Liên Tình

CHƯƠNG 23

“Tiểu thiếu gia, ngài đâu? Tiểu thiếu gia?” Trong sương viện phía đông của Duệ vương phủ truyền ra tiếng gọi mềm nhẹ của Hi Trần.

Vài ngày trước Hi Trần đã muốn đến tìm tiểu thiếu gia , nhưng cái việc mắc cỡ đến chết người đêm ấy đã hại Hi Trần mấy ngày sau toàn thân đều bủn rủn không thể xuống giường được, thế nên dù muốn lén lút đi tìm tiểu thiếu gia cũng không có cách, không biết y có khỏe hay không?

Trong sân yên tĩnh không một bóng người thật đáng sợ, ngoại trừ thanh âm lãnh phong thổi đám lá rụng, thì chỉ có một mảnh tĩnh lặng, Hi Trần càng nghĩ càng bất an, sốt ruột gọi to, rõ ràng nhìn thấy người mình muốn tìm ở ngay phía trước, nhưng khi Hi Trần vừa nhìn kĩ, khuôn mặt đột nhiên chuyển sang trắng bệch, vội vã chạy lại.

“Tiểu thiếu gia, sao ngài lại ở trên cây? Ngài mau xuống dưới a! Rất nguy hiểm đó!” Hi Trần lo lắng chạy đến dưới tàng cây hét lớn, trời ạ! Y vì sao lại leo lên cao như vậy? Nếu không cẩn thận một cái té xuống thì phải làm sao?

Tiểu nam hài ngồi ở trên cao bình thản liếc mắt xuống nhìn Hi Trần, sau đó lại ngả lưng nằm lên nhánh cây to phía sau, không thèm để ý đến kẻ vừa tới thêm một lần nào nữa, đôi chân nhàm chán đong đưa lúc ẩn lúc hiện.

Hi Trần nhìn biểu tình của tiểu nam hài phía trên, trong lòng có chút khổ sở, tiểu thiếu gia. . . . Nhất định là giận mình rồi a? Mình không để ý lệnh cấm tự tiện chạy đến địa lao, không ngờ rằng, bị thương nặng nằm một chỗ đến một tháng không thể đến thăm tiểu thiếu gia một lần, mấy ngày nay, không biết Nguyên nhũ mẫu có khi dễ tiểu thiếu gia hay không?

“Tiểu thiếu gia. . . . Ngài giận nô tài hay sao? Nô tài không có cố ý. . . . Ngài bỏ qua cho nô tài được không? Nô tài không phải cố ý không đến tìm ngài. . . . Ngài đừng sinh khí. . . . Ngài mau xuống dưới, nô tài tùy ngài xử trí được không. . . .” Hi Trần nhỏ giọng khẩn cầu , chỉ hy vọng tiểu thiếu gia nhanh leo xuống, đừng làm hắn lo lắng sợ hãi như vậy nữa.

Tiểu nam hài vừa quay đầu đã nhìn thấy dòng lệ lo lắng trong mắt Hi Trần, y vốn đang tức giận mà nhất thời cũng mềm lòng, nhanh nhẹn leo xuống.

Vừa thấy tiểu nam hài bình an vô sự leo xuống, Hi Trần cũng ngừng rơi lệ, nín khóc mỉm cười, “Thật tốt quá, tiểu thiếu gia, may mắn ngài. . . .”


Không đợi Hi Trần nói xong, tiểu nam hài trừng mắt giận dỗi liếc thiếu niên một cái, liền đi thẳng vào trong đình nghỉ mát cách đo không xa, quay lưng cố không thèm để ý đến cái kẻ kia.

Tuy rằng Hi Trần lớn hơn y mấy tuổi, nhưng người mạnh mẽ phải so khí thế ( khí thế bỉ nhân cường), huống hồ gương mặt kia giống vương gia như đúc, chỉ cần trừng mắt, cũng khiến người khác tim đập sợ hãi.

Cơn giận của tiểu thiếu gia không nhẹ đâu. . . . Phải làm thế nào thì tiểu thiếu gia mới nguôi giận? Hi Trần chân tay luống cuống theo sát phía sau y tiến vào đình nghỉ mát, đứng sau lưng tiểu nam hài, ấp a ấp úng: “Tiểu thiếu gia. . . . Ngài đừng giận nô tài được không? Nô tài xin lỗi ngài, thực xin lỗi. . . . Thực xin lỗi. . . .”

Hi Trần không biết nên như thế nào mới khiến tiểu nam hài nguôi giận, chỉ có thể lễ phép ở phía sau y không ngừng nhận lỗi.

