh hoạt vẫn ổn định như bình thường, ban ngày y đúng giờ ôm Hi Trần ra khỏi phòng hít thở không khí, ghé bên tai bé nói chuyện, vẽ chữ lên tay bé, ban đêm ôm bé đi vào giấc ngủ. Sau khi Hi Trần trở thành hoạt tử nhân, uy thực uy dược tắm rửa mọi việc vặt vãnh, y cũng không mượn tay người khác, vì không thể tự nhai nuốt thức ăn, Hi Trần chỉ có thể ăn chút cháo hay canh, tất cả đều do Nghiêm Dục Phong dùng miệng uy bé.
.
Dù độc của Trảm Tình Châm trong cơ thể Hi Trần cùng cái chân bị gẫy toàn bộ đều đã được Liễu Thương Ly chữa trị, nhưng Hi Trần trước sau vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh, Liễu Thương Ly suy đoán nguyên nhân là bởi dược tính của hồi hồn đan quá mạnh, mà thân thể Hi Trần lại quá gầy yếu, trước khi trúng độc bệnh cũ vẫn chưa khỏi, vốn không có sức chịu đựng hồi hồn đan nên mới trì hoãn không cách nào tỉnh lại.
.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Dục Phong không khỏi thống hận Phương Tình – kẻ đã bày mưu suýt chút nữa đã đẩy Hi Trần vào chỗ chết, nếu không phải vì Lăng Ngữ Hàn ra sức cầu tình, nữ nhân kia hiện giờ sẽ không chỉ chịu thương tích đầy mặt và cụt tay, trở thành kẻ điên nhìn thấy nam nhân liền phát khùng, mà không biết chừng đã sớm đầu thai đến nơi nào rồi!
.
Có oán không báo từ trước đến nay vốn không phải là nguyên tắc của y!
.
Mà hoàng đế cũng nhiều lần truyền lệnh, mời y hồi cung xử lý quốc sự, y trước sau xem nhẹ ngoảnh mặt làm ngơ; Liễu Thương Ly và Lăng Ngữ Hàn cũng không phải chưa từng khuyên can, nên để Hi Trần ra đi, để bé sớm ngày đầu thai, thoát khỏi tra tấn này, nhưng. . . . Y đã yêu bé vô cùng sâu nặng, kẻ có dục vọng chiếm giữ mãnh liệt như y, kêu y buông tay. . . . Nói dễ hơn làm?
.
Nghiêm Dục Phong nhíu mày, không muốn nghĩ đến những chuyện vụn vặt đáng ghét, ôm lấy Hi Trần, trở về trong thảo ốc hai người cư ngụ. Một năm nay, bất luận Nghiêm Dục Phong tác động mạnh đến thế nào, Hi Trần trước sau vẫn an tĩnh ngủ say, chưa từng đáp lại dù là một thanh âm hay động tác nào.
.
Dịu dàng đặt Hi Trần lên giường, Nghiêm Dục Phong chăm chú nhìn bé thật sâu, khi nào thì. . . . Y mới lại có thể nhìn thấy cặp mắt to trong sáng đơn thuần không tỳ vết? Cúi xuống đặt môi khẽ hôn lên trán Hi Trần, mí mắt. . . . rồi đến đôi môi phấn nộn, nhưng tiểu nhân nhi vẫn không có chút phản ứng, Nghiêm Dục Phong không buồn cũng không vội, y có rất nhiều thời gian để chờ đợi. . . .
.
Nghiêm Dục Phong đặt lưng xuống ghế thái sư bên giường, cầm lấy cuốn sách bình thản đọc cho Hi Trần nghe, mãi đến gần hai canh giờ sau, muốn đứng dậy đến dược lư lấy thuốc cho Hi Trần, thì tay áo tựa như bị vật gì đó níu lại, Nghiêm Dục Phong khó hiểu cúi đầu xem xét, tức thì đông cứng tại chỗ! Vì đôi mắt xinh đẹp xa cách lâu ngày kia đang mơ mơ màng màng nhìn y!
.
Nghiêm Dục Phong kinh ngạc, nín thở tập trung suy nghĩ, tựa hồ hoài nghi những gì mình đang thấy.
.
Hai mắt Hi Trần mơ hồ nhìn nam nhân đang ngơ ngẩn trước mặt một hồi lâu, mới chậm chạp chớp chớp mắt, bây giờ Nghiêm Dục Phong mới tin Hi Trần thực sự đã tỉnh! Y vội vàng đến ngồi ở mép giường đem Hi Trần ôm sâu trong ngực, cúi đầu cười ấm áp, “Trần Nhi, ngươi tỉnh?”
.
Đôi mắt trong veo chớp chớp, đôi mắt đã lâu ngày không mở nên vẫn chưa bắt được tiêu cự, Hi Trần vẫn bất động, chỉ mở to thủy mâu sáng lấp lánh để mặc nam nhân ôm mình, không có một chút sợ hãi hay hồi hộp, tựa như hai người bọn họ trời sinh đã vậy, ở cạnh nhau là lẽ tự nhiên.
.
Như hài tử mới sinh, cái miệng nhỏ nhắn diễm hồng khẽ mở, đôi mắt tinh khiết trong vắt long lanh nghi hoặc nhìn chằm chằm nam nhân vừa lạ vừa quen trước mặt.
.
Lúc Hi Trần say ngủ, bé vẫn nghe tiếng tim đập trầm tĩnh ổn định, được khuôn ngực rắn chắc ấm áp bao quanh, có một bàn tay dịu dàng không ngừng vỗ về bé, và lúc nào bé cũng có thể nghe thấy âm thanh ôn nhu luôn luôn thì thầm bên tai mình
.
Thấy Hi Trần vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Nghiêm Dục Phong trong lòng sốt ruột, tay vuốt ve gò má non mịn, ngữ khí lộ tia lo lắng: “Trần Nhi?”
.
Lúc này Hi Trần mới có chút phản ứng, bé từ trong thanh âm vô cùng quen thuộc lập tức nhận ra người vẫn luôn luôn thì thầm bên tai mình, ánh mắt mờ mịt từ từ trở nên sáng trong, nhìn rõ ràng sáng tỏ gương mặt nam nhân, bé bất giác nở một nụ cười hồn nhiên, khiến trong lòng Nghiêm Dục Phong thoáng lay động, môi nhanh chóng khẽ chạm lên cái miệng nhỏ nhắn của bé.
.
“A. . . . !” Hi Trần xoa xoa cái miệng nhỏ của mình vừa bị nam nhân hôn, mới vừa tỉnh lại khiến bé hoàn toàn không rõ tình hình xung quanh.
.
“. . . . Ngươi. . . . Là . . . Ai. . . . ?” Hi Trần một năm không mở miệng phát âm có chút khó khăn hỏi.
.
Tuy đã biết dù tỉnh lại Hi Trần cũng sẽ quên đi ký ức trước kia, trong lòng Nghiêm Dục Phong vẫn khó tránh khỏi trầm lắng, nhưng suy nghĩ liền thay đổi, đây là cơ hội tốt để Hi Trần chấp nhận thân phận mới của bản thân, vì thế Nghiêm Dục Phong vui mừng trả lời: “Trượng phu của ngươi, Nghiêm Dục Phong, phải nhớ cho kỹ!”
.
Hi Trần chỉ ngây ngốc mà gật đầu, trong đầu vẫn trống rỗng khiến bé rất tự nhiên mà tiếp nhận tất cả những lời Nghiêm Dục Phong nói cho mình, bởi lẽ trực giác cho bé cảm nhận rằng Nghiêm Dục Phong là người bé tin tưởng nhất trên đời.
.
“Vậy. . . . Ta là ai. . . . ?” Hi Trần lại hỏi.
.
“Ngươi tên Hi Trần, là thê tử của ta, nhớ kỹ?” Nghiêm Dục Phong cười gian, nhấn mạnh quan hệ của hai người một lần nữa.
.
Gật gật đầu, trí nhớ mơ hồ nên Hi Trần chuyên tâm nghe.
.
“Có đau ở đâu không?” Nghiêm Dục Phong hỏi.
.
Lắc lắc đầu, Hi Trần ngây thơ vỗ vỗ bụng, có chút ngượng ngùng nói: “. . . . Ách. . . . Đói. . . .”
.
Nghiêm Dục Phong nhất thời cười đến mức như mộc xuân phong, lại hôn một cái lên cái miệng nhỏ của bé, rồi nhanh chóng ôm bé vào trong chủ ốc, để mọi người gặp mặt.
.
Mọi người vừa nghe Hi Trần đã thực sự tỉnh lại, tất cả đều kinh ngạc không thôi, Liễu Thương Ly trước tiên đem Hi Trần kiểm tra cao thấp toàn thân một lần, động chân động tay lung tung vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Lăng Ngữ Hàn chỉ vừa nhìn thấy Hi Trần, còn chưa kịp hỏi thăm câu nào, đã bị Nghiêm Dục Phong bắt đi làm cơm, vẻ mặt ai oán mà rời đi. Còn Nghiêm Diệc Tuyền thì vui mừng quấn quanh Hi Trần ríu rít không ngừng.
.
Hi Trần hoang mang nhìn mọi người huyên náo không dứt, lúc Liễu Thương Ly bắt mạch giúp bé, quan sát thân thể bé, bé theo bản năng càng lui sâu vào lòng Nghiêm Dục Phong, bé đã mất hết kí ức căn bản không nhớ bất kì một ai, ngay cả chính mình cũng không biết, sợ người lạ đến gần, chỉ có thể tự nhiên mà ỷ lại vào người đầu tiên nhìn thấy là Nghiêm Dục Phong.
.
Nghiêm Dục Phong khẽ cười, tựa như rất thỏa mãn với việc tiểu đông tây chỉ ỷ lại vào một mình y, y bèn dỗ dành: “Đừng sợ, sư phụ sẽ không làm Trần nhi bị thương.”
.
Liễu Thương Ly tức giận nói: “Đúng vậy! Cũng sẽ không ” ăn” ngươi!” Cuối cùng còn giả bộ nhe răng nhếch miệng hù dọa bé, Hi Trần hoảng sợ khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao chôn trong ngực Nghiêm Dục Phong, chỉ hơi nghiêng mặt vừa thở hổn hển vừa dùng đôi mắt to xinh đẹp trừng mắt nhìn Liễu Thương Ly.
.
Nghiêm Diệc Tuyền nhân lúc Liễu Thương Ly kiểm tra Hi Trần, liền nhảy lên giường, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: “Tiểu phụ thân tiểu phụ thân! Ta là Tuyền nhi, ngươi còn nhớ ta không?”
.
Hi Trần nghiêng đầu nhìn tiểu nam hài như chạm bằng ngọc trước mắt một hồi lâu, mờ mịt lắc lắc đầu, “Không. . . . Nhớ rõ. . . .”
.
Nhìn tiểu nam hài lộ vẻ thất vọng, Hi Trần cũng cảm thấy khổ sở, vắt óc suy nghĩ muốn nhớ lại quá khứ, nhưng ký ức vẫn là những mảng trống rỗng, bé đau đầu nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt thống khổ lấy tay ôm đầu.
.
“Đau quá. . . . . . Ngô. . . .”
.
“Tiểu oa nhi, đừng nghĩ nữa! Quá khứ của ngươi cũng không quan trọng, quan trọng là … Hiện tại!” Liễu Thương Ly an ủi bé, còn Nghiêm Dục Phong thì kéo tay Hi Trần xuống, để bàn tay to của mình xoa xoa huyệt Thái Dương của Hi Trần, giúp cơn đau đầu của bé giảm dần.
.
Hi Trần ngẩng đầu nhìn Nghiêm Dục Phong, khó khăn mở miệng: “Ta. . . . Cái gì cũng. . . . Không nhớ rõ. . . . . . . . Vì sao. . . . Lại như vậy. . . . ?”
.
Nghiêm Dục Phong thấp giọng an ủi nói: “Không sao, ngươi đã quên tất cả cũng tốt, chúng ta. . . . cùng nhau làm lại một lần nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...