Ăn cơm xong, tôi không về lâu đài mà lang thang cho đã với Sinestrea bởi án tử đang ở trên đầu, tôi mà về là toi ngay.
Thôi thì cứ chơi cho đã hôm nay, về chết cũng chưa muộn.
Thật ra Sinestrea ban đầu cũng định về nhưng năn nỉ tôi về không được nên quyết định theo tôi lang thang luôn.
Chiếc đầm xứ lạnh quá nóng nực khiến cô nàng phóng ngay vào tiệm quần áo lựa một bộ thật mát mẻ rồi đi dạo phố chung với tôi.
Cô ấy mặc một chiếc áo thun trắng cùng với chiếc quần short vải jean ngắn.
Tôi có lựa cho cô ấy một đôi giày nhưng cô nàng không mang và cứ đi chân đất.
Kể ra thì, khi mặc bộ đồ mùa đông kia thì cô ấy vẫn không mang giày dép gì cả, vẫn cứ chân không (dù có thêm đôi tất chân).
Tôi và cô ấy đi khắp nơi, từ công viên đến chợ, từ nhà ga đến thư viện, đi đến tối mịt.
Sinestrea ngáp ngắn ngáp dài:
- Anh ơi ...
oáp ~ về thôi, em buồn ngủ lắm rồi ~
- Đi thêm xíu nữa đi.
- Oáp ~ anh nhìn đồng hồ đi ...
Tôi ngước xung quanh thì thấy chiếc đồng hồ trên tháp.
Ái chà chà, đã gần 11 giờ khuya rồi cơ à.
Tôi lang thang lâu nhỉ.
Xung quanh giờ đây tĩnh lặng, chỉ còn vài ba chiếc xe máy chạy ngang của những người làm về ca khuya.
Đèn đường vàng vọt chiếu xuống chỗ băng ghế nơi tôi và cô ấy đang ngồi.
- OÁP ~ Em buồn ngủ ...
- Chậc ...
- Tôi không biết nên làm sao nữa nên bảo cô ấy có gì tựa vào vai tôi chợp mắt một tí.
Ai dè, vừa nói xong thì tựa vào và ngủ luôn thật.
Còn lại mình tôi thức, tôi đan hai bàn tay lại suy nghĩ.
Bản thân tôi dường như đang do dự một điều gì đó thì phải, đúng là tôi đã do dự thật.
Tôi do dự khi không nói ra sự thật sớm, chỉ vì tôi sợ Lunar, tôi sợ cô ấy sẽ giết tôi.
Nỗi sợ ấy chẳng có gì sai, nhưng tôi nên nói ra sớm để nhanh chóng giải quyết nhanh gọn chuyện tình rắc rối này.
Đừng yêu hai người cùng lúc, ấy là điều đúng đắn.
Tôi cõng Sinestrea lên vai, phóng xe trượt điện về lại lâu đài.
Đêm tối, ngọn núi tuyết trở nên âm u lạ kì.
Những khu rừng thông bao bọc xung quanh không có lấy một chút ánh sáng, ánh trăng là thứ duy nhất giúp tôi thấy đường.
- Chết bà ...
lâu đài ở chỗ nào?
Tôi quên béng mất, giờ thì đã muộn.
Tôi lạc luôn trong khu rừng thông tăm tối, đáng sợ.
Sinestrea đã ngủ say rồi, tôi có nên đánh thức cô ấy dậy để hỏi đường không? Nhìn cô ấy ngủ ngon như vậy, tôi không nỡ.
Nhưng rồi tôi phải làm sao đây?
- A có cách! - Tôi vận ma thuật tạo một cái cây đại thụ khổng lồ lên cao.
A kia rồi, cái lâu đài băng kia rồi.
Tôi phóng dây leo vào những cây thông di chuyển từ từ đến lâu đài.
May quá, mọi sự đều ổn.
Tôi đã về đến nơi.
Nhưng ...
- Anh Hùng!
- L..Lunar! - Tôi giật mình.
Cô ấy đang canh gác cổng lâu đài, điều mà tôi không ngờ đến vào lúc này.
- HỪ!!! - Cô ấy nghiến răng, biểu hiện của sự chẳng lành.
Tôi khá run nhưng cũng ráng giữ bình tĩnh, giờ mà hoảng sợ lên thì rắc rối lắm.
- Sao anh ...
- ƯM ~
- Sao anh không nói sự thật với em hả?
