Nhiệt đột bất thường đang thiêu đốt mặt biển, khi băng ở hai cực tan chảy hoàn toàn, mực nước biển sẽ dâng lên rất nhiều, tuy nhiên cũng vì nhiệt độ này, một lượng lớn nước biển đã bị bốc hơi và đi vào khí quyển, ở mức độ nào đó, đây cũng là cách cuối cùng để kéo chậm bước chân của tận thế, chỉ cần còn khí quyển, không cần biết nó nhiều hay ít, cơ hội sống sót sẽ nhiều hơn.
Nhưng dù đại dương có bao la và biển có sâu đến đâu, sẽ luôn có ngày cạn kiệt.
Loài cá đã dồn dập náu mình vào nơi sâu của biển, riêng mỗi khí hậu bất thường, đả kích đối với chúng đã đủ mang tính hủy diệt, rất nhiều loài cá sinh sản vào mùa hè, nhiệt độ nước biển tăng quá nhanh sẽ kích thích chúng, và còn hải sâm, sẽ đình trệ các hoạt động khi ngủ hè, độ ấm khiến rất nhiều sinh vật phù du trôi nổi, đây là bản năng, nhưng trên mặt biển có bức xạ, sinh vật phù du lại tử vong thành đàn, những loài cá dùng chúng làm thức ăn chính sẽ chết đói, cho dù không chết đói, ẩn mình dưới đáy biển sâu không thích hợp để chúng sinh sống, đã là một loại thương tổn.
Nguy cơ tận thế, bao trùm khắp mọi nơi trên trái đất.
Từ trường gần như không, đối với con người, đồng nghĩa với việc mọi máy phát điện đều không thể sử dụng, văn minh hiện tại của loài người được xây dựng trên nền tảng của các cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất và thứ hai, bây giờ bỗng dưng thụt lùi, đả kích mang lại đủ có sức tàn phá, cái gọi là thời đại thông tin, ổ cứng đĩa CD bộ điều vận thiết bị, điện thoại di động, máy ghi âm cameras, xe đạp điện ô tô xe lửa máy bay tàu vũ trụ thuộc phương diện giao thông, ngay cả thiết bị điều trị tại bệnh viện, chúng đều có chung một đặc điểm, đó là sử dụng vật liệu từ cứng.
Nhưng bình thường ai sẽ cẩn thận suy nghĩ đến những thứ đã thấm thấu vào cuộc sống?
Nên biết rằng bị xem nhẹ vì đã quá quen, không chỉ riêng tình cảm.
Mỗi khi núi lửa phun trào hay động đất, sinh vật nhạy bén nhận thấy được đều sẽ di cư trên diện rộng, nhưng hiện tại chúng đã mất khả năng xác định phương hướng, chỉ còn biết hoảng sợ, vô số đàn cá tụ tập dưới biển thành một dàn cá khổng lồ xoay tròn, kẻ săn mồi ngày xưa thường hay lui tới, hoàn toàn không thấy tăm hơi, dưới biển sâu, những sinh vật khổng lồ và đáng sợ đó, không ngừng liên lạc với nhau thông qua sóng hạ âm kỳ dị.
Thật ra rất nhiều trong số chúng, đều không có cơ quan phát âm.
Chúng không hề như suy đoán của các cơ quan bí mật ở một số quốc gia, vì rò rỉ nhiên liệu hạt nhân mà gây nên thân thể khổng lồ, chỉ đúng một chút, tên là Abyss không sai, tất cả chúng đều đến từ vực sâu, dưới đại dương mênh mông vô tận, nơi tối tăm đáng sợ sâu hàng nghìn mét hay thậm chí là hàng vạn mét, từng con phân tán và bơi lượn trong bất kỳ hải dương trên trái đất, không phải tất cả quái vật biển đều là đồ tham ăn giống bạch tuộc bự ở Biển Đông, thậm chí không tiếc vì thế mà liên tục xuất hiện trên mặt biển để con người phát hiện.
Trường địa từ biến mất, đối với hang ổ của chúng nơi biển sâu, cũng tạo thành ảnh hưởng đáng sợ.
Bởi vậy chúng bắt đầu bơi về phía mặt biển, muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Điều này đối với những con quái vật biển có khả năng đặc biệt, rất vật vả, hệt như bị một vật thật nặng đè lên, nếu quá gần mặt biển, thì ngay cả việc cử động chúng cũng lười, bởi vì quá tốn sức, lúc này thân thể càng nhỏ, thì càng linh hoạt.
Abyss số 478 của một cơ quan bí mật ở Hoa Kỳ, con bạch tuộc này đang dần dừng lại trong biển, khẽ dập dìu theo dòng nước dao động.
Trước đó khi Nữ thần Thalassa còn chạy, tiếng ồn phát ra tuyệt đối không nhỏ, loài cá yếu chút có thể ngất đi, giờ thì yên tĩnh! Nước biển lại bị hong rất nóng, dưới lớp màng nơi các xúc tu liền nhau ở phía cuối thân thể khổng lồ của bạch tuộc, có một số loài cá nhỏ bơi theo, chúng coi cái tên trên đầu mình như ô che nắng và lá chắn cản bức xạ.
Nó liên tục hút lượng lớn nước biển, rồi lại phun xuống dưới, để thở, cũng như để duy trì trạng thái nổi, cả quá trình chẳng mấy dữ dội, chỉ là tác dụng lực và phản tác dụng lực.
Nó ở độ sâu 100 mét, cho nên nhìn qua chỉ thấy mặt biển vùng này hơi sóng sánh, những loài cá nhỏ đó thật cẩn thận trú mình ở nơi có dòng nước chảy chậm, nhưng chúng phát hiện cái tên trên đỉnh đầu không hiểu vì sao, có vẻ như đang chậm rãi nổi lên.
Tốc độ này chậm tới mức gần như không có, thế nhưng qua một tiếng, quả thực cách mặt biển một khoảng rõ ràng.
Nếu thiết bị giám sát trên Nữ thần Thalassa còn hoạt động bình thường, phỏng chừng sẽ bật cảnh báo ngay tức khắc, một hung thú trong biển, âm thầm ẩn náu trong nước, từ từ trồi lên, chậm rãi tiếp cận, đây không phải chuẩn bị tấn công thì là gì?
Nhưng nếu muốn tấn công du thuyền, thì tốc độ này là quá chậm, chẳng lẽ là đang chờ người trên du thuyền sợ hãi hoảng loạn?
Xin lỗi, con người chỉ biết giết hại lẫn nhau khi tận thế, tuyệt đối không giống một số loài động vật nào đó, vì quần thể quá đông, không đủ thức ăn cho nên tập thể nhảy xuống biển...!Làm một con quái vật biển "tấn công du thuyền", hành vi như vậy là ngu ngốc.
"Tõm!"
Một tiếng động không lớn không nhỏ, tia nước nhanh chóng lắng xuống, rơi vào biển là một cái chai thủy tinh màu lam nhạt rất đẹp đẽ, bụng chai phình phình, thành cổ chai tinh tế, vì nước biển chảy vào, nó dần dần chìm xuống, vừa lúc dừng trên trán bạch tuộc bự.
Điều này đối với sinh vật khổng lồ mà nói, chẳng khác gì muỗi chích cả, nó ngay cả nhúc nhích cùng không thèm, tám cái xúc tu vẫn nhịp nhàng như cũ trong nước biển vô tận, khò khò ngủ say.
Không sai, nó đang ngủ, đã thế còn bất cẩn, hút vào nước biển có hơi nhiều so với nhả ra.
Kết quả ngủ rồi ngủ, cuối cùng nghẹt thở.
Ồ, nước biển đâu?
Con bạch tuộc này bị không khí làm sặc tỉnh...
Đôi mắt to hơn mặt bàn đảo quanh, tà dương tựa lửa, chiếu vào làm nó rất không thoải mái, sau đó cảm giác được trên trán có thứ gì đó, với xúc tu lên cuốn lấy, chóp đỉnh nhỏ nhất to bằng hai ngón tay miễn cưỡng quấn một vòng quanh chai thủy tinh, đưa lên trước mắt nhìn!!
