Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

"Chụt——"

Lâm Miên đứng trên giường, khẽ nhón chân, ấn vào đầu của Phó Tranh, như chim nhỏ ăn hạt vậy, mổ nhẹ vào khóe môi Phó Tranh.

Có lẽ vì vừa mới lái xe về, môi Phó Tranh hơi lạnh, Lâm Miên bị lạnh, lập tức rụt lại.

Phó Tranh đứng cứng đờ trước mặt Lâm Miên, hai tay đã giơ lên, đặt lên vai Lâm Miên, do dự có nên đẩy cậu ra hay không.

Chỉ trong một giây do dự ấy, Lâm Miên mím môi, dường như không nếm được vị hôn, liền tiến lại gần.

Sao lại thêm lần nữa rồi?!

Phó Tranh đứng yên tại chỗ, mắt mở to hơn.

Miệng của Miên Miên mềm mại, dường như còn mang theo mùi hương ngọt ngào, giống như kẹo bông gòn mà hồi nhỏ hai người cùng ăn.

Khi rời khỏi quán xiên que, hắn đến quầy thanh toán, Miên Miên dính sát bên cạnh hắn, lấy một viên kẹo bạc hà từ quầy, hỏi hắn có muốn ăn không.

Hắn không muốn, nên Miên Miên tự nhét vào miệng.

Kẹo bạc hà giúp tỉnh táo, nhưng lại như pháo hoa "bùm bùm" nổ tung trong đầu hắn, khiến đầu óc hắn rối loạn.

Lí trí mách bảo hắn, Miên Miên say rồi, cậu ấy không biết mình đang làm gì, nên đẩy Miên Miên ra.

Nhưng tay chân hắn hoàn toàn không nghe lời.

Những ý nghĩ u ám quá mức bắt đầu nảy mầm trong lòng hắn, hắn cũng muốn ôm lấy Miên Miên, hắn cũng muốn hôn Miên Miên.

Hắn đã muốn thử cảm giác ôm hôn như trong tiểu thuyết từ lâu rồi.

Vì vậy, tay hắn chỉ đặt lên vai Lâm Miên, không đẩy ra, cũng không kéo gần.

Hắn chỉ đứng yên đó, không nhúc nhích.

Không biết bao lâu sau, lại là một tiếng "chụt", Lâm Miên đỡ lấy mặt hắn, kéo giãn khoảng cách.

Lâm Miên chăm chú nghiên cứu đôi môi của hắn, Phó Tranh nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu, thử gọi một tiếng: "Miên Miên..."

"Ừm?" Lâm Miên ngẩng đầu, đưa tay, chọc vào khóe môi hắn.

Yết hầu Phó Tranh lên xuống, im lặng một lúc, cuối cùng lại nói: "Đi thay đồ ngủ đi."

"Ồ." Lâm Miên đáp lại, lấy bộ đồ ngủ từ trên giường, vừa định cởi quần áo, thì bị Phó Tranh ấn tay lại.

Phó Tranh vừa xấu hổ vừa tức giận, thì thầm nhắc nhở: "Miên Miên, tớ còn ở đây."

"Chẳng phải đã từng nhìn thấy rồi sao, hồi nhỏ còn tắm chung nữa mà." Lâm Miên nhìn có vẻ tỉnh táo, nhưng gương mặt đỏ bừng và ánh mắt mơ màng đã phản bội cậu.

Chắc chắn Miên Miên say rồi, đã trở thành một nhóc lưu manh rồi.

"Họ đã cho cậu uống bao nhiêu thế? Mai tớ đi tìm họ." Phó Tranh ấn tay cậu, "Tự cậu thay đi, tớ ra ngoài đợi cậu, xong rồi gọi tớ."

"Được." Lâm Miên giơ tay ra hiệu "ok" với hắn.

Phó Tranh vẫn không yên tâm, đi ra ngoài một bước lại quay đầu nhìn lại ba lần.


Lâm Miên đứng trên giường, chỉ cười ngây ngô với hắn.

Phó Tranh có chút bất lực, hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lâm Miên thay đồ ngủ trong phòng, Phó Tranh quay lưng về phía cửa phòng, đứng bên ngoài, như một hiệp sĩ canh giữ kho báu.

Căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, đèn phòng khách không bật, chỉ có ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm.

Bố tối nay chắc là đã uống chút rượu với bố mẹ Lâm Miên, ngủ sớm rồi.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, dường như chỉ còn lại hắn và Miên Miên.