Dường như những lời ấy nghe rất nhàm chán, tiểu nam hài liền xoay người lại, kéo tay bắt Hi Trần ngồi xuống cạnh mình, Hi Trần vui vẻ mỉm cười, vì biết hành động kia của tiểu nam hài chứng tỏ rằng y không còn tức giận nữa.

“Tiểu thiếu gia, nô tài mang chút hoa quế cao tới cho ngài, ngài nếm thử một chút, ăn ngon lắm đấy!” Hi Trần lấy từ trong ngực một khối điểm tâm được bao trong chiếc thủ quyên sạch sẽ, đặt trên thạch bàn rồi mở ra, dường như muốn nịnh nọt mà đẩy tới trước mặt tiểu nam hài.

Thủ quyên: khăn tay

Tiểu nam hài hình như không thích đồ ngọt, vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Hi Trần, đành phải nhón lấy một khối cho vào miệng, điểm tâm vừa vào miệng lập tức chuyển thành ngọt lịm khiến đôi mày thanh tú của y khẽ nhíu lại, nhưng lập tức rất nhanh lại dãn ra, không để Hi Trần nhìn thấy.

Nhanh chóng bỏ toàn bộ chỗ quế hoa cao trên bàn vào miệng, mới chậm rãi tiêu sái tiến vào phòng, nhân lúc Hi Trần ở phía sau không để ý, tiểu nam hài khẽ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn như được tạc bằng ngọc thạch, ở trong phòng tự rót cho mình một ly trà để hòa tan cái vị ngọt đến ghê người trong miệng, lúc này mới khôi phục khuôn mặt tuấn tú ban đầu.

“Tiểu thiếu gia. . . . Mấy ngày nay ngài khỏe không? Nguyên nhũ mẫu không biết đối xử với ngài thế nào?” Hi Trần lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế như được chạm khắc của tiểu nam hài, tiểu thiếu gia so với trước kia dường như càng lạnh lùng, có phải là tại Nguyên nhũ mẫu làm khó y không?


Tiểu nam hài gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, coi như là đang trả lời câu hỏi của Hi Trần, lão bà nương Nguyên nhũ mẫu kia hiện tại sợ y muốn chết, ngoại trừ đúng giờ đem ba bữa cơm đến rồi nhanh chóng chạy trối chết ra, sao dám đối với y có gì khác!

Dựa vào tình cảnh hai người gặp nhau trước kia, khiến Hi Trần vừa nhìn ánh mắt hoặc động tác của tiểu nam hài, có thể lập tức hiểu suy nghĩa của y, nghe câu trả lời của tiểu nam hài, nội tâm Hi Trần liền chùng xuống.

“Tiểu thiếu gia, hay là tính như vầy đi! Nô tài đưa ngài đi tìm Vương gia được không? Để ngài một mình ở chỗ này cũng không phải là cách tốt, ngài còn nhỏ như vậy, là thời điểm cần phụ mẫu nhất, không thể tiếp tục để ngài chịu ủy khuất a!”

Hi Trần trong lòng có chút chua xót nói, vì cảm thấy hoàn cảnh hai người bọn họ có phần tương tự, cả hai đều là những đứa trẻ mà phụ mẫu không cần, có điều mình có chút may mắn hơn tiểu thiếu gia, bởi lẽ còn có người quan tâm thương yêu mình là nhũ mẫu, nhưng tiểu thiếu gia. . . . Cái gì cũng đều không có, một mình cô độc sống tại tiểu viện hoang vắng này, chưa hề có người nào đến yêu thương y, quan tâm y.

Tiểu nam hài cầm tay thiếu niên, khăng khăng lắc đầu.

“Nhưng mà tiểu thiếu gia. . . .” Hi Trần vẫn còn muốn khuyên bảo, tiểu nam hài liền giống như nhàm chán mà ngáp một cái, thẳng đi đến bên giường cởi hài, nằm xuống, ra vẻ muốn ngủ trưa.

Hi Trần bất đắc dĩ giúp y đắp chăn, nhìn thấy tiểu nam hài an ổn chìm vào giấc ngủ, mới khẽ khàng rời đi.

Trong lúc Hi Trần đi trên hành lang dài đến thư phòng tìm Nghiêm Dục Phong, lại nhìn thấy người chưa từng tỏ ra vui vẻ với mình – Phương Tình cùng nha hoàn của nàng Tước Nhi từ phía đối diện đi đến, Hi Trần cúi đầu, muốn đi đường khác để tránh hai người kia, lại bị Tước Nhi có đôi mắt sắc lẻm ngăn lại.

“Sao vậy? Muốn tránh a? Thật là một hạ nhân không biết phép tắc, nhìn thấy tiểu thư nhà ta cũng không có phản ứng sao?” Tước Nhi dẫn Phương Tình đi tới, cái miệng ác độc không khách khí trách mắng.

“Phương, Phương cô nương, thực xin lỗi. . . . Là nô tài không có phép tắc. . . . Ngài đừng nóng giận. . . .” Hi Trần khiếp sợ khẽ nói, cúi đầu không dám nhìn các nàng.


Phương Tình cười lạnh một tiếng, đôi môi thoa son thốt ra những lời khó nghe: “Hừ! Ta còn tưởng là quý công tử nhà ai đại giá quang lâm chứ! Nguyên lai là cái kẻ ngay cả đũa cũng không biết dùng – tên nô tài què chân, nhìn ngươi một thân y phục thượng đẳng. . . . Là của Chức Tú Phường phải không? Là trộm được? Cướp được sao? Hay là. . . . Dùng thân thể dơ bẩn của ngươi đổi lấy?”

Hi Trần khó khăn chịu đựng những lời châm chọc của Phương Tình, không dám cãi lại một chữ, bé chưa từng muốn mặc xiêm y hoa lệ này nọ, nhưng Vương gia vẫn kiên quyết đặt cho bé nhiều bộ như vậy, ép phải mặc, Hi Trần biết, y phục quí giá như vậy mặc trên người một tên hạ nhân què như mình, nhìn qua cũng thấy bộ dạng chẳng ra gì, nhưng. . . . là mệnh lệnh của Vương gia, Hi Trần lại càng không dám phản kháng. . . .

“Tiểu thư, ta nói a! Chắc tên nam sủng này ở trên người Vương gia hạ cổ gì đó, khiến Vương gia si mê hắn như vậy, bằng không với thân phận đê tiện của tên què này, sao có thể câu dẫn được trái tim Vương gia chứ! Nghe nói, hắn vốn là cái tai tinh bị phụ mẫu vứt bỏ!” Tước Nhi ngữ khí châm chọc nói, lời cuối cùng vừa dứt, hài lòng nhìn Hi Trần trong chớp mắt mặt trắng bệch.

“Nga? Tai họa?” Lời Tước Nhi nói ra khiến Phương Tình có hứng thú.

Tước Nhi gật gật đầu, tỏ dáng vẻ nghiêm trọng, “Nô tì thật vất vả mới dò la ra được a! Tên nô tài này a! Bị thầy tướng số nói là kẻ không may mắn, sẽ khắc chết phụ mẫu, bại hoại gia nghiệp tổ tông, cho nên song thân hắn không nhận hắn, từ khi sinh ra liền xem hắn giống như súc sinh! Cái chân què này a ~ nghe nói là tay chân không sạch sẽ, trộm đồ vật này nọ, bị phụ thân hắn đánh gãy đó!”

Hi Trần cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo chính mình, hai mắt mở to không dám chớp mắt, sợ nước mắt không kiềm chế được tranh nhau rơi xuống, một chữ cũng không dám phản bác, không phải. . . . Sớm nên quen với những lời chỉ trích này sao? Nhưng vì cái gì. . . . Vừa nghe các nàng nói về chuyện thân thế của bản thân mình lại không chịu nổi sự thật kia, tâm. . . . Vẫn khó chịu như vậy chứ? Mình không có trộm đồ vật gì cả. . . . Là nhũ mẫu cho mình mà. . . .

“Hừ! Nguyên lai là tên nô tài tảo bả tinh (sao chổi)! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất cách Vương gia xa chút, đừng để Vương gia dính vận xấu của ngươi, bị ngươi khắc. . . .” Phương Tình chưa nói hết vội ngậm miệng, sợ nói ra chữ xấu kia, người trong lòng mình sẽ ứng với lời vừa nói gặp phải điều không may.

Tước Nhi nhìn Hi Trần vẫn cúi đầu không nói năng gì, tức giận mà đẩy bé một cái, Hi Trần phản ứng không kịp, chật vật ngã xuống đất, Tước Nhi không chút áy náy, khinh thường từ trên liếc nhìn xuống bé.

“Uy! Lời tiểu thư nhà ta nói ngươi có nghe hay không? Muốn giả câm vờ điếc a? Cũng không nhìn xem thân phận chính mình là cái gì, tới gần ngươi nếu dính phải vận xấu của ngươi, ngươi cho là Vương gia còn có thể sủng ngươi bao lâu? Nếu Vương gia thật sự nhiễm phải sát khí của ngươi, ta thấy ngươi chết trăm lần cũng không chuộc hết tội!”

