Nghĩ đên điêu này, sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng trở nên khó coi, nhưng hắn cũng không muôn thể hiện quá rõ, chỉ tiếp tục mỉm cười nói: “Xem ra Tống tông c cần phải tốn không ít công sức rồi, người vợ trước này của tôi không dễ đối phó đâu!”
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng trở nên khó COI, nhưng hắn cũng không muốn thể hiện quá rõ, chỉ tiêp tục mỉm cười nói: “Xem ra Tống tổng c cần phải tốn không ít công sức rỒi, người vợ trước này của tôi không dễ đổi phó đâu!”
Mỗi khi nhắc đến hai chữ vợ trước này, sắc mặt Tống Kỳ liền trở nên vô cùng không tốt.
“Anh yên tâm, Mục tổng không biết trân trọng chính là tổn thât của anh, nhưng tôi lại khác tôi nhất định sẽ trân trọng cô EM Tống Kỳ cũng không yêu thế mà lên tiếng.
Hai người bọn họ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai chịu yếu thế hơn ai.
Lúc này, Hạ Tử Hy từ trong nhà bếp bước ra, nhìn thấy hai người bọn họ đang giương cung bạt kiêm liền giả vờ như không thây gì.
“Tống Kỳ, anh cũng ở lại dùm cơm nhé!” Hạ Tử Hy nói.
Hiện tại không sợ rối loạn, có bản lĩnh thì càng khiến hỗn lộn thêm đi.
Chỉ là Hạ Tử Hy hoàn toàn không nghĩ rằng TÊN này thật sự sẽ càng thêm rồi oạn “Được chứt” Tống Kỳ một lời nhanh chóng đồng s ỏ lại.
Mục Cảnh Thiên nhìn sang một bên, tức đến nghiền răng, người phụ nữ này nhất định chính là có ý.
Nhưng sự việc đã đến mức này, hắn còn có thê nói được gì chứ!
Lúc này, Hạ Tử Hy quay trở lại nhà bếp, Tông Kỳ liền lên tiêng gọi với thếp: “Anh giúp eml”
Nghe câu nói này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc thốt lên: “Anh cũng biết nấu ăn sao?”
Quen biết Tống Kỳ lâu như vậy, nhưng chưa hệ biết được việc anh ta cũng biết nâu nướng.
Tống Kỳ mỉm cười: “Dù cho không biết nhừng anh có thể học!”
Nghe câu nói này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy mỉm cười, hai người đứng trọng nhà bếp nói cười vui vẻ vừa xào nâu thức ăn, Mục Cảnh Thiên đứng phía sau nhìn bóng lưng hai người bọn họ, nghiêm túc nhận thấy bản thân mình lúc này chính là kế dư thừa.
Đặc biệt chính là nhìn thây dáng vẻ vừa cười nói vừa nâu nướng của hai người bọn họ, bóng lưng nhìn vô cùng xứng đôi!
Tống Kỳ thật sự vì Hạ Tủ Hy điều gì cũng có thê buông bỏ xuống!
Nghĩ đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên tức giận đến mức không chỗ hả giận.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên quay người trở về phòng khách.
Vị trí nhà bếp đối diện với phòng khách, Mục Cảnh Thiên bước đến ngồi trên ghế sofa, bọn họ không phải muôn nâu nướng sao? Vậy thì cứ tin đi.
Hắn chỉ cần ngồi ở đây thoải mái thưởng thụ!
Ngồi mát ăn bát vàng mà thưởng thụ!
Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi xuống mở truyền hình trước mặt, gác một chân câm điều khiển chuyển kênh liên tục, nhưng tâm trí lại không hề đặt lên màn hình trước mặt, không ngừng liếc mắt nhìn về phía khu nhà bêp bên kia.
Nhìn bọn họ nói nói cười cười, trong lòng Mục Cảnh Thiên như có một ngọn lửa vô hình đang bùng lên!
Ánh mắt quan sát bón phía, sau đó nhìn trên đồ đạc đề trên bàn trà, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, khóe môi nhéch lên.
Lúc này, hắn cả người lười nhác nằm dựa trên ghế sofa, đôi chân dài hoàn mỹ hướng về phía bàn trà.
Lúc này chỉ nghe thầy một âm thanh tiếng rơi của chiêc ly thủy tỉnh trên bàn trà, rơi tan nát xuông nên nhà.
“Ayda, bề ly rồi!” Mục Cảnh Thiên lớn tiếng nói, chính là cố ý nói vọng vào cho Hạ Tử Hy đang đứng trong nhà bếp nghe thấy, Quả nhiên, âm thanh vừa đủ lớn khiến cho Hạ Tử Hy củng Tống Kỳ đều kinh ngạc, nhìn về phía bên ngoài: “Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không cần thận làm bẻ chiếc ly trên bàn rồi!” Mục Cảnh Thiên nói, trong giọng nói tràn ngập sự vô tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...