Phó Tranh đứng yên, hai tay buông thõng xuống hai bên, nắm chặt thành nắm đấm.

Hắn đương nhiên không thể bình tĩnh.

Có lẽ hắn nên hỏi Miên Miên, hôn hắn có ý nghĩa gì, có lẽ nên ôm lấy Miên Miên, đáp lại nụ hôn đó.

Nhưng mà…

Miên Miên say rồi.

Hắn không biết nên hỏi như thế nào.

Nếu Miên Miên chỉ đang trêu chọc hắn thì sao? Nếu Miên Miên chỉ tò mò thì sao?

Hắn không nhịn được mà so sánh bản thân với nhân vật chính trong tiểu thuyết, nhân vật chính đã thành công, có thể không màng ánh mắt của người đời, thuyết phục bố mẹ của người mình yêu, đưa người mình yêu ra nước ngoài kết hôn.

Còn hắn thì chẳng có gì cả.

Liệu Miên Miên có chịu cùng hắn trải qua gian khổ không?

Kết hôn được miêu tả qua loa trong tiểu thuyết, thực tế phải mất rất lâu rất lâu.

Thôi vậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bỏ qua đi.

Không biết đứng ở cửa bao lâu, mãi đến khi gió thổi qua, người hơi lạnh, Phó Tranh mới hoàn hồn.

Hắn đẩy cửa phòng, thấy Lâm Miên đã nằm ngủ trên giường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá chỉ là say rượu.

Nếu không thì làm sao đối mặt đây?

Nhưng…

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Phó Tranh lại có chút bất lực và bực bội.

Tùy tiện hôn hắn hai cái, khiến hắn bối rối, kết quả là để lại đống hỗn độn cho hắn, rồi ngủ ngon lành như vậy.

Phó Tranh véo má Lâm Miên, bóp mạnh hai cái.

Lâm Miên lầm bầm hai tiếng, dựa vào hắn.

"Tên nhóc hư."


Cuối cùng Phó Tranh véo má cậu một cái, rồi buông tay, cầm lấy bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Hắn tắm vội bằng nước lạnh, mang theo hơi lạnh, trở về phòng.

Lâm Miên đã đổi tư thế ngủ, nằm ngửa, đang ngủ ngon lành.

Phó Tranh đẩy cậu vào trong, nằm xuống chỗ trống bên cạnh.

Trong bóng tối, Lâm Miên như một túi sưởi ấm, áp sát bên cạnh hắn, ấm áp dễ chịu.

Phó Tranh vừa nằm xuống, đã không nhịn được mà bò dậy, bật đèn, nhìn chằm chằm vào Lâm Miên bên cạnh.

Hắn thực sự điên rồi, rõ ràng đã tắm nước lạnh rồi mà!

Lâm Miên ngủ ngon lành, không quen với ánh đèn đột ngột bật sáng, vung tay, gọi một tiếng: "Phó Tranh, tắt đèn…"

Phó Tranh tắt đèn, ngồi một mình trong bóng tối, vô cùng khổ sở, tủi thân.

Đó là nụ hôn đầu tiên của hắn, được rồi, của Miên Miên cũng vậy.

Nhưng sao Miên Miên ngủ ngon lành như vậy? Sao Miên Miên hôn xong có thể ngủ ngay? Sao hắn lại không ngủ được?

Thật bất công!

*

Một nụ hôn, khiến Phó Tranh không ngủ được cả đêm.

Hắn nằm cạnh Lâm Miên, nắm chặt tay Lâm Miên, cố gắng để giấc ngủ truyền qua bàn tay.

Mãi đến khi trời sắp sáng, Phó Tranh mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Hắn lại rơi vào giấc mơ kỳ lạ.

Hồi nhỏ, họ cùng chơi với những đứa trẻ khác, Miên Miên vì dễ thương nên thường bị những đứa trẻ chơi đóng vai ở nhà bên cạnh mượn về, làm "em bé".

Miên Miên muốn kéo hắn chơi cùng, nhưng hắn không muốn, Miên Miên suy nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn quyết định chỉ chơi với hắn.

Cuối cùng Miên Miên lên chức "chú rể", cùng với Phó Tranh, một "chú rể" khác, kết hôn dưới sự chứng kiến của tất cả các bạn nhỏ.

Lúc học lớp 3, Tóc vàng và mấy đứa bạn nhét cho hắn một quyển tiểu thuyết, hắn chưa kịp đọc thì bị Miên Miên phát hiện, hai người co ro trong chăn cùng xem.