Tiếp theo những người may mắn sống sót trên Nữ thần Thalassa kinh hồn táng đảm mà nhìn con quái vật biển hung tàn kia lại trồi lên mặt nước, còn phẫn nộ quấn lấy một cái chai thủy tinh từ trên đầu, tám cái xúc tu vung vẩy, rồi đột nhiên đâm sầm vào du thuyền.
"Đến cùng là tên khốn nào!!"
Tất cả mọi người đều đang chửi bới.
Biết trong biển có quái vật mà còn dám vứt đồ vào biển, muốn tìm chết thì tự mình nhảy xuống đi!
Nhưng mà một con vật bắt đầu điên cuồng đâm vào một vật thể, ngoại trừ phẫn nộ, thật ra còn có một ý nghĩa khác...
Thủ phạm Hạ Ý trái lại có phát hiện mới, bắn ném tất cả chai rượu và soda còn lại xuống từ cửa sổ, sau đó đỡ thành thuyền đã bị đụng nghiêng sang trái, cố gắng không lộ mình dưới nắng chạy đến một phía khác của boong tàu.
Như vậy dù có xui xẻo cũng sẽ không bị rơi vào miệng quái vật biển.
Về phần chuyện khác, như liệu du thuyền có bị quái vật biển căm phẫn ném đi hay không gì đó, thật đáng tiếc, những chuyện Hạ Ý nghĩ đều méo lệch hết cả, dưới tận thế, đơn giản chỉ là suy xét làm sao gian nan mà sống, hoặc là làm sao để dứt khoát chết! Chẳng qua Hạ Ý không ngờ đến, là hầu như tất cả mọi người trên du thuyền, đều không hay tận thế đã tới, họ cho rằng chính con quái vật biển chết bằm kia đã gây ra tất cả những chuyện này, chỉ cần họ chịu đựng qua đêm nay, có khi sẽ chờ được cứu viện cũng nên!
Sẽ có trực thăng, đón họ rời khỏi đây.
Còn quái vật biển, một quả tên lửa xuyên lục địa là có thể oàng nhừ nó.
Những người đã chết đó, không, có lẽ là cả chiếc du thuyền cũng sẽ bị đánh chìm cùng quái vật biển, đến lúc đó ai giết ai, còn có thể buộc tội hay sao? Bởi vì quá nóng, rất nhiều người đều đi tìm kho ướp lạnh, nơi đó có nước, có thức ăn, và cả đá lạnh, thế nhưng họ không sao mở được cửa, thậm chí điên tiết đập hồi lâu cũng chẳng ăn thua.
Lúc này tất cả các truyền thuyết đáng sợ cũng được, phim ảnh cũng được, đều đã trở thành áp lực đè lên những sợi dây thần kinh căng thẳng của mỗi người.
Họ chạy tán loạn khắp nơi, dốc sức tìm kiếm một nơi mà bản thân cho là an toàn.
Hạ Ý chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhếch nhách cực kỳ, tinh thần còn hoảng hốt, trên đường đi thỉnh thoảng gặp vài người, cũng không bị ai ngăn cản, một là trông hắn không giống mang theo đồ ăn, hai là tay hắn còn cầm một con dao ăn, người bình thường sẽ không dùng thứ này chém ai, nhưng kẻ điên thì khác, giờ phút không cứu viện không thuốc thang, người ngợm lại đầy mùi máu và thương tích, còn có hành vi tìm chết nào hơn thế này không?
Nhưng không chỉ mỗi những người trên du thuyền bị hành vi kịch liệt của quái vật biển kinh động.
Hạ Ý đứng trên ranh giới giữa ánh nắng và bóng râm, chậm rãi dừng lại.
Thật ra bức xạ đã tràn lan khắp mọi nơi, chẳng qua một loại là bị chiếu trực tiếp, chết càng mau, còn một loại khác...
Người dự định chết, còn để ý những thứ này?
Hạ Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời cơ hồ không gợn mây, hành trình từ khi ra biển tới nay, vẫn luôn nắng ráo như vậy, kỳ thật đây là vấn đề, chỉ khi khí quyển còn nguyên vẹn, mới có hơi nước và mây mù, mới có mưa rơi và gió thổi.
Nhiều tiên tri tận thế như vậy, nhiều phim thảm họa như vậy, chắc chẳng ai ngờ được sẽ có ngày, khi tận thế thật sự đến, lại tuyệt vọng hơn bất cứ lời miêu tả nào.
Đáng sợ chân chính, không thể thấy được.
Thế nên khi Hạ Ý đi ngang qua boong tàu, hắn đã cố gắng xem nhẹ cảm giác đau đớn vì bị chiếu xạ lên da, thứ mà hắn nhìn là mặt biển, mặt biển rộng lớn sâu thẳm mênh mông, thỉnh thoảng có những đợt sóng trắng như tuyết do con thuyền lay động tạo nên, điều khiến người ta không cách nào nhìn thấu, có lẽ là còn có một con quái vật khác đang ẩn náu, mặt biển trông không có gì đáng ngại, là bởi vì không thấy được dưới làn nước.
Du thuyền lại đột nhiên nhoáng một cái, động tác trèo qua lan can của Hạ Ý dừng lại.
Hắn nhìn thấy một vệt bạc sáng ló ra khỏi bọt sóng.
Vẻn vẹn thế thôi, Hạ Ý đã chúi người về phía trước, vì không kịp nắm lan can nên cứ vậy rớt xuống.
Rơi xuống từ độ cao hơn 30 mét, thật ra chỉ có mấy giây ngắn ngủi, gió mạnh khiến Hạ Ý buộc phải nhắm mắt lại, cảnh tượng cuối cùng trong con ngươi hắn là bóng hình dần dần hiện ra khỏi mặt biển.
—— Đó hệt như một người!
"Ào!"
Hạ Ý quên mất việc tự cho mình một nhát dao.
Không, nói chính xác, là ngay cả cơ hội để hắn tự cho mình một nhát dao cũng không có, bởi vì khoảng khắc rơi vào đó, phản lực đã khiến hắn ngất đi.
Dao ăn được hắn nắm chặt trong tay, cũng vì mất đi ý thức mà dần dần buông lỏng, rơi vào biển.
Sau khi con người chết đi, sẽ nhìn thấy gì, là một chủ đề huyền bí từ trước đến nay.
Mặc dù có nghiên cứu đã chứng minh, sau khi chết não của một người sẽ mất đi vài gam so với lúc còn sống, nghe đâu đó là chứng minh về sự tồn tại của linh hồn, nhưng Hạ Ý chưa bao giờ nghĩ tới việc sau khi chết, vì hắn luôn lẻ loi, trong căn nhà hắn ở cũng không có chút hơi thở sức sống nào, tối đen nặng nề, ngay cả cây xương rồng bà trên bệ cửa sổ cũng uể oải, gai đã sắp rụng hết.
Điều cuối cùng Hạ Ý nghĩ đến là nó, và con mèo thích chơi với cuộn len tròn ở tầng dưới chung cư, loại sinh vật đó khá tùy hứng, lúc vui vẻ thì sẽ ban cho bạn một cái nhìn, lúc không thì sẽ quay đầu, trốn không thấy tăm hơi.
Người có thể nuôi mèo, nhất định đều rất có kiên nhẫn, không để bụng việc thú cưng bướng bỉnh.
Hạ Ý vẫn luôn ở trong bóng tối, hắn đã từng nghĩ chỉ cần mình bước ra ngoài là có thể giống như những người khác, nhưng sau khi thử, hắn phát hiện bóng tối tựa như hình với bóng.
Có vài người ở bất cứ đâu cũng như cá gặp nước, có vài người chẳng hạn như hắn, bất kể ở nơi đâu cũng chỉ thế mà thôi, thế nên đành phải lui lại, chỉ có không hy vọng xa vời vào bất kỳ điều gì, mới không bị đả kích và tổn thương, cách người ta sống, là không cần quá đặt nặng chính mình, cũng đừng quá đặt nặng người khác.
Thật ra chẳng mấy ai thực sự muốn biết, bạn đang nghĩ gì, ngược lại họ thường hay liến thoắng nói cho bạn, về suy nghĩ của họ, hơn nữa mong rằng bạn tôn trọng cái nhìn và quan điểm của họ.
