Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa


Lúc này, khóe môi Lăng Tiêu Vân nhéch lên một nụ cười lạnh: “Xem ra anh quả thật không tin tưởng em, không ngò răng em trong lòng anh lại là loại người như vậy! Lại là kẻ xâu xa đến như vậy!” vừa nói, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc.

Biểu cảm tổn thương của cô khiến cho Mục Cảnh Thiên nhíu mày đăm chiêu.

“Anh tin tưởng, em!” rất lâu sau, Mục Cảnh Thiên mới thốt lên câu nói này.

Nghe vậy, Lăng Tiêu Vân nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Anh tin tưởng em, tin tưởng răng em sẽ không lừa gạt anhl”
Câu nói này khiến cho trái tim Lăng Tiêu Vân trở nên lạnh giá đi vài phân.

Mục Cảnh Thiên mặc dù nói rằng tin tưởng cô, nhưng cũng đang cảnh cáo cho cô biết răng nêu như: đề hắn phát hiện ra việc cô lừa \ gạt hắn vậy thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười, vươn cánh tay ôm lầy hắn: “Tất nhiên, em là người yêu anh nhất làm sao có thể lừa gạt anh được…” vừa nói, liền đem đầu dựa vào thân người Mục Cảnh Thiên, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.


“Cảnh Thiên, em tin rằng cho dù anh có chạy đi bao xa, đến cuôi cùng cũng sẽ quay vê bên cạnh eml”
Nghe câu nói này của cô ta, Mục Cảnh Thiên chỉ nhíu mày, cũng không hề đẩy cô ra xa, chỉ cảm thây Lặng Tiêu Vân của.

hiện tại đã thay đôi không còn giống như xưa.

Lúc này phía bên Tống Kỳ cùng Hạ Tử Hy, ánh mắt Hạ Tử Hy vân nhìn về phía bên ngoài cửa xe, khóe môi nhêch lên nụ cười nhạt.

Nhìn sườn mặt nghiêng của cô, Tống n lên tiếng: “Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Câu hỏi này của Tống Kỳ đã thành cộng kéo tâm mắt Hạ Tử Hy quay, trỏ về, sau đó bình tĩnh nói: “Ăn no uông say, đèn đóm lập lòe, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự rất tốt!”
Nhìn nụ cười:trên khóe môi Hạ Tử Hy, Tống Kỳ cũng mỉm cười, quen.

biệt Hạ Tử Hy lâu như vậy, hắn biết rõ cô chính là luôn luôn có cách phát hiện ra một phần tốt đẹp của cuộc sống, hơn nữa lại rất biết cách hưởng thụ, luôn là người tích cực bước lên phía trước, khiên cho người xung quanh luôn có động lực.


“Chỉ cần em cảm tháy tốt là được!”
Tống Kỳ nói.

Nghe câu nói này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ đên chuyện vừa rồi: “Đúng rồi, hôm nay khiên anh tốn kém, thật ngại quá, ngày khác em sẽ mời anh ăn một bữa cơm vậy!”
“Chuyện này em đã cảm ơn rôi, hơn nữa anh cùng em từ khi nào trở nên xa lạ như vậy?” Tống Kỳ nói “Hai chúng ta khi còn ở nước ngoài tình cảm giông như người một nhà, từ trước đên nay chưa từng khách khí như vậy, hiện tại thì…”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em tất nhiên phải giả vò một chút, lễ phép cơ bản nhất mài”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Tống.

Kỳ bật cười, ánh mắt toát lên tình cảm khiến người khác không nhìn thấu được.

Hạ Tử Hy cũng mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước.

Tống Kỳ liếc mắt nhìn cô, có lời muốn nói nhưng không biết nên mở lời như thế nào.

Cuối cùng, sau một hồi $uy nghĩ vẫn quyết định lên tiếng: “Tiểu Hy, Mục Cảnh Thiên có phải muốn cùng em tái hợp hay không?”
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ vẫn quyết định lên tiếng: “Tiểu Hy, Mục Cảnh Thiên có phải muốn củng em tái hợp hay không?”
Bất chợt nghe thấy giọng nói vang lên trong xe, Hạ Tử Hy ngây ngân quay đâu lại nhìn Tống Kỳ: “Hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui