Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
“Có thể sao? Vậy thì tôi cũng không khách sáo!” vừa nói, cô liên bắt đầu ngồi xuống.
Giống như không có chút dáng vẻ khách khí nào.
Dù sao tính rộng lượng cũng đã thê hiện ra, Hạ Tử Hy làm gì có đạo lý nói li ngăn cản: “Lăng Tiêu Vân, muôn n gì thì tự mình gọi, tôi không quan tâm đến cô!”
“Tôi đã dùng bữa qua rồi, không cần đâu?”
“Em không phải có chuyện cần bàn bạc sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Lăng Tiêu Vân hỏi.
Nói thật lòng, cả bốn người cùng dùng bữa như vậy, người khó chịu nhất chính là Mục Cảnh Thiên hắn!
“Đã bàn bạc xong từ lâu rồi!” vừa nói, cô vừa ngồi xuống bên cạnh Mục Cảnh Thiên; “Thê nào? Anh không muôn em ở đây sao? Hoặc là nói em đang làm phiền đến mọi người bàn bạc công chuyện sao?”
Nhìn Lăng Tiêu Vân chớp mắt quan sát mình, Mục Cảnh Thiên ngây người chỉ đành nói: “Không có!”
“Anh cứ dùng bữa đi, em nhìn anh ăn là được!” Lăng Tiêu Vân nói, sau đó tay để lên trên vài Mục Cảnh Thiên, ánh mắt không rời nhìn về phía hắn.
Hạ Tử Hy tập trung dùng bữa, hoàn toàn không đề vào mắt.
.
Tống Kỳ cũng xem như không thấy, tiếp tục dùng bữa.
Mục Cảnh Thiên tiếp tục ăn uống, lúc này, Lăng Tiêu Vân chú ý đến bàn tay Mục Cảnh Thiên, đột nhiên hoảng hồt nói: “Cảnh Thiên, cánh tay của anh có chuyện gì vậy?”
Thái độ chuyện bé xé ra to của Lăng Tiêu Vân thu hút ánh nhìn của Hạ Tử Hy và Tống Kỳ.
Mục Cảnh Thiên nhìn sang cô, sau đó nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị mảnh thủy tinh cứa vào tay mà thôi!” : “Làm sao lại không cần thận như vậy, có đau hay.
không?” Lăng Tiêu Vân hỏi, ánh mắt cùng biểu cảm trên khuôn mặt chỉ có đau lòng.
Đáng tiếc bộ dáng đau lòng của cô ta trong mắt Hạ Tử Hy chính là loại cảm giác làm ra vẻ!
Nhưng cô vẫn xem như không thấy gì, tiệp tục dùng bữa, xem như những chuyện này đều không liên quan đên mình.
Ánh mắt Mục Cảnh Thiên như có như không lướt mắt nhìn sang Hạ Tử Hy, sau đó lên tiếng: “Cũng không có gi nghiêm trọng!”
Lăng Tiêu Vân vẫn bày ra các loại bộ dạng đau xót.
Hạ Tử Hy lúc này đang cùng Tống Kỳ trò chuyện vài câu.
Lúc này, Lăng.
Tiêu Vẫn liền nhìn sang cô: “Hạ tiểu thư, những ngày gần đây cứ luôn không thây được bóng dáng cô đâu, tôi còn cho rằng cô đã rời đi rồi chú”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngậy người.
Ngọn lửa vô hình này cuối cùng vẫn đốt cháy trên đầu bà.
“Rời đi2 Đi đấu? Thành phố A là nơï tôi sinh ra lén lên, nhà của tôi cũng ở nơi này, vậy tôi còn có thể đi đâu được chứ?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Tất nhiên cho rằng cô đã ra nước ngoài rồi!”
“Tôi vừa quay trở lại, tại sao phải ra nước ngoài!” vừa nói, trong đầu Hạ Tử Hy như có như không xuất hiện một suy nghĩ, sau đó liên gặng hỏi lại Lăng Tiêu Vân, ‘ “Ngược lại Lãng Tiêu Vân, Xem ra cổ vẫn rât quan tâm đến tôi, có thể biết được tôi đã mắt tích được mây ngày gần đây!” Hạ Tử Hy lạnh nhạt nói.
Cũng mặc kệ Tống Kỳ và Mục Cảnh Thiên có suy nghĩ nhiêu hay không.
Quả nhiên, sắc mặt Lăng Tiêu Vân có chút biến hóa nhỏ, mặc dù không thay đổi quá nhiều, nhưng Hạ Tử Hy vẫn năm được khoảnh khắc á ây.
Mục Cảnh Thiên cùng Tống Kỳ cũng có chút sửng sót, lời này của Hạ Tử Hy trong lời có ý, bọn họ làm sao lại khôn nghe ra được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...