Nếu người nghe chỉ biết nín nhịn không nói gì, chịu đựng cho đến ngày bùng nổ, mọi người sẽ cực kỳ kinh ngạc, không hiểu tại sao bạn lại nổi cơn.
Mà như Hạ Ý, ngay từ đầu đã không quan tâm người khác đang ẩn ý cái gì, chỉ sống trong thế giới của chính mình, chưa từng nhân nhượng người khác, là dị loại không biết thời thế không biết miệng lưỡi trong mắt mọi người, nhưng cuộc đời hắn, thực sự rất gay go sao?
Hạ Ý bị nước biển làm sặc tỉnh.
Mở to hai mắt, mặt biển phía trên đầu, đã vô cùng mơ hồ, chiết xạ của nước, khiến hắn không thể xác định được khoảng cách.
Lại là một ngụm nước biển mặn đắng.
Hắn vô thức vung tay, nhưng điều khiến hắn sợ hãi chính là, dao ăn vốn nắm trong tay đã biến mất, chẳng lẽ đã đánh mất lúc rơi xuống biển? Kế hoạch của hắn không phải là chết đuối, quá trình này đau đớn hơn nhiều, nhưng bây giờ vùng vẫy đã quá muộn.
Dù là cao thủ bơi lội, cũng rất khó để ngoi lên mặt nước khi đang mặc quần áo, huống chi là Hạ Ý chẳng hề biết bơi?
Nhiệt độ nước khá cao, rồi lại vừa lúc là nhiệt độ thoải mái nhất đối với con người, ấm áp dễ chịu như suối nước nóng, Hạ Ý chẳng còn chút sức lực nào, hắn nhìn mặt biển cách mình càng lúc càng xa, cùng cái bóng khổng lồ của Nữ thần Thalassa, rất nhiều cá lớn đang ẩn nấp dưới con thuyền, yết hầu hắn bắt đầu đau như dao cắt, ngực cũng nhoi nhói khó chịu.
Hắn sẽ chết.
Hắn nhìn vào cái bóng khổng lồ nơi xa, con quái vật biển kia hãy còn tiếp tục va đập du thuyền.
Hạ Ý không nhắm mắt, ánh sáng xuyên qua mặt biển chiếu xuống, chợt sáng chợt tối, tựa như ảo ảnh tốt đẹp, khiến người ta muốn đến gần, chạm vào, nhưng hắn lại cách nơi ấy càng lúc càng xa.
Và tượng trưng của nơi đó cũng chỉ là cái chết, giống như biển sâu đang dần trở nên lạnh lẽo và tối tăm.
Khi ý thức của Hạ Ý bắt đầu mơ hồ, bỗng nhiên có một sức mạnh kéo hắn vào nơi càng sâu, hắn hơi vùng vẫy, nhưng không thay đổi được gì, Hạ Ý không nghĩ ra được đó là cái gì, giày vò bởi nghẹt thở cũng đủ khiến xem nhẹ cảm giác khác thường khi bị giữ chặt chân, nhưng kế tiếp một cánh tay chậm rãi vòng qua eo hắn từ phía sau.
Lạnh băng.
Mảng ánh sáng lớn màu bạc nhạt nổi lên theo sóng nước, đó là?
Trong làn nước xanh ngắt đang dần mất đi vẻ rực rỡ, đôi con ngươi màu tím sâu thẳm tuyệt đẹp, bỗng nhiên lưu động một vết tích khó thể giải thích, mái tóc bạc nhạt màu như làn sương mai xuyên qua khung cửa sổ ban sớm, khi nó phủ đến, vậy mà không cách nào kháng cự, tầm mắt của Hạ Ý dừng lại trên đôi môi gần như không màu kia, nó đang hé mở, có lẽ đang muốn nói gì đó.
Càng lúc càng gần, cho đến khi chạm vào nhau.
Mềm mại, lạnh băng, đến mức khiến Hạ Ý cảm thấy ảo ảnh trước khi chết, quá mờ ảo.
Nhưng Hạ Ý không thể kiên trì đến lúc thấy rõ được thứ xuất hiện trước mặt mình rốt cuộc là gì, vì hắn đã ngất đi.
Nơi mặt biển, trên Nữ thần Thalassa lần lượt vang lên tiếng thét hoảng sợ và tuyệt vọng, tiếng Hạ Ý rơi xuống biển kia, cũng chẳng gây nên bọt sóng dữ dội như quái vật biển vung vẩy xúc tu, dù có thấy, thì lại làm gì được đây, ai cũng ăn bữa nay lo bữa mai cả.
Lý Thiệu thu mình lại sau một chiếc rương, quần áo dính đầy vết bẩn, có vết máu, cũng có vết bẩn dây lên khi tranh giành đồ ăn, cách đó không xa một người phụ nữ nắm lấy giá gỗ cố định trên mặt đất, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, mái tóc vốn buộc cao của cô đã tản ra, chiếc váy dạ hội màu hồng hở lưng bị chính cô xé rách, gót giày cao gót cũng bị bẻ gãy, đúng là An Lỵ, nước uống và thức ăn bên người cô thế mà lại nhiều hơn Lý Thiệu, còn Lý Thiệu thì rúc ở đó không dám nhìn đi đâu, chỉ ngập ngừng nói:
"Cái đó, chị An Lỵ, đừng dựa quá gần cửa sổ, sẽ bị quái vật..."
An Lỵ quay đầu lại, bởi vì dùng mỹ phẩm đắt tiền, cho nên tới tận bây giờ, phấn phủ trên lông mi vẫn chưa phai.
Tuy rằng cô có hơi nhếch nhác, song lại không có vẻ mặt hốt hoảng phát điên, chỉ là có chút ngơ ngẩn, sau hồi lâu mới nói một câu:
"Hạ...!Hạ Ý nhảy xuống rồi!"
"Hả?" Lý Thiệu ngớ ra.
"Vừa rồi, anh ấy từ lan can bên kia...!Tuy rằng cách hơi xa, bảy tám mét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy..."
Lý Thiệu run lên, chắc định lại gần xem cho rõ, có điều cuối cùng vẫn không dám tới gần cửa sổ, chỉ thất thanh nói:
"Anh Hạ điên ư, trong nước có quái vật, anh ấy còn dám nhảy xuống?"
An Lỵ còn kinh hãi hơn cả Lý Thiệu.
Vì Hạ Ý đã nói, tìm một nơi an toàn trốn đi.
Vậy tại sao chính hắn lại đi đến cạnh lan can?
Nhảy xuống biển không bao giờ có thể là con đường sống, vậy nên ở lại trên thuyền thì một chút hi vọng sống cũng không có ư?
Một tia tuyệt vọng xẹt qua mắt An Lỵ.
Không, cô còn chưa muốn chết, cô nhất định phải nghĩ cách!
Tuyệt vọng, bây giờ đã phủ khắp Nữ thần Thalassa, những người không tin vào tôn giáo bắt đầu tự mình lẩm bẩm, và càng nhiều người vẫn đang mắng, đến giờ họ vẫn không thể tin được, tại sao nhân sĩ thành công như họ, có thân thận, địa vị và thành công cỡ đó lại xui xẻo như vậy, gặp phải chuyện thế này?
"Khốn kiếp, ai bảo quái vật biển chỉ là tin vịt chắp vá, đứa nào nói lời này quăng hết xuống biển đi!"
"Chó chết, chỉ cần qua khỏi lần này, ông sẽ không bao giờ ra biển nữa, ông đi máy bay!"
"Đội cứu hộ bờ biển cái gì chứ, khốn nạn gì đâu, qua 24 giờ tới nơi, còn chưa đến nữa!"
Nôn nóng, bất an, phẫn nộ, sợ hãi, khi cảm xúc của con người đạt tới đỉnh điểm sẽ thu hút một loại sinh vật trong truyền thuyền khao khát.
"Rào!"
Hạ Ý phá nước ngoi lên, mơ hồ mở mắt, nhưng chỉ thấy được một mảnh trắng bạc, sau đó hắn lại mất đi ý thức.
Mặt trời đã biến mất trên bầu trời, bóng tối bắt đầu bao phủ mặt biển.
Sau đó, mọi người trên Nữ thần Thalassa, nghe được một tiếng ca.
Tiếng hát đơn âm, mờ ảo, ngân nga, tuyệt vời đến thế, như xuyên qua vô ngần nước biển, sở hữu cả thể giới, là tiếng ca của hải yêu ư? Những ai vừa bùng nổ cảm xúc tiêu cực ban nãy, thì càng thêm hốt hoảng, thứ họ nghe thấy dường như không phải là tiếng hát, mà là tiếng kêu gọi từ thiên đường, từ thế giới cực lạc, từ bất kỳ nơi nào bạn biết là đẹp nhất và hạnh phúc nhất.
Không có muộn phiền, không có ưu sầu, không có khổ đau.
Có vài người vẫn còn giữ tỉnh táo, họ hoảng sợ đập đầu vào cột, sau đó thấy những người xung quanh mang theo nụ cười kỳ dị, nghiêng ngả hoặc nằm tại chỗ, họ lao tới cố sức lay tỉnh, nhưng những người đó không có phản ứng gì.
Ngay sau đó người tỉnh táo chỉ có thể bịt tai để bảo vệ chính mình, nhưng tiếng hát vẫn truyền đến rất rõ ràng.
May thay, du thuyền đã không còn chạy, nếu không, có lẽ bất kỳ con thuyền nào cũng sẽ mất kiểm soát, loại nhỏ chút có khi sẽ trực tiếp bị lật.
Người cá chẳng hề tốt đẹp thánh thiện như trong truyện cổ tích, trong truyền thuyết cũ xưa trên đại dương, sự xuất hiện của chúng, sẽ mang đến tai họa, những con tàu gặp phải người cá, đều không thể thuận lợi trở về đất liền.
Mái tóc dài màu bạc nhạt theo nước biển chảy xuống khoác trên vai, trong bóng tối đôi mắt của nó là một loại màu tím lưu chuyển bất định, vẻ ngoài không xinh đẹp, cũng không mỹ lệ, nhưng lại mang theo thần thái đặc biệt và sức quyến rũ, vây cá bạc nhạt như sa mỏng trên cổ tay và trên eo theo nước biển chập chờn mà hơi hơi xòe ra, rực rỡ duyên dáng như những cụm tảo dưới đáy biển, cánh tay nhợt nhạt của nó ôm chặt lấy Hạ Ý, bờ môi gần như không màu cũng chẳng hé mở, tiếng ca của người cá không phải nghe bằng tai.
Chẳng hạn như Hạ Ý, hắn chẳng nghe thấy gì cả.
Không bị ảnh hưởng như trên đương nhiên là Abyss, con bạch tuộc bự này va đập du thuyền cả nửa ngày cũng không thấy cái chai nào rơi xuống nữa, chỉ có thể đưa từng cái xúc tu lướt qua mắt.
Quá nhỏ, quá nhỏ, vẫn quá nhỏ!!
Vì sao những người trên thuyền không thể ném những cái chai lớn hơn xuống chứ?
Không sai, ném chai vào bạch tuộc, hiệu quả cũng giống như dùng gậy chọc ghẹo mèo, hay dùng xương ném chó, con người luôn đáng ghét như vậy, vô cớ thích dùng thứ gì đó quấy rầy động vật đang ngủ hoặc đang tự chơi, sau khi khơi lên hứng thú rồi thì buông tay mặc kệ, bạn xem có quá đáng không?
Abyss cáu lên, nó muốn vứt những cái chai nhỏ đó đi, nhưng xúc tu nâng lên hạ xuống rất nhiều lần.
Cuối cùng vẫn không nỡ.
Vì nó quá căm phẫn nóng nảy, nên nó nghe thấy tiếng ca.
Làm quái vật biển, thị lực của nó rất tốt, nói đúng ra, nơi càng sáng nó trái lại càng khó phân biệt sự vật, càng tối, nó lại càng nhìn rõ hơn, lộn một vòng trong nước biển, chầm chậm chìm xuống, dòng nước mạnh do hút vào phun ra khiến nó bơi nhanh đến mặt biển cách du thuyền rất xa.
Tiếng hát của người cá, nghe thấy thì sẽ mất đi sự sống.
Bạch tuộc bự quyết định, nếu như con thuyền kia chìm vào đáy biển, sẽ phải thuộc về nó, bất kỳ ai tranh, cũng không cho!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...