Câu nói của cô ấy làm tôi sững sờ.
Hóa ra, khi Namz và Shiri trở về, hai người họ đã nói toàn bộ sự thật cho Lunar.
Khi nghe được những điều trên, Lunar khá sốc khi biết được mình chỉ được hồi sinh từ mẫu tóc, bản thân cô thực sự đã chết rồi.
Sau khi cô chết, Hùng đã tìm được tình yêu mới của mình.
Lunar có giận không? Nếu là lúc mà cô và Hùng còn vui vẻ, mặn nồng bên nhau thì chắc là giận đấy, giận lắm.
Nhưng giờ, cô không còn là gì đối với Hùng nữa, sự có mặt của cô không khác gì một sự vướng bận.
Cô muốn thoát đi nhưng phải nói được những lời cuối với Hùng.
- Anh nghe em nói đây: em mãi yêu anh, nhưng khi em đã chết và anh đến bên người mới, em không còn là gì với anh nữa.
Em chỉ muốn nói với anh một điều thôi.
- Điều gì?
Lunar rút trong túi ra một chiếc vòng đeo vào tay tôi và nói:
- Đây là vòng tay đá mặt trăng, em tặng lại cho anh.
Anh hãy dùng nó để bảo vệ người mà anh yêu thương.
Và hãy nhớ rằng: nếu không bảo vệ được người mình thương thì đừng làm người ấy tổn thương.
Nói rồi Lunar biến mất, tôi cố chạy lại ôm cô ấy lần chót nhưng rồi mọi thứ đã tan vào hư vô.
Tôi đứng ngẩn ngơ một lúc lâu trước khi một tên lính vỗ vai tôi:
- Này, vào trong đi, đứng ngoài này cho cảm lạnh à.
Đêm hôm ấy, trong khi Sinestrea đang ngủ thì tôi lại hoài niệm về Lunar.
Có thể mọi người sẽ nói tôi còn vương vấn tình cảm với Lunar thì không, đó là kỉ niệm.
Đối với tôi, mọi kỉ niệm đều là thứ đáng để nhớ.
Tôi nhớ có một ai đó, không biết phải đám bạn đang ở Athanor không, đã từng nói với tôi rằng nó rất ganh tị với tôi vì có một người vợ quan tâm, hi sinh mình cho tôi như vậy.
Lúc ấy tôi không hiểu lắm nhưng giờ thì tôi cũng hiểu rồi.
Nhớ lại thì, khi tôi hiếp Sinestrea va đưa cô ấy về nhà, Lunar chẳng hề nổi giận với tôi mà sẵn sàng tha thứ cho tội lỗi của chính bản thân nữa.
Có lẽ, điều đáng tiếc nhất chính là tôi không giữ được cô ấy.
Giờ đây, khi tôi yêu Sinestrea, tôi nhất quyết không để cô ấy bị tổn thương.
- Anh chưa ngủ à? - Sinestrea hỏi tôi.
- À ...
anh chưa buồn ngủ.
- Vậy để em thức với anh.
Tôi cản:
- Thôi đừng, em không nên làm như vậy.
Đó không phải là ý hay đâu.
- Nhưng em cũng muốn thức với anh cơ ...
- Thôi, anh đi ngủ giờ ấy mà.
- Nói rồi tôi nhắm mắt lại để cô ấy yên lòng ngủ ngon.
Trong khi đó, trong phòng họp của lâu đài vẫn sáng đèn.
Các tướng lĩnh của Hội Ám Hoàng (trừ Sinestrea), Conifer và đồng bọn đang họp bàn về video nhạy cảm của Alice trên web A.
Conifer nhất quyết không thừa nhận việc mình đã đăng, cũng phải thôi, hắn đâu có giữ mà đăng.
- Vậy tại sao địa chỉ IP lại hiện là của lực lượng các người? - Quillen đập bàn - Có biết đây là vấn đề hết sức nhạy cảm hay không hả?
- Bọn ta không hề làm việc đó! Mạng của bọn ta đã đóng từ lâu rồi, giờ chỉ xài nội bộ, không liên kết được với bên ngoài, thử hỏi làm sao bọn ta có thể lấy được cái video ấy chứ hả!
Capheny xách cái laptop vào, mở video ấy lên rồi phân tích địa chỉ IP.
Nó hiện rõ mồn một là của Conifer.
- What? - Hắn trố mắt.
- Còn chối nữa không?
- Không ...
không phải tôi ...
tôi không hề làm chuyện đó.
Quillen nghiến răng:
- Đến nước này mà còn chối được hả! Ngươi muốn chết không?
- Nhưng rõ ràng không phải tôi ...
Adam đứng lên:
- Ngài ấy nói thật đấy, lực lượng của chúng tôi từ lâu chỉ sử dụng mạng để kết nối tên lửa, đạn được và vũ khí thôi, không dùng mạng để lên ...
- NÍN! - Quillen - Ngươi bên hắn, làm chứng cho nhau thì ai tin!
Trong khi hai bên đang cãi nhau thì Dextra ngồi mò mò phát hiện ra: người đăng video này sở hữu tài khoản tên là volkath24.
Cái tên này rõ ràng là của tên Volkath, liệu đây có phải sự thật không?
Có một thời gian, Veres làm việc bên phía LSĐ nhưng chưa bao giờ cô phát hiện ra chuyện tên Volkath xem phim đen cả.
Amily cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Dextra khá băn khoăn khi nếu đây là sự trùng hợp thì thì khá ngớ ngẩn, nhưng nếu là tài khoản của Volkath thì tại sao hắn lại để lộ dễ dàng như vậy?
Nghĩ một hồi cũng đau hết cả đầu, cô xin về phòng nghỉ trước.
Mọi người sau đó cũng giải tán, mai bàn tiếp.
Một đêm cứ thế trôi qua.
5h30 sáng.
Tôi choàng tỉnh sau tiếng chuông điện thoại ở đâu đó.
Lắng tai nghe một hồi, hóa ra nó nằm trong ba lô của Sinestrea.
Tôi tiến lại mở ba lô ra, đây là điện thoại của tôi.
Thường thì tôi hay cài báo thức 5h30 nhưng tận 6 giờ tôi mới dậy, tôi cài để biết là mình còn bao nhiêu phút để nướng nữa.
Sinestrea vẫn đang ngủ rất ngon, tôi cũng không muốn làm phiền nên ra ngoài trước.
Ngay lúc này, tôi gặp Dextra.
- Ủa chị Dextra? Chị làm gì ở đây vậy?
- May quá, nhóc đây rồi.
Chị có việc nhờ nhóc.
- Việc gì thưa chị?
Dextra kể lại:
- Tên Conifer đăng video nhạy cảm của Alice rồi bây giờ hắn không nhận, chị không có cách nào buộc tội hắn được.
Nhóc có cách nào không?
- Conifer sao? Hắn đăng khi nào vậy?
- Cũng lâu, tầm gần 2 tuần trước.
Tôi nhăn mặt:
- What? Hắn đăng bằng cái gì trời?
- Thì ...
chắc máy tính.
- Ủa sao kì vậy trời? - Tôi đặt tay lên cằm suy nghĩ - Ở căn cứ Conifer có mạng éo đâu mà hắn đăng.
Dextra ngạc nhiên:
- Không có mạng?
- Phải, không có truy cập internet được, chán lắm.
- Vậy tại sao khi chị truy cập địa chỉ IP của video kia lại hiện lên địa chỉ của Conifer?
Tôi mù công nghệ nên không rành khoản này lắm.
Trong khi tôi đang vắt óc suy nghĩ thì một bàn tay đập mạnh vào lưng tôi khiến tôi la lên:
- UI DA! Ai vậy?
Quay ra sau nhìn, Sinestrea đã tỉnh rồi.
Cô ấy cầm điện thoại của tôi mà quát:
- Anh Hùng! Tại sao anh dám xem phim đen hả?
- Hồi nào? - Tôi hoảng hốt.
- Đây này, toàn là link phim đen không.
Tại sao hả? Hay là anh chán em rồi hả?
Tôi vội thanh minh:
- Không ...
không phải ...
cái này là ...
- HỪ!
- Thôi tiêu mình rồi ...
Dextra vỗ vai tôi:
- Chuyện đó để sau đi, giờ quay lại vấn đề nè.
Nhóc có nghĩ ra được gì chưa?
- Anh ơi, sao em hổng truy cập vô được mấy cái link vậy?
- Hỏi chi vậy? - Tôi thắc mắc.
Nhưng chính câu hỏi của Sinestrea đã mở ra cho tôi câu trả lời, việc video nhạy cảm của Alice hiện địa chỉ IP của Conifer chỉ có một nguyên nhân: hung thủ đã dùng thủ thuật fake IP cũng giống như tôi hay dùng phương pháp này truy cập web bị chặn vậy.
Cộng thêm những thông tin từ trước, Dextra có thể chắc chắn rằng video kia là do tên Volkath đăng lên, nhưng vẫn còn một điểm khiến cô băn khoăn là tại sao hắn lại để lộ liễu cái tên như vậy? Dẫu sao thì, cô nên công bố điều này cho mọi người biết.
Về phần tôi, tôi bị Sinestrea lôi về phòng vì tội xem phim đen, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa.
Khi cô nàng thông báo điều này, bên phía Hội Ám Hoàng ngỡ ngàng và không tin được.
Conifer được dịp lên mặt:
- Thấy chưa! Ta đã nói rồi!
- Chưa chắc đâu, phải đi xác thực kĩ càng.
Quillen hỏi:
- Xác thực kiểu gì đây? Chẳng nhẽ chúng ta vào lâu đài của hắn?
- Không cần, bọn lực lượng Sa Đọa đang mắc kẹt ở căn cứ Conifer, chúng ta đến bắt gọn bọn chúng đi.
- Nhưng làm sao bắt được? Quân ta chỉ còn 200, bắt ai?
- Chuyện đó cứ để tôi lo.
- Một giọng nói vang lên.
Dextra quay ra sau nhìn, đó là Shiri.
Cậu ta đang rất tự tin với đội quân bất tử của mình.
Một sự lựa chọn không tồi vào thời điểm này.
- Amily và Veres sẽ theo hỗ trợ cậu.
- Cho phép tôi đưa Sinestrea theo.
Dextra ngạc nhiên:
- Đưa theo làm chi?
- Để cô ấy ở đây tôi không yên tâm.
- Này này ...
ngươi bị điên à?
Shiri một mực nhất quyết đưa Sinestrea theo, thôi thì đành vậy, dù sao thì Shiri cũng là người có thể giúp mọi người lúc này.
Mà đưa Sinestrea theo thì tôi cũng đi theo, Shiri không cản được mà cũng chẳng muốn cản.
Dùng ma thuật dịch chuyển không gian phóng thẳng đến căn cứ, bọn lực lượng Sa Đọa bị bất ngờ không kịp trở tay.
Tên Maloch bị kẹt ở bên trong căn cứ không ra được, Nakroth và Zephys đã thấm mệt sau mấy ngày liền ráp rubik, chỉ còn Veera là khỏe.
Mặc dù là phó tướng nhưng Veera không quen việc chỉ huy lắm song vẫn ráng cầm cự:
- Lên hết, cản bọn chúng lại.
Nhưng phe địch đã suy yếu khi ở vùng này quá lạnh, tay chân họ rã rời không còn sức mà chiến đấu, kẻ địch lại bất tử nên chỉ sau một hiệp giao đấu, phe lực lượng Sa Đọa đã phải quy hàng.
Có một điều là không ai phải nằm xuống sau màn giao tranh vừa rồi.
Tiến đến chỗ Veera, Namz - người mà được Shiri chọn vào giờ chót tiến lên và nói:
- Bọn tôi không đến đây để đánh nhau với các người.
- Chứ các ngươi muốn gì?
Namz ra hiệu cho tôi lên.
Dùng ma thuật từ chiếc vòng tay của Lunar, tôi đấm một phát vỡ tan tành bức tường.
Phía bên trong, Maloch đang nằm bất động dưới sàn.
Các tướng lĩnh phe LSĐ hoảng hốt chạy lại:
- Ngài Maloch! Ngài có sao không?
Tôi cúi xuống định khám thì Nakroth đập tôi một cái:
- Ngươi muốn gì?
- Để tôi khám cho hắn.
Nakroth rút tay lại.
Nhìn tên Maloch là tôi đã biết hắn bị gì rồi.
Hắn bị hội chứng da bụng dính da lưng, hiểu nôm na là đói.
Tạm thời, Shiri đưa Maloch vào trong phòng của mình trị thương, số khác ở đây chờ đợi.
Quân lính của LSĐ bị bắt làm tù binh hết cả, bao gồm các tướng lĩnh.
Amily và Veres canh chừng đám lính, Namz gắn lại cục rubik kia giết thời gian.
Trong lúc đó, tôi và Sinestrea ...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...