“Đối, thực xin lỗi. . . . Nô tài. . . . Nô tài không. . . .” Hi Trần ngây ngốc đứng lên, sợ hãi muốn giải thích, lại bị một tiếng gọi từ xa xa cắt lời.

“Trần nhi!” Phong Minh ở một đầu hành lang khác nhìn thấy Hi Trần bị Phương Tình cùng Tước Nhi vây quanh, vì thế liền bước nhanh đến.


Phương Tình mắt thấy không còn cơ hội hạ nhục Hi Trần, tâm khẽ động, phóng ra hai đạo ngân châm sắc nhỏ như ngưu mao không chút dấu vết, bắn về phía ngực Hi Trần, Hi Trần nhất thời ngực đau đến không chịu nổi, hai tay vội bám vào vách tường để thân thể không ngã xuống, sợ bị Phong Minh nhìn thấy cảnh như vậy.

“Hừ! Ta xem đồ nô tài đê tiện ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu? Thức thời nghe lời ta, liền cách Vương gia xa một chút, người ta là hoàng thân quốc thích, không phải người cái đồ đũa mộc ngươi có thể chạm vào!” Phương Tình thấp giọng đe dọa Hi Trần, cũng không đợi Phong Minh tới, liền cùng Tước Nhi quay đầu tự nhiên mà rời đi.

Hi Trần ngực đau đớn vô cùng, nhưng lời Phương Tình vừa nói, khiến bé hiểu rõ hoàn cảnh bản thân, một kẻ là điềm xấu như mình, thật sự không nên tiếp cận Vương gia. . . . . .

Phong Minh hoàn toàn không biết hành động của Phương Tình, đi đến trước mặt Hi Trần, nhìn thấy sắc mặt bé trắng bệch, khẽ thở gấp đầu đổ mồ hôi lạnh, không khỏi lo lắng hỏi: “Trần nhi, ngươi làm sao vậy? Vì sao sắc mặt khó coi thế? Phương cô nương làm khó ngươi sao? Đáng giận, ta đi nói với Vương gia!” Nói xong liền giận dữ muốn rời đi.

“Không, không cần. . . . Phong đại gia. . . . Nô tài không có việc gì. . . . Nô tài chỉ là mới vừa rồi đi có chút quá nhanh. . . . Có chút thở gấp. . . . Hiện tại. . . . Không có việc gì , Phong đại gia, việc này không liên quan tới Phương cô nương, nô tài không có việc gì. . . . Ngài đừng lo lắng.” Hi Trần từ từ hít thở, đau đớn vì bị kim đâm ban nãy đã biến mất không dấu vết, bé cũng không hiểu được là xảy ra chuyện gì, nhưng không muốn để Phong Minh vô duyên vô cớ nghi oan cho người khác.

“Thực không có việc gì chứ?” Phong Minh cẩn thận quan sát sắc mặt Hi Trần, phát hiện vẻ trắng bệch đáng sợ hồi nãy tự nhiên biến mất, khí sắc khôi phục lại vẻ trắng ngần như bình thường, có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao y vẫn cảm thấy có điểm kì lạ?

Xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, Hi Trần gật gật đầu, khẳng định nói: “Ân! Nô tài thật sự không có việc gì, cám ơn phong đại gia quan tâm.”

Phong Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, Lăng thiếu gia đang tìm ngươi đó! Ngươi không phải lại quên chuyện gì chứ?” Trong lời nói mang theo vẻ hứng thú vì sắp được xem kịch vui.

Hi Trần thoáng chốc tim đập loạn nhịp, mới giật mình hô một tiếng, nguy rồi! Vừa rồi một lòng vội vã tìm tiểu thiếu gia, cư nhiên đã quên uống dược. . . . Lăng đại gia nhất định là sinh khí. . . .

“Phong đại gia. . . . Nô tài lập tức đi. . . . Ngài cũng đừng nên. . . . Đừng nói cho Vương gia. . . . ?” Hi Trần khẩn cầu Phong Minh, sợ bị Nghiêm Dục Phong biết chuyện bé quên uống dược.

Phong Minh ôn hòa cười với bé, “Yên tâm đi! Ta sẽ không nói cho Vương gia, ngươi mau đi tìm Lăng thiếu gia đi! Hắn đang phát giận đó!”

Hi Trần lúc này mới thở phào một tiếng, vội vàng chạy đi tìm Lăng Ngữ Hàn bồi tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui