Krixi bay về căn cứ gọi thêm tiếp binh. Nakroth bám đuôi theo. Cậu ta lặng lẽ âm thầm giữ một khoảng cách với Krixi. Và đương nhiên là cô ấy không biết điều này. Cô vẫn cứ bay tung tăng. Nakroth lẩm bẩm: - Tên này trẻ con thế nhỉ! Nakroth nãy giờ đu bám, luồng lách cây cối để đi theo Krixi.
Nakroth nghĩ: "Đây là cơ hội tốt để mình tìm ra căn cứ của bọn chúng. Và tiêu diệt chúng Như vậy, mình sẽ giành chiến thắng thôi.".
Đi đến một đoạn, Krixi dừng lại. Do bất cẩn, Nakroth không để ý nên suýt bị Krixi phát hiện.
- Phù... mém chết...
Nhưng Nakroth đã tự trấn an khi anh nhìn thấy Krixi đang bay trên cái bẫy mà Hùng đã đặt. Chỉ cần cô ấy đặt chân xuống thì sẽ hứng nguyên đòn bẫy "sầu riêng thần chưởng". Nhưng cậu ta thắc mắc một điều là tại sao cô ấy lại dừng lại.
- A chúng em đấy à?
- Vâng tụi em đây. Chị về có việc gì thế ạ?
- Mấy đứa chuẩn bị lên đường chiến đấu bọn lâm tặc nhé.
Bọn bướm tiên reo lên:
- Vâng! Nãy giờ Nakroth không hiểu gì cả, vì Nakroth không thể hiểu tiếng của bướm tiên giao tiếp với nhau. Nhưng Nakroth quyết định đánh úp (úp sọt đó mấy man) luôn Krixi và quân đoàn tinh linh, nhằm triệt tiêu quân lực tiếp tế cho đối thủ. Cậu ta đợi khi Krixi đi ra khỏi khu vực bẫy sẽ tấn công, bởi nếu lơ nga lơ ngơ dính ngược lại bẫy thì chết.
- Chuẩn bị xong hết chưa?
- Đợi tụi em một chút.
Nakroth chợt nghĩ ra một ý tưởng thú vị. Anh vác một tảng đá bự, chuẩn bị thảy xuống người Krixi cho cô ấy rớt xuống hố chơi.
- Mệt thật! - Krixi khép cánh lại đáp xuống đất - Cái gì vậy! - Krixi rơi xuống hố sầu riêng. Cùng lúc đó, Nakroth không giữ được tảng đá lớn nữa, cậu ta làm rơi xuống hố ngay đúng chỗ Krixi.
- ÁÁÁ...!!! ĐAU QUÁÁÁ...!!!
- Hả? Nhưng thôi, cơ hội đến rồi... (nakroth cười nhếch nhẹ) … Úi! -Đàn bướm tiên của Krixi phát hiện ra Nakroth, chúng tấn công rất là dữ dội. Nakroth rút đao, thực hiện "Bồi thẩm đoàn" những cú chém chết chóc và những pha thoắt ẩn thoắt hiện đã làm chết biết bao nhiêu là ruồi muỗi.
Và đây là chiêu "Động kinh".
- Oái! - Nakroth ngã khỏi cành cây, rơi xuống tảng đá và lăn xuống chỗ đống sầu riêng. Cậu ta rút song đao cắm vào đất để dựa chân không rơi xuống hố. Nhưng bọn bướm tiên vẫn tấn công dữ dội. Nakroth phải dùng cách khác.
- Đáng ghét! Chết đi! - Nakroth đập bướm tiên như là đập muỗi. Và bướm tiên chết như muỗi. Còn đúng một con. Nó van xin:
- Đừng... đừng giết tôi...
- Hừm, con cuối nè! Chuẩn bị làm một pha quét sạch nào. - Nakroth không hiểu bướm tiên nói gì cả. Cậu ta giơ tay lên chuẩn bị đập.
- Cứu em với! Bất ngờ, tảng đá bị hất tung lên. Nakroth bị hất văng lên khỏi mặt đất. Nakroth chỉ còn một thanh bảo đao trong tay. Cậu ta quyết định xuống hố nhặt lại thanh bảo đao. Nhìn thấy Krixi, Nakroth đau đầu lựa chọn: "Mình có nên cứu cô ấy không nhỉ? Nếu cứu, cô ấy sẽ tiếp tục gây khó dễ trong việc khai thác khu rừng của mình. Nhưng nếu không cứu thì sao mình có cảm giác tội lỗi quá!". Nakroth vò đầu bứt tóc nghĩ một hồi.
Dưới hố có tiếng rên:
- Đ..a..u qu..á...
- Cô ấy còn sống! - Cậu ta hét lên. Nakroth quyết định kéo cô ấy lên rồi tính tiếp. Sau khi đã kéo Krixi lên bờ, Nakroth mới nhận ra một điều là Krixi bị gai đâm mất quá nhiều máu. Anh quyết định cứu Krixi, bởi trong thâm tâm anh không dám giết cô ấy.
- Đau...!!!
- Nằm yên chịu đau xíu thôi.
- Nakroth băng bó vết thương bằng túi cứu thương của cậu ta hay mang theo. Trong lúc băng bó, cậu ta thấy người Krixi có một luồng sáng xanh ma thuật phát ra. Ma thuật trị thương chăng? Cậu ta nghĩ: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Cứ cứu cô ấy sẽ tốt hơn".
Một lúc sau, Krixi đã được băng bó xong và cũng thật ngạc nhiên khi cô ấy đã hoàn toàn bình phục. Vừa tỉnh dậy và nhìn thấy Nakroth, cô hét to:
- Nakroth! NGƯƠI,...!!!
- Này khoan đã!
- BÃO LÁ! - Krixi hất tung Nakroth lên cao, rồi cô tung tuyệt kĩ BƯỚM ẢO. Nakroth dính chưởng đợt bướm bay đi, nhưng đến khi bướm bay về, cậu ta vòng ra phía sau chém một phát.tuyệt kĩ Gươm hành quyết được sử dụng. Krixi vẫn gồng sức " Hây Zaaa" mưa sao băng rơi xuống, đúng là tiên có khác. Có vẻ Nakroth rất và đang giận giữ.
- Đáng ghét! - Nakroth lại tiếp tục lao tới tấn công. Cậu ta dùng Nguồn Cơn Rắc Rối chém hai phát vào người Krixi, khiến cô ấy bị thương chí mạng. Bão lá dưới chân, nhưng Nakroth đã nhanh chóng né ra ngoài.
- Hắn... nhanh quá... Liệu hắn ta là ai đây, người hay thần? - Krixi lẩm bẩm.
Nakroth lên tiếng:
- Đúng là cứu vật thì vật trả ơn, cứu nhân thì nhân trả oán mà!
- HỨC.. Ngươi cứu ta là sai lầm to đấy hahaha. Giờ thì xem ta đây! Bướm ảo được tung ra. Nakroth dùng tiếp Bồi thẩm đoàn để né, tiếp là thêm một lần Nguồn cơn rắc rối, cậu ta chém một phát chí mạng trực diện vào người Krixi, nhưng cô ấy đã gồng sức "Mưa sao băng" lại được sử dụng. Cô ấy bay rất nhanh khi tuyệt kĩ này tung ra.
- Đừng hòng bắt được ta, và đừng hòng động vào một cái cây nào của khu rừng này nữa! Ta thay mặt các tinh linh cây cối ở đây nói điều đó. Bởi ta là Krixi,là tiếng nói của cây xanh!
- Cô là gì tôi không quan tâm! - Nakroth tiến tới, dùng gươm hành quyết. Krixi bị hất tung, bão lá không hất tung được Nakroth. Bướm ảo tung ra cũng trật nốt, khi Nakroth lướt về phía sau chém thêm một phát nữa. Ma lực tiêu tốn quá nhiều, Krixi dần dần yếu đi nhưng cái miệng vẫn không yếu đi.
- Ngươi RỜI KHỎI ĐÂY NGAY - Quát Nakroth
- Hừm... Xem đây! - Nakroth lướt một pha nhanh như gió qua người Krixi - Hừ!
- Hự... - Krixi ôm vết thương đau đớn. Nakroth lại bảo:
- Đừng có đặt điều cho ta! Trong tất cả sức lực còn lại của mình, Krixi tung đòn bướm ảo cuối cùng. Nakroth không né, như thách thức cô ấy rằng cậu ta không sợ. Cậu ta sừng sững đứng ở đấy.
- Ư..ư... A... Krixi nằm gục xuống, vì vết thương quá hiểm với lại các vết chí mạng lúc nãy của Nakroth. Cô thở yếu ớt, chỉ cần một nhát chém nữa của Nakroth đã đủ cho Krixi lìa đời, nói là triển ngay, thanh đao đẫm máu của anh giơ cao lên và.."VÚTTT, ẦMM" lưỡi đao đáp xuống kề bên người Krixi. Có lẽ, đâu đó trong thâm tâm anh không cho phép anh làm điều đó. Cậu ta quyết định cứu Krixi lần thứ hai. Nakroth lấy lọ cồn 70 độ trong túi cứu thương rửa vết thương dài từ ngực xuống tới bụng của cô. Hết bông băng, Nakroth xé luôn áo của mình băng cho Krixi. - Được rồi.
Krixi đã ngủ. Bây giờ Nakroth không biết phải làm gì. Chợt bướm tiên mà lúc nãy Nakroth định đập làm một pha quét sạch xuất hiện. Nó lên tiếng:
- Này! Ngươi đi theo ta!
- Hả?
- Đưa cô ấy về căn cứ đi. - Bướm tiên trả lời. Theo sự hướng dẫn của bướm tiên, Nakroth đi theo. Và cậu ta đã vào được căn cứ, không. Đó chỉ là căn nhà nhỏ của Krixi ở trong rừng mà thôi. Vào trong nhà, cậu ta nhìn quanh. Căn nhà đúng chất của con gái, vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Cậu ta đặt Krixi lên nhẹ nhàng giường, rồi giở tủ quần áo xem thử (biến thái vch -.-).
- Ái chà...
- Này! Ngươi tên gì đấy?
Cậu ta trả lời nhanh gọn:
- Nakroth.
- Nakroth sao... Thôi được, ngươi ở đây canh chừng cho cô ấy. Cấm sàm sỡ! Ta đi năm phút rồi về. - Bướm tiên đáp.
- Ơ, hừ... Ta không phải là đầy tớ cho nh... Chưa nói dứt câu bướm tiên đã bay đi. Cậu ta ngậm tức, bỗng chốc nhìn Krixi với một ánh mắt vô cùng thiện cảm. Không còn thái độ thù hằn giữa hai người nữa (Á đù...), Nakroth nghĩ vậy. Cậu ta sờ nhẹ nhàng lên má gò má rất cute của Krixi và nựng vài cái (Ý trời -.-).
- Hừm... không biết con bướm tiên kia làm gì mà lâu thế nhỉ? Một ngọn lửa bí ẩn như đang bùng lên trong người Nakroth. Cậu ta như không thể kiềm chế được bản thân mình. Trong phút bất kiểm soát ấy, Nakroth lấy môi mình áp sát môi của Krixi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...