Còn tối hôm qua, Miên Miên tiến lại gần hôn hắn, mềm mại…

Chớp mắt, Phó Tranh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Hắn đột ngột mở mắt ra, lật người, cầm điện thoại, cáu kỉnh đáp một tiếng: "Alo."

Giọng nói quen thuộc của đám bạn vang lên từ đầu dây bên kia: "Alo, anh Phó, cậu với Miên Miên dậy chưa?"

Phó Tranh lau mặt, ngồi dậy, hạ giọng: "Chưa, sao vậy?"

"Chiều nay Chu Tự Viễn về phải không? Trưa chúng ta ra ngoài ăn, chiều đi đón cậu ấy, rồi cùng nhau về nhà cậu ấy chơi, tối lại cùng nhau đi ăn."


"Cậu với Miên Miên chưa dậy à? Chúng tôi dậy từ sáng sớm, ngủ không được, quen dậy đọc sách sớm rồi."

"Chưa dậy." Phó Tranh nói, "Trưa các cậu ăn đi, tôi với Miên Miên ăn xong rồi qua tìm các cậu."

"Cũng được, vậy thì nhanh lên nhé, lát nữa gặp nhau ở bến xe."

"Ừ." Phó Tranh dừng một chút, lại hỏi, "Tối qua các cậu có lừa Miên Miên uống bia không?"

"Cái này…"

Nhắc đến chuyện này, đám bạn đều im lặng.

Im lặng một lúc, Tóc vàng mới nói: "Anh Phó, cậu phát hiện ra rồi à? Cái này cũng phát hiện ra được?"

"Cậu ấy vừa về thì…" Phó Tranh dừng lại, ngại ngùng không nói tiếp.

Hắn quyết định chôn chặt chuyện này trong lòng, ngay cả Miên Miên cũng không nói.

Đám bạn tò mò đoán già đoán non: "Anh Phó, Miên Miên say rượu phát điên à? Cậu ấy đánh cậu à? Hay là mắng cậu?"

"Chắc không đâu nhỉ? Miên Miên chỉ uống một ngụm thôi, cậu ấy thấy khó uống, còn trực tiếp nôn ra nữa."

"Miên Miên không sao chứ? Lúc đi không phải vẫn ổn mà?"

"Không sao." Phó Tranh nhấn mạnh, "Không có gì đâu."

Tối hôm qua, nhìn thấy bộ dạng của Miên Miên, hắn còn tưởng cậu ấy ít nhất uống hết một chai, hóa ra cậu ấy chỉ uống một ngụm…

Chỉ một ngụm…

Đột nhiên, một cái đầu lông bông nhô ra trước mặt hắn.

Phó Tranh suýt bật dậy khỏi giường: "Miên Miên…”

Lâm Miên cười với hắn: "Phó Tranh, sáng rồi." Rồi cậu lại chào với điện thoại: "Các bạn, chào buổi sáng."

Phó Tranh cầm điện thoại, để cậu nói chuyện với đám bạn.

"Lâm Miên dậy rồi à? Anh Phó nói cậu say rồi, có đau đầu không?"

"Không say đâu, chỉ uống một ngụm thôi, sao có thể say được? Chiều gặp lại nhé." Lâm Miên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Phó Tranh, cố ý lặp lại một lần nữa, "Tôi không say rượu."

"Ting" một tiếng, Phó Tranh như hiểu ra điều gì đó.

Hắn siết chặt tay cầm điện thoại, trực tiếp cúp máy.

Nếu Lâm Miên không say rượu thì…

Lâm Miên hỏi: "Phó Tranh, tối qua cậu có say rượu không?"

Phó Tranh nghiêm mặt đáp: "Tớ không uống rượu."

Lâm Miên trông mong nhìn hắn: "Vậy cậu chắc chắn nhớ những gì đã xảy ra tối qua rồi đúng không?"

Cậu hỏi thẳng thắn như vậy, Phó Tranh chưa kịp trả lời thì một loạt câu hỏi khác lại ào ào tuôn ra.

"Cậu còn nhớ cảm giác hôn là như thế nào không? Tớ luôn cảm thấy miệng cậu như có điện, khiến cả người tớ tê tê, cậu có cảm giác đó không? Sao cậu không ôm tớ? Giống như trong truyện viết ấy, nhào nặn hai cục đất sét lại với nhau?"

"Phó Tranh, tại sao vậy?"

Tại sao vậy?

Tại sao không dũng cảm ôm lấy Lâm Miên?


Phó Tranh cũng không hiểu.

Không đúng, không thể để Lâm Miên dẫn dắt.

Phó Tranh lấy lại lý trí, khẽ ho, hỏi: "Lâm Miên, bây giờ chúng ta là gì? Vẫn là bạn thuở nhỏ à?"

"Dĩ nhiên rồi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không gọi là 'bạn thuở nhỏ' thì gọi là gì?"

"Vậy à."

Phó Tranh hơi thất vọng, thôi, có lẽ bạn thuở nhỏ cũng có thể thử hôn.

Chớp mắt, Lâm Miên nắm chặt tay, tự mình bổ sung, giọng điệu kiên định: "Hơn nữa còn là bạn thuở nhỏ đang yêu nhau!"

Hả?!

Phó Tranh ngẩng đầu, không thể tin được, Lâm Miên đang nói gì vậy?

Lâm Miên trực tiếp hỏi: "Tớ rất thích cậu, cậu cũng rất thích tớ, tối qua chúng ta còn hôn nhau nữa, chúng ta chẳng lẽ không đang yêu nhau sao?"

Phó Tranh nhíu mày: "Lâm Miên, cậu biết từ khi nào vậy?"

"Biết từ lâu rồi. Bạn bè xung quanh chúng ta, bạn học trong lớp, thậm chí cả trường đều biết cậu thích tớ."

"Cậu luôn chỉ ngồi cùng bàn với tớ, cậu chỉ quàng khăn cho tớ, chỗ ngồi sau xe máy của cậu chỉ có tớ được ngồi."

"Tớ biết cậu thích tớ, cậu cũng biết tớ thích cậu, tớ biết cậu đã lén xem cuốn tiểu thuyết đó, cậu cũng biết tớ lén xem tiểu thuyết. Chúng ta không giống như trong cuốn tiểu thuyết viết, đợi thi đại học xong, chúng ta sẽ tự nhiên ở bên nhau sao?"

Lâm Miên một mặt nghiêm túc, chẳng lẽ không phải như vậy sao?

Thì ra là vậy.

Hóa ra tối qua Lâm Miên không hề say rượu, Lâm Miên ngang bướng đơn phương công nhận, sau khi thi đại học, cậu và Phó Tranh sẽ là người yêu.

Cho nên cậu đã trực tiếp hôn Phó Tranh.

Cậu muốn thử cảm giác hôn, nên hôn bạn trai của mình, điều này rất bình thường phải không?

Nhưng cậu quên mất phải nói với Phó Tranh, quên mất phải nói với hắn rằng bây giờ họ là người yêu, nên đột nhiên lao vào, khiến Phó Tranh sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Đó là cả một đêm đấy!

Bị Phó Tranh nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Lâm Miên hít hít mũi, yếu ớt nói: "Xin lỗi, Phó Tranh, tớ quên thông báo với cậu. Vậy bây giờ tớ hỏi lại cậu, chúng ta có thể yêu nhau được không?"

Phó Tranh hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Được."

"Yeah!" Lâm Miên rất vui, tiến lại gần hắn "Sao cậu lại có vẻ mặt như bị ép kết hôn vậy? Yêu tớ có phải rất miễn cưỡng không?"

Phó Tranh muốn nói lại thôi: "Lâm Miên, tớ tưởng..."

"Cậu tưởng gì?" Lâm Miên chớp chớp mắt, đột nhiên sáng mắt, "Đợi đã, cậu chẳng lẽ tưởng tớ say, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Cậu hôn tớ, cậu còn muốn lấp liếm sao?"

"Lâm Miên, là cậu hôn tớ trước." Phó Tranh cố gắng phân trần.

"Nếu tối qua tớ thật sự say, cậu có phải sẽ mãi mãi không nói khônb?"

"Không phải, tớ muốn đợi chúng ta tốt nghiệp đại học, đợi tớ kiếm được tiền, chúng ta sẽ..."

"Tốt nghiệp đại học!" Lâm Miên kinh ngạc, "Tốt nghiệp đại học chúng ta đều... đều... già rồi!"

Cậu lao tới, muốn ấn Phó Tranh xuống, Phó Tranh đỡ lấy cậu, ôm chặt cậu.

Dùng lực như nhào nặn hai cục đất sét